Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1110: Mọi chuyện xảy ra phía sau lưng




Đương Duy đều là có lý do Tuy nhiên, Đường Duy đã rời đi, khi đi đóng sầm cửa lại, tiếng đập cửa vang lên inh cả tai. Khoảng khắc đó Bạc Nhan cảm thấy cả trái tim mình như tan nát, cô thậm chí còn không thể ngăn cản anh rời đi Bầu không khí trong phòng y tế đột nhiên an tĩnh lại, Tô Nghiêu và Nhậm Cầu nhìn nhau một hồi, trong lòng thở dài.

Nhậm Cầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tô Nghiêu hồi lâu, trong lòng tự hỏi liệu giữa Bạc Nhan và Đường Duy có mối quan hệ gì.

Sự xuất hiện đột ngột của một cuộc sống mới khiến tâm trạng của Đường Duy thay đổi dữ dội, nhưng Nhậm Cầu cảm thấy việc đó không liên quan gì đến Bạc Nhan. Vì vậy, nhất định có mối quan hệ gì đó ở đây…

Nhậm Cầu đã suy nghĩ rất nhiều nhưng không thể hiểu ra, cuối cùng chọn cách hỏi trực tiếp Tô Nghiêu.

Tô Nghiêu nhìn Nhậm Cầu, sau đó liếc nhìn thái độ của Đường Duy, lúc này nhìn cậu ngay ra, ánh mắt vô hồn, như thể tất cả cảm xúc đều tan vỡ, ánh mắt như lộ vẻ sợ hãi.

Nếu cứ tiếp tục lấp ɭϊếʍ, nghi ngờ Đương Duy như thế này chỉ càng khiến tổn thương giữa hai bên lớn hơn.

Cậu nghiến răng nói: “Tôi là em trai của chị ấy, Tô Nghiêu”

Hai từ em trai được thốt ra khiến vẻ mặt của Nhậm Cầu vô cùng sửng sốt.

Cậu đã nghĩ đến nhiều khả năng, nhưng hoàn toàn không ngờ lại có kết quả như vậy.

Hóa ra…

Nhậm Cầu trước đó đã nghe kể về chuyện gia đình của Bạc Nhan từ Đường Duy rồi cậu vô thức đã định vị thân phận của Tô Nghiêu, nghe Tô Ngiêu nói vậy cậu bất giác hỏi: “Vậy, cậu bé mà chú Tô và ba của Đường Duy mang về nhà năm đó chính là cậu sao?”

Tô Nghiêu không hề trốn tránh, hay nói cách khác, đối với chuyện cậu không phải là người nhà họ Tô, cậu trước giờ vẫn luôn thẳng thắn như vậy: “Phải, tôi không có quan hệ huyết thống với chị Bạc Nhan, cũng không  có quan hệ huyết thống với bã tôi, Tô Kỳ”

Sự bình tĩnh của cậu ấy khiến Nhậm Cầu có chút kinh ngạc: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi “Mười sáu tuổi” Nói đến tuổi của mình, giọng nói Tô Nghiêu trầm xuống: “Tôi nhỏ hơn anh hai tuổi”

Hai tuổi này giống như một cái hào cao khiến Tô Nghiêu không thể vượt qua được, cả đời này chỉ có thể làm em trai của Bạc Nhan.

Nhậm Cầu vỗ vai cậu: “Vậy thì cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều so với các bạn rồi. Tôi là phó chủ tịch hội học sinh ở đây, Nhậm Cầu”

“Xin chào” Sau khi quen nhau một thời gian ngắn, Tô Nghiêu nói thẳng: “Có một cô gái tên là Từ Dao, cô ta liệu có phải là chủ tịch hội học sinh của các anh không?

“À, đúng vậy” Nhậm Cầu hơi ngạc nhiên vì Tô Nghiêu mới đến trường có một ngày mà đã biết đến Từ Dao, liền hỏi: “Cậu làm Sao mà…”

“Tôi nghĩ…” Tô Nghiêu mím môi, nghĩ ngợi rồi nói: “Lần này chị gái tôi bị chụp lén chắc chắn là có người đã bí mật lên kế hoạch”

Đôi mắt của Nhậm Cầu mờ đi. Như thể cậu không nghĩ đến khả năng này hay nói đúnghơn là cậu không ngờ rãng cậu em trai nhỏ hơn họ hai tuổi này của Bạc Nhan, sẽ có một ý nghĩ như vậy.

Tuy nhiên, cũng rất có thể cậu ấy đã không phán đoán sai.

Chắc hẳn ai đó đã theo dõi Bạc Nhan từ phía sau để chụp được bức ảnh như vậy. Dù là ai đi chăng nữa, mục tiêu của họ vẫn là biến Bạc Nhan làm tâm điểm của sự chú ý.

Điều này với họ có ích gì cơ chứ?

“Rất có thể cô ta là người mến mộ.

Đường Duy cho nên mới làm như vậy.

Tô Nghiêu nói ra suy đoán của mình trong một hơi thở: “Có thể cô ta coi Đương Duy là của riêng mình nên mới muốn trả thù chị tôi như thế”