Con Thỏ Cứu Vớt Toàn Nhân Loại

Chương 23: 23: Tg1-hắn Đến Từ Chỗ Sâu Trong Lòng Đất 24






Kỷ La ôm cổ Thẩm Tiêu, bàn tay nhỏ trắng nõn dùng sức chụp lên vai anh, giọng nói mang theo mùi thanh của phương thảo: "Chúng ta cùng nhau trở về tổ nha."
"Không quay về."
Vẻ mặt của Thẩm Tiêu lạnh như băng, ôm vững Kỷ La, đẩy cánh cửa lớn màu trắng của phòng thí nghiệm, chậm rãi đi ra khỏi tiếng chuông cảnh báo ầm ĩ.

Kỷ La nghe thấy câu trả lời này, thương tâm đến thiếu chút nữa từ trong ngực của người đàn ông ngã xuống.

Không phải đã nói sẽ không đem cô vứt bỏ rồi mà.

Sao lại không bằng lòng cùng cô trở về tổ.

Thẩm Tiêu liếc mắt Kỷ La một cái, nâng lên tay, ngón tay thon dài phủ lên gương mặt trắng nõn mà đau buồn của cô, lạnh nhạt nói: "Bắt đầu từ hôm nay, em đi theo tôi."
Kỷ La sững sờ nhìn Thẩm Tiêu, trong lòng cẩn thận cân nhắc một lúc lâu, cũng không hiểu ý tứ của những lời này.

Dưới ánh đèn màu đỏ không ngừng lóe lên, bóng dáng nam nhân ở trên tường hành lang bị kéo dài, rõ ràng là một con quái thú hình thái khổng lồ đáng sợ
Nhân viên bảo vệ đã nhao nhao đuổi tới đây.

Bọn họ mang vũ khí lên, nhắm ngay vào cổng lớn ở tòa nghiên cứu khoa học.

Tuy nhiên, không có người nào dám dễ dàng xông vào.

Cung Chi Nhiên lúc trước luôn dặn mãi bọn họ, sinh vật nhốt ở phòng thí nghiệm có tính phá hoại cực lớn, ngàn vạn lần không thể đến gần.

Chỉ có một người lặng lẽ từ cửa sau tiến vào, dọc theo cầu thang lên lầu, cuối cùng đi tới trước mặt Thẩm Tiêu và Kỷ La.

"Chị em tốt, tui ở chỗ này." Kỷ La chạy nhanh hướng về phía hắn ta vẫy tay.

Chờ người nọ đến gần chút, Kỷ La mới thấy rõ ràng, hóa ra không phải là An Thư Lam, mà là anh trai của An Thư Lam là An Vũ.

Hai anh em lớn lên rất giống nhau, khó tránh khỏi sẽ có lúc nhận sai.

Kỷ La ngượng ngùng rụt về tay, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.

Tuy rằng trước kia An Vũ đối cô khá tốt, nhưng cô lại không thể nào thích người đàn ông này, có đôi khi, hắn cho cô cảm giác giống như kia bạn trai cũ Bàng Diệp kia vậy, rất không thoải mái.

"Đừng sợ, anh tới cứu em." An Vũ đặt thiết bị nguy cấp đã được chuẩn bị từ trước xuống đất, khởi động, ánh sáng quái dị này nhất thời phóng ra từ thứ giống như bộ khuếch đại, lao thẳng về phía Thẩm Tiêu.


Một nửa thân thể của Thẩm Tiêu cuốn trôi, một lần nữa lại biến trở về các hạt trôi nổi.

Chỉ còn lại có một nửa cơ thể con người kia đứng thẳng.

Kỷ La cũng ngã theo xuống dưới, mờ mịt chớp chớp mắt, nhìn về phía che An Vũ chắn phía trước.

An Vũ mỉm cười hướng nàng vươn tay: "Lại đây, Kỷ La."
Cô gái ngẩn ngơ giật mình ngồi dưới đất, vài sợi tóc mực rải rác bên cạnh gương mặt mịn màng như son phấn, làm nổi bật cơ bắp băng tuyết, vẻ mặt ngây thơ vô tội tựa như con búp bê tinh xảo nhất Tây Dương trong tủ kính, rõ ràng không hề mị thái, lại có thể khiến trái tim hắn ngứa ngáy vô cùng.

Chả trách không được ngay cả dị hình cũng phải ôm chặt cô không buông.

Một cô gái đẹp như vậy, quá làm cho người ta thương tiếc......!Cũng quá làm cho người ta muốn tự tay hủy diệt.

An Vũ trước kia chỉ đối với Kỷ La mỹ mạo có chút hảo cảm, hiện giờ, này phần hảo cảm này lại bất tri bất giác trong lòng chuyển hóa thành một loại dục vọng càng thêm âm u niệm, làm hắn muốn đem cô gái giống như mèo con này vĩnh viễn trói vào bên người, trở thành sủng vật nuôi nhốt, từ nay về sau không có ai có thể cướp cô đi.

Người cản trở hắn, cả kể là bạn trai cũ cũng được, sinh vật nguy hiểm đến từ địa tâm cũng được, hắn ta đều phải dùng hết tất cả cách để tiêu dịêt.

Kỷ La ngẩng đầu, nhìn Thẩm Tiêu chỉ còn nửa thân người, yên lặng đứng dậy, lạch cạch chạy về hướng An Vũ.

An Vũ nhướng mày cười, "Bé ngoan, về sau em chính là tôi......"
Lạch cạch.

Kỷ La một chân đá đổ thiết bị ánh sáng phóng xạ đặc thù kia.

Cô lại lầy từ cặp lấy ra cây búa nhỏ mà An Thư Lam cất vào, ngồi xổm xuống đối diện gõ gõ xuống trang thiết bị Mỹ có giá trị trăm vạn.

Cuối cùng cũng đập vỡ thứ kỳ lạ này.

Kỷ La nắm cây búa nhỏ vất vả cần cù lao động nửa phút rồi thở ra một hơi, lau mồ hôi.

Nụ cười của An Vũ cứng đờ trên mặt.

Hắn ta cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nâng cằm Kỷ La lên: "Vì sao, em phải đối với anh ta tốt như vậy? Anh ta chẳng qua cũng là một tên quái vật, căn bản không có khả năng hiểu được tình cảm con người."
Mắt Kỷ La lộ ra hung quang*, bắt lấy An Vũ ngón tay, hung ác nghiến răng cắn một cái.

*Hung quang: có nghĩa là quang lộ hay nói nôm na là mắt lóng lánh sáng như thủy tinh.


Ai nói cho anh là cằm con thỏ có thể sờ loạn vào nó.

Cô ấy không phải là những con mèo tùy tiện.

Cô siêu hung dữ.

An Vũ rụt ngón tay chảy máu trở lại, ánh mắt càng thêm âm lãnh, "Em vẫn là không hiểu à, chỉ có anh mới có thể bảo về em, chăm sóc tốt cho em thôi."
Kỷ La quay đầu đi nhìn Thẩm Tiêu.

Làm thế nào ngay cả nửa còn lại cũng biến mất.

An Vũ đem cô xoay trở lại: "Con quái vật kia căn bản là tốt mã ghẻ cùi*, anh ta đã vì em mà làm gì chưa? Khi em bị Bàng Diệp bắt đi, là tôi bảo vệ em, là tôi làm cho người đàn ông vĩnh viễn cũng không có cách nào đến làm phiền em nữa."
(* Tốt mã ghẻ cùi: Tốt đẹp, bóng bẩy bề ngoài, không có thực chất.)
Buổi tối ngày hôm đó, Thẩm Tiêu gọi điện cho An Thư Lam, hỏi thăm Kỷ La đi đâu.

Sau khi An Thư Lam biết rõ, cũng ở nhà oán giận anh trai An Vũ một trận.

An Vũ liền nghĩ ra cách này một hòn đá ném hai chim*.

(*một hòn đá ném hai chim: ẩn dụ cho một hành động để đạt được hai mục tiêu)
Vừa có thể diệt trừ Bàng Diệp, lại vừa có thể giá họa cho khuyển Địa Ngục, thúc đẩy Cung Chi Nhiên bỏ dở quan sát, hạ quyết tâm đem khuyển Địa Ngục bắt giữ trở về.

Kể từ đó, bên cạnh Kỷ La sẽ không còn có đàn ông nào khác.

Lúc này, Kỷ La phản ứng rất nhanh, run rẩy vươn ngón tay đuôi nhỏ ra: "Hung thủ, thì ra giống như bùn!"
An Vũ bứt lên khóe môi, âm âm*cười: "Không sai, là tôi giết Bàng Diệp."
(* Âm âm: có nghĩa là vẻ ngoài tối tăm)
Điện thoại treo trên cổ Kỷ La động bỗng nhiên phát ra nhắc nhở âm: 【 leng keng! Có người gửi cho bạn một chiếc siêu xe, xông lên ~】
Kỷ La vội vàng cầm lấy điện thoại, hướng về phía camera rất chuyên nghiệp nó: "Cảm ơn Mèo giết loạn đã tặng siêu xe, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực."
An Vũ: "......!Em mở phát sóng trực tiếp?"
"Đúng rồi." Kỷ La xoay màn hình điện thoại lại cho hắn ta xem, "Thời gian có chút không đủ, cho nên tối nay em vẫn mở."
Lúc này, trên màn hình đã làn đạn bình luận tràn đầy "Mẹ kiếp" "Hung thủ giết người tự khai ra " "Tin tức lượng rất lớn".

An Vũ cảm thấy IQ của mình bị Kỷ La kéo đến một đường ngang, sau đó bị cô dùng kinh nghiệm phong phú đánh bại.


"Điện thoại sắp hết pin rồi, anh có mang cục sạc không?" Kỷ La ngửa mặt lên hỏi.

An Vũ nhận lấy điện thoại Kỷ La.

Hung hăng ném xuống trên mặt đất, màn hình tức khắc vỡ vụn, văng tung tóe đầy đất.

Kỷ La: "Chít ——!"
Cô ấy vẫn chưa nói sẽ phát sóng!
Điều này sẽ trừ tiền!
An Vũ vẻ mặt tàn nhẫn, khiêng Kỷ La đi ra ngoài.

Chỗ rẽ hành lang đụng phải An Thư Lam.

"Anh?" An Thư Lam hoảng sợ, ập tức nhìn thấy Kỷ La bị khiêng trên vai ủ rũ, thấp thỏm nói: "Anh, anh đừng nóng giận, đây đều là chủ ý của em......"
Sắc mắt An Vũ đột nhiên biến đổi cực lớn.

Hắn duỗi tay, nhanh chóng đem An Thư Lam kéo sang một bên.

Vừa rồi cửa hành lang An Thư Lam đứng ầm ầm sụp đổ, gạch đá rầm rầm, giương lên bụi bặm chói mũi
Trần nhà truyền đến tiếng rạn nứt, không ngừng có vôi rơi xuống, sàn nhà gạch men sứ cũng nổ tung từng khối, nghiễm nhiên là điềm báo sắp lật đổ.

An Vũ mang theo Kỷ La và An Thư Lam, hốt hoảng chạy ra tòa nghiên cứu khoa học.

Vô số thiết bị thí nghiệm không thể định giá trong chớp mắt cùng với tòa nhà sụp đổ, chôn trong đống đổ nát.

"Trời ạ..."
Giờ phút này mọi người ở đây, đều tận mắt thấy khuyển Địa Ngục chân chính.

Thân nó như núi nhỏ, ba đầu chó phun ra ngọn lửa xanh lam, che khuất ánh mặt trời và mặt trăng, cắn nuốt Ngân Hà, móng vuốt sắc bén mỗi khi đi về phía trước một bước, liền dẫn phát một trận địa động sơn lay động.

Khu rừng gần tòa nhà nghiên cứu khoa học nhanh chóng bị nó phun lửa ra thiêu rụi hết hơn nửa phân.

Nhiệt độ nóng rực, không ngừng truyền đến mùi khét, mọi người thậm chí ngay cả bùn đất dưới chân đều cảm thấy có chút nóng chân.

"Chúng ta, rốt cuộc đem thứ gì từ địa tâm thả ra......" Một nhân viên công tác tham dự kế hoạch mở cửa địa ngục lẩm bẩm niệm, xụi lơ trên mặt đất.

Toàn bộ người bắt đầu liều mạng chạy trốn.

Loại quái thú lớn này có thể so sánh với Godzilla.

Người thường căn bản không có khả năng chống lại nó.

Huống hồ, nhờ có một số người nào đó nghĩ ra cách tốt lấy cô gái ra để uy hiếp nó, nó đường như hoàn toàn bị chọc giận, tức giận tích tụ vào giờ khắc này bộc phát.


An Vũ vốn dĩ muốn mang em gái và Kỷ La cùng nhau chạy trốn.

Vừa cúi đầu, lại phát hiện Kỷ La đã không biết trượt đi đâu.

Kỷ La cầm quai cặp chạy về phía con quái thú lớn.

Còn chưa chạy hai bước, bỗng một luồng gió mạnh cực nóng thổi tới, đem cô ném té ngã mấy cái, lăn trên mặt đất vài vòng, thiếu chút nữa cháy cả mông.

Kỷ La ầm ì bò dậy, một thân dính đầy bùn, cũng không dám tới gần khuyển Địa Ngục nữa.

Bên cạnh nó, ngọn lửa đang cháy dữ dội.

Bất cứ ai đến đến, ngay lập tức sẽ biến thành tro bụi trong đau khổ.

Kỷ La trốn sau cây đại thụ do dự, không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.

Lúc này, hệ thống thông qua nhiều thủ tục, cuối cùng cũng xin chỉ thị lên cấp trên để có được kết quả, vội vàng trở về nói với Kỷ La: "Cô trước tiên ấn nút Ctrl+N, đánh cái không gian, sau đó lại ấn nút màu xanh lục kia......"
Hệ thống đã bị sốc rồi.

Bất quá nó vừa rời đi vài phút, sao vai ác liền......!Lại phản diện trở nên như vậy?
Khuyển Địa Ngục khuyển hiện ra nguyên hình, xung quanh khu D bị phá hư trắng trợn, đây hẳn là kịch bản trả thù sau khi nó bị hắc hóa a!
Hệ thống vội vàng trong tưởng tượng nắm tai thỏ Kỷ La: "Cô sao lại không có trấn an phản diện?"
Kỷ La ủy khuất: "Chúng ta đi tới đi, nhưng lại bị anh trai nữ chủ ngăn lại."
Hệ thống: "Hắn ta lấy đâu ra nhiều đất diễn như vậy......"
Xem ra là Kỷ La mang theo hiệu ứng bươm bướm, không đúng, hiệu ứng thỏ.

Trong nguyên văn, An Vũ đối với Kỷ La chỉ là ngẫu nhiên chiếu cố, cũng không đến nỗi cố chấp đến mức này.

Ngay cả hệ thống cũng không ngờ đến, sau khi con thỏ xuyên qua, bộ dạng kia mảnh mai yếu đuối ngây thơ của cô thế mà sẽ kích phát mặt tối của An Vũ.

"Vậy hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ?" Kỷ La hỏi.

Hệ thống: "Cô trước tiên giữ được mạng nhỏ của mình đi, miễn cho bị nhân vật phản diện chỉ phun một ngụm là chết, chuyện phía sau chúng ta sẽ nghĩ cách."
Kỷ La do dự.

Cô ngẩng lên đầu, nhìn về đại quái vật biến thành trạng thái bạo tẩu.

"Cứ tiếp tục như vậy đi, Thẩm Tiêu còn có thể trở về tổ của chính mình sao?" Ánh lửa làm cho đôi mát của cô gái thành màu hổ phách.

Hệ thống trả lời: "Khó mà nói, nếu cốt truyện không thể đảo ngược, chúng ta chỉ có thể phán định nhiệm vụ này sẽ thất bại, anh ta cũng sẽ trở lại kết thúc kết cục cuối cùng trong nguyên tác gốc.".