Con Rể Giả Heo Ăn Hổ

Chương 50: Suy nghĩ




Một bữa ăn, hai bên cũng coi như tìm ra được một vài manh mối.

Vương Lợi Quốc không muốn cũng không thể không thừa nhận, loại chuyện dỡ bỏ và di dời, bất cứ ai đụng vào loại nhân vật như Hàn Đông đều sẽ bó tay hết cách.

Có can đảm, bối cảnh khiến người khác hoàn toàn nhìn không thấu.

Mục đích ông ta đồng ý ăn cơm, chính là muốn cố hết sức thỏa mãn yêu cầu của hai ba con.

Lấy sức ảnh hưởng của Hàn Nhạc Sơn ở khu phố cũ, ông ta chỉ cần ký tên, điều đó tương đương với một tín hiệu rõ ràng nhất.

Qua ba tuần rượu, ăn uống cũng được một nửa.

Vương Lợi Quốc đã xin cáo từ trước.

Hàn Nhạc Sơn lại lấy lý do tiễn mà đi theo ra ngoài.

Hiểu con như ba, đồng thời, Hàn Đông cũng hiểu ba mình như vậy.

Có lòng đi theo ra ngoài thì bị Hàn Nhạc Sơn trừng mắt.

Vương Lợi Quốc dáng vẻ trong trịa nhưng rất thông minh, có tâm tư khác, vừa ra ngoài thì cười ha hả nói: “Lão Hàn, có yêu cầu gì thì trực tiếp nói với tôi đi. Không sao, tôi chắc chắn sẽ giúp hết sức mình.”

Hàn Nhạc Sơn do dự cả nửa ngày, trong đầu suy nghĩ tới lui, cuối cùng vẫn vì tiền đồ của con trai đã chiếm thế thượng phong.

Nửa đời trước ông ta không thay con trai tiết kiệm được cái gì, nửa đời sau có thể cũng là một rào cản. Có dối lòng hơn nữa, cũng không thể không nhân có hội này mà đề xuất ra.

“Thị trưởng Vương, tôi có một việc muốn nhờ.”

“Nói đi.”

“Tôi cần 6 tỷ.”

Mắt của Vương Lợi Quốc khẽ động, ngạc nhiên vì câu nói đột ngột của Hàn Nhạc Sơn.

Sau đó, mỉm cười có chút ý vị, đã nói mà, không có ai không để ý đến tiền.

6 tỷ tuy nhiều, nhưng nếu như có thể giải quyết cục đá cản chân như hai ba con Hàn Đông, Vương Lợi Quốc tin chắc bên doanh nghiệp kia đến lông mày cũng không thèm nhíu lại mà lấy tiền ra.

Hàn Nhạc Sơn giải thích: “Thị trưởng Vương đừng hiểu lầm, tiền tôi không phải lấy không. Tôi hy vọng thị trưởng Vương như đã bàn trước, lấy danh nghĩa của tôi vay số tiền này từ trong ngân hàng.”

Vương Lợi Quốc lần này thật sự không rõ Hàn Nhạc Sơn rốt cuộc có dụng ý gì.

Lấy cục diện bây giờ mà nói, ba con Hàn Đông đừng nói cần 6 tỷ, 60 tỷ cũng chưa chắc không thể thương lượng được.

Hàn Nhạc Sơn hổ thẹn: “Tôi ở sống ở khu phố cổ hơn 20 năm, da mặt có dày thế nào cũng không thể lợi dụng quan hệ để trục lợi cá nhân được. Nhưng xin thị trưởng Vương hãy hiểu cho người làm ba này, chứ không phải là quân nhân.”

Vương Lợi Quốc khó xử, cho vay là chuyện nhỏ, tùy tiện chào hỏi, thủ tục của ngân hàng cũng dễ dàng làm xong.

Nhưng trong trường hợp này, ngộ nhỡ Hàn Nhạc Sơn không đủ khả năng, chịu trách nhiệm đằng sau chính là ông ta.

Khái niệm này căn bản không giống khi tìm doanh nghiệp cần 6 tỷ.

“Vay cần phải có vật thế chấp, cần chuẩn bị các loại giấy tờ. Lão Hàn, ông có thể chuẩn bị không?”

Hàn Nhạc Sơn nói: “Tôi nếu như có thể vay thông qua cách chính quy thì sẽ không làm phiền thị trưởng Vương rồi.”

“Ông đây là ra đề khó cho tôi rồi.”

Hàn Nhạc Sơn gật đầu: “Đây là yêu cầu duy nhất để tôi ký tên.”

Vương Lợi Quốc trầm ngâm, mặc dù thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, ông ta cũng có thể nhìn ra Hàn Nhạc Sơn là loại người nói một không nói hai, không thể mặc cả.

Cũng tức là nói, khoản vay này ông ta chỉ cần muốn dỡ bỏ khu phố cổ thì bắt buộc phải giúp đỡ rồi.

Lúc sau, ông ta không đồng ý cũng không từ chối, hỏi: “Ông cần số tiền này để làm cái gì?”

“Cho con trai làm vốn khởi nghiệp kinh doanh.”

Vương Lợi Quốc nói: “Hà tất phải đi một vòng lớn như vậy, yêu cầu này với bên doanh nghiệp kia rất dễ dàng có thể đồng ý.”

“Vay tiền có khác biệt với nhân cơ hội bắt chẹt, tôi đến ngân hàng vay tiền, tương lai chắc chắn sẽ trả. Nhưng nếu như lấy phí bịp miệng của bên doanh nghiệp, vậy thì ngủ sẽ không ngon giấc.”

Hàn Nhạc Sơn gần đầy đều đang suy nghĩ về chuyện này.

Giang sơn dễ đổi mà bản tính khó dời, thẳng thắn vô tư nửa đời, lần này không thể phá vỡ điểm mấu chốt được. Chỉ có thể lùi lại mà chọn cách vay khác.

Vương Lợi Quốc lại thăm dò vài câu, thấy thái độ của ông ta vẫn như cũ thì không nhịn được nói: “Lão Hàn, tính cách này của ông thật sự khiến người khác muốn tán thưởng cũng không tán thưởng nổi… Được, đợi tin tức của tôi. Chỉ cần thuận lợi bàn bạc với bên doanh nghiệp, khoản vay này tôi giúp anh xử lý!”

Quy tắc của con đường quan chức chính là không dễ dàng hứa hẹn.

Vương Lợi Quốc đương nhiên cũng biết điều này.

Nhưng tình cảnh trước mắt, tùy cơ ứng biến cũng rất quan trọng.

Ông ta có thể từ trong cử chỉ lời nói mà nhìn ra được phẩm hạnh của ba con nhà họ Hàn như thế nào.

Loại người này, ông ta rất vui lòng bán một cái nhân tình cho đối phương.

Về rủi ro, có.

Lại nhỏ đến nỗi không tra ra được, có vài việc, ông ta căn bản không muốn nói quá rõ ràng, chỉ cần hơi ám thị, người bên dưới tự nhiên sẽ đi làm.

Hành đồng bắt bài như lần này, ông ta cũng chỉ tùy tiện đề cập đến, trong đầu đã tự bổ sung tất cả các chi tiết.

Nếu thật sự sự việc vỡ lở, ông ta cũng có thể dễ dàng thoát thân.



Hàn Đông đi cùng ba ra tiễn Vương Lợi Quốc, có chút lo lắng không yên.

Hạ Mộng hôm nay vốn xin nghỉ để đi ly hôn, nhưng tạm thời không rời ra được, cho nên đành về công ty trước.

Trên đường, rút điện gọi cho Khâu Ngọc Bình, nói về chuyện bên khu phố cổ.

“Ngọc Bình, anh thật sự muốn biến khu phố cổ trở thành đất thương mại, không vượt qua được Hàn Đông. Người bạn tên Bì Văn Bân của anh ta theo như được biết thì là người của quân khu tỉnh, ngay cả Vương Lợi Quốc cũng rất khách khí.”

Sự cổ quái cùng sự khó chịu tràn ngập trong lòng Khâu Bình Ngọc.

Anh ta luôn tưởng Hàn Đông chính là một lính giải ngũ bình thường mà thôi, đối với chuyện giở bỏ và di dời, đối với tình cảm của anh ta với Hạ Mộng đều không tạo thành uy hiếp.

Nhưng bây giờ, cách nghĩ thay đổi rồi.

Trước cả Hạ Mộng, thật ra anh ta đã biết được tin tức.

Nói thật, anh ta thật sự quá hy vọng Hàn Đông cứng đầu cứng cổ một chút.

Bởi vì mỗi sự việc xảy ra, bình thường đều có người sẽ vì thế mà bị bắt vào tù, thậm chí nháo cho sự việc trở lên lớn hơn.

Nhưng bất luận như thế nào cũng không thể đoán được Hàn Đông còn có mạng lưới quan hệ như này.

Xem ra muốn khiến Vương Lợi Quốc ép phá giỡ là không thể được, chỉ là, để anh ta thỏa hiệp với Hàn Đông đồng ý điều kiện phá dỡ và di dời thì không khắc gì ăn phải ruồi nhặng.

Hạ Mộng bổ sung: “Thật ra cư dân bên khu phố cổ cũng khá có nguyên tắc, không tham lam, ít nhất không ai giở công phu sư tử ngoạm. Cho nên em cảm thấy anh nếu như ở một chỗ khác xây dựng tòa dân cư cho họ, chắc có thể phá vỡ cục diện bế tắc này.”

“Tiểu Mộng, Hàn Đông chính là một kẻ gian xảo, em bây giờ lại nói chuyện thay anh ta.”

“Không có, em trước đó là hiểu lầm anh ta muốn bắt chẹt tiền của anh. Nhưng không phải như vậy…”

“Vậy chính là lỗi của anh?”

Hạ Mộng không muốn tranh cãi, nhẫn nại nói: “Anh muốn phá giỡ, chắc chắn đã ký hợp tác với chính phủ. Chuyện này không thể quá hấp tấp, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với danh tiếng. Năng lực của Vương Lợi Quốc ở thành phố Đông Dương không tồi, ba em nói hai năm này ông ta rất có khả năng sẽ thăng chức đến Lâm An, nơi đó là đại bản doanh của anh, hy vọng chuyện này anh có thể suy xét kỹ lưỡng…”

“Chuyện này không thể nào.”

“Không có gì là không thể cả, đây là tin tức ba em từ chỗ khác có được. Anh biết ba em, trước nay không dễ gì nói ra.”

Khâu Ngọc Bình trầm mặc, ngược lại suy xét tin tức lấy được từ chỗ của Hạ Mộng.

Quả thực, lần phá hủy và di dời này anh ta hơi có chút nóng vội, lại bởi vì tranh chấp với Hàn Đông, đầu óc bị làm cho mụ mị.

Giả dụ Hạ Mộng nói là thật, Vương Lợi Quốc có thể sẽ bước vào giới quan chức của Lâm An, vậy Khâu Ngọc Bình thật sự không thể đắc tội với người này được.

Dừng lại một lúc, giọng nói dịu dàng của anh ta vang lên: “Tiểu Mộng, em hôm nay không phải muốn ly hôn với Hàn Đông sao? Như thế nào rồi.”

“Bên khu phố cổ xảy ra ít chuyện ngoài ý muốn, không đi làm được. Có điều cũng nhanh thôi, về sau em chắc chắn tìm cơ hội cùng Hàn Đông đến cục dân chính lần nữa.”

Trong lòng Khâu Ngọc Bình không thoải mái, nhưng cũng không tiếp tục bức ép: “Vậy tối nay sẽ đợi em tan làm, chúng ta cùng đi ăn cơm.”

“Không được rồi… Em hôm nay rất bận.”

Khâu Ngọc Bình cười nói: “Liên quan về chuyện phá bỏ và di dời anh còn phải tìm em thỉnh giáo, không đi được thì anh có thể đến công ty tìm em.”

“Ok, thế cũng được!”