Con Rể Quyền Quý

Chương 1835




Chương 1835:

Trong lòng của đa số người, Đường Dực là một tên bỏ đi chỉ biết hãm hại bố mình, tính cách cũng rất hèn nhát. Nhưng biểu hiện hôm nay của Đường Dực lại khiến bọn họ phải mở to mắt.

Trong một chợ đêm bên ngoài Thành Thánh, Đường Dực đi theo bên cạnh Trương Thác: “Anh, hôm nay ở bên ngoài không bình yên đâu, bố tôi đã đặc biệt dặn dò tôi đừng ra ngoài”

Trương Thác liếc một cái: “Điều tôi muốn là không bình yên, nếu bình yên thì ai đến làm gì chứ”

“Anh, tôi không hiểu ý của anh lắm” Đường Dực nghỉ ngờ.

Trương Thác vỗ vỗ vai Đường Dực: “Cậu hiểu rõ văn hoá Đông Hòa, vậy có hiểu ý nghĩa của cụm từ dao sắc chặt đay rối không?”

Đường Dực nghĩ nghĩ rồi nói: lại, một dao chặt đứt hết tất cả?

“Gộp những việc phiền phức “Oh… Cậu cũng có thể hiểu như vậy” Trương Thác thở dài: “Đi thôi, đến chợ Quỷ dạo vài vòng”

Trương Thác dẫn theo Đường Dực đi thẳng đến chợ Quỷ. Hôm nay, hai người đã không giống như hôm qua nữa, mà biểu hiện giống như Barrett trước kia, cầm lấy thứ này xem, lại cầm thứ kia chơi, nhưng lại không mua, khiến người khác chán ghét, trong phút chốc liền có người nhận ra họ.

“Đó không phải là Delk sao?”

“Anh ta ngạo mạn quái”

“Có thể không ngạo mạn sao? Hai hạng mục bình chọn đều đứng thứ nhất, nếu không có gì ngoài ý muốn thì giáo chủ Deondre vẫn sẽ tiếp quản châu Âu như cũ!”

“Nói như vậy đúng là không sai, nhưng tôi cảm thấy anh ta †oàn nhờ vào may mắn, thực lực của bản thân vẫn tệ như vậy, dựa vào đâu mà ngạo mạn chứ?”

“Dựa vào việc anh ta là người thừa kế của giáo chủ Deondre đó, còn chưa đủ sao? Anh ta ngạo mạn, cô dám nói anh ta sao?”

“Nhìn đi, chúng ta không dám làm gì cả, nhưng có người dám đấy. Thật là nghĩ không thông, chỉ với thực lực như thế mà trong thời khắc quan trọng này anh ta không mau trốn đi, lại còn chạy ra ngoài, đi ra ngoài thì dễ, muốn trở về thì khó đấy!”

“Suyt! Cô muốn chết à, nhỏ tiếng chút, mấy chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, mau đi, mau đi thôi”

Từng trận bàn tán vang lên, Trương Thác và Đường Dực giống như không nghe thấy gì cả, tiếp tục ung dung đi dạo xung quanh.

Bóng dáng của Andre xuất hiện ở phía trước của chợ Quỷ, đi thẳng về phía Trương Thác.

“Trương Thác, có vẻ hôm nay tâm trạng không tồi”

Andre đi đến trước mặt Trương Thác: “Thủ đoạn không tệ”

“Ha ha, Andre đại nhân quá khen rồi” Trương Thác cười nói.

“Tôi đâu có quá khen” Andre phất phất tay: “Anh cũng chỉ là tên lính canh ngục, lại ở trước mặt nhiều người như vậy dạy mấy vị giáo chủ cách làm việc, tôi chỉ cho anh thân phận lính canh ngục như vậy có phải là quá uỷ khuất cho anh rồi không.

Dựa vào biểu hiện hôm nay của anh, tôi thấy ít nhất cũng nên cho anh một thân phận có thể nắm quyền, anh nói xem có đúng không?”

Mặt Trương Thác lộ ra vẻ suy nghĩ, sau đó búng tay một cái: “Nếu như có thể cho tôi vị trí nắm quyền của Andre đại nhân anh thì đúng là không tệ.”

“Thật là một người nói khoác mà không biết ngượng!” Lại thêm một người đi ra từ sau lưng Andre, nhìn Trương Thác, trách móc nói: “Tuổi còn nhỏ mà mở miệng đã không biết lớn nhỏ, thân phận người nắm quyền là thứ cậu có thể chế nhạo sao? Nhìn thấy người lớn trong nhà không hành lễ chào hỏi đàng hoàng mà còn dám đứng đây nói chuyện, không hiểu quy tắc sao?”

Trương Thác nhìn sang người vừa nói chuyện, là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, gương mặt phương Tây, vẻ mặt không giận mà uy.

“Lính canh ngục Trương Thác, tôi hỏi cậu, nhìn thấy tôi sao không chào?” Người đàn ông trung niên hỏi Trương Thác.