Con Rể Quyền Quý

Chương 562-564




Chương 562:



Ông Bình ngơ ngác nhìn Hạ Tấn Dương, thầm nghĩ họ Hạ, cậu làm trò gì mà ngay cả nhân vật lớn này cũng dám trêu chọc vậy hả?



Hạ Tấn Dương còn đang đắc ý, không phát hiện ra vẻ mặt khác thường của ông Bình. Anh ta không ngừng quát: “Chú Bình, mau kêu người tới, cháu muốn giết chết thằng này! Mau lên!!



“Câm miệng!” Ông Bình bỗng quát lên, chán ghét trừng Hạ Tấn Dương. Tiếng quát của ông Bình khiến tất cả mọi người đều sững sờ, chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải ông Bình đến đây giúp Hạ Tấn Dương sao? Bây giờ sao lại thành thế này?



Vẻ mặt đắc ý của Hạ Tấn Dương cứng đờ, trong lòng bỗng nảy sinh linh cảm chẳng lành. Ông Bình cúi đầu trước Trương Thác, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi cậu, tôi không biết là cậu ở đây!



Động tác của ông Bình khiến mọi người mở to mắt.



Chuyện gì vậy? Ông Bình đang nhận lỗi ư? Đừng nói là đám đội trưởng Tôn, ngay cả Hàn Ôn Nhu cũng trợn tròn mắt, tràn đầy khó tin. Lúc này Hàn Ôn Nhu chợt nhớ tới những lời mà trước kia Trương Thác nói với mình, nào là thế lực ngầm chia thành nhiều đẳng cấp, khi mình hỏi anh ấy thuộc đẳng cấp nào, anh ấy bảo là đẳng cấp cao nhất. Lúc đó Hàn Ôn Nhu chỉ cười chứ không tin, nhưng bây giờ cô lại tin rồi, người có thể khiến thư ký của lãnh đạo Đại Hải cũng phải khách khí, có thể thấy được thân phận lớn cỡ nào.



Hạ Tấn Dương dại ra nhìn ông Bình, khiếp sợ không nói nên lời. Trương Thác lạnh lùng nhìn ông Bình: “Sao đi tới đâu cũng có ông thế hả?!



Bị Trương Thác hỏi vậy, ông Bình lập tức nói: “Xin lỗi cậu, xin lỗi!!



“Cút!” Trương Thác nhẹ bằng nói.



Ông Bình không dám chần chờ, xoay người rời khỏi phòng riêng ngay lập tức, không nhiều lời thêm một câu. Ông Bình biết rõ cái lợi và hại trong chuyện này. Hạ Tấn Dương chẳng qua là ỷ vào bố mình là Hạ Đường. Hạ Đường kết giao ngang hàng với bí thư, quan hệ không tệ lắm. Còn ông cụ Chúc thì sao? Đó là người mà ngay cả bí thư cũng phải cẩn thận đối đãi, tự xưng là vấn bối. Còn người trẻ tuổi kia thì được ông cụ Chúc coi là khách quý, đích thân chiêu đãi, mức độ quan trọng bỏ xa Hạ Tấn Dương mấy con phố, mình làm vậy chắc chắn sẽ không sai.



Người trong phòng riêng dại ra nhìn ông Bình hùng hổ xông vào, lại bị Trương Thác quát một tiếng mà ủ rũ cút đi.



Hạ Tấn Dương há hốc miệng nhìn bóng lưng ông Bình, không nói nên lời.



“Vừa rồi mày nói là muốn đánh chết tao hả?” Trương Thác nghiền ngẫm nhìn Hạ Tấn Dương. Hạ Tấn Dương lộ vẻ cay đắng, lắc đầu nguầy nguậy, thậm chí không dám nói gì.



Trương Thác nhìn Hàn Ôn Nhu nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi có một số việc muốn làm rõ với cô. Thân là bạn gái của tôi, bất cứ kẻ nào cũng không thể bắt nạt cô. Cô có thực lực nên làm gì thì cứ làm đi, loại người như thế này…” Trương Thác chỉ vào Hạ Tấn Dương: “Nên phế bỏ thì phế bỏ. Có chuyện gì, tôi sẽ gánh vác giúp cô!



Nói xong, Trương Thác giơ hai cánh tay Hạ Tấn Dương lên rồi dùng sức vặn. Hai cánh tay của Hạ Tấn Dương bị Trương Thác vặn xoắn lại, tiếng kêu thảm thiết của anh ta vang vọng khắp phòng riêng.



Nghe tiếng kêu của Hạ Tấn Dương cùng với lời nói của Trương Thác, đám đội trưởng Tôn có thể cảm nhận được hai chữ: bá đạo.



Một câu, có chuyện gì anh gánh vác cho em, đối với một người phụ nữ là bến cảng khiến cô ấy yên tâm nhất.



Gương mặt xinh đẹp của Hàn Ôn Nhu đỏ bừng, trái tim đập thình thịch. Trương Thác làm ngơ trước tiếng kêu thảm thiết của Hạ Tấn Dương, đi đến bên cạnh Hàn Ôn Nhu ôm vai cô: “Đã giải quyết xong rồi, đi thôi!



Hàn Ôn Nhu gật đầu, mặc cho Trương Thác ôm rời khỏi phòng riêng. Đám đội trưởng Tôn đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng đi ra phòng riêng.



“Sao anh lại tới đây?” Hàn Ôn Nhu đỏ mặt hỏi Trương Thác.



“Nhớ em chứ sao” Trương Thác rất hiếm khi nói câu †âm tình với Hàn Ôn Nhu.



“Cút đi” Hàn Ôn Nhu trợn trắng mắt.



Trương Thác che trán. Nữ bạo long này vẫn là nữ bạo long như trước kia. Trương Thác hỏi: “Vừa rồi anh nghe đội trưởng của các em nói lần này các em cần tới vùng biển quốc tế đàm phán, Hạ Tấn Dương có thể lên tiếng, là chuyện gì vậy?!



Hàn Ôn Nhu trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Anh từng nghe nói tới Hải Thần của thế giới ngầm chưa?!
Chương 563:



“Ừ” Trương Thác nói: “Biết chứ!



Hàn Ôn Nhu nói tiếp: “Nếu anh đã biết Hải Thần thì chắc cũng biết anh ta có địa vị như thế nào ở vùng biển quốc tế. Ở gần khu vực giáp giới giữa hải vực Đại Nam và vùng biển quốc tế đã thăm dò được một chiếc tàu chìm, theo phỏng đoán thì chiếc tàu chìm đó có lịch sử bốn trăm năm, khả năng thăm dò rất cao. Nhưng vì nó nằm một nửa trong vùng biển quốc tế nên rất khó vớt lên. Hằng năm nhà họ Hạ đã nộp không ít tiền thuế cho Hải Thần, có chút giao thiệp với Hải Thần nên chuyến đi lần này chính là muốn bàn chuyện vớt thuyền!



“Chuyện này à? Không cần nhà họ Hạ” Trương Thác tùy ý phất tay: “Anh cũng quen biết với họ. Lúc các em đàm phán cứ dẫn anh theo là được!



“Anh biết à?” Nghe vậy, Hàn Ôn Nhu hơi mừng rỡ. Lần này cô đánh Hạ Tấn Dương, trong lòng vẫn hơi băn khoăn. Không phải lo lắng mình sẽ bị trừng phạt như thế nào mà băn khoăn nhiệm vụ lần này nên làm sao đây. Bây giờ nghe Trương Thác nói, lo lắng trong lòng cô đều đã biến mất.



“Đúng vậy. Khi nào các em xuất phát thì cứ nói với anh là được, mấy ngày nay anh đều ở Đại Hải” Trương Thác võ ngực.



“Vậy thì tốt quá. Mấy ngày nay em cũng sẽ ở Đại Hải. Lúc xuất phát em sẽ báo cho anh!



Sau khi đám đội trưởng Tôn rời khỏi quán karaoke thì liên lạc với Kim Toàn và Điền Nhi trước tiên. Sau khi Kim Toàn và Điền Nhi nghe tin Trương Thác đã phế bỏ Trương Thác, ông Bình cũng cung kính với Trương Thác thì cuối cùng yên tâm. Thân phận của Trương Thác có thể khiến ông Bình cũng cung kính, vậy thì xử phạt lần này sẽ không rơi vào đầu Hàn Ôn Nhu. Về phần nhiệm vụ, Điền Nhi và Kim Toàn đã xin cấp trên, cấp trên trả lời là kêu họ chờ đợi ở Đại Hải, họ sẽ điều một người tới thương lượng với Hải Thần.



Trong phòng riêng, người phụ nữ trẻ tuổi thống khổ bò lên.



Cô ta ôm bụng, cú đá của Trương Thác khiến cô ta tới bây giờ vẫn chưa thể hoàn hồn. Vừa rồi cô ta cũng thấy rõ thái độ của ông Bình đối với Trương Thác. Cô ta không thể ngờ được rằng bạn trai của Hàn Ôn Nhu lại có khả năng lớn đến mức thư ký của lãnh đạo Đại Hải cũng phải cung kính.



Lại nhìn Hạ Tấn Dương đã ngất xỉu vì đau đớn trên sofa, người phụ nữ trẻ tuổi cắn răng, khiêng Hạ Tấn Dương ra khỏi phòng riêng. Giờ đây cô ta đã không còn sự lựa chọn nào khác, không thể trở về Lưỡi Đao, chỉ còn cách ôm chặt thân cây lớn này. Còn chuyện mình có thể ôm được thân cây lớn này hay không thì người phụ nữ trẻ tuổi cũng không dám khẳng định.



Trương Thác và Hàn Ôn Nhu gặp lại, hai người cùng ăn bữa tối, Kim Toàn phê chuẩn cho Hàn Ôn Nhu nghỉ hai ngày, buổi tối cũng không cần trở về. Điều này có nghĩa là gì, người trưởng thành đều tự biết rõ.



Sau bữa tối, Trương Thác và Hàn Ôn Nhu cùng nhau đi trên con đường ngựa xe như nước.



“Em muốn đi đâu?” Trương Thác mỉm cười nhìn Hàn Ôn Nhu, hỏi ý kiến của cô.



“Đi luyện công!” Hàn Ôn Nhu túm cổ áo Trương Thác, đi vào nhà nghỉ gần đó.



Môt đêm kiều diễm.



Sáng hôm sau, Trương Thác mở mắt ra thì thấy cô gái bên cạnh còn đang ngủ say. Đây là lần đầu tiên Trương Thác tỉnh dậy thấy Hàn Ôn Nhu còn nằm bên cạnh mình. Trương Thác biết gần đây cô quá mệt mỏi, áp lực tâm lý rất lớn. Đêm qua điên cuồng giải tỏa khiến cô hoàn toàn bình tĩnh lại, đắm chìm trong giấc ngủ say.



Trương Thác cẩn thận rời giường, không muốn quấy rầy đến cô. Vừa rời khỏi giường thì Trương Thác phát hiện cổ †ay của mình bị một bàn tay nắm lấy, anh quay đầu lại thì thấy cô mở mắt, ngái ngủ nhìn mình.



“Anh đi đâu vậy?” Giọng Hàn Ôn Nhu quyến luyến.



Trương Thác mỉm cười: “Đi mua bữa sáng cho em”



Nghe Trương Thác nói vậy, Hàn Ôn Nhu lộ vẻ yên âm, gật đầu rồi lưu luyến thả cổ tay Trương Thác ra, lại nằm xuống ngủ. Nhìn vẻ mặt của Hàn Ôn Nhu, Trương Thác cảm thấy trái tim mình như bị đụng vào, anh khom lưng hôn lên trán cô, sau đó rời khỏi phòng.



Suốt một ngày, Trương Thác đều ở bên cạnh Hàn Ôn Nhu.



Hàn Ôn Nhu không kén chọn, Trương Thác đi đâu thì cô cũng đi đó. Trương Thác đến thăm những di tích thắng cảnh, vừa dẫn Hàn Ôn Nhu đi chơi đồng thời cũng tìm manh mối về khí.



Chẳng qua việc tìm kiếm không có đầu mối này thì thật sự rất khó khăn.
Chương 564:



Trương Thác nói với Chúc Nguyên Cửu rằng nếu nhà họ Chúc có tình huống gì thì có thể liên lạc với mình bất cứ lúc nào. Đồng thời Trương Thác cũng kêu Bạch Trình chú ý, bên ngoài có tin tức thì báo cho mình ngay lập tức. Trong khoảng thời gian này, Trương Thác đều sẽ ở Đại Hải. Anh muốn nhìn xem rốt cuộc là ai muốn tiêu diệt nhà họ Chúc, rất có khả năng đó chính là kẻ đã che giấu khít Đại Hải, khách sạn quốc tế Đô Thành.



Một người đàn ông trung niên gần sáu mươi tuổi, toàn thân tràn ngập khí chất của người cầm quyền đang ngồi trong phòng tổng thống lớn nhất khách sạn. Chỉ riêng căn phòng này một đêm cũng có giá 90 triệu đồng. Trước mắt người đàn ông trung niên có mấy tên vệ sĩ áo đen, mỗi người đều tỏa ra khí chất lạnh lẽo khó gần. Người đàn ông trung niên sắc mặt khó coi, con trai ông ta là Hạ Tấn Dương bị người khác phế bỏ hai tay ở Đại Hải! Gia nghiệp khổng lồ của mình chỉ trông chờ vào đứa con trai này kế thừa thôi.



Hạ Đường rong ruổi thương trường bao nhiêu năm, chưa từng nghĩ rằng có một ngày con trai mình sẽ bị người khác phế bỏ.



Tiếng gõ cửa vang lên trước cửa phòng tổng thống. Hạ Đường liếc mắt, một vệ sĩ tiến lên mở cửa. Đứng trước phòng tổng thống là một người đàn ông trung niên ăn mặc trang phục hằng ngày bình thường.



“Ông Ấn” Vệ sĩ áo đen chào người đứng ngoài cửa. Người này khoát tay, hỏi: “Lão Hạ đâu?!



“Ông Hạ đang ở trong phòng” Vệ sĩ áo đen nghiêng người, nhường đường cho người ở bên ngoài.



Người được gọi là ông Ấn tên là Ấn Quang Tuấn, lãnh đạo cao nhất của thành phố Đại Hải, nắm giữ thực quyền. Ấn Quang Tuấn vội vàng đi vào phòng, lớn tiếng nói: “Lão Hạ, gần đây tôi đều họp ở thủ đô, rất hiếm khi mở di động, biết chuyện này thì lập tức về ngay. Tấn Dương sao rồi?!



“Hai tay đã hoàn toàn bị phế bỏ, không thể cứu lại được!



Sắc mặt Hạ Đường rất khó coi.



Nghe vậy, Ấn Quang Tuấn ngẩn ra, áy náy nói: “Lão Hạ, lần này xảy ra chuyện ở địa bàn của tôi, đều là trách nhiệm của tôi. Tấn Dương..!



“Nó bảo” Hạ Đường đứng dậy: “Lúc nó bị đánh, thư ký họ Bình của ông cũng có mặt, nhưng không quan tâm tới nó mà mặc cho đối phương làm ác!



“Cái gì?” Sắc mặt Ấn Quang Tuấn thay đổi: “Lão Hạ, ông đừng nóng vội, việc này tôi nhất định sẽ giải thích cho ông!



Nói xong, Ấn Quang Tuấn gọi điện thoại cho ông Bình. Lúc này ông Bình đang hưng phấn ngồi trong nhà họ Chúc. Ông ta mượn cơ hội chuyện hôm qua để báo cáo với người nhà họ Chúc, nói là khách quý của ông cụ Chúc đánh người khác để xem thử có thể nói chuyện với nhà họ Chúc hay không. Ông Bình còn nghĩ nếu lần này mình có thể bước chân vào nhà họ Chúc, kết giao được chút quan hệ đã là tốt lắm rồi, nhưng không ngờ mình lại được ông cụ Chúc đích thân tiếp kiến.



Điều này khiến ông Bình vô cùng kích động. Khi ông ta kể lại chuyện hôm qua cho ông cụ Chúc, ông cụ Chúc còn phá lệ khen ngợi mình, nói mình làm đúng lắm, quan trọng hơn nữa là ông cụ Chúc còn chủ động cho mình số điện thoại của ông ấy.



Thái độ của Chúc Nguyên Cửu khiến ông Bình biết rõ, hôm qua mình đã làm ra sự lựa chọn chính xác nhất trong cuộc đời.



Nếu bí thư biết chuyện này thì chắc chắn cũng sẽ mừng như điên! Phải biết rằng hiện giờ bí thư muốn thăng chức thêm thì cửa ải đầu tiên chính là ông cụ Chúc. Chỉ có được ông cụ Chúc đồng ý, nói một câu thì bí thư mới có khả năng thăng chức. Nếu ông cụ Chúc không bằng lòng, còn đưa ra ý kiến gì đó thì chắc ngay cả chức bí thư cũng không giữ được.



Bây giờ chỉ vì mình bày tỏ thái độ mà ông cụ Chúc lại đích thân cho mình phương thức liên lạc cá nhân, hơn nữa còn nói với mình rằng xảy ra bất cứ chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho ông ấy bất cứ lúc nào. Đây là cái gì? Đây chính là quyền lực! Đây là mạng lưới quan hệ lớn nhất cuộc đời mình.



Ông Bình ngồi trước mặt Chúc Nguyên Cửu, hưng phấn đến run rẩy cả người. Đột nhiên, điện thoại của ông ta vang lên.



Ông Bình thấy là bí thư gọi tới.



“Cụ Chúc, là điện thoại của bí thư!



“Cậu ta ư?” Chúc Nguyên Cửu cau mày: “Chẳng phải lúc này cậu ta đang họp ở thủ đô sao? Nghe máy đi!



Được Chúc Nguyên Cửu cho phép, ông Bình mới dám nghe máy: “A lô, bí thư!