Còn Ra Thể Thống Gì Nữa?

Chương 15




Edit + Beta: Mietta Yuan

Giữa hè, A Miêu phát tình, không biết có phải là do bị hai người Hạ Sóc và Hạ Triệt suốt ngày dính nhau ngọt ngấy không nữa, cả ngày nó ở cửa chính Đông cung kêu rên, dọa cho người đi đường sợ tới mức chỉ dám đi đường vòng.

Mỗi ngày Hạ Triệt rời giường đều chạy tới nghịch tai A Miêu, tựa lưng nó sờ lông.

A Miêu ngửi được mùi của Hạ Sóc trên người hắn, nước mắt lưng tròng, kêu đến càng thê thảm, dọa cho cả con phố người bán hàng rong cũng không còn.

Như vậy khiến Hạ Triệt không chịu, đồ hắn thích ăn đều biến mất, sao mà chịu được? Hắn nhau nhao đòi dọn đều Thất vương phủ, ở lỳ trong phòng Hạ Sóc không chịu đi.

Hạ Sóc dở khóc dở cười, cũng không biết có nên cảm tạ lão hổ A Miêu kia không nữa.

Hạ Triệt nóng đến chỉ mặc áo trong, nằm trên giường Hạ Sóc ăn mứt quả: “Thân thể phụ hoàng ngày càng yếu rồi.”

“Đúng vậy, bệnh đau đầu phát tác ngày càng thường xuyên.” Hạ Sóc gật đầu, nhấc tay ném tấu chương sang một bên.

“Ai.” Hạ Triệt ngậm ngón tay, thở dài, “Bổn cung giám quốc thật mệt mỏi.”

Hạ Sóc đi tới xoa đầu ca của y: “Còn muốn ăn gì nữa?”

Mắt Hạ Triệt lập tức phát sáng, nhảy từ trên giường xuống, xòe tay kể tên món ăn.

Hạ Sóc mím môi nghe, không nghĩ tới cuối cùng Hạ Triệt nhăn nhăn nhó nhó bỏ thêm câu: “… Còn ngươi nữa.”

“Ai ăn ai vậy?” Hạ Sóc dở khóc dở cười, ôm ca của y đặt lên đùi, liếm khóe miệng ngọt ngào của hắn.

Mà Hạ Triệt ở trong lòng Hạ Sóc nhìn chung quanh, lặng lẽ tìm xem còn thứ nào ăn được nữa không.

“Sao lại thèm như vậy?” Hạ Sóc không hiểu sao lại cười.

Hạ Triệt lập tức vô cùng đau đớn mà lên án hành vi “độc ác” của A Miêu, hận không thể không săn được lão hổ này ở trên trường săn. Hắn đang nói thì ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng kêu “Meo” thê lương, Hạ Triệt cáu kỉnh chạy ra, lại chỉ nhìn thấy một con mèo nho nhỏ.

“Ồ, ” Hạ Triệt ôm con mèo đặt lên đỉnh đầu, “Ngươi nuôi mèo?”

Hạ Sóc tựa bên cửa lắc đầu: “Có lẽ là nơi khác chạy tới.”

Hạ Triệt nghe vậy vui mừng ôm mèo xuống: “Để cho ta mang về cho A Miêu làm bạn.”

Vì vậy con mèo nhỏ thuận lý thành chương có cái tên mới: “A Cẩu”.

Hạ Sóc nghe được chỉ lắc đầu, lại không thể làm gì được hắn, trơ mắt nhìn Hạ Triệt nằm trên giường đùa nghịch với A Cẩu đến vui vẻ, lòng tràn đầy khó chịu, vốn tưởng rằng ca của y tới đây thì có thể thân mật một phen, không nghĩ đến tâm tư của Hạ Triệt đều đặt hết lên con mèo nhỏ này.

Hạ Triệt chơi với A Cẩu một lát liền đặt con mèo nhỏ lên đỉnh đầu, loạng chòa loạng choạng chạy đến phía sau Hạ Sóc: “Ra ngoài với bổn cung một lúc đi.”

“Đi đâu?” Hạ Sóc xoa đầu A Cẩu, lại nhéo cằm Hạ Triệt.

“Chỗ ít người.” Hạ Triệt chạy qua một bên phủ thêm áo bào.

Hạ Sóc “A” một tiếng dài.

A Cẩu cũng tựa lên đầu Hạ Triệt “Meo” một tiếng.

“Ai nha…” Hạ Triệt ôm mèo nhỏ xuống, “Mèo ở phủ ngươi giống hệt ngươi vậy.”

“Nói nhăng gì đấy?” Hạ Sóc đi tới bóp má ca của y.

A Cẩu tựa trên ót Hạ Triệt nắm tóc hắn.

“Chính là… Rất giống mà…” Hạ Triệt lẩm bẩm oán giận, lại nghe thấy dưới cửa sổ truyền đến một tiếng mèo kêu.

Lúc này mới đúng là A Miêu tới, lão hổ tựa trên bệ cửa sổ chờ mong nhìn bọn họ, vươn móng vuốt hữu hảo với A Cẩu: “Meo meo meo.”

A Cẩu ngẩng đầu lên cảnh giác nhìn chằm chằm lão hổ này, sau đó vẫy đuôi đi về hướng khác.

A Miêu bị đả kích lớn, quỳ rạp trên mặt đất co thành một quả cầu lông hổ.