Cơn Mưa

Chương 16: Tranh cãi




Khổng Trân và Cường Tử dẫn Tôn Phi vừa nói vừa cười đi về, lúc vào cửa, Trần Nham đang từ trong phòng đi ra, cầm một mảnh vải lau bàn tay ướt sũng, giống như vừa giặt đồ xong.

Nhìn thấy bọn họ, cô mỉm cười đầy thân thiện.

Khuôn mặt vui vẻ của Khổng Trân cứng đờ, ánh mắt hỏi dò nhìn về phía Cường Tử.

Buổi trưa Tôn Bằng có việc, Cường Tử tan làm sớm đã chủ động sang đây dẫn Tôn Phi đi tìm Khổng Trân, định buổi tối cùng nhau ăn cơm. Khổng Trân không biết Trần Nham cũng tới đây.

Cường Tử thì lại có phần ngạc nhiên mừng rỡ, “Trần Nham, cô cũng tới ư.”

Lại nhìn một cái, trên bàn đã có ba món xào nóng hôi hổi.

Tôn Phi giành ngồi xuống trước đụng tay vào.

“Còn một món mặn một canh nữa là ăn cơm được rồi, mọi người ngồi xuống đi.” Giọng Tôn Bằng từ trong bếp truyền ra.

Trần Nham đưa một đôi đũa cho Tôn Phi, hỏi anh ta đi đâu chơi. Tôn Phi gắp một miếng thịt rồi đưa vào miệng, “Đón Trân Trân tan làm.”

Khổng Trân nhìn cô, có vẻ hơi uể oải ném túi xách lên trên bàn, la về phía nhà bếp, “Hôm nay không phải anh đưa ông chủ xuống quê sao? Sao về sớm thế, nấu cơm xong hết cả rồi vậy.”

Tôn Bằng bưng dĩa cá ra, sắc mặt trông vui vẻ hơn thường ngày, “Năm giờ về. Còn thiếu một món canh thôi.”

“Canh để em làm cho.” Cường Tử vừa nói vừa xắn tay áo, đi vào bếp.

Tôn Bằng để cá lên trên bàn, hỏi nhỏ Trần Nham một câu, “Có đói bụng không?”

Trần Nham lắc đầu.

Khổng Trân nhìn anh, cảm thấy hôm nay anh hơi khác lạ, khác chỗ nào thì lại không nói được. Cô ấy vô thức nhìn Trần Nham, cầm cốc trà đi vào bếp rót nước.

Tôn Phi nhìn Tôn Bằng nói, “Uống sữa tươi.”

Tôn Bằng mở tủ lạnh, tìm một vòng, phát hiện mấy túi sữa tươi mua trước đó đã uống hết. Tôn Phi mỗi lần toàn là nhớ tới cái gì là đòi cái đó, cho nên sữa tươi anh đều mua sữa đóng túi, hạn sử dụng lâu.

Tôn Phi thấy anh tay không đóng cửa tủ lạnh lại, nói lần nữa, “Uống sữa tươi.”

Tôn Bằng sợ anh ta đột nhiên ầm ĩ, vỗ vai anh ta, “Ngồi chờ một chút, em xuống dưới mua.”

Bên bàn cơm, Trần Nham đang trả lời một tin nhắn trên wechat, xác định một cuộc phỏng vấn vào trưa mai.

Khổng Trân bưng cốc uống nước, khóe mắt nhìn cô một cái, phát hiện điện thoại di động của cô không phải là iPhone 6 thịnh hành nhất, cũng không phải là Samsung, hình như là Xiaomi. Cô ấy thầm hừ lạnh, lấy chiếc iPhone 5 của mình để lên trên bàn, cũng cúi đầu chơi.

Khổng Trân chơi một game nhỏ, nhạc nền chút chít, cứ thua mãi, càng chơi càng bực bội.

Cô ấy không ngừng nghĩ đến lời hôm nay người khác truyền lại cho cô ấy, nói khoảng thời gian trước Tôn Bằng dẫn một người phụ nữ đến quán chơi, động tác vô cùng thân mật, hỏi cô ấy có phải Tôn Bằng đang yêu không. Cô ấy đoán, người này ngoại trừ Trần Nham ra, thì không thể là người khác.

Tôn Phi đang ăn đồ ăn, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm. Khổng Trân nhìn anh ta, lại liếc nhìn Trần Nham, não xoay chuyển một cái, ghé sát bên tai Tôn Phi nói thầm một câu.

Chỉ chốc lát sau, một mình Tôn Phi bỗng nhiên cười khanh khách.

Trần Nham ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, cuối cùng thật sự thấy anh ta cười đến mức không dừng được, cô để điện thoại di động xuống, cũng mỉm cười hỏi, “Tôn Phi, anh cười gì thế?”

Không ngờ Tôn Phi nhìn cô, miệng bỗng bật ra một câu, “Cô là đồ phóng đãng.”

Đầu óc Trần Nham ong một cái, cả người cứng đờ, ngay sau đó sắc mặt ửng đỏ.

Từ nhỏ đến lớn, cô đều không thích tranh cãi với người khác, cũng rất ít xảy ra mâu thuẫn. Công việc tuy là phóng viên, nhưng cô không hề chạy đường dây nóng, tiếp xúc với nhân viên chính phủ, mọi người nói chuyện đều rất giữ thể diện. Đây là lần đầu tiên có người mắng lời vô cùng thô tục ngay trước mặt cô. Đổi lại là người khác thì cô có lẽ còn ung dung đối đáp được, nhưng người này lại là Tôn Phi, cô không thể nào tranh luận.

Khổng Trân nhìn thấy khuôn mặt hết nói nổi của Trần Nham, không nén được sự khoái chí trong lòng, mũi hừ cười một tiếng.

Gần đây Tôn Phi không biết nhìn thấy từ mới “đồ phóng đãng” này trong quyển sách nào, trên đường về Cường Tử đi vệ sinh, anh ta đột nhiên nhớ ra rồi hỏi Khổng Trân đồ phóng đãng có nghĩa là gì. Lúc đó Khổng Trân vừa nghe thì chỉ cảm thấy vui vẻ, cũng không trả lời anh ta đàng hoàng. Ban nãy nhanh trí nhớ ra, cô ấy liền ghé vào bên tai Tôn Phi “giải thích”.

Khuôn mặt lạnh lùng của Trần Nham hướng về phía Khổng Trân.

Khổng Trân có tật giật mình trừng lại, giọng nói không cao không thấp, “Nhìn tôi làm gì? Cũng đâu phải là tôi nói cô phóng đãng.”

Trong bếp bật máy hút khói, vừa rồi Cường Tử không nghe thấy bọn họ nói gì, lúc này đang bưng một nồi canh ra, vừa vặn nghe thấy nửa câu sau của Khổng Trân, đầu óc ầm một tiếng, không ngờ nấu có một nồi canh mà bên này đã xảy ra chuyện lớn.

“Chuyện này là sao vậy? Trân Trân, miệng em nói vớ va vớ vẩn gì đó…” Anh ta để nồi canh ở góc bàn, lập tức xin lỗi Trần Nham, “Trần Nham, cô tuyệt đối đừng để bụng nha, con nhóc này thỉnh thoảng hay không cân nhắc, mở miệng là nói, quen rồi, cô đừng hiểu lầm nó.”

Khổng Trân nói với Cường Tử bằng một giọng rất kích động, “Hiểu lầm cái gì, em là thứ gì mà mở miệng là nói!?”

Trần Nham nhìn Khổng Trân: “Vừa rồi cô nói gì bên tai Tôn Phi?”

Khổng Trân đứng bật dậy, “Tôi nói gì liên quan gì đến cô? Cô là cái thá gì?”

Cô ấy còn chưa dứt lời, cánh cửa sau lưng mở ra.

Tôn Bằng xách túi nilon trên tay đi vào, thấy tư thế của ba người, có chút mờ mịt.

Phản ứng đầu tiên của anh là chắc Tôn Phi nổi cáu rồi, sau đó nhìn thấy Tôn Phi hoàn toàn bình thường, ngược lại Trần Nham và Khổng Trân có hơi bất thường.

Anh để đồ xuống, hỏi Cường Tử một câu, “Sao vậy?”

Cường Tử cười, để canh rong biển sườn non ngay ngắn ở giữa bàn, giảng hòa, “Không có gì không có gì, đang nói chuyện phiếm thôi.”

Khổng Trân ung dung ngồi xuống, cười khẩy một tiếng, “Nói chuyện phiếm cái gì chứ, đúng là buồn cười mà.”

Tôn Bằng vào bếp lấy một cái chén nhỏ, rót sữa tươi ào ào vào chén, để trước mặt Tôn Phi.

Đáy chén đụng mặt bàn, “cộp” một cái.

Bầu không khí lập tức đóng băng.

Anh ngồi xuống cái ghế giữa Tôn Phi và Trần Nham, rút điếu thuốc ở trên bàn, tay che lửa cúi đầu yên lặng châm thuốc, rít hai hơi, nhìn Khổng Trân qua làn khói thuốc.

Khổng Trân đập đũa một cái, “Tôn Bằng, mẹ nó anh có ý gì hả?”

Tôn Bằng nhìn cô ấy, không lên tiếng.

Con người Tôn Bằng luôn rất lầm lì, không nói nhiều, vừa bắt đầu làm trong hội quán rất nhiều nữ nhân viên đều cho rằng anh làm ra vẻ lạnh lùng, sau đó mới phát hiện, anh lầm lì thật. Anh chưa bao giờ giống những người đàn ông khác trong hội quán, tán tỉnh mập mờ với mấy nữ nhân viên bọn họ, phải biết rằng, nhóm lễ tân bọn họ đều có vẻ ngoài rất đẹp, có một số ông chủ lớn tới hội quán tập luyện đều không nhịn được trêu chọc một chút.

Anh cũng chưa bao giờ tính toán gì với phụ nữ, bình thường tìm anh giúp đỡ việc gì đó, anh cắm đầu làm ngay, điểm này rất đàn ông. Quen biết lâu như vậy, tuy cô ấy hay giúp anh chăm sóc Tôn Phi, nhưng trong phương diện cuộc sống, Tôn Bằng giúp cô ấy nhiều hơn. Một cô gái ở nơi khác như cô ấy một mình dốc sức làm ở đây, có một người đàn ông như thế trông nom, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.

Khổng Trân biết tính tình mình không tốt, cũng không có tu dưỡng gì cả, nhưng bất luận cô ấy từng làm chuyện bốc đồng gì, lời nói không có chừng mực thế nào, Tôn Bằng đều luôn luôn tha thứ cho cô ấy, chưa bao giờ không nể mặt cô ấy.

Cho nên chỉ một ánh mắt vừa rồi là đã đủ khiến cô ấy giậm chân.

Khổng Trân đứng lên, ánh mắt hung hăng nhìn một vòng người đang ngồi, gật đầu, “Được, bây giờ mấy người đều không ưa tôi, tôi đi!” Cô ấy cầm túi xách tông cửa xông ra.

“Trân Trân…” Cường Tử rướn cổ kêu về phía cửa một tiếng, nhưng người đã đi mất dạng. Anh ta nhìn Tôn Bằng, anh vẫn im lặng hút thuốc, không có ý đuổi theo.

Cường Tử thở dài, nhìn cửa, đứng bật dậy, “Em đi theo xem thử, đừng để xảy ra chuyện nữa.”

Khổng Trân chưa đi xa, chạy đến bên bồn hoa dưới lầu thì chậm lại, khóc đến mức không thấy rõ đường.

Biết mình làm như vậy rất bốc đồng, nhưng cô cũng thật sự tủi thân, nuốt không trôi cơn tức này.

Hơn một năm qua, cô tự thấy mình móc tim móc phổi với bọn họ, cho rằng quan hệ giữa mình và bọn họ đã rất vững chắc, vậy mà bây giờ đột nhiên nhảy ra một người phụ nữ tốt hơn cô mọi mặt, thoáng cái giành hết tất cả.

Cường Tử đuổi tới, đi theo bên cạnh cô, liên tục nói lời tốt đẹp khuyên nhủ cô. Người dân trong tiểu khu đi ngang qua, không nhịn được nhìn bọn họ. Khổng Trân dùng tay áo vừa lau nước mắt vừa đi, cuối cùng bị Cường Tử kéo sang bên bồn hoa ngồi xuống.

Sau khi nói thêm một tràng lời khen, Cường Tử thấy Khổng Trân đã bình tĩnh hơn một chút, thì bắt đầu nói phải trái với cô, “Anh Bằng đâu có nói gì em, em xem em tủi thân kìa. Hơn nữa, Trần Nham người ta cũng khá tốt, khi không em lại mắng người ta, chuyện này nói lý lẽ thế nào thì cũng không bênh em được.”

Mí mắt Khổng Trân đã khóc sưng lên, cô lạnh lùng nói, “Vậy anh chạy theo ra đây làm gì, dù sao thì bây giờ các anh cái gì cũng giúp cô ta.”

Cường Tử rên một tiếng, “Giúp cô ấy cái gì chứ? Anh thấy em ghen tị thôi. Thấy người ta tốt hơn em mọi mặt.”

Khổng Trân nhìn anh một cái đầy hung dữ, đứng lên định đi.

Anh kéo cô lại, “Đang nói đàng hoàng mà lại nữa rồi. Em cảm thấy cô ấy hơn em mọi mặt, nhưng trong mắt anh cô ấy còn không bằng em đâu, đầu tiên là vẻ ngoài không đẹp như em.”

Khổng Trân yên lặng một lúc, nhìn anh, hỏi, “Anh thật sự cảm thấy em đẹp hơn cô ta ư?”

Cường Tử mang một vẻ mặt thề với trời: “Anh đã lừa em lúc nào? Trân Trân, tính khí này của em đúng là phải kiềm lại một chút, em như vậy thì về sau không có người đàn ông nào chịu được đâu.”

Thấy Khổng Trân dịu lại, Cường Tử hỏi, “Có đói bụng không?”

Cô không nói gì.

“Đi ăn một chút gì đi. Quay lại em xin lỗi anh Bằng, chuyện này coi như cho qua, nhé?”

Khổng Trân vẫn im lặng, nhưng Cường Tử biết cơn tức của cô đã qua.

Khổng Trân tuổi còn nhỏ, tùy hứng, nhưng cô cũng có chỗ đáng quý, bất kể là chuyện gì, cô không bao giờ thù dai.

Cô bị Cường Tử kéo đứng dậy, bị anh nửa đưa nửa đẩy dẫn đi đến quán ăn vặt bên ngoài tiểu khu ăn thứ gì đó.

Tôn Bằng lẳng lặng hút hết một điếu thuốc, dập tắt trong gạt tàn.

Từ ban nãy Tôn Phi đã bắt đầu tự ăn cơm, trong miệng vang chóp chép.

Tôn Bằng hỏi Trần Nham: “Chuyện gì xảy ra thế?”

Trần Nham lắc đầu, “Không có gì đâu, lời nói không thích hợp tranh cãi một chút thôi.”

Anh nhìn cô chằm chằm một hồi, tay phủ lên mu bàn tay cô, nắm lấy, “Ăn cơm thôi.”

“Không chờ bọn họ ư?”

“Ăn trước đi, ăn xong đưa em về, rồi tôi sẽ tìm bọn họ.”

Cô gật đầu, rút tay mình ra, cầm đũa lên.

Ngoại trừ Tôn Phi, còn có ai ăn ngon miệng nữa.

Hai người ăn qua loa hai miếng, Tôn Bằng dẫn Tôn Phi theo cùng đưa cô về.

Đến dưới lầu nhà Trần Nham, bọn họ đứng mặt đối mặt một lúc, cái bóng nhàn nhạt chồng lên nhau.

Trần Nham nói, “Vậy tôi lên trước đây, các anh trên đường về đi chậm một chút.”

Tôn Bằng kéo cánh tay cô, ôm lấy cô.

Trần Nham không bất ngờ lắm, đầu đặt trên vai anh, hai tay nhẹ nhàng vòng qua hông anh.

Tôn Phi đứng bên một cái cây long não nhỏ nghịch cành cây, gọi một tiếng “Bằng Bằng”, không nhận được bất kì lời đáp lại nào.

Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy một lúc, Tôn Bằng buông cô ra, trong bóng tối sờ gò má hơi lạnh của cô.

Anh nói, “Lên đi, ngủ sớm một chút.”

Cô nói: “Anh cũng vậy.”

Về đến nhà, Tôn Phi như mọi khi ngồi ở mép giường xem tivi, âm lượng chỉnh rất lớn.

Tôn Bằng để hết thức ăn trên bàn vào tủ lạnh, rửa tay, đứng hút thuốc trên ban công đen kịt.

Anh gọi điện thoại cho Cường Tử, hỏi bọn họ ở đâu. Âm thanh trong điện thoại rất ồn ào, Cường Tử nói anh ta và Khổng Trân uống rượu ở quán ăn vặt gần đó, hỏi anh có tới không. Tôn Bằng nói không đi, Cường Tử cũng không khuyên, nói ngày mai sẽ cùng Trân Trân đến ăn cơm tối, anh nói được, rồi cúp máy.

Một giọt nước bị gió thổi đến cổ, Tôn Bằng giơ tay lau, ngẩng đầu nhìn.

Chiếc áo jacket màu đen đã giặt kia treo chếch phía trên anh, vạt áo nhỏ nước, ngay bên dưới hứng bằng một cái chậu nhựa nhỏ.

Anh ngắm nhìn bóng đêm xa xa, rít mạnh một hơi thuốc, rồi lại nặng nề phả ra, sau lưng là tiếng người hỗn tạp trong tivi.