Cơn Mưa

Chương 31: Về nhà




“Trần Nham, mắt cô thâm quầng quá đấy, lên hình không thể xem được. Buổi tối đi ăn trộm à?”

Buổi sáng, cuộc họp chọn đề tài ở phòng làm việc kết thúc, trưởng phòng nhìn Trần Nham, nhắc nhở cô.

Trần Nham cười cười.

“Được rồi, bắt đầu bận rộn cả rồi. Hôm nay trời âm u, mau mau làm hết việc vào buổi sáng đi.” Trưởng phòng đứng lên, phủi mông rồi đi.

Các phóng viên, quay phim đang tập trung một chỗ mệt mỏi tản ra đi làm việc của mình, người ra ngoài thì ra ngoài, người gọi điện thoại thì gọi điện thoại.

Một lát sau, đồng nghiệp ngồi phía sau kéo ghế lại gần bên Trần Nham.

Trần Nham dừng việc trong tay, xoay người sang.

Anh ta sáp lại gần cô, hạ thấp giọng nói, “Này, chuyện đó của cô tôi nói với cậu của tôi rồi, ông ấy nói buổi trưa sau khi hiểu rõ sẽ trả lời tôi.”

“Cảm ơn anh. Nếu cần đút lót chỗ nào thì anh cứ nói thẳng.”

“Không cần đâu không cần đâu, người thân trong nhà cả, vẫn chưa biết có giúp được gì hay không mà. Dù sao thì ông ấy cũng không còn trong cục nữa.”

Trần Nham gật đầu, “Bất kể nói như thế nào cũng cảm ơn anh trước.”

Buổi sáng đến hội đồng thành phố tham dự cuộc họp xong, Trần Nham đi thẳng đến thư viện.

Tối mấy ngày nay đều là Cường Tử đón Tôn Phi tan làm. Trước tiên anh ta dẫn Tôn Phi đến quán ăn cơm tối, khi đóng cửa quán thì dẫn Tôn Phi về ngủ chung. Buổi tối Trần Nham sẽ đi thăm Tôn Phi một lát. Tối mấy hôm trước, Tôn Phi đột nhiên náo loạn đòi tìm Tôn Bằng, lại bắt đầu đập đầu vào tường, sau đó anh ta ầm ĩ mệt rồi thì ngủ thiếp đi, sau khi thức dậy thì quên mất.

Người ở quầy lễ tân nhìn thấy Trần Nham đi vào, mỉm cười, khẽ nói, “Đang dọn dẹp ở bên trong đấy.”

“Được, cảm ơn cô.”

Trong phòng đọc sách chỉ có một người già ngồi ở gần cửa sổ vùi đầu đọc báo. Trần Nham đi sang, ông ấy nhìn về phía cô.

Mùi sách vở ảm đạm trong bầu không khí, đi qua bên từng hàng kệ sách, cô nhìn thấy Tôn Phi ngồi xổm dưới đất ở trong cùng.

Đến khi tới gần, Tôn Phi mới ngẩng đầu nhìn cô, không nói gì, lại cúi đầu đặt một chồng sách ở bên cạnh vào vị trí đã định theo danh sách. Đối với anh ta mà nói, công việc này có độ khó nhất định, nhưng giám đốc thư viện nói Tôn Phi làm càng ngày càng tốt.

Trần Nham nhìn dáng vẻ nghiêm túc kiên nhẫn của anh ta, không quấy rầy, xoay người dựa lưng vào kệ sách, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời bên ngoài trong xanh, mây đen đã tan đi, ánh mặt trời chiếu vào rơi trên bệ cửa sổ, hạt bụi li ti lẳng lặng bay lơ lửng.

Nửa tiếng sau, Tôn Phi đã thu dọn xong, bọn họ ngồi xuống bên bàn đọc sách ở bên cạnh.

Trần Nham lấy bình giữ nhiệt mang bên mình trong túi xách ra, rót đầy cái nắp bình nhỏ đưa cho anh ta.

“Khá nóng đấy…”

Anh ta khát nên uống vội vàng, bị phỏng một chút, đổi sang khẽ nhấp một ngụm nhỏ.

Trần Nham cười nhạt một tiếng.

Anh ta bưng nắp bình bằng hai tay, nhấp từng ngụm nhỏ.

Trần Nham bèn chống đầu, thản nhiên nhìn anh ta. Thật ra ngũ quan của hai anh em bọn họ rất giống nhau, nếu như Tôn Phi là một người bình thường, liệu bây giờ anh ta có thể ngồi đây nhàn nhã uống nước không? Nhất định sắp điên rồi nhỉ.

Phòng đọc sách vắng tanh, ánh mặt trời yên bình, mùi thơm cũ kĩ của sách, Trần Nham bỗng mệt rã rời.

Cô nằm bò ra bàn, gối đầu lên hai cánh tay khoanh lại, “Tôi nghỉ một lúc, lát nữa dẫn anh đi ăn cơm nhé.”

Tôn Phi xoay tròn mắt nhìn cô, nhìn thấy cô nhắm mắt lại.

Hai tay anh ta khe khẽ để nắp bình lên trên bàn, không phát ra tiếng động nào.

Buổi trưa, trong quán ăn nhỏ ở huyện Sa gần đó, bọn họ gọi một ít sủi cảo, hai bát miến bò.

Trong quán không có nhiều người, không bật máy sưởi, nên không ai cởi áo khoác.

Trần Nham ăn vài miếng miến, ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy giọt giấm đang chảy theo khóe miệng Tôn Phi, rồi từ cằm nhỏ xuống cái áo lạnh, cô nhíu mày, xé một khúc giấy cuộn lau giọt giấm đó.

Điện thoại trong túi xách rung lên.

“Cúi đầu xuống một chút rồi ăn, đừng làm bẩn người.” Trần Nham đặt điện thoại bên tai, nhưng vẫn đặt sự chú ý vào Tôn Phi.

Tiếng người bên kia điện thoại khá kích động, Trần Nham nghe hai câu, sắc mặt chợt thay đổi.

Tôn Phi không nghe lời lắm, vẫn để giấm nhỏ lên người, nhưng cô nhìn điểm đen lan ra trước ngực anh ta thì đã mờ mịt.

Từng đợt khói trắng bốc ra từ bếp sau khiến trong quán nóng lên, hương thơm của mọi món ăn chạy vào mũi một cách sinh động, hai người vùng ngoài đang nói tiếng địa phương cô nghe không hiểu, nhưng lại xuôi tai đến thế.

Trần Nham lặng người lặp lại mấy câu cảm ơn, bên kia cúp máy.

Cô cầm điện thoại di động, dời nửa bát miến bò còn dư trước mặt Tôn Phi sang một bên, rồi đẩy sủi cảo đến trước mặt anh ta, “Không ăn cái đó nữa, ăn sủi cảo đi, ăn no rồi đưa anh đi làm.”

Tôn Phi nhìn cô, khẽ nghiêng đầu, nghe lời ăn sủi cảo tiếp.

Sắp xếp ổn thỏa cho Tôn Phi, cô đón xe đến nhà Tôn Bằng.

Luật sư Hầu kích động nói trong điện thoại, buổi trưa anh ta tìm hiểu tình huống bên phía cảnh sát, đột nhiên nói có thể làm thủ tục bảo lãnh chờ xét xử. Anh ta sợ tình hình có thay đổi nên không kịp báo cho Trần Nham biết, lập tức lo lót tiền lo liệu cho Tôn Bằng. Khi anh ta gọi điện thoại cho cô, Tôn Bằng đang trên đường đi với anh ta. Luật sư Hầu bảo anh nói chuyện với cô, trong điện thoại anh chỉ nói với cô một câu, rồi trả điện thoại lại.

Anh nói, “Yên tâm đi làm đi, anh về đến nhà sẽ gọi điện thoại cho em.”

Cô còn yên tâm đi làm như thế nào được nữa? Anh vừa ra ngoài, ngay cả chìa khóa nhà cũng không có.

Cô vội vội vàng vàng lên lầu, mới vừa đút chìa khóa vào lỗ khóa thì cửa lại mở ra.

Khuôn mặt tươi cười của Cường Tử lộ ra khỏi cửa.

Anh ta vội vã nghênh đón cô vào, “Tôi đã biết cô sẽ đến mà.”

Phản ứng đầu tiên của Trần Nham khi nhìn thấy anh ta là thoáng sửng sốt, chẳng mấy chốc cô cũng mỉm cười, “Anh ấy đâu?”

“Đang tắm đấy, đi đến quán lấy chìa khóa chỗ tôi nên tôi đến đây cùng với anh ấy.” Cường Tử nhìn Trần Nham, “Nếu cô đã đến rồi, vậy tôi đi trước đây, trong quán cũng không có người trông coi.”

“Được.”

Trước khi đi, Cường Tử lại khẽ dặn một câu, “Chị dâu, cô nấu chút gì cho anh ấy ăn đi, đoán chừng chưa ăn cơm trưa đâu. Tôi bảo anh ấy ăn trong tiệm nhưng cứ đòi về gấp.”

Trần Nham gật đầu, “Yên tâm, anh đi đường cẩn thận một chút.”

Cường Tử cười cười, kéo séc áo khoác thẳng đến đầu, “Buổi tối tôi lại đến.”

Trần Nham mở tủ lạnh, mì đã ăn hết, bên trong còn lại một bắp cải thảo, hai trái cà chua, một ít cơm thừa tối qua, một cây xúc xích.

Trần Nham mang đồ ăn vào bếp, suy nghĩ một chút, quyết định làm cơm rang trứng, bắp cải xào xúc xích.

Tôn Bằng tắm xong đi ra, không thấy Cường Tử đâu, trên bàn là túi xách của Trần Nham, trên ghế là chiếc áo khoác màu tro và khăn choàng màu xanh thẫm của cô.

Tiếng dầu sôi truyền đến từ nhà bếp, anh men theo âm thanh đi tới.

Cô buộc tóc đuôi ngựa, đưa lưng về phía anh, không biết đang xào gì trong chảo, trên cái bếp bên cạnh còn đang nấu một nồi thức ăn. Ánh mặt trời giữa trưa mùa đông hắt vào qua tấm kính, khúc xạ trên mặt đất và tường, theo động tác, sau lưng cô có khi thì trong ánh sáng, có khi thì ngoài ánh sáng.

Một lát sau, anh ngửi được mùi cơm rang trứng.

Đột nhiên, cánh tay vung xẻng chiên của cô dừng lại, cơm thừa hôm qua vừa đổ vào chảo nhảy tách tách trong chảo dầu.

Thoáng dừng lại, cô từ từ xoay đầu.

Bọn họ lẳng lặng nhìn nhau.

Trong im lặng, Tôn Bằng mỉm cười, “Buổi trưa không đi làm ư?”

“Xin nghỉ rồi.”

Có quá nhiều lời muốn nói, bỗng nhiên nghẹn hết nơi cổ họng, không biết nói từ đâu.

Chảo dầu vẫn đang nổ lốp bốp, Trần Nham nói, “Ra ngoài đi, đã xong rồi.”

Cô xoay người đảo chảo xào mấy cái, tắt bếp.

Không biết có phải là do ảnh hưởng tâm lý hay không, mà Trần Nham cảm thấy Tôn Bằng gầy hơn một chút, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng hơn, tóc hình như cũng dài hơn, vừa tắm xong, ướt sũng, mang theo sương mù màu trắng.

Anh há miệng ăn cơm, cái cổ cúi xuống cũng ướt, vài giọt nước chầm chậm lăn xuống từ bên thái dương. Cô nhìn thấy, dùng ngón tay lau giúp anh.

Anh không ngẩng đầu lên, bắt lấy tay cô, lòng bàn tay dính vào nhau, mười ngón tay đan nhau, nắm thật chặt rồi mới đặt lên đùi.

Anh cứ như vậy, vừa nắm tay cô, vừa im lặng ăn hết cơm.

Ăn cơm xong, bọn họ cùng mặc nguyên quần áo nằm trên chiếc giường nhỏ của anh.

Rèm cửa sổ kéo lại, trong phòng hơi mờ tối.

Trần Nham dựa đầu vào vai anh. Một tay anh ôm cô, một tay anh nắm chặt tay cô đặt trước ngực mình.

“Không bị bắt nạt chứ?”

“Không có, người anh thế này thì không ai tới gây chuyện đâu.”

“Lần này bảo lãnh chờ xét xử sau, có lẽ vẫn phải nghĩ cách khác.”

“Ừm. Để tự anh làm.”

Anh không muốn nói câu cảm ơn này kia với cô, những thứ có thể nói ra đều quá nhẹ nhàng.

Anh cúi đầu, thấy sự mỏi mệt trong mắt cô, hôn trán cô một cái, “Buổi trưa không đi làm có sao không?”

“Xin nghỉ xong rồi, không sao đâu.”

“Vậy ngủ một lát đi, thức dậy rồi hẵng nói chuyện, năm giờ cùng đi đón Tôn Phi.”

Trần Nham khẽ cười một tiếng, “Anh ấy nhất định vui đến mức không thể tưởng tượng nổi. Mấy ngày trước mới quấy một trận đấy, bọn em sắp không lo liệu anh ấy nổi rồi.”

“Em thì sao?”

“Em sao cơ?”

“Có vui không?”

Cô dịch người một chút, đặt trán lên bờ vai rắn chắc của anh, hỏi nhỏ, “Anh cảm thấy thế nào?”

Xung quanh yên tĩnh hoàn toàn.

Bàn tay thô dày của anh sờ đầu cô. Anh nghiêng người ôm cô, tìm được môi cô trên khuôn mặt bị mái tóc đen phủ lấy, hôn nhè nhẹ, dịu dàng.

Hôn mãi hôn mãi, khi đang say đắm, thì đôi môi lại nếm được một vị mằn mặn.

Anh nâng mặt cô, rời ra một chút, thấy rõ vệt nước mắt ẩm ướt trên khuôn mặt cô.

“Anh xin lỗi…” Giọng Tôn Bằng trầm khàn.

Trần Nham nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu.

Rõ ràng rất vui, nhưng lại bỗng rơi nước mắt, mang theo nỗi tủi thân cố hết sức làm phai nhạt kia.

Trái tim Tôn Bằng như bị ai nắm chặt một cái, đôi mắt cay cay, ôm chặt lấy cô vào lòng.