Con Rể Quyền Quý

Chương 1842




Chương 1842:

Andre nuốt nước bọt, ra vẻ hung hăng, anh nói với vẻ rất gượng gạo, miễn cưỡng: “Có.”

Trương Thác cười với vẻ mặt rất vui mừng, khoái chí: “Tôi vãn chưa nghe thấy tiếng, trả lời to lên một chút đi!”

Andre lộ rõ vẻ oán hận, cay cú, nói to: “Có!”

Trương Thác gật gật đầu: “Ngoan lắm”

Chữ “ngoan” này đã khiến mọi người được một trận cười như nắc nẻ.

Andre nghe thấy vậy liền cúi đầu rồi vội vàng lẩn tránh trong đám người, không nói thêm gì nữa.

Tối qua có hơn mười kiểm soát sứ xuất hiện, lúc này ai nấy xũng đều xấu hổ không biết chui vào đâu, cứ tưởng rằng người mà mình đang đối phó chỉ là một tên lính canh ngục mà thôi vậy mà thật không thể ngờ rằng anh ta đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ mà trở thành người kế vị của châu lục.

Phương Đông!

Trên võ đài, Giả Sâm cũng bắt đầu tỏ vẻ xấu hổ, nhục nhã.

Không sai, tiếng chuông thiêng liêng lại một lân nữa vang lên, đã mười giờ rồi, phải bắt đầu bình chọn hạng ba thôi.

Delk hét lớn lên: “Bình chọn hạng ba là trận đấu cá nhân, một đấu một, trong lúc giao đấu không được cố tình gây thương tích, làm tổn hại đén tính mạng của đối thủ! Ai rời khỏi võ đài thì sẽ bị xử thua ngay lập tức. Và bây giờ, trận đấu… bắt đầu!”

Trong phút chốc, khi hai tiếng bắt đầu vừa dứt thì các ứng cử viên trên võ đài đều vào tư thế chuẩn bị giao đấu thì lại nghe thấy một tiếng động vang lên.

“Trước hết không ai được nhúc nhích”

Không ai được nhúc nhích!

Âm thanh này vừa vang lên, lập tức những người đang ở trên võ đài đều tuyệt nhiên không nhúc nhích, không phải bọn họ không cử động, nói đúng ra là có muốn động đậy cũng không được.

Trên không, bao gồm cả bảy người bên trong của Ma Y, toàn bộ đều giật mình, nhìn chằm chằm Trương Thác trên võ đài, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.

“Cậu ta đã bước vào Phú Thần Cảnh!” Ánh mắt Deondre ngưng trọng: “ Một niệm khống chế linh khí quanh người, đây là kiếm pháp đặc trưng của Phú Thần Cảnh!”

“Không thể nào!” Leo lắc đầu: “ Phú Thần Cảnh sao lại có người trẻ tuổi như vậy? Cậu ta mới tiếp xúc khí chưa được bao lâu? Đến ngay cả tôi rình mò chán chê cũng chưa đến được cửa lớn của Phú Thần Cảnh”

“Không nhập thần, cậu ta như thế nào làm được vậy?”

Conand nhìn về phía Ma Y, cùng lúc đó,vài tên giáo chủ còn lại cũng nhìn sang bà ấy.

Ma Y đội mũ lên đầu, cười nói: “Các người đừng nhìn tôi, thằng nhóc này khắp người đều toát ra một loại cổ quái”

Bên dưới võ đài, kiếm sĩ áo xanh thay đổi vẻ mặt, trong miệng lẩm bẩm: “Một ý niệm liền thi triển được kiếm khí! Phú Thần Cảnh! Không đúng, kiếm khí này không giống, không được sắc bén bằng, nhưng lại cô đọng hơn, không đúng! Cũng không phải thế, thăng nhóc này tuyệt đối không đạt tới Phú Thần Cảnh, cậu ta như thế nào làm được, rốt cuộc cậu ta dùng cái gì khống chế được khí quanh người?”

Bên cạnh kiếm sĩ áo xanh, một thiếu nữ áo trắng đầy vẻ tò mò: “Cha, người đang nói cái gì vậy?”

“Kỳ tài, người này quả thật là bậc kỳ tài! Sở Thanh đại nhân sơ tuyển người đúng thật không phải hạng người tầm thường!”

Kiếm sĩ áo xanh chăm chú nhìn lên trên: “Con gái, mau chóng kêu người nhà chuẩn bị phong thư, truyền đến núi Côn Lôn, nói là ta Đông Phương Vân Khởi, có chuyện quan trọng muốn bái kiến Sở Thanh đại nhân!”

Thiếu nữ trong lòng phát run, hỏi: “Cha, người muốn lên núi Côn Lôn?”

“Phải” Đông Phương Vân Khởi không giấu nổi vẻ hưng phấn trên nét mặt: “Ta muốn tìm Sở Thanh đại nhân hỏi rõ ràng, người này, rốt cuộc là ai!”

Rất nhiều giáo chủ đứng trên võ đài, dưới võ đài cũng là vô số cao thủ, đều là vì chiêu thức của Trương Thác mà cảm thấy khiếp sợ.