Con Rể Quyền Quý

Chương 1593




Chương 1593:

Cửa xe cảnh sát mở ra, vài cảnh sát tuần tra cầm súng trên tay bước ra khỏi xe, lao thẳng tới chỗ đám người tổng giám đốc Ngô, cũng không để cho đám người tổng giám đốc Ngô thanh minh mà tóm cổ bọn họ ngay tại chỗ.

Bạch Bào Nhân bước xuống từ một chiếc xe cảnh sát, đội trưởng Vi của đội tuần tra đi theo sau Bạch Bào Nhân một cách dè dặt.

Đám người tổng giám đốc Ngô là những doanh nhân ở thành phố Châu Xuyên, bọn họ cũng có một số mối quan hệ, tất nhiên là gặp và quen biết với đội trưởng Vi của đội tuần tra.

Khi bọn họ nhìn thấy đội trưởng Vi của đội tuần tra đi theo bên cạnh Bạch Bào Nhân trong tư thế cực thấp như vậy, trong lòng hồi hộp, đột nhiên có dự cảm không tốt.

“Xem ra các vị không quan tâm đến việc chiếm đất của chính phủ” Trên mặt Bạch Bào Nhân nở một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này khiến cho đám người tổng giám đốc Ngô cảm thấy cực kỳ sợ hãi, không gì sánh được.

Bây giờ đám người tổng giám đốc Ngô có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng những người này không phải là diễn viên mà tập đoàn Nhất Lâm tìm tới, mà là những người của phía chính phủ!

Trong nháy mắt, sau lưng tổng giám đốc Ngô ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai chân run rẩy không ngừng.

“Vâng, vâng… Tôi xin lỗi, tôi… Tôi… Chúng tôi…”

“Các vị làm sao?” Bạch Bào Nhân đi tới bên cạnh tổng giám đốc Ngô, cúi xuống nhìn tổng giám đốc Ngô: “Các vị đã thú nhận tội phản quốc này rồi sao?”

“Không! Không!” Tổng giám đốc Ngô lắc đầu như trống bỏi: “Chúng tôi dự định làm thủ tục với tập đoàn Nhất Lâm, nhưng mà anh Trương của tập đoàn Nhất Lâm nói rằng mỗi người chúng tôi phải chuẩn bị một khoản bồi thường ba mươi tỷ, chúng tôi chưa kịp chuẩn bị tiền”

*Ồ, hóa ra là lạch Bạo Nhân lộ ra vẻ như chợt bừng tỉnh, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: “Các vị chuẩn bị tiền làm thủ tục mất bao lâu? Nửa tiếng có đủ không?”

“ĐủiI Đủ!” Tổng giám đốc Ngô không kịp suy nghĩ xem nửa tiếng có thể làm được hay không, ngay khi Bạch Bạo Nhân vừa dứt lời, anh ta đã nhanh chóng gật đầu đồng ý.

“Được, vậy thì… Nửa tiếng, thời gian bắt đâu” Bạch Bạo Nhân nói xong đã vung tay lên.

Đám người tổng giám đốc Ngô chỉ cảm thấy cổ tay nhẹ bằng, chiếc còng vừa mới còng vào cổ tay đều đã được mở ra.

“Bây giờ chỉ còn hai mươi chín phút ba mươi sáu giây”

Bạch Bạo Nhân nói.

Đám người tổng giám đốc Ngô sợ tới mức sắc mặt đều tái nhợt, bọn họ không dám nói nhiều lời vô ích, lao nhanh về xe của mình, nhấn ga rồi lái xe rời đi.

Bên trong tòa nhà Nhất Lâm.

Trương Thác nhàn nhã dựa lưng vào ghế sô pha xem vài đoạn video hài hước, thỉnh thoảng lại phát ra mấy tiếng cười lớn.

Năm giờ chiều, là lúc tập đoàn Nhất Lâm tan làm, các nhân viên của tập đoàn Nhất Lâm cũng dần rời khỏi công ty.

Tiếng thang máy ở sảnh tầng một của tập đoàn Nhất Lâm vang lên, cửa thang máy mở ra, Lâm Ngữ Lam bước ra khỏi thang máy.

Đi bên cạnh Lâm Ngữ Lam còn có một thanh niên tâm hai mươi tuổi.

Tiếng cười khoa trương của Trương Thác lọt vào tai người thanh niên khiến người thanh niên nhíu mày: “Tổng giám đốc Lâm, ở công ty các cô có thể gây ồn ào một cách tùy tiện như vậy sao?”

Lâm Ngữ Lam mỉm cười với người thanh niên: “Tổng giám đốc Tôn, đây là chồng của tôi. Đã đến giờ tan sở rồi, tất nhiên là không có quy định này”

Nghe vậy, người thanh niên được gọi là tổng giám đốc Tôn nhíu mày, hơi không vui: “Tổng giám đốc Lâm, cô kết hôn rồi à”

Lâm Ngữ Lam mỉm cười gật đầu, đồng thời duỗi tay phải ra giơ chiếc nhãn đeo trên ngón áp út lên.

Lâm Ngữ Lam vẫn luôn đeo chiếc nhãn cưới được làm bằng vàng technetium này ở trên tay, chẳng qua là Tôn Nghiêm không để ý đến nó.