Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập

Chương 158: 158: Lên Kế Hoạch





Công Nam im lặng cho 001 khóc thỏa thích, mặc dù không có nước mắt, nhưng từ trạng thái của nó xem xét thì có vẻ hệ thống trí năng này thật sự đang rất buồn.

Nếu để đám lang sói kia biết sản phẩm công nghệ nhân tạo lại có nhân tính thì chắc chắn sẽ càng hành động điên cuồng hơn, may mắn Trường Quân để lại đường lui, sau khi anh mất tích công việc cũng như tài sản của anh không bị kẻ có dã tâm động vào, phải chăng anh đã tính trước mình sẽ xảy ra chuyện cho nên mới xăm mã vạch lên vai cậu?
- 001, cậu nên hiểu anh Quân quan trọng đối với tôi đến cỡ nào, nếu cậu vẫn muốn tiếp tục giấu diếm, tôi chỉ có thể giải trừ hiệp ước với cậu thôi, cậu hiểu tôi có quyền hạn này mà đúng không?
001 nghe đến đoạn giải trừ hiệp ước thì toàn bộ dữ liệu đều đồng loạt dao động mãnh liệt, nhiệm vụ của nó ở Trái Đất đã hoàn thành hơn phân nửa, nếu trở về hành tinh mẹ ngay lúc này thì vẫn có thể thăng chức tăng lương, nhưng sau này nó sẽ không thể gặp lại ký chủ nữa bởi vì cậu đã chủ động cắt bỏ nó, thông thường những hệ thống bị ký chủ cắt bỏ đều không được phép quay lại thế giới đó nửa bước, nếu không sẽ bị tháo dỡ nhân đạo.

[Cậu đừng làm thế, tôi chỉ muốn bảo vệ cậu thôi.]
Công Nam cụp mắt xuống, nói:
- Tôi biết rất rõ điều này, nhưng 001 à, có lẽ cậu vẫn chưa hiểu hết tâm lý của nhân loại đâu, đôi khi che giấu họ về chuyện của người họ yêu lại là một loại tra tấn khiến người ta khó lòng chịu được đấy.

001 nghe xong vẫn không hiểu, nhưng từ cảm xúc của ký chủ, nó cảm thấy nếu còn tiếp tục giấu thì rất có thể cậu sẽ không nương tay nữa, nó đã quá sợ hãi những ngày tháng ký chủ không để ý đến mình rồi.

[Vậy ký chủ phải tập trung, 001 chỉ cho cậu nhìn thấy một lần thôi đấy, nhưng ký chủ phải hứa không được ngó lơ 001 nữa.]
Công Nam trịnh trọng gật đầu, cậu cũng không phải thật sự ghét 001, chỉ cần nó chịu nói thật, cậu sẽ không truy cứu chuyện lúc trước nữa.

Ngay sau đó, trong đầu của Công Nam xuất hiện một loạt các hình ảnh, cảnh tượng 001 gặp gỡ Trường Quân, cảnh tượng bên trong phòng thí nghiệm bí mật của anh, v.v, đua nhau ập vào não của cậu, giờ phút này đây, cậu đã hoàn toàn biết được rốt cuộc anh và cậu đang đối mặt với cái gì.


Là dã tâm bành trướng muốn sử dụng công nghệ ngoài hành tinh để bá chủ thế giới của các cường quốc, là âm mưu biến thái muốn dồn cậu vào chỗ chết của thế lực đối đầu với Trường Quân, mà vì bảo vệ cậu, trong thời gian qua anh phải chịu biết bao nguy hiểm, nếu không nhờ màng chắn của 001, có lẽ cậu đã vĩnh viễn mất anh rồi.

- Từ lúc đến nước A, cậu thật sự không bắt được tín hiệu của anh Quân sao? - Công Nam mệt mỏi gục đầu xuống, hỏi.

[Không, nhưng 001 có thể chắc chắn một điều đó chính là anh ta đang ở một nơi không có bất cứ thiết bị hiện đại nào, bởi vì chỉ cần một người nào đó sử dụng điện thoại, thậm chí đứng trước ti vi, 001 đều sẽ điều tra ra vị trí và thông tin của người đó, còn đằng này, 001 không bắt được bất cứ tín hiệu nào của anh ta cả, chứng tỏ, một là anh ta đang ở thiên hà nào đó hiện đại hơn hành tinh mẹ của 001, hai là một nơi trên Trái Đất mà điện tử chưa có mặt.]
Công Nam nghe xong cau mày lại, cậu không cho rằng nhóm người kia có năng lực đưa Trường Quân ra khỏi địa cầu, vậy thì chỉ có khả năng anh đã bị đưa đến một nơi có hoàn cảnh như thời cổ đại, cậu nên làm thế nào để tìm được tin tức của anh đây?
Đúng rồi.

Bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó, hai mắt của Công Nam sáng lên.

Chẳng phải bọn người kia luôn muốn tìm cơ hội để bắt mình sao, vậy chỉ cần mình chủ động bị bắt thì rất có khả năng sẽ bị đưa đến chỗ đang giam giữ anh.

Một khi cậu đến được đó, 001 sẽ bám theo sau, có 001 bên cạnh, cậu sẽ không dễ dàng bị phát hiện, hơn nữa đừng quên, Trường Quân đã để lại cho cậu những gì.

Nghĩ là làm, Công Nam đứng dậy ngồi lên xe đạp về nhà.

Vừa về đến nhà, Công Nam đã chạy thẳng một mạch lên trên phòng, mở máy tính ra, sau đó ngón tay liên tục thao tác trên bàn phím, hai mắt của cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, mãi cho tới tối bà Liên và ông Tuân đi dự tiệc trở về, hỏi người giúp việc mới biết Công Nam vẫn chưa ăn cơm chiều, mà người giúp việc thì lại không dám tự ý lên lầu gọi cậu.

Bà Liên lo lắng định đi tìm con trai hỏi han thì bị ông Tuân cản lại, nói:
- Thôi đã trễ thế này rồi, chắc thằng bé đã ngủ, nhịn một buổi đối với người trẻ chẳng là gì, ngày mai chúng ta hẳn bồi bổ thêm cho con.

Bà Liên nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, tuy trong lòng vẫn lo lắng, nhưng không còn ý định hỏi chuyện Công Nam nữa, mà hành động này vừa hay giúp cậu qua được một cửa ải.

Đến tầm hai mươi ba giờ, Công Nam dừng việc gõ lại, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Andrew.

Trong lúc chờ đối phương bắt máy, Công Nam dùng ý thức nói với 001:
- Cậu giúp tôi bật chế độ bảo mật thông tin lên, tôi nghi ngờ có kẻ đang theo dõi hoạt động của mình, nếu đúng là thế thì rất có thể điện thoại, máy tính hay bất cứ thiết bị đều đã bị xâm nhập.


[Chế độ bảo mật thông tin được tính theo điểm danh vọng, mỗi giờ năm điểm, ký chủ có muốn tự động trừ không?]
Hiện giờ cậu đang có bốn ngàn điểm danh vọng, có thể cầm cự được hơn một tháng, như thế đã đủ rồi, hơn nữa chế độ bảo mật thông tin của hệ thống rất vượt trội, chỉ cần là thông tin liên quan tới cậu, cho dù là người khác đang nắm giữ cũng khó lòng lộ ra ngoài khi chưa được cậu cho phép, vừa hay hỗ trợ rất nhiều trong trường hợp địch trong tối ta ngoài sáng như bây giờ.

- Bật lên đi.

- Công Nam yêu cầu.

[Tích! Đã bật chế độ bảo mật, số điểm danh vọng đang được trừ tự động.]
001 vừa dứt tiếng thông báo xong, Andrew ở đầu dây bên kia cũng bắt máy.

- Cậu cần gì? - Giọng nói cứng đờ lạnh lùng của Andrew vang lên.

Công Nam đáp:
- Chuẩn bị máy bay cho tôi, ngày mai tôi muốn đến đảo Jazz.

Andrew: …
Suýt nữa thì anh ta vâng dạ theo bản năng rồi, tại sao giọng điệu của thiếu niên này lại giống boss thế kia chứ?
- Cậu Nam, tôi là Andrew.

- Andrew đáp lại một câu, ý đồ nói cho cậu biết rằng mình đã gọi nhầm số.


Rất có thể thiếu niên đang định gọi đến số của bạn bè tập diễn kịch mà gọi nhầm cho anh ta.

Công Nam cau mày, kiên nhẫn lập lại:
- Andrew, ngày mai tôi và anh sẽ bay đến đảo Jazz, tôi cần đến căn cứ nghiên cứu của anh Quân để tiếp tục thí nghiệm đang dang dở, anh Quân sắp không chờ được nữa rồi.

Andrew nghe tới đây lập tức sửng sốt, anh ta không biết tại sao Công Nam lại biết những chuyện này, nhưng từ giọng điệu cho thấy dường như cậu đã nắm chắc được phần nào, hơn nữa boss đã dặn dò mọi việc đều phải nghe theo ý cậu, nếu đã vậy thì…
- Vâng, tôi đã hiểu, ngày mai tôi sẽ đến đón cậu.

Công Nam hài lòng cúp máy, sau đó vào đúng nửa đêm, cậu nhắn tin cho thầy Cường xin phép nghỉ một tháng, lúc này thầy Cường vừa soạn xong giáo án chuẩn bị đi ngủ, nghe tiếng chuông điện thoại vang lên bèn mở ra xem, ngay lập tức, thầy ấy bỗng dưng trợn to mắt, cơn buồn ngủ cũng bay đi mất.

Thầy Cường vội gọi lại cho Công Nam nhưng cậu không bắt máy, bất đắc dĩ đành gọi cho thầy Hưng, đầu dây bên kia vừa nhấc máy, thầy ấy đã gấp gáp nói:
- Học trò của thầy định bỏ học sao? Lên cuối cấp rồi mà muốn xin nghỉ một tháng, chẳng lẽ em ấy muốn xuất ngoại du học?1
Thầy Hưng: …
Ông ấy cũng tỉnh ngủ luôn rồi!
Chẳng lẽ không thể thoát khỏi lời nguyền chảy máu chất xám sao?1.