Con Nhà Giàu

Chương 69




CHƯƠNG 69: KHÔNG GẶP KHÔNG VỀ.

“Anh cũng đang dùng bữa ở nhà hàng Phượng Hoàng ư, thế thì tuyệt quá, cậu Trần, đúng lúc, tôi sẽ kính rượu anh!”

Khụ khụ.

Thực ra nếu phải kính rượu, cũng phải là Trần Lạc Thần đi, dù sao Hoàng Vi Dân là trưởng bối của anh.

Tuy nhiên, nếu Hoàng cục đã nói vậy, thế thì đến đây cùng uống một ly vậy.

Làm sao anh có thể làm bẽ mặt Hoàng Cục. Anh cho Hoàng Vi Dân biết số phòng.

Cùng lắm thì trong tương lai đầu tư nhiều hơn thôi.

Trần Lạc Thần cúp điện thoại.

Mà Triệu Cương thì vẫn nhìn chằm chằm Trần Lạc Thần đầy khinh thường.

“Không ngờ loại người như này cũng có bạn ở nhà hàng Phượng Hoàng cơ đấy!”

“Đúng vậy, lại còn giả vờ giả vịt!”

Các nữ sinh chế nhạo.

Địa vị của Trần Lạc Thần trong lòng họ bây giờ đã giảm mạnh, đúng vậy, trước đây cho dù Trần Lạc Thần anh là một đại gia khiêm tốn hay trúng số cũng được.

Anh cũng thực sự giàu có.

Có anh, họ có thể nhận được rất nhiều thứ tốt đẹp.

Nhưng bây giờ, Trần Lạc Thần anh chỉ là một sủng nam được người khác bao nuôi, có tiền thì chiều anh thương anh, chờ đến khi nào người ta chán thì Trần Lạc Thần anh là cái thá gì chứ?

Anh còn là gì được?

Cho nên thái độ của mọi người đều nhất quán một cách đáng ngạc nhiên.

Mà lần này.

Cánh cửa phòng đột nhiên lại mở ra.

Chỉ thấy một số lượng lớn người đi vào, 20 hoặc 30 người, trung niên hoặc già trong bộ vest và giày da.

Họ cầm trong tay những ly rượu xuất hiện ngoài cửa.

Giờ phút này, khiến Triệu Cương trực tiếp trợn tròn mắt.

Ngay cả Triệu Thư Kỳ và những người khác cũng là một mặt căng thẳng.

Tình hình này là sao?

“Triệu… Triệu Xử?”

“Chuyện này, chuyện này, chuyện này… Hoàng Cục?”

“Mã tổng, Lý tổng, sao lại là các anh?”

Triệu Cương nói chuyện cũng có chút run.

Trong số hai mươi người có lẻ trước mặt, người nào mà chẳng phải là nhân vật nổi tiếng ở Kim Lăng.

Ngay cả Hoàng Vi Dân từ Cục quản lý thị trường cũng ở đây.

Về phần đại nhân vật Triệu Xử trong mắt Triệu Cương, giờ phút này cũng chỉ có thể đứng ở cuối đám người, bưng ly rượu cười nói.

Tất cả họ đến đây mời rượu ông sao?

Triệu Cương có một loại ảo tưởng như mơ.

“Mời ngồi, mời ngồi!”

Vợ chồng Triệu Cương vui mừng hô lên.

“Quý ông này, ông không cần khách khí, chúng ta đến kính một ly rượu thôi, kính xong một ly rượu tôi sẽ đi!”

Hoàng Vi Dân khom người thể hiện sự tôn trọng đối với Triệu Cương.

Sự tôn trọng này tự nhiên không phải vì Triệu Cương, mà là bởi vì Trần Lạc Thần.

“Cậu Trần, chúng tôi tới kính cậu một ly rượu!”

Cầm ly rượu, Hoàng Vi Dân trực tiếp đi cùng đoàn người đến chỗ Trần Lạc Thần trong ánh mắt kinh ngạc của đám người.

Một hơi uống cạn sạch rượu trong ly.

“Cậu Trần, chúng tôi cũng kính cậu!”

Phía sau Hoàng Vi Dân có các ông chủ của sự phát triển dự án này, có các quan chức của Cục quản lý thị trường và Công nghiệp, những người đó cùng nhau nâng ly, uống một hơi cạn sạch.

Bây giờ Trần Lạc Thần cũng hơi sững sờ.

Ban đầu cứ nghĩ Hoàng Vi Dân sẽ tự mình đến, sau đó anh muốn nhờ ông ấy giúp chuyện của Triệu Thư Kỳ.

Nhưng Trần Lạc Thần không bao giờ ngờ, có nhiều người đến cùng một lúc như vậy.

Trần Lạc Thần không dám mất lịch sự.

Đổi lại anh cũng uống đáp lễ.

Mà cảnh này.

Triệu Cương trợn tròn mắt.

Cơ thể Triệu Thư Kỳ căng cứng giật mình.

Miệng Lâm Kiều há to đến mức có thể bỏ một quả trứng vào.

Đúng vậy, họ xác nhận Trần Lạc Thần là nam sủng.

Nhưng bây giờ, người của Cục quản lý thị trường Kim Lăng và Hoàng Vi Dân nổi tiếng đã đến mời rượu.

Mà từng người mở miệng đều là gọi cậu Trần.

Việc này thể hiện nên điều gì?

Trần Lạc Thần không đơn giản chỉ là một nam sủng, phải biết Hoàng Vi Dân có thể được coi là một người có quyền của Kim Lăng!

“Cậu Trần, đợi lát nữa bữa tiệc của anh kết thúc, vẫn xin anh lên đó dự một chuyến nhé, vẫn là chuyện kia tôi đã nói!”

Hoàng Vi Dân thân thiết bắt tay với Trần Lạc Thần.

Người thanh niên này xua tay một cái, tự hỏi có bao nhiêu công ty ở Kim Lăng sẽ quật khởi trong vòng một đêm.

Nền kinh tế của Kim Lăng đã tăng lên ở nhiều cấp độ.

Cũng chỉ vì Trần Lạc Thần đã ký một vài cái.

Chính là một thanh niên tài giỏi như vậy, nhưng từ đầu đến cuối anh không có bất kỳ giá đỡ nào, anh đối xử với mọi người đều rất lịch sự.

Hiếm có, hiếm gặp!

Nói xong, Hoàng Vi Dân rời đi cùng những người kia.

Bên trong phòng, bầu không khí im lặng chết người, không ai lên tiếng, tất cả đều ngơ ngác nhìn Trần Lạc Thần.

Vốn dĩ tưởng rằng Triệu Xử rất lợi hại, giá đỡ cũng rất lớn.

Nhưng hiện tại xem ra người chân chính lợi hại chính là thanh niên trước mặt này!

Vợ chồng Triệu Cương nghĩ thầm.

“Trần Lạc Thần, họ gọi anh là gì? Gọi anh là cậu Trần sao?”

Lâm Kiều gian nan nuốt nước bọt một cái.

Mặt Triều Thư Kỳ đổ mồ hôi mà nhìn Trần Lạc Thần.

“Chỉ là một cái xưng hô thôi!”

Trần Lạc Thần cười nhạt.

Anh thật sự không muốn giả vờ đâu, nhưng sự việc diễn ra như vậy, Trần Lạc Thần cũng cảm thấy rất xấu hổ và đột ngột.

“Lẽ nào Trần Lạc Thần thực sự là cậu Trần từ Tập đoàn thương mại Kim Lăng?”

“Cậu Trần? Cậu Trần trong Tập đoàn thương mại Kim Lăng? Có vẻ như cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến ngài Hoàng Vi Dân phải cung kính như thế nhỉ?”

“Không thể, làm sao có thể, Trần Lạc Thần anh ta làm sao có thể giàu có như vậy?”

Mọi người đều đang suy đoán, Lâm Kiều lại cảm thấy khó tin.

Nếu là thật, cô ấy thật sự có thể đi chết rồi!

“Cảm ơn chú Triệu và dì Triệu vì lòng hiếu khách, sự việc này cũng là do bữa tiệc sinh nhật của anh em cháu và bạn gái cậu ấy gây nên, cứ để cho cháu giải quyết, xin lỗi không thể ở lại thêm, cháu đi lên phòng trên lầu nhé!”

Nếu Trần Lạc Thần ở lại lâu hơn, bị nhìn chằm chằm như vậy sẽ rất khó chịu.

Anh nhân cơ hội chạy ra ngoài.

Còn về việc họ nói anh là cậu Trần của Tập đoàn thương mại Kim Lăng, Trần Lạc Thần không khẳng định cũng chẳng phủ định.

Sau khi ra ngoài, anh gọi điện thoại cho Lý Chấn Quốc, hy vọng anh ta có thể ra mặt làm hoà, để chuyện này cứ thế mà qua đi.

Lý Chấn Quốc đương nhiên làm theo.

“Thư Kỳ, con có nhầm lẫn gì không? Con nói cậu ta là nam sủng mà?”

Triệu Cương trong lòng hối hận nói.

Nếu sớm biết, ông sẽ không nói nhiều lời chế nhạo như vậy.

Không ai biết đó thôi, vừa rồi khi Hoàng Vi Dân cúi đầu chào Triệu Cương, Triệu Cương đã kích động đến mức suýt tè ra quần!

“Không thể, trong đó nhất định là có ẩn tình, Trần Lạc Thần sao có thể là cậu Trần của Tập đoàn thương mại Kim Lăng, lần này lại còn là đắc tội với nhà họ Từ, sao có thể giải quyết bằng một lời của anh ta?”

Triệu Thư Kỳ vẫn còn đang lẩm bẩm.

Rõ ràng lực trùng kích của thực tế này quá mạnh.

Đúng lúc này, di động của Triệu Cương vang lên.

Vừa nhìn thấy dãy số, ông ta bất ngờ.

“Là tôi là tôi, xin chào, được được được! Hả? Anh nói gì cơ? Quá tốt rồi, cảm ơn, rất cảm ơn!”

Nói xong Triệu Cương hưng phấn cúp máy.

Mọi người nhìn vào ông ta.

Triệu Cương nói: “Thư Kỳ, lần này chúng ta đã thực sự gặp được quý nhân rồi, thật sự, Trần Lạc Thần, không, phải là cậu Trần mới đúng, cậu ấy là quý nhân của chúng ta! Vừa rồi một tiền bối của Cục quản lý thị trường đã gọi điện đến nói vấn đề này đã được một đại nhân vật giải quyết thành công!”

Nghe xong, Triệu Thư Kỳ yếu ớt ngồi phịch xuống ghế.

Mọi thứ thực sự là nhờ Trần Lạc Thần, anh thực sự có rất nhiều quyền lực!

Nhưng chuyện này rốt cuộc là sao? Trần Lạc Thần rốt cuộc là ai?

Mối nghi ngờ đọng lại trong lòng mọi người.

Lại nói Trần Lạc Thần đã đi đến phòng, vừa rồi anh đã gọi điện cho Lý Chấn Quốc bảo anh giúp đỡ gia đình Triệu Thư Kỳ và Lâm Kiều, về phần Hứa Siêu và Hứa Trị Đình sẽ như thế nào, Trần Lạc Thần không quan tâm và cũng không muốn quan tâm, họ có quan hệ gì với mình đâu?

Trần Lạc Thần không suy nghĩ đến chuyện đó nữa, sau khi vào phòng, anh uống rượu với Hoàng Vi Dân và những người khác.

Còn về chuyện quan trọng Hoàng Vi Dân nói, chính là ông ta hy vọng sau khi các dự án giải trí lớn được khai trương, hôm ấy Trần Lạc Thần cũng có thể đến đó.

Đương nhiên, chuyện này không phải là vấn đề, Trần Lạc Thần đã đáp ứng.

Đợi anh trở lại trường thì đã gần mười một giờ.

Nằm trên giường, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được.

“Đinh Đinh!”

Tiếng chuông fb lần lượt vang lên.

“Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần, anh ngủ chưa? Sáng mai hẹn gặp anh ở nhà ăn phía tây của trường chúng ta nhé, tôi có chuyện gấp muốn nói với anh! Không cần về!”

Nhấn vào xem, đó là tin nhắn của Tô Lệ Hàm.