Con Trai Là Nam Phụ

Chương 45-1




Editor: Lạc Tiếu - 13/10/2019

- chìa rổ nhận gạch- >"<

Ghi chú: Ném vào rổ đừng ném Editor TT____TT

Ngày tiếp theo, Đường Dĩ Tố đúng giờ tỉnh giấc, lại cùng đoàn phim ở dưới lầu gặp mặt, một lần nữa đi tới phim trường.

Đây đã là ngày quay thứ tư của cảnh Chu Tinh cùng Dương Như Yến bị lừa bán.

Sau khi chuẩn bị ổn thoả hết thảy, Đường Dĩ Tố nhanh chóng tiến vào trạng thái, lại lần nữa biến thành Chu Tinh ở trên xe phát hiện dị thường, sau đó tới cảnh xác nhận nguy hiểm, cùng quá trình đau khổ giãy giụa chạy trốn.

Đối lập với sự trôi chảy của Đường Dĩ Tố, Hàn Thu Nhã lại một lần nữa trở thành đối tượng bị Trần Trường An oanh tạc.

Ngày đầu tiên, là hai nữ chính nữ phụ cùng diễn cùng nhau bị mắng.

Ngày hôm sau, đạo diễn thiên hướng mắng Hàn Thu Nhã.

Ngày thứ ba, đạo diễn cường điệu mắng Hàn Thu Nhã.

Ngày thứ tư, cũng chính là hôm nay, Trần Trường An lửa giận đã bùng nổ tới đỉnh điểm, mắng mắng, rất nhiều lần còn suýt nữa không giữ được bình tĩnh. "Cô nhìn người ta đi, rồi nhìn lại cô coi! Cô là bị lừa bán, cô phải sợ, phải phát run, trong ánh mắt phải có sợ hãi mới được trời ơi! Tôi kêu cô lại đây là để cô diễn chứ không phải làm kiểng!""

""Cô xem Đường Dĩ Tố kìa, Chu Tinh là một cô gái nhỏ trẻ tuổi sợ hãi nhưng kiên cường, còn vai cô diễn cái gì cô có biết không? Tại sao cái cô diễn lại là dáng vẻ một con heo sắp bị làm thịt! Hiện tại cô đứng tại chỗ mà diễn đi, đừng đi đâu hết, mắc công lãng phí ánh đèn màn ảnh."

Trần Trường An nói xong, giữ Hàn Thu Nhã lại, mặt đối mặt bắt đầu răn dạy chỉ đạo.

Cảnh này là cảnh ngoài trời. Hiện tại là mùa hè nắng gắt, cộng thêm với thời gian phơi nắng quá lâu, huống chi lúc này mười hai giờ trưa, cơ hồ như muốn nướng người ta đến ngất đi.

Trần Trường An là đạo diễn chỉ biết đến cảnh đẹp, trước nay đều không suy xét đến chuyện nắng mưa bão bùng. Ở trong mắt hắn, chỉ có màn ảnh mới là quan trọng nhất, bao gồm cả chính bản thân mình. Chỉ cần có cảnh thích hợp, cho dù kêu Trần Trường An đứng phơi nắng một ngày hắn cũng không hề oán than.

Trần Trường An ngồi bất động giữa trời nắng chói chang, Hàn Thu Nhã đứng trước mặt hắn dĩ nhiên cũng không thể rời đi. Chuyên viên trang điểm vừa tiến lên, định khuyên bảo đạo diễn vài câu, nhắc nhở hắn chú ý diễn viên bị cháy da, lại bị phẩy tay đuổi đi.

"Đen một chút cũng tốt, cô gái này chính là do quá chú ý hình tượng, vì đẹp mà không dám động đậy cơ mặt nên mới diễn tệ đến vậy. Nếu chính bản thân Hàn Thu Nhã không thể phát huy được thảm trạng của nhân vật, vậy thì cứ để cho mặt trời tàn phá một chút, thoạt nhìn còn tăng thêm độ chân thật." Trần Trường An thản nhiên nói.

Nhìn Hàn Thu Nhã bị đạo diễn tra tấn, không ít người đều sinh lòng đồng tình. Đặc biệt là khi nhìn thấy người đồng dạng diễn cảnh này, làm diễn viên chính như Đường Dĩ Tố, lại có thể vui vẻ thoải mái ngồi ở dưới bóng cây uống nước khoáng, không ít người trong nội tâm càng cảm thấy một lời khó nói hết.

Ở phim trường, chỉ có đạo diễn, nhiếp ảnh gia cùng cắt nối biên tập sư mới có thể nhìn thấy hiệu quả đóng phim, còn những gì nhân viên công tác nhìn thấy, đều là hiện trường biểu diễn của diễn viên.

Quay phim điện ảnh vốn dĩ là chú trọng hành vi, biểu tình suy diễn, loại hình này chỉ khi ở màn ảnh lớn mới có thể phô ra chi tiết, còn dùng mắt thường lại không có cách nào bắt giữ được.

Nhân viên công tác trước giờ đều cách hiện trường quay phim thật xa, khi nhìn qua chỉ thấy Đường Dĩ Tố cùng Hàn Thu Nhã có hiệu quả biểu diễn không có gì khác biệt. Nếu nói Đường Dĩ Tố ra sức, làm cho lòng người thương tiếc, Hàn Thu Nhã kỳ thật cũng không lười biếng.

Hiện tại lại nhìn đãi ngộ của hai người, một trên trời, một dưới đất, cho dù trong nội tâm tín nhiệm năng lực đạo diễn, nhưng chỉ cần nghĩ đến thực lực cùng thành tích của cả hai, trong lòng những nhân viên công tác có mối quan hệ tốt với Hàn Thu Nhã cũng khó tránh khỏi thiên hướng cho người trông có vẻ đáng thương hơn.

Thật sự thì ngày tháng trôi qua ở phim trường kỳ thật thập phần nhàm chán, cả ngày đều bận rộn công tác, không có phương tiện giải trí gì, càng không có hoạt động tập thể, thời gian nhàn hạ rất nhiều. Mọi người trừ lúc ngẫu nhiên có chơi di động, cũng chỉ có thể ngồi buôn chuyện đỡ buồn.

Dần dần, từ những hôm trước đã có một ít tin đồn vớ vẩn trong bất tri bất giác lan truyền khắp phim trường.

Đầu tiên là có người nghe nói, rốt cuộc Trần Trường An không chịu đựng nổi kỹ thuật diễn của Hàn Thu Nhã, bắt đầu cùng Ninh Duy thương lượng sửa kịch bản, gia tăng suất diễn của Đường Dĩ Tố, đẩy nhanh hơn tiến trình quay phim.

Ngay sau đó, các lời đồn lung tung về Đường Dĩ Tố cũng bay loạn khắp nơi.

Ví dụ như Đường Dĩ Tố cùng Trần Trường An quan hệ không cạn, rõ ràng kỹ thuật diễn chẳng ra gì, lại liên tiếp được Trần Trường An tán dương, vì bợ đỡ nữ chính, không tiếc đắc tội nữ nhị;

Hay là nữ chính nữ nhị tính cách không hợp, Đường Dĩ Tố tính tình cổ quái, ghen ghét Hàn Thu Nhã, cố ý dựa vào diễn xuất chèn ép Hàn Thu Nhã.

Vân vân và mây mây.

Trưa ngày thứ tư, dưới sự mài dũa không ngừng của Trần Trường An, kỹ thuật diễn của Hàn Thu Nhã rốt cuộc cũng miễn cưỡng có tiến bộ. Trần Trường An liền yêu cầu cô ta trước tiên hoàn thành cảnh đơn của mình trước, cho tới khi không thành vấn đề, mới để Đường Dĩ Tố đi qua tiếp tục quay cùng.

Trong lúc đó, trừ bộ phận diễn viên quay cùng với Hàn Thu Nhã, đại đa số mọi người ở trường quay đều chờ ở bên cạnh.

Lại nói đến từ sau hôm thứ hai bắt đầu quay, Đường Dĩ Tố liền bắt đầu ngồi ở cái cây kia nhìn Hàn Thu Nhã bị mắng, càng về sau, thời gian cô ngồi ở dưới bóng cây càng dài, dần dà, cái cây đã biến thành chỗ ngồi chuyên chúc của Đường Dĩ Tố.

Giờ phút này, lại thấy dưới bóng cây không có ai, nhìn lướt bốn phía cũng không thấy được thân ảnh Đường Dĩ Tố. Người như Đường Dĩ Tố lớn lên vừa đẹp lại vừa trắng, đứng trong đám người nhất định sẽ là tiêu điểm, tuyệt đối không có khả năng xem nhẹ sự tồn tại. Bởi vậy, nếu bạn không thấy được bóng dáng, khẳng định duy nhất chính là cô không ở phụ cận rồi.

Một vài nhân viên công tác ngồi xuống dưới bóng cây, một bên sửa sang lại đạo cụ, một bên nói chuyện phiếm. Nói nói, đề tài lại dần liên quan tới Đường Dĩ Tố, dĩ nhiên chủ đề cũng là chuyện bát quái ồn ào huyên náo gần đây nhất của đoàn phim.

"Mấy người kia, làm việc thì chuyên tâm mà làm, miệng cũng nên nghỉ ngơi chút đi. Coi chừng chút nữa bị phó đạo diễn nhìn thấy lại la bây giờ." Ngay lúc này, bỗng dưng có âm thanh từ bên cạnh truyền đến.

Đám nhân viên công tác đang ngồi dưới gốc cây vội vàng quay đầu nhìn lại, sau khi phát hiện là người quen cũ, bọn họ lập tức yên tâm cười: "Chương tỷ, sao chị lại ở đây?"

"Chương tỷ, tới đây tới đây, mau ngồi chung đi. Trời nắng nóng như vậy, cẩn thận đừng để bị cảm nắng."

Chương tỷ này không phải người khác, đúng là nhiếp ảnh gia duy nhất của đoàn phim, Chương Bình.

Tuy rằng hiệu ứng kỹ xảo điện ảnh ngày càng được áp dụng nhân rộng, công tác của ngành nhiếp ảnh gia cũng dần bị áp bức thu hẹp, nhưng nhiếp ảnh gia ưu tú vĩnh viễn không thiếu chén cơm, đặc biệt là loại phim đề tài thực tế như《 Khu không người 》 này.

Quan trọng nhất là năng lực nắm bắt khung hình của Chương Bình rất tốt, lại có quan hệ không tồi với đám người Trần Trường An và Ninh Duy, đại đa số người trong đoàn phim đều thập phần tôn trọng cô.

Chương Bình nghe vậy, cũng ngồi xuống bên cạnh.

Vài người thuộc tổ đạo cụ thấy vậy lập tức nhào qua, tò mò hỏi: "Chương tỷ, có phải chị có tin tức gì mới ở bên kia không?"

"Tôi làm gì có tin tức mới nào." Chương Bình lập tức trả lời.

"Thì vụ Hàn Thu Nhã với Đường Dĩ Tố đó." Một nhân viên công tác nhịn không được nói, "Chương tỷ không biết đó thôi. Em thấy Hàn Thu Nhã bị bắt nạt thảm lắm. Đêm qua mấy người tụi em lúc đi thang máy có gặp cổ, cổ khóc suốt một đường luôn."

"Hả? Khóc cả buổi vậy sao?" Chương Bình nhướng mày, "Tối hôm qua mấy người gặp Hàn Thu Nhã hồi mấy giờ?"

"Đại khái hơn 10 giờ..." Nhân viên tổ đạo cụ nói, "Nghe nói đạo diễn muốn sửa kịch bản, cắt giảm suất diễn của Hàn Thu Nhã, lại tăng cảnh quay cho Đường Dĩ Tố.""

""Em mà là Hàn Thu Nhã, tui cũng không vui. Bất luận là kể về mức độ nổi tiếng hay là nhân khí, thậm chí là thanh danh, Hàn Thu Nhã đều tốt hơn Đường Dĩ Tố mà. Đường Dĩ Tố làm nữ chính thì thôi đi, còn thích bắt nạt người khác, thật là quá đáng."

Chương Bình nói: "Những lời này là do Hàn Thu Nhã nói với mọi người hả?"

"Đương nhiên không phải, Thu Nhã sao lại nói chuyện vậy được." Nhân viên công tác vội vàng trả lời, "Nhưng loại chuyện này không phải tất cả mọi người đều đã biết sao."

Biểu cảm trên mặt Chương Bình lập tức trở nên quái dị: "Tất cả mọi người đều biết? Vậy sao tôi lại không biết? Nhưng thật ra tối hôm qua tôi cũng gặp qua Hàn Thu Nhã. Mà khoảng thời gian đó chắc là sớm hơn mọi người một chút đó."

Hiếm khi nghe được Chương Bình có tin nóng, mọi người tức khắc kinh ngạc nhìn cô chăm chú, một nhân viên công tác vội vàng nói: "Không đúng, Chương tỷ. Tối hôm qua không phải lúc chị vừa kết thúc công việc đã lập tức quay lại khách sạn sao?""

""Sau đó cũng không ra ngoài nữa thì phải. Còn Hàn Thu Nhã đi cùng tụi em, lúc ấy phỏng chừng mọi người vừa mới rời đi. Sao hai người lại đụng mặt được?"

Chương Bình bực dọc nói: "Cái cô Hàn Thu Nhã đó cứ đi tới đi lui làm ầm ĩ rất nhiều lần, mà tôi lại ở cạnh phòng Đường Dĩ Tố, ồn đến mức tôi ngủ cũng không yên giấc. Cô ta đi gõ cửa phòng Đường Dĩ Tố, lại ném điện thoại ở đó, hơn nữa còn đề nghị Đường Dĩ Tố diễn kém hơn một chút, để phối hợp với cô ta làm ""đôi bạn cùng tệ"", tránh cho đạo diễn chỉ mắng riêng bản thân mình. Chuyện tới vậy mà không ngờ Đường Dĩ Tố không bị cô ta chọc phát khóc, còn Hàn Thu Nhã kia lại một đường khóc lóc chạy về sao?"

Mấy người nhân viên công tác như thế nào cũng không nghĩ tới, chỉ là ngồi xuống tùy tiện nói vài câu trên trời dưới đất mà thôi, vậy mà lại có thể biết được tin động trời đến vậy.

Chương Bình là nhiếp ảnh gia, bận rộn thật sự, cơ hồ cô chỉ cùng bọn họ nói vài câu trong chốc lát, liền đứng dậy tiếp tục công tác, lưu lại một đám bà tám hai mắt nhìn nhau. Bọn họ làm sao cũng không ngờ, Hàn Thu Nhã ngày thường thoạt nhìn phúc hậu và vô hại, vậy mà lại làm ra loại chuyện này.

Nhưng là Chương Bình là người nổi tiếng, ngày thường cũng chung đụng với mọi người rất vui vẻ, vả lại người ta lại là tiền bối trong giới giải trí, tuổi cũng một bó rồi, không có khả năng vô cớ đặt chuyện cho tiểu minh tinh như Hàn Thu Nhã.

Mọi người có lẽ không tin Đường Dĩ Tố, nhưng nếu phải chọn giữa Chương Bình cùng Hàn Thu Nhã, không ít người bắt đầu do dự.

Sau khi Chương Bình rời khỏi bóng cây kia, vừa mới đi được hai ba bước, đã thấy được Đường Dĩ Tố đang đứng gần đó.

Chương Bình tức khắc lộ vẻ kinh ngạc: "..."

Khoảng cách gần như vậy, lời mọi người vừa mới tán gẫu vừa rồi, chắc chắn Đường Dĩ Tố cũng nghe được, cũng không biết rốt cuộc cô đã đứng ở chỗ này bao lâu, đã nghe được bao nhiêu rồi.

Chương Bình chỉ nói đúng sự thật, kể lại những gì mình nghe thấy, nhìn thấy. Vì vậy, mặc kệ người đứng ở chỗ này là Đường Dĩ Tố hay Hàn Thu Nhã, cô đều không thẹn với lương tâm. Kinh ngạc qua đi, Chương Bình đã rất nhanh chóng khôi phục vẻ trấn định.

"Tóc toàn là bùn đất, vừa nãy em mới đi gội đầu một chút." Đường Dĩ Tố cười, nói "Cảm ơn chị, Chương tỷ."

Chương Bình xua xua tay: "Không cần cảm tạ, tôi chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi."

Thời gian nghỉ trưa cũng sắp hết, Đường Dĩ Tố chuẩn bị trở lại cảnh quay, Chương Bình thì phải đến tổ nhiếp ảnh, vì cùng đường nên đi chung.

Hai người một đường không nói gì, mắt thấy sắp tới nơi, Chương Bình mới nhịn không được đề điểm một câu: "Những chuyện lung tung rối loạn kia em đừng để ở trong lòng, diễn cho tốt đi, tất cả mọi người đều có đôi mắt, lâu ngày sẽ thấy lòng người, bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ oan uổng em."

Đường Dĩ Tố gật gật đầu, nhìn Chương Bình cười nói: "Em hiểu rõ."

Chương Bình nhìn thần sắc của Đường Dĩ Tố, cô không chỉ có không có phẫn nộ, ngược lại, lại bình tĩnh đến không thể tưởng tượng được, đúng là bộ dáng không quá để ý đến chuyện vừa rồi.

Thậm chí, một lát sau, khi Đường Dĩ Tố nhìn thấy đạo diễn lẫn Hàn Thu Nhã, cũng không có vẻ bất mãn nào, thần sắc như thường, nên làm cái gì thì làm cái đó, không chỉ không vì những lời đồn đãi vớ vẩn mà biểu hiện thất thường, ngược lại càng phát huy ổn định, càng diễn càng tốt, làm cho trong lòng Chương Bình không khỏi có chút lấy làm kỳ.

Bất quá Đường Dĩ Tố là nữ chính, tố chất tâm lý vững vàng đương nhiên là chuyện tốt, Chương Bình cũng không nghĩ nhiều, cô cũng nhanh chóng rời đi, tiếp tục công tác của mình.

- --

Lạc: Thật ra là dạo này vào học nên ta hơi bận rộn một tí. Vì bơi ngập ngụa, không học hành đàng hoàng sẽ không theo kịp lớp, thân lại còn phải đi làm thêm nên thật sự ta không có quá nhiều thời gian. Hic. Mà nếu có cũng muốn dành cho bản thân một chút.

Dù không muốn nhưng ta đành phải hủy lịch đăng theo hẹn, là 2 chương/tuần. Mà sửa lại thành ít nhất một tuần một chương. Hi vọng mọi người vẫn bên cạnh.:x