[Conan Đồng Nhân Đam Mỹ] Trò Chơi Đuổi Bắt

Chương 49: Bố vợ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì nhà bếp Shinichi phải sửa chữa, dẫn đến việc Shinichi mỗi ngày đều phải chạy về nhà, khiến cho Gin vô cùng khó chịu.

Kudo Yukiko không nỡ để con trai chịu khổ, hơn nữa bà rất muốn đến thăm nhà ‘con dâu‘, liền kiến nghị trước khi nhà bếp được sửa sang lại thì ở tạm biệt thự sát vách của Gin, một trong ba căn biệt thự Gin đã mua lại.

Gin đương nhiên không đồng ý, Shinichi liền liều mình cứu bố mẹ, bán mình cầu xin, rốt cục khiến Gin đồng ý tạm thời cho mượn hai căn biệt thự sát vách, dùng thời gian các bữa trong nhà cho phép bố mẹ Shinichi lại đây ăn cơm.

Vì lẽ đó sáng sớm hôm nay lúc Gin chuẩn bị đi bơi liền nhìn thấy Kudo Yusaku đang bơi ở bể bơi trong sân nhà hắn, khuôn mặt lạnh lùng trong nháy mắt đen kịt.

Đặc biệt là Vodka còn rất chân chó đứng bên cạnh bể bơi, Kudo Yusaku sau khi nhìn thấy hắn liền chậm rì rì từ trong hồ bơi đi ra, phủ thêm trên người áo tắm trong tay Vodka.

“Tôi có quen biết một bác sĩ, có thể giúp cậu hẹn trước, y đức của anh ta rất tốt, sẽ không tiết lộ bí mật.” Kudo Yusaku cầm lấy khăn mặt trên ghế lau mái tóc ướt nhẹp, khóe mắt hơi toả ra ánh sáng chiếu lên người Gin.

Gin nhìn chằm chằm khuôn mặt giống tiểu quỷ đến tám chín phần của Kudo Yusaku, sắc mặt càng khó coi.

“Sáng sớm không lên nổi, khả năng cộng thêm chướng ngại, bệnh liệt dương, hay hiện tượng xuất tinh sớm, vẫn là nên kịp thời chữa trị.” Kudo Yusaku ám chỉ Gin vào lúc sáng sớm sáu giờ đã đến đây bơi lội, chính là bất hoà với con trai mình, chức năng không bình thường.

Gin nhếch lên một bên khóe miệng, phản kích nói: “Một tên tiểu quỷ nào đó la hét cả một buổi tối, vừa hôn mê bất tỉnh, không thể làm gì khác hơn là lại đây bơi một chút.”

Vodka nhanh chân vụt chạy, đại ca thực sự quá uy vũ, thân thể nhỏ bé này của đại tẩu quả nhiên không thể thỏa mãn được đại ca, còn để đại ca phải vào bể bơi ‘Tắt lửa‘... Thế nhưng đại ca chọc giận bố vợ đại nhân thật sự không có chuyện gì chứ?

“Không nghĩ tới...... Có người so với ta còn sớm hơn.” Gin chính là luôn thích đi châm biếm lại người khác, sáng sớm nhìn thấy khuôn mặt này dục vọng gì cũng biến mất.

“......” Kudo Yusaku bị phản lại, trên mặt vẫn là một phong thái nho nhã, chỉ là trong lòng suy nghĩ cái gì cũng không biết.

“Ông xã, Gin, mau quay về ăn sáng!” Kudo Yukiko đứng ở cửa biệt thự, tay trái bưng một cái đĩa, tay phải ở giữa không trung liều mạng quơ quơ.

Gin sắc mặt càng lạnh hơn, một người khác tựa như có thói quen cho dù có đến giờ ăn hay không cũng lẻn vào nhà hắn, thường xuyên trốn ở một nơi nào đó tự cho là bí mật nhìn trộm hắn, lúc ban đầu hắn còn có thể dùng ánh mắt uy hiếp bà rời đi, lâu dần hắn liền lười vạch trần hành vi của bà. Hơn nữa mẹ Shinichi và Vermouth có vẻ như là người quen cũ, hành vi của hai người này có hơi chút giống nhau.

Bữa sáng hôm nay là cơm tàu, Vodka dựa theo mẹ vợ dặn dò phái người sáng sớm đi ra quán đồ ăn Trung Quốc xách về, sữa đậu nành kinh điển kết hợp với bánh quẩy, cộng thêm lạp xưởng cùng trứng gà.

Gin xưa nay không kén ăn, nhưng nhìn thấy Shinichi một bộ dáng vẻ ghét bỏ, liền kẹp lấy bánh quẩy đặt vào trong đĩa Shinichi, quả nhiên lập tức kéo tới khinh thường của Shinichi.

Kudo Yusaku liếc Gin một chút, thảnh thơi thả tờ báo xuống, cầm lấy một quả trứng gà ở trên bàn ăn đập vỡ một vòng, sau đó chậm rãi lột vỏ, cuối cùng đem lòng trắng trứng cắt thành hai nửa bỏ vào trong đĩa của Kudo Yukiko.

“Ông xã......” Kudo Yukiko kéo dài âm yếu ớt hô một tiếng, đắc ý bắt đầu hưởng thụ trứng gà trong đĩa.

Shinichi trong nháy mắt trở nên u oán, Gin không biết cách chăm sóc người một chút nào!

Gin bị ánh mắt cậu chiếu tới nhưng không ảnh hưởng một chút nào, vẫn làm theo ý mình hưởng thụ mỹ thực, ăn cơm tàu cảm giác như ăn cơm tây.

“Gin không thích ăn cơm tàu sao?” Kudo Yukiko sau khi dùng cơm xong, tựa ở bên vai Kudo Yusaku, nhìn chằm chằm vào cặp ‘Phu thê‘ ở đối diện.

“Tiểu quỷ ăn được nhiều.” Gin dưới cặp mắt u oán của Shinichi gắp một cái bánh quẩy bỏ vào trong đĩa, rõ ràng là sủng nịch Shinichi nhưng lại tỏ ra đặc biệt chán ghét.

“Ngoan, ăn nhiều một chút mới có khí lực.” Gin vỗ vỗ đùi Shinichi, ám muội nói. ()

Kudo Yukiko trợn tròn cặp mắt, Gin đối xử với con trai nhà mình vẫn là tốt vô cùng mà!

“Con trai của tôi không thích ăn bánh quẩy.” Kudo Yusaku vừa mới bắt đầu vẫn đang cùng Gin phân cao thấp, Gin cố ý diễn trò ông cũng nhìn ở trong mắt.

“Tiểu quỷ.” Gin nhìn chằm chằm Shinichi, tay đặt ở trên đùi tiến dần đến trên bắp đùi, ngón tay thon dài đã chạm được một chỗ.

“Thích......” Shinichi nắm chặt bàn tay tác quái của Gin, không chút do dự trả lời. Dưới lời uy hiếp trắng trợn của Gin, cậu dám nói không thích sao? Buổi tối Gin không giết chết cậu mới là lạ!

“Bé Shin, bình thường cũng không thấy con thích ăn nha.” Kudo Yukiko nói qua liền gắp một cái bánh quẩy bỏ vào trong đĩa của Shinichi, chẳng lẽ là cùng bạn trai bên nhau cho nên ăn tương đối nhiều?

Shinichi khóc không ra nước mắt, lúc ở nhà còn phải cố gắng nhẫn nhịn!

Sau khi ăn xong Kudo Yukiko kéo Shinichi vào trong nhà bếp rửa bát, lưu lại Gin cùng Kudo Yusaku ở bên trong phòng khách.

Gin đang lau chùi cây súng yêu quý, Kudo Yusaku đột nhiên từ trong tập báo chí lấy ra một tờ tư liệu ném đến trước mặt Gin.

“Vụ án viện bảo tàng Nigiêria nổ tung, Mafia Canada tác chiến, chính khách người Newyork bị ám sát......” Kudo Yusaku giản lược vài vụ án, “Những vụ án này bề ngoài nhìn qua không có bất cứ liên hệ nào, cũng không cùng một người bày ra, có không ít người xuất hiện che giấu tai mắt, nhưng trên thực tế đều là nhóm người đồng nhất.”

Gin cười nói: “Cho nên mới viện những cớ kia? Trước nghe nói quý ngài Kudo Yusaku sau khi kết hôn đầu óc vẫn không đơn giản, không nghĩ tới là sự thật.”

“Anh là phần tử khủng bố nguy hiểm cực đoan, tôi không đồng ý Shinichi ở cùng với anh, nhưng mà người đã cùng nhau là chuyện thực... Tôi hi vọng anh trước khi làm việc gì cũng suy nghĩ cho Shinichi một chút, vì thằng bé lưu lại một con đường lui.” Kudo Yusaku cũng giống như bố mẹ khắp thiên hạ, chỉ cầu mong cho hạnh phúc của con cái mà thôi.

Gin như cũ nở nụ cười gằn tỏ vẻ không quan tâm: “Ta đi đường nào có thể có đường lui, điểm này tiểu quỷ so với ông hiểu rất rõ.”

“Đây không phải là vì Shinichi muốn, chỉ vì anh đi trên con đường này cho nên thằng bé chỉ có thể bước theo.” Kudo Yusaku làm sao lại không biết Gin chỉ có thể đi trên con đường hắc đạo, ông hy vọng chính là Gin có năng lực cho Shinichi cửa sau, con đường rút lui đầu tiên, nhưng mà Gin trời sinh chính là kẻ khát máu, săn giết con mồi đã là bản năng cùng thú vui cuộc sống của hắn, cho dù là vì yêu cũng không thể lui về phía sau.

“Ta cùng Kudo phu nhân đã nói qua, ở bên ta sẽ chết. Đương nhiên, nếu như cậu ta chết, ta sẽ báo thù cho cậu ta.” Lúc Gin nói lời này trên mặt không mảy may chút biến hoá, giống như đang nói một chút chuyện nhỏ tự nhiên không chút quan trọng.

“......” Kudo Yusaku cau mày, lắc đầu nói, “Anh vẫn chưa có kinh nghiệm trải qua, vì lẽ đó đem sinh hoạt làm trò đùa, anh nên hạ lòng xem lại đáy lòng của bản thân đi.”

Vẻ mặt Gin khẽ biến đổi, vừa định lên tiếng thì Kudo Yukiko liền từ trong nhà bếp chạy ra, ôm lấy cánh tay Kudo Yusaku, hôn nhẹ thân mật thảo luận chờ tí nữa ra ngoài làm gì.

Gin nuốt xuống nghi vấn còn chưa kịp ra khỏi cửa miệng, ôm lấy Shinichi đứng bên cạnh, nhìn theo bóng hai người rời khỏi biệt thự.

Kudo Yukiko rời đi, nhưng linh hồn của bà vẫn còn ở lại, bà sau khi giao xong ‘Bài tập‘ cho Shinichi mới rời khỏi, bữa tối hôm nay Shinichi tự làm.

Shinichi lôi kéo Gin tới siêu thị cỡ lớn gần nhà, mua nguyên liệu chuẩn bị làm sushi.

Bình thường Shinichi rất ít khi một mình đến siêu thị, thường thường đều là theo Kudo Yukiko hoặc Ran lại đây, hiện tại thiếu mất sinh vật nữ nhân mang bản năng mua sắm này, hai người đàn ông thật không biết mua cái gì, khu vực mua nguyên liệu nấu ăn ở đâu.

Gin nhìn như âm lãnh theo sau Shinichi đi lung tung, trong giỏ hàng lấy không ít đồ, thuốc lá bao bì xanh lam hiệu Mild Seven, gối ôm mèo Garfield, kính đen, kính bảo vệ mắt......

Shinichi tuyệt đối không thừa nhận chính mình đang ghen, không có một món đồ nào là mua cho cậu, Gin đối với thủ hạ của hắn chính là tốt đến dị thường!

Tức giận bất bình Shinichi quay đầu nhìn về phía Gin, sắc mặt từ trắng trở nên đỏ hồng, nhìn xung quanh không có ai liền chạy tới bên người Gin nói: “Anh không phải không thích dùng bao hay sao?”

“Em không sợ mang thai à?” Gin đem toàn bộ bao cao su đặt trên quầy hàng bỏ hết vào trong giỏ, tùy ý liếc mắt nhìn Shinichi trả lời.

“Tôi là con trai làm sao có khả năng mang thai!” Shinichi hoàn toàn quên mất nơi này là nơi công cộng, lớn tiếng giận dữ hét to.

Bốn phía lặng im một mảnh, toàn bộ khách hàng trong siêu thị đồng loạt dùng ánh mắt quái dị nhìn kỹ hai người.

“Xem ra nơi đó của em rất muốn ‘ngậm’ chất lỏng của tôi......” Gin không để ý tầm mắt mọi người, nghiêng người tới gần lỗ tai Shinichi cười nói.

“Ai muốn......” Hô hấp Shinichi hơi ngưng lại, cúi đầu lôi Gin rời khỏi quầy hàng này, chuyện cười mà cậu tạo ra thật là làm cho người ta xấu hổ.

Vội vã ở trong siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, về đến nhà Shinichi liền cảm thấy khó khăn, vốn cho là làm sushi rất đơn giản, nhưng bắt tay vào làm hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng như vậy.

Ngẫu nhiên đi ngang qua nhà bếp Gin nhìn thấy Shinichi dùng tay cẩn thận từng li từng tí cuốn một miếng sushi xấu xí còn lòi cả ruột ra ngoài bỏ vào trong đĩa, bước chân rời đi liền ngừng lại, rẽ lối đi vào trong nhà bếp.

Shinichi nhìn thấy Gin, không khỏi hít sâu một hơi, mẹ còn nói cái gì mà nắm lấy dạ dày của đàn ông chính là nắm lấy trái tim của họ, nhìn thành phẩm sushi ở trong đĩa này, cậu đời này đoán chừng chính là thật sự vô vọng.

Gin cầm lấy một khối sushi cắn một ít, sắc mặt sợ hãi lạnh run nhất thời biến đen, chỉ vì bị vướng lễ tiết mới không phun ra ngoài, chỉ có thể gượng ép bản thân nhai mấy lần liền nuốt vào trong bụng.

“Em đã làm cái gì?” Gin cầm lấy ly nước Shinichi đưa tới uống cạn đáy, đem mùi vị trong miệng cố gắng ép xuống.

“A, cái anh vừa nãy ăn chính là sushi cá ngừ California.” Shinichi chột dạ lui về sau một bước, chỉ sợ Gin tát cậu một cái đuổi ra ngoài.

Động tác của Gin càng nhanh hơn, một cái liền tóm lấy cánh tay Shinichi.

Shinichi sợ đến mức nhắm mắt lại nâng cằm lên, nếu tránh không khỏi thì cứ để Gin đánh cậu cho hả giận đi.

Ai biết thân thể bị người kéo sang một bên, Shinichi mở mắt nhìn thấy Gin đổ hết sushi cậu làm vào trong thùng rác, sau đó lấy ra nguyên liệu nấu ăn......

Gin mà lại làm sushi!

Shinichi nhìn đao pháp lưu loát cùng thủ pháp quen thuộc của Gin, từng khối sushi đủ loại mùi vị xuất hiện, con mắt liền mở lớn.

“Gin, anh biết làm sushi à?” Shinichi lấy một miếng sushi bỏ vào miệng, mỹ vị đúng bất ngờ.

“Cái đầu thông minh của em cũng không sử dụng được.” Gin xì một tiếng, tiểu quỷ chỉ biết phá án, tứ chi cơ bản toàn bộ phế.

Shinichi bị lời nói của Gin khiến không biết phải nói gì, cậu phát hiện từ sau khi bố đến phá hoại, Gin bắt đầu thích dìm cậu, cùng cậu cãi nhau, mà cậu thường thường nói không lại Gin! Hơn nữa có vẻ như là trừng phạt cậu không quan tâm đến hắn mấy ngày trước, gần đây đều không cùng cậu lăn giường, ban ngày ở siêu thị hắn mua nhiều bao cao su như vậy để làm cái gì, chẳng lẽ là ở bên ngoài tìm người giải quyết?

Shinichi ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề này, các loại tâm tư ở trong đầu xoay một vòng, quyết định buổi tối phải cố gắng kiểm tra Gin.

Buổi tối Shinichi nằm thẳng ở trên giường, cố ý làm ra chuyển động rất lớn, nhưng Gin vẫn duy trì tư thế như cũ không nhúc nhích, không chút phản ứng với Shinichi.

Shinichi chậm rãi nâng thân thể lên, ở trên môi Gin hạ xuống một nụ hôn.

Gin đẩy Shinichi ra, vươn mình quay lưng lại với Shinichi.

Shinichi dùng ngón tay chọt chọt lưng Gin, Gin không phản ứng, cậu liền vùi đầu ở cổ người đàn ông thở ra nhiệt khí.

Gin nhắm mắt lại không phản ứng, tựa hồ ngủ rất an ổn.

Shinichi vẫn không thoả mãn, duỗi tay ở trên đùi Gin sờ tới sờ lui, cầu xin hắn cùng hoan ái.

Gin lần này trực tiếp vươn mình lại, nắm lấy hai tay Shinichi, kẹp lấy chân Shinichi, ôm Shinichi tiếp tục giấc ngủ.

Shinichi vùng vẫy một hồi, thấy Gin thực sự không quan tâm, cuối cùng chỉ có thể đi theo cơn buồn ngủ chìm vào yên giấc.

Rạng sáng, Gin mặc quần áo tử tế đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm vào Shinichi còn đang say ngủ, khom lưng thay cậu kéo chăn lên, sau đó rời khỏi cửa.

Xe Porsche cổ chậm rãi lái vào trong một hẻm nhỏ, Gin quay cửa kính xe xuống, đối với người đàn ông đang dựa vào Porsche nói: “Hừ, ngươi muốn chết sao?”

“Vốn là muốn, đáng tiếc người ái mộ tôi nhiều lắm, còn có một kẻ điên cuồng theo đuổi tôi nữa.” Robert gảy gảy tàn thuốc lá, bởi vì tay anh ta đặt trên khung cửa phía ghế sau xe Porsche, làn khói màu trắng theo gió liền bay vào trong cửa xe.

Gin nhíu mày, ghét bỏ nói: “Nói đi.”

Robert không nhanh không chậm nói: “Tên anh trai song sinh kia của tôi muốn phá giao dịch lần này, tiện đường muốn lấy mạng của tôi, đáng tiếc tôi không muốn cho, tôi còn muốn cùng tiểu mỹ nhân sống chết cùng nhau nha.”

“Chính mình tự xử.” Gin mừng rỡ gặp người muốn giết cái tên đàn ông dám dạy hư tiểu quỷ nhà hắn, hơn nữa hắn biết người đàn ông này giảo hoạt như hồ ly, cho dù không có hắn hỗ trợ cũng có thể tiêu diệt tên anh trai song sinh kia của anh ta.

“Em trai yêu quý, đừng vô tình như vậy mà, cậu cũng biết tôi cùng anh trai ‘ Tâm Linh Tương Thông ‘, tôi không phải không thể tiêu diệt hắn, chỉ là sẽ rất phiền phức.” Robert than thở, bố anh không có chuyện gì liền sinh ra sinh đôi để làm cái gì, bọn họ tranh quyền lẫn nhau mười mấy năm, ý nghĩ cùng thủ đoạn lại giống nhau, thường thường sẽ trình diễn một màn sinh tử đọ sức, nhưng lại chưa chân chính giết chết nhau.

Gin lãnh đạm nói: “Không có quan hệ gì với ta.”

“Nếu như tôi nói tôi có một tin tức rất quan trọng đối với cậu thì sao? Cùng tên tiểu quỷ kia có quan hệ nha!” Robert cúi người xuống, nhìn thẳng vào Gin nói.

Gin híp híp mắt, một tia sát ý nổi lên dưới đáy mắt, lại biến mất cực nhanh không thấy tăm hơi.

Robert nhếch khóe miệng lên, đắc ý nói: “Tên tiểu quỷ kia quả nhiên là uy hiếp của cậu.”

“Nếu như ngươi dám nói dối, ngươi liền biết hậu quả.” Ánh mắt Gin từ từ lạnh lẽo, lần trước không nên buông tha cho tên này.

“Vị kia nhà tôi nghe được tin tức của cậu, đã tới Nhật Bản rồi.” Robert cười càng thêm rực rỡ, “Tôi có lòng tốt bán đứng tiểu tình nhân báo cho cậu tin này, đòi một chút quà tạ lễ cũng không quá phận chứ?”