Công Chúa Bạch Tuyết Và Cô Bé Lọ Lem

Chương 3




Ai biết tên khốn Lục Thành này rốt cuộc tra tấn cậu đến lúc nào, đến mức bây giờ làm cậu toàn thân khó chịu vừa độn vừa nặng.

Mà tên khốn Lục Thành này không chỉ lớn lên có khuôn mặt xinh đẹp, kỳ thực sức lực lớn đến khó tin.

Trương đại thiếu gia căn bản không hề có lực phản công.

Lúc này công chúa bạch tuyết không những không nghe theo mệnh lệnh, ngược lại còn khẽ cười một tiếng.

Ngón tay thon dài của Lục Thành bắt đầu từ cái bụng rắn chắc của Trương Ngọc Văn, thong thả, di chuyển lên phía trên.

Cuối cùng, cái tay kia dừng lại ở trước ngực của đối phương. Bắt đầu nhẹ nhàng mà hữu lực vuốt ve vòng quanh đầu v*. Cũng tăng tốc chuyển động ở hạ thân.

Vật thể đang đóng chiếm ở trong cơ thể Trương đại thiếu gia nhất thời lại trướng lớn một vòng, nơi hai người gắn kết chặt chẽ bị kéo căng ra giống như đã tới cực hạn, rồi lại theo động tác không ngừng tăng nhanh của người đàn ông, mà lại bị kéo căng.

Rất nhanh, cái nơi lúc đầu căng trướng biến thành tê dại, tê dại lại biến thành khát cầu mãnh liệt không thể bổ khuyết.

Mồ hôi ướt sũng toàn thân, hai người đều giống như mới bước ra từ trong nước. Chân tay ướt đẫm bám dính vào nhau.

Trong không khí tràn ngập khí nóng tình dục, giống như muốn làm bốc hơi cả người trong không gian huân tâm mầu dục này.

Lục Thành ở sau lưng, ôm chặt lấy cô bé lọ lem ướt sũng của anh.

Đầu ngón tay phải của người đàn ông nắm lấy một đầu v* của Trương đại thiếu gia, giống như thưởng thức, không nhẹ không nặng lại không hề thả lỏng vuốt be nó, khẽ gãi ở đỉnh, ấn xuống.

Cuối cùng làm cho Trương đại thiếu gia không thèm khống chế nữa, kêu ra tiếng.

“A ––– Lục, Lục Thành –––”

Người bị đặt ở dưới thần chà đạp căng cứng thân thể, không tự giác kêu lên tên của người đàn ông.

Kêu xong, lý trí lại bay về một ít, làm cho cậu vừa thoải mái lại ảo não.

“Chuyện gì?” Người đàn ông nhéo nhéo vật nhỏ tròn tròn trong tay kia, ghé vào lỗ tai cậu cười khẽ: “Là rất thoải mái sao, thiếu gia?”

Một mặt vẫn như cũ không hề lơi lỏng đè lên cậu ra sức làm việc.

“Ô ––– thoải cái đầu quỷ nhà cậu, a Lục Thành –––”

Khi Trương Ngọc Văn đang chìm đắm trong ý loạn tình mê mà kêu ra tên của anh, hung khí sớm cứng rắn như thiết nhất thời lại càng thêm trướng đau.

Lục Thành khó khăn kiềm chế cắn lên cổ Trương Ngọc Văn, ấn chặt cậu, liên tục đâm vài cái mới thả lỏng, nhẹ nhàng liếm ướt lỗ tai của cô bé lọ lem.

“Tôi ở đây, công chúa điện hạ.”

Lục Thành buông ra đầu v* bị anh đùa bỡn đến sưng phồng, tay lại trượt xuống phần eo của Trương Ngọc Văn, nâng cậu, kéo Trương Ngọc Văn nửa quỳ lên.

Anh nắm chặt thắt lưng của Trương Ngọc Văn, Trương đại thiếu gia bị bắt mở rộng chân, nửa nằm sấp ở trên giường.