Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 315: Bất kì lúc nào, bất kì chỗ nào cũng có thể đi tìm cái chết




Đường Thi cảm thấy mình lại ngủ say thật lâu, lúc tỉnh lại lần nữa, cô đã nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Bạc Dạ.

Phát hiện cô tỉnh lại, Bạc Dạ cũng tỉnh, Đường Thi bắt lấy tay anh, chảy nước mắt lẩm bẩm: “Bạc Dạ...Bạc Dạ.”

Bạc Dạ cho rằng ký ức của cô đã khôi phục, nhưng mà không ngờ rằng cô chỉ đang nói mơ. Sau khi đột nhiên tỉnh lại lần thứ hai, hai mắt cô mờ mịt mà nhìn Bạc Dạ, vẫn là Đường Thi không có liên hệ gì với quá khứ, cô buông bàn tay đang nắm tay Bạc Dạ ra, cả người nặng nề ngã lại trên gối.

Một lúc sau, Đường Thi đột nhiên khóc.

Cô khóc đến đứt quãng, rõ ràng là cố nén âm thanh, nhưng mà vẫn nhịn không được. Cô không biết vì sao mình hoàn toàn không nhịn được loại cảm xúc bi thương này.

Cô nghẹn ngào: "Tôi không biết vì sao, tôi chỉ cảm thấy mình vô cùng oan ức."

"Tôi chịu đựng rất nhiều đau khổ, hồi trước cũng vậy, đến bây giờ vẫn thế. Đời này của tôi, rốt cuộc muốn thế Chương 315: Bất kì lúc nào, bất kì chỗ nào cũng có thể đi tìm cái chết.

Đường Thi cảm thấy mình lại ngủ say thật lâu, lúc tỉnh lại lần nữa, cô đã nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Bạc Dạ.

Phát hiện cô tỉnh lại, Bạc Dạ cũng tỉnh, Đường Thi bắt lấy tay anh, chảy nước mắt lẩm bẩm: “Bạc Dạ...Bạc Dạ.”

Bạc Dạ cho rằng ký ức của cô đã khôi phục, nhưng mà không ngờ rằng cô chỉ đang nói mơ. Sau khi đột nhiên tỉnh lại lần thứ hai, hai mắt cô mờ mịt mà nhìn Bạc Dạ, vẫn là Đường Thi không có liên hệ gì với quá khứ, cô buông bàn tay đang nắm tay Bạc Dạ ra, cả người nặng nề ngã lại trên gối.

Một lúc sau, Đường Thi đột nhiên khóc.

Cô khóc đến đứt quãng, rõ ràng là cố nén âm thanh, nhưng mà vẫn nhịn không được. Cô không biết vì sao mình hoàn toàn không nhịn được loại cảm xúc bi thương này.

Cô nghẹn ngào: "Tôi không biết vì sao, tôi chỉ cảm thấy mình vô cùng oan ức."

"Tôi chịu đựng rất nhiều đau khổ, hồi trước cũng vậy, đến bây giờ vẫn thế. Đời này của tôi, rốt cuộc muốn thế nào mới định buông tha tôi đây?"

Đường Thi nhằm mắt lại: “Nhất định phải máu chảy mới thoải mái sao. Bên cạnh tôi rốt cuộc có những dạng người gì? Anh Bạc, anh nói cho tôi biết được không?”

Ba chữ anh Bạc, đánh cho Bạc Dạ chật vật trở lại bộ mặt thật.

Bạc Dạ nhìn dáng vẻ Đường Thi suy sụp cảm xúc, chỉ có thể trấn an cô: “Không có việc gì, em đã ra khỏi Tùng Lâm rồi, sau này sẽ không bị mang về nữa.”

"Tùng Lâm.”

Đường Thi vô thức lẩm bẩm: “Tùng Sam còn ở bên trong."

Bạc Dạ thở dài, cô nhất thời chịu quá nhiều kích thích, tinh thần chịu đựng không nổi, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sợ Đường Thi sẽ điên mất.

Đây không phải giống như trước kia lâm vào tuyệt vọng mà điên, mà là sau khi gặp phải tập kích một lần, lại một lần nguy hiểm, đầu óc cứ căng như dây đàn, vô số rung chuyển khiến nó càng thêm thắt chặt, khi một kích cuối cùng đột kích, dây thần kinh cứ vậy mà đứt gãy, sau đó...tất cả ý thức đều hóa thành trống rỗng.

Cuộc sống lúc này của Đường Thi đã chịu quá nhiều đau khổ, bỏ qua một bên 5 năm trong nhà tù mà nói thì đã là vết thương chồng chất, hiện giờ cô còn muốn chịu đựng thế nào?

Bạc Dạ thật sự sợ ngày nào đó tỉnh lại thấy Đường Thi điên khùng, không quen biết bất kì ai, thậm chí không quen biết chính mình.

"Duy Duy đâu? Duy Duy ở đâu?" Đường Thi hoảng loạn mà nhìn về phía Bạc Dạ: "Con trai tôi không xảy ra việc gì chứ?”

Nói đến một nửa cô đột nhiên ngây ngẩn cả người, sau đó lại khẽ nói: "Kia cũng là..con trai của anh, đúng không?”

Khi Bạc Dạ đối mặt với sự thận trọng của Đường Thi, giờ khắc này, gần như có xúc động muốn khóc.

Cô đã kiêu ngạo cao quý mức nào, hiện giờ lại biến

thành bộ dáng chật vật không chịu được như vậy. Không nhớ rõ quá khứ, nhìn không tới tương lai, bên cạnh là nguy cơ tứ phía, lại không có một người là chỗ dựa.

Bạc Dạ nghĩ, cuộc sống của Đường Thi thật sự là quá khổ, trải qua nhiều trắc trở như vậy, mà vẫn không thể cập bến. Đường Thi tự ôm lấy mình, rơi vào một loại cảm xúc uất ức, giống như quay trở lại quá khứ trong ngục giam,

cô cuộn mình lại, thân hình gầy yếu khiến người khác

cảm thấy không đành lòng. Cô ôm lấy chính mình, nhẹ giọng ni non: "Không sao... Không sao đâu.”

Sẽ không xảy ra chuyện gì, cô sẽ không có việc gì. Trạng thái tinh thần của cô đã không thể chấp nhận bất kì tốn thương nào nữa.

Đường Thi cứ bọc mình thành một cái kén như vậy, sau đó thậm chí còn từ chối bất kì ai tiến vào nội tâm của mình.

Bạc Dạ cám thấy trạng thái tâm lí của Đường Thi như vậy rất nguy hiểm, sợ cô uất ức, càng sợ cô tự làm tổn thương chính mình. Vì thế tìm người bí mật thôi miên cô để cô giám áp lực, thế nhưng lại không có bất kì tác dụng gì. Lúc nội tâm Đường Thi lạnh như một khối băng, sau khi trải qua nhiều lần mài giũa đã cứng rắn như một khối såt.

Một khối sắt thép không có sức sống, không có bất kì phản ứng gì.

Cô đã từng, lúc hận cũng mang theo cảm xúc, thế nhưng hiện tại cô lại như một đứa trẻ, trốn tránh, sợ hãi, trốn tránh, liều mạng muốn biến mất, hoàn toàn tiêu tan trên thế giới này.

Không có người nào là gắn kết của cô với thế giới này.

Thậm chí, bao gồm chính cô.

Bạc Dạ cho Đường Thi uống thuốc ngủ rồi nhìn cô ngủ, sao đó bước vào văn phòng của Giang Lăng, Giang Lăng theo áp lực thường ngày lấy ra một điếu thuốc, sau đó nói: “Sự việc thật khó giải quyết.”

"Trạng thái tinh thần hiện tại của cô ấy so với lần mất trí nhớ trước như thế nào?"

Bạc Dạ có chút nôn nóng, thế nhưng câu trả lời của Giang Lăng khiến lòng anh lập tức lạnh lẽo.

Giang Lăng nói: "Càng không ổn, chỉ có hơn chứ không có kém.”

Đường Thi cũng là người, trái tim bằng xương bằng thịt, lúc tiếp nhận kích thích sẽ đau khổ, lúc sự đau khổ tích góp tới một thời điểm giới hạn, nội tâm một người sẽ sụp đổ.

Cái gọi là sụp đổ, có thể thể hiện ở các loại phương diện, ví dụ như không nhận người thân, không phân biệt được rõ bất kì ai bên cạnh, ví dụ như rơi vào uất ức, mấy lần muốn tìm cái chết. Cũng có người giống như Đường Thi trực tiếp mất trí nhớ, đại não bị chấn động không bao giờ chấp nhận nhớ lại quá khứ.

Cô ấy hiện tại chính là đang trong trạng thái như vậy, cả người rơi vào trong vực sâu, thậm chí cự tuyệt có người tới cứu mình.

“Cô ấy vô cùng thất vọng với thế giới này, cho nên thân thể trong bản năng đã tự phòng ngự, cũng chính là cái gọi là bảo vệ cô ấy.”

Giang Lăng bóp điếu thuốc trong tay: "Không cho cô ấy nhớ lại, không cho cô ấy nói chuyện với người khác, không cho cô ấy có liên hệ với bất kì ai, như vậy, chính là tư thế phòng ngự cơ bản nhất.”

Đôi mắt Bạc Dạ có chút đỏ: “Rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến cô ấy tốt lên?

“Cô ấy hiện tại quá nguy hiểm, không thể tiếp tục chịu bất kì kích thích nào.” Giang Lăng thở dài: "Bạc Dạ, lúc trước anh tạo nghiệt, tạo ra cho cô ấy tổn thương nghiêm trọng, hậu quả còn bẻ gãy cọng rơm cuối cùng của cô ấy, thế giới tâm hồn của Đường Thi rất có thể đã chết từ lúc đó rồi."

Nói cách khác, từ đây cô rất có thể sẽ cử đóng cửa như vậy, nhốt trái tim mình lại, không cho bất kì kẻ nào tiến vào.

Người bạn tốt nhìn chằm chằm mặt Bạc Dạ: “Hủy diệt một người, khiến cô ấy chết, đây không coi là huỷ hoại. Khiến cô ấy tồn tại, lại tựa như đã chết, đây mới là thật sự phá hủy một người.”

Bạc Dạ như bị sét đánh đứng trân trân tại chỗ, tất cả ngọn nguồn tội nghiệt, nguồn gốc tội lỗi đều là anh. Anh là nguồn gốc tội lỗi đã hoàn toàn phá hủy Đường Thi.

"Anh biết không, vì sao người uất ức lại khiến người khác cảm thấy nguy hiểm?”

Giang Lăng duỗi tay chỉ ngực mình: "Bởi vì khả năng suy nghĩ của bọn họ mất đi chức năng bình thường, bởi vì tâm bệnh của bọn họ. Bọn họ tách rời với thế giới này, tựa như cách một tầng trong suốt với chúng ta, nhưng lại là một bức chắn vô cùng lớn. Tất cả cảm xúc không thể truyền đạt, bọn họ chỉ có thể cảm nhận bi thương, ngày qua ngày mà bi thương."

Bạc Dạ chỉ nghe thôi cũng cảm thấy như hàng ngàn mũi tên găm vào trái tim.

"Tới một lúc, sinh tử sẽ không còn là thứ ngăn cản bọn họ nữa, bởi vì sống hay chết đối bọn họ mà nói đã không còn khác nhau. Người sống ở trên thế giới này, luôn có ngàn vạn loại lý do, khiến cho bọn họ cố gắng sống sót, cố gắng tồn tại. Thế nhưng bệnh tình Đường Thi như vậy, hiển nhiên là đáng sợ. Bởi vì cô ấy không có bất kì lý do gì, cũng không hề liên hệ gì với thế giới này.”

"Như vậy." Giang Lăng thấy trong mắt Bạc Dạ giống như đang quay chậm lại, toàn bộ thế giới đang từ từ đổ nát. Anh ta cảm thấy có chút không đành lòng, liền nhẹ giọng nói: "Cô ấy sẽ rơi vào trong trạng thái bất kì lúc nào, bất kì chỗ nào cũng có thể đi tìm cái chết."