Con Nhà Giàu

Chương 549




Chương 549:

 

” Chỉ là đồ nghèo mạt hạng, còn dám đứng ở bên cạnh chúng ta, thật đáng xấu hổ !”

 

Đúng lúc này, một cụ già cũng đang chuẩn bị dựng gian hàng để khoe bảo vật của mình.

 

Rõ ràng, ông ấy đã vượt qua quy trình Bảo giám và đủ điều kiện để mở gian hàng.

 

Nhưng, hầu hết các địa điểm triển lãm ở đây đều là gian hàng lớn, bày một gian hàng nhỏ thì thật khó coi Ông lão chán nản.

 

Ông lão thở dài, đành cất thiết khoán đi vào trong, chuẩn bị tìm một quầy hàng trong góc.

 

Nhưng Trần Lạc Thần liếc qua thiết khoán, mí mắt khẽ giật một cái.

 

Cái này là thiết khoán, mặt ngoài là một khối cục sắt, nhưng là đâu, lại làm cho Trần Ca có một loại cảm giác tim đập thình thịch liên hồi.

 

Loại cảm giác này, kể từ khi Trần Lạc Thần trở thành một chiến binh nội lực, rất hiếm khi xuất hiện.

 

“Có vấn đề gì đó!”

 

Trần Lạc Thần thầm nghĩ trong lòng.

 

“Đi nào Trần Lạc Thần, có chuyện gì vậy?”

 

Trương Mẫn đi tới, kêu to.

 

” Cô cứ đi trước đi, tôi muốn một mình đi dạo vòng quanh!”

 

Trần Ca bật cười.

 

Nhưng đôi mắt anh đang nhìn về hướng ông già đang rời đi.

 

” Vậy cũng được, khi gần trưa, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, chúng ta đi tìm chỗ ăn!”

 

Trương Mẫn cũng nhận thấy một số người bạn của mình cũng không muốn đi cùng Trần Lạc Thần. Ngay sau đó.

 

Sau khi ổn định xong, Trần Lạc Thần liền đi theo lão già kia.

 

“Hừ, Mẫn Mẫn, em nói em quen loại người này để làm gì? Tất cả đều xấu hổ?”

 

” Ừ, chỉ là một tên nghèo kiết xác mà thôi, đi cùng với anh ta, tôi không còn tâm trạng nào để chơi nữa?”

 

“Buổi trưa đừng đưa hắn đi ăn cơm. Nhìn xem chúng ta mặc cái gì, hắn mặc cái gì. Hơn nữa hắn là ân nhân của cô. Cô nỡ làm cho hắn xấu hổ trước mặt chúng ta sao?”

 

Một vài cô gái bắt đầu nói một cách vội vàng.

 

” Được rồi, được rồi, tôi cũng muốn nhắc nhở mọi người một chút, Trần Lạc Thần anh ấy đối với mọi người rất tốt, tuy rằng mới chỉ vừa gặp anh ấy, nhưng tôi tin tưởng anh ấy, anh ấy là người rất tốt, buổi trưa tôi sẽ gọi anh ấy cùng đi ăn cơm , được chứ?”

 

Trương Mẫn cảm thấy có chút khó chịu.

 

“Được rồi!”

 

Mọi người đồng tình với vẻ xấu hổ.

 

Bên cạnh đó, Trần Lạc Thần đi thẳng tới chỗ lão già ấy.

 

Về phần ông lão, vẻ mặt sa sút, liên tục lắc đầu, cuối cùng, ông tìm được một nơi rất hẻo lánh và dựng lên quầy hàng nhỏ của mình.

 

Vì ở đây, không ai chạy theo ông ta nữa.