Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 67: 68




Chương 67: Hậu quả của việc tùy hứng

Bên trong phòng nến đỏ trướng ấm, nhưng bên ngoài tuyết lại rơi dày đặc suốt cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, một chút nến đỏ trong tân phòng cuối cùng cũng cháy hết, tuyết đọng ở bên ngoài phản chiếu ánh sáng, qua song cửa sổ rọi vào trong nhà. Bên trong dần dần sáng lên, cả phòng hồng rực vô cùng lóa mắt.

Lục Khải Phái tỉnh lại muộn hơn ngày thường, hoàng đế ước chừng cho nàng nửa tháng nghỉ ngơi tân hôn, trong lòng cũng không có gì lo lắng, hơn nữa đêm qua lăn lộn đến có chút muộn,vì vậy kéo theo buổi sáng dậy muộn một chút. Tuy nhiên, so với Kỳ Dương đang oa trong lồng ngực nàng mà ngủ ngon lành, thức dậy lúc này cũng không tính là muộn, ngược lại cho nàng không ít thời gian có thể lẳng lặng quan sát dung nhan Kỳ Dương khi ngủ.

Này kỳ thật không phải là lần đầu tiên Lục Khải Phái cùng Kỳ Dương ngủ cùng giường, lần trước say rượu lưu lại biệt viện cũng không phải là lần đầu tiên. Thậm chí từ lâu, tự kiếp trước hai người thành hôn, dù chưa từng có phu thê chi thật, nhưng các nàng đại đa số thời điểm đều ngủ chung với nhau.

Tuy nhiên, khi đó hai người đều quy quy củ củ, mỗi người chiếm nửa bên giường. Lấy sự kiêu ngạo của tiểu công chúa tất nhiên sẽ không chủ động hướng nàng cầu hoan, chỉ ngẫu nhiên ngủ một giấc thì hai người sẽ dựa lại gần, người trước tiên tỉnh lại cũng hơn phân nửa là Lục Khải Phái.

Có đôi khi, nàng sẽ vờ như không có việc gì mà yên lặng nhích ra, nhưng có đôi khi nàng cũng sẽ bình tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt Kỳ Dương say ngủ đến thất thần. Chờ lúc sau phục hồi tinh thần, hoặc là đến khi công chúa tỉnh lại, ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì.

Ngay bây giờ, lại có thêm một lần Lục Khải Phái tỉnh lại liền gặp được khuôn mặt Kỳ Dương ngủ say.

Thời gian dường như tại một khắc này lui về phía sau...... Không, thời gian xác thật lui về phía sau, nàng nhìn nữ tử trong lồng ngực đã thuộc về chính mình, trong lòng cảm khái vạn ngàn, ánh mắt cũng trở nên mềm mại như một đầm nước ấm.

Lục Khải Phái ngắm nhìn Kỳ Dương ngủ say, vừa ngắm chính là ngắm cả nửa buổi sáng. Trong lúc bản thân mơ mơ màng màng lại ngủ một giấc ngắn, khi tỉnh lại thì bụng đói kêu vang, nhưng nề hà công chúa điện hạ trong lòng ngực nửa điểm động tĩnh cũng không có, dường như một giấc này nàng ấy thực sự có thể ngủ đến thiên hoang địa lão.

Kỳ thật tân hôn ngày đầu tiên, Kỳ Dương ngủ nhiều trong chốc lát cũng không ngại, Lục gia cũng không có trưởng bối cần phải chào hỏi.

Chỉ là "lộc cộc" một tiếng truyền đến, là tiếng bụng Lục Khải Phái vang lên. Mặt nàng có chút đỏ lên, chột dạ liếc nhìn người trong lồng ngực, cũng may công chúa điện hạ vẫn nhắm mắt ngủ say, vẫn không có bị tiếng bụng nàng làm cho bừng tỉnh, cũng coi như miễn một hồi xấu hổ.

Lục Khải Phái rốt cuộc vẫn không thể nằm tiếp nữa. Cho dù ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, nàng thật lòng vô cùng quyến luyến, bụng đói kêu vang cũng không phải không thể nhẫn. Nhưng bụng cứ reo không ngừng, vạn nhất Kỳ Dương tỉnh lại nghe được, kia chẳng phải rất xấu hổ sao?

Cho nên cuối cùng Lục Khải Phái vẫn phải bỏ xuống Kỳ Dương, tay chân nhẹ nhàng bò lên. Khi nàng bứt ra rời đi thì kinh động người trong lồng ngực, người sau cũng chỉ trở mình, sau đó "rầm rì" một tiếng ôm chăn tiếp tục ngủ.

Lục Khải Phái nghe được một tiếng "rầm rì" nho nhỏ kia thì suýt chút nữa cười ra tiếng. Từ sau khi nàng biết những gì Kỳ Dương đã trải qua ở kiếp trước, liền không thể tiếp tục đem người trước mắt xem như tiểu công chúa trẻ người non dạ. Nàng ấy đã trải qua quá nhiều, cả người cũng thêm thành thục, mặc dù đôi lúc cũng sẽ bày ra dáng vẻ tươi đẹp trương dương, nhưng trong xương cốt sớm không còn thanh xuân non nớt như năm đó.

Công chúa điện hạ trưởng thành tất nhiên không có gì là không tốt, trên người khí độ phong tình càng thêm hấp dẫn ánh nhìn. Chỉ có điều, tiểu công chúa sau khi lớn lên không đáng yêu như trước kia, mãi đến hôm nay Lục Khải Phái tái kiến dáng vẻ nàng ngủ say không dậy nổi...

Mang theo tâm tình hạnh phúc không gì tả nổi, Lục Khải Phái thực mau thu thập hảo chính mình. Thay quần áo vấn tóc, mở ra cửa phòng, trông thấy trước mắt trắng thuần, rồi sau đó chỉ chờ một lát, Chỉ Đinh ở gian ngoài liền cùng vài thị nữ xuất hiện ở trước mắt.

Sau khi Chỉ Đinh hành lễ thì nhìn Lục Khải Phái, không hiểu được nàng vì sao đã mở cửa rồi lại chắn ở trước cửa thế này.

Lục Khải Phái lại ho nhẹ một tiếng, nói: "Điện hạ còn chưa tỉnh, các ngươi không cần vội vã đi vào." Nói xong, nàng từ trong tay thị nữ tiếp nhận nước ấm rửa mặt, sau đó xoay người đóng cửa, tiếp tục đem đoàn người nhốt ở gian ngoài cho thổi gió lạnh.

Chỉ Đinh: "..."



Một trận gió lạnh thổi qua, thổi đến Chỉ Đinh ngạnh sinh giật mình. Nàng nhìn cửa phòng đóng chặt mà không nói nên lời, cuối cùng cũng chỉ có thể vẫy tay về phía thị nữ ở phía sau, thở dài: "Bên ngoài lạnh lẽo, đều đi về trước đi, chờ thêm một chút nữa."

Nửa canh giờ qua đi, Lục Khải Phái rửa mặt xong thì dùng bữa, khi trở lại giường thì mới phát hiện cả người Kỳ Dương đều bọc trong chăn, ấm áp mà ngủ không biết ngày tháng.

Bữa tối hôm qua đã không hảo hảo dùng, sáng nay lại bỏ lỡ đồ ăn sáng, nàng có chút lo lắng, liền kéo chăn muốn gọi Kỳ Dương dậy dùng bữa. Kết quả vừa kéo chăn ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của Kỳ Dương ngủ say, trong lòng không biết vì sao lại mềm nhũn, muốn tùy theo nàng ấy.

Cũng may hai lần lăn lộn, ngủ cũng đủ rồi, lông mi Kỳ Dương run rẩy, cuối cùng cũng tỉnh giấc.

Kỳ Dương mới vừa thức dậy, đôi mắt còn chưa có mở, trước tiên đã duỗi tay sờ sờ bên cạnh, thế nhưng tất nhiên không chạm đến cái gì. Nàng nháy mắt liền bừng tỉnh, khi mở mắt ra trong mắt thậm chí còn hiện lên sự kinh hoảng, sau đó liền muốn đứng dậy tìm người.

Cũng may Lục Khải Phái phản ứng nhanh, một tay đè nàng lại: "Ta ở đây, nàng đừng sợ."

Kỳ Dương ngốc ngốc nhìn nàng một cái chớp mắt, tựa như yên tâm, con ngươi vốn đang kinh hoảng nháy mắt lại trở nên mông lung như lúc trước. Nàng nhìn Lục Khải Phái, đôi mắt xinh đẹp ướt át, mạc danh ẩn tình.

Tim Lục Khải Phái đập rối loạn một phách, rồi sau đó hơi hơi đảo mắt: "A Ninh, sắp đến buổi trưa, nàng cũng nên dùng bữa."

Khi nói chuyện, tầm mắt Lục Khải Phái tựa hồ cũng không thích hợp lắm. Bởi vì mới vừa rồi Kỳ Dương giãy giụa đứng dậy, đệm chăn vốn gắt gao khóa lại trên người nàng ấy tất nhiên là tản ra một chút, vì thế Lục Khải Phái liếc mắt một cái liền thấy một chút dấu vết loang lỗ trên cổ nàng ấy.

Kỳ Dương cũng không biết những chuyện này. Nàng tỉnh giấc, nghe được Lục Khải Phái nói đã đến buổi trưa thì quyết định đứng dậy. Chỉ là thân mình mới vừa khởi động một nửa, mày nàng liền nhăn lại, nhấp môi cả người đều cứng đờ.

Lục Khải Phái nhìn chằm chằm nàng tất nhiên là phát hiện, vội hỏi: "Làm sao vậy?"

Kỳ Dương nghe vậy thì liếc mắt nhìn nàng một cái, chính mình chậm rãi ngồi dậy, dưới thân không khoẻ nhắc nhở hai người đêm qua điên cuồng... Đúng vậy, điên cuồng, không chỉ có Lục Khải Phái chiếm hữu, cũng là nàng tác cầu.

Nàng đợi nàng ấy quá nhiều năm, ôm ấp quá nhiều hy vọng, càng trải qua vô vàn tuyệt vọng, dần dần liền biến thành chấp niệm. Có thể một lần nữa bắt đầu là trời cao ban ân cho các nàng, Kỳ Dương vẫn luôn hoài lòng biết ơn, vì có thể vượt qua và cùng Lục Khải Phái ở chung mỗi một ngày.

Mãi đến đêm qua, các nàng rốt cuộc thuộc về lẫn nhau, lòng mang kích động, chấp niệm đã thâm nhập vào cốt tủy liền khó lòng áp chế...

Sau đó, sáng nay Kỳ Dương liền nếm trải hậu quả của việc tùy hứng, eo đau chân mỏi, thực sự không muốn rời giường.

- --

Tuy rằng cũng không có chuyện gì quan trọng, nhưng cuối cùng Kỳ Dương cũng không có thể ở trên giường nằm cả ngày, rốt cuộc chuyện này có chút mất mặt.

Trước khi ăn trưa, Lục Khải Phái không thuần thục xoa xoa eo cho Kỳ Dương, không đề cập tới chuyện người nào đó ngo ngoe rục rịch nhiều ít, nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi giải cứu công chúa điện hạ rời khỏi giường.

Hai người cùng nhau dùng qua cơm trưa, gian ngoài lại có tuyết rơi, vừa lúc cho Kỳ Dương lấy cớ không cần ra ngoài. Thật cũng không phải đi ra khỏi phủ, chỉ là tốt xấu gì cũng đã gả tới Lục gia, công chúa điện hạ cũng nên ở bên trong phủ đi khắp nơi nhìn một chút.



Cũng may tuyết rơi, trời cũng giá rét, không cần phải đi dạo Lục phủ, hai người đơn giản oa ở trong phòng ấm, lười biếng trải qua ngày đầu tiên tân hôn.

Lục Khải Phái ở một bên bóc quýt cho Kỳ Dương, một bên không chút để ý nói: "Phủ đệ này cũng là tạm thời mua, không có gì đẹp. Hơn nữa qua mấy ngày ta liền theo nàng dọn đến công chúa phủ, có nhìn hay không cũng đều như nhau."

Kỳ Dương nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nghe như thế thì khuôn mặt giãn ra rồi nở nụ cười, sau đó một múi quýt đã bóc sạch đưa đến bên môi, nàng môi đỏ hé mở nhận lấy. Cánh môi không biết là cố ý hay vô tình cọ qua đầu ngón tay Lục Khải Phái, lưu lại một chút vệt đỏ.

Đầu ngón tay Lục Khải Phái đều run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Dương cũng tràn đầy bất đắc dĩ.

Sau khi giữ cho tâm bình tĩnh lại, Lục Khải Phái cũng tự mình uy một múi quýt, lại nói: "Hôm nay tranh thủ thời gian, ngày mai liền phải bận rộn đi nhiều nơi, A Ninh nhưng có an bài gì sao?"

Hôn nhân là kết hai họ chi hảo, vô luận đắt rẻ sang hèn đều là như thế. Này đây cô dâu vào cửa, hầu hết đều vội vã bái kiến trưởng bối, tiếp kiến người nhà, thậm chí là đi lại thân thích. Có thể nói là một chút cũng không được nhàn.

Chỉ là Lục gia nhân khẩu đơn bạc, Lục Khải Phái thật sự không có trưởng bối hay người nhà cần Kỳ Dương đi gặp. Thậm chí ngay cả người tộc thúc mà kỳ thi mùa xuân nàng ở nhờ, tra xuống cũng chỉ là cấp dưới mà thôi, không thể xem là thân thích mà bái kiến.

Kể từ đó, Lục Khải Phái trong sạch cô độc một mình, cần đi ngược lại là Kỳ Dương bên kia.

Kỳ Dương nghe vậy, không quá để ý, lại từ trong tay Lục Khải Phái ăn một múi quýt, lúc này mới nói: "Cũng không có gì. Ta từ nhỏ đã đi theo rồi lớn lên bên cạnh phụ hoàng và Thái Tử, cùng những huynh đệ tỷ muội khác đều không quá thân cận. Hiện giờ hoàng huynh lại ở Bắc Cương, những người khác, qua mấy ngày nữa lại đi cũng không sao." Đi sớm, ngược lại không tốt, tựa như hoàng huynh vừa đi liền cùng bọn họ nhiều thân cận.

Lục Khải Phái đương nhiên nghe theo Kỳ Dương, hai người nhão nhão dính dính chia nhau quýt, lại nói đến chuyện khác. Tuy nhiên tân hôn hai người tất nhiên cũng sẽ không nói đến đề tài gì trầm trọng, liền chỉ nói chút phong hoa tuyết nguyệt, nhẹ nhàng thích ý.

Chỉ là vào đông vốn đang ngủ ngon, hơi muộn chút, Kỳ Dương liền oa ở trên trường kỷ, lại có chút mơ màng sắp ngủ.

Lục Khải Phái thấy dáng vẻ nàng muốn ngủ thì có chút đau lòng, liền đứng dậy muốn gọi nàng đi lên giường ngủ, nhưng gian ngoài lại vang lên tiếng đập cửa. Nàng dừng bước quay đầu lại, giương giọng hỏi: "Chuyện gì?" . Truyện Cung Đấu

Ngoài cửa liền vang lên âm thanh của Chỉ Đinh: "Phò mã, nô tỳ có việc bẩm báo điện hạ."

Kỳ Dương nghe được hai người đối thoại thì cũng tỉnh, chớp mắt khôi phục thanh tỉnh, liền nói: "Vào đi."

Cửa phòng vang lên khe khẽ, Chỉ Đinh bọc gió lạnh bên ngoài bước vào trong nhà, đóng cửa lại vòng qua bình phong, tới phụ cận mới hành lễ rồi bẩm báo: "Điện hạ, vừa lấy được tin tức, Tam hoàng tử hồi kinh."

Kỳ Dương nghe vậy thì ngồi dậy, có chút kinh ngạc: "Hắn sao đã trở lại? Phụ hoàng không có ý chỉ triệu hồi đi?"

Nói như vậy, trong đầu Kỳ Dương không khỏi nghĩ đến tin tức dạo gần đây. Hôn kỳ tới gần, nàng tất nhiên là đem phần lớn tâm tư đều đặt ở chuyện này, ngay cả tình huống của Thái Tử ở Bắc Cương đều ít chú ý. Chẳng lẽ nàng vừa lơ đãng, Tam hoàng tử lại đem tấu chương gì trở về, chung quy khuyên được hoàng đế hồi tâm chuyển ý, hứa hẹn để hắn trở lại? Hay vẫn là hậu cung, mẫu phi Tam hoàng tử dùng thủ đoạn?

Kỳ Dương đang cân nhắc, lại nhìn thấy biểu tình Chỉ Đinh cổ quái, cuối cùng ngập ngừng nói: "Nô tỳ nghe nói, Tam hoàng tử chính là thất bại trốn trở về, rất là chật vật......"

Lời vừa nói ra, sắc mặt Kỳ Dương tức khắc càng khó nhìn. Nàng cùng Lục Khải Phái liếc nhau, trong mắt hai người đều kinh nghi bất định. Tam hoàng tử chạy tán loạn hồi kinh, chẳng lẽ Bắc Cương lại xảy ra biến cố?!

Chương 68: Xảy ra chuyện gì

Tam hoàng tử mới hồi kinh đêm qua. Hắn nửa đêm bất chấp bão tuyết mà trở về, cũng biết chính mình lần này tán loạn chạy về không chỉ khó coi, thậm chí còn khó tránh khỏi bị hoàng đế hỏi trách. Vì vậy, lần này hắn trở về khá cẩn thận, cũng không có kinh động người khác. Hơn nữa hôn lễ của Kỳ Dương hôm qua lại phân tán tâm trí của nhiều người, tin tức cũng giấu được hơn phân nửa ngày, mãi đến sau giờ ngọ hôm nay mới truyền ra tiếng gió.

Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái thu được tin tức cũng không tính là trễ, nhưng tin tức nhận được thì khá hạn chế. Chỉ biết Tam hoàng tử là chiến bại tán loạn chạy về, hiện giờ đã bị hoàng đế tuyên triệu vào cung, còn lại một mực không biết.

Cái này làm cho Kỳ Dương có chút nôn nóng, mày đẹp nhíu chặt: "Bắc Cương còn chưa truyền chiến báo mới nào đến, cũng không biết tình cảnh hiện giờ ra sao." Nàng nói xong liền đứng dậy, nói với Lục Khải Phái: "Không được, ta muốn vào cung một chuyến."

Lục Khải Phái biết nàng là lo lắng tình hình của Thái Tử, cũng minh bạch lập trường của hai người hiện giờ, lập tức cùng đứng lên: "Ta cùng đi với nàng."

Kỳ Dương không cự tuyệt, sau khi hai người phái Chỉ Đinh chuẩn bị xe, liền quay về nội thất từng người thay đổi xiêm y để ra ngoài. Lục Khải Phái đặc biệt quàng thêm cho nàng một cái khăn quàng cổ, che kín cả cổ nàng, sau đó nghiêm trang nói: "Bên ngoài gió lớn, chắn một chút."

Kỳ Dương sâu kín liếc nhìn nàng một cái, không có cự tuyệt, trở tay thế nàng sửa sửa vạt áo.

Lục Khải Phái bởi vì động tác nhỏ này mà trong lòng ngọt ngào, mặt mày cũng theo đó cong lên. Vừa ra đến trước cửa, nàng nắm lấy tay Kỳ Dương, an ủi: "Không có việc gì, liền tính chiến cuộc ở Bắc Cương có biến, nhưng Thái Tử thân là trữ quân, nếu thật xảy ra chuyện nhất định sẽ có tin tức truyền đến. Hiện tại cũng chỉ có Tam hoàng tử đã trở lại, tin tức gì cũng đều không có, Thái Tử nhất định sẽ không có chuyện gì."

Kỳ Dương gật gật đầu, hai người cũng không nói thêm cái gì, Chỉ Đinh sai người chuẩn bị tốt xe ngựa liền xuất phát đến hoàng cung.

Công chúa xuất giá, ở phương diện nào đó cùng nữ nhi gia tầm thường cũng không có gì khác nhau. Hai ngày đầu đều phải ở nhà phu quân, ngày thứ ba mới có thể cùng phò mã hồi cung tạ ơn, hoàng đế cũng sẽ y lễ cấp chút ban thưởng.

Hiện giờ hôn lễ của Kỳ Dương mới vừa diễn ra, theo lý còn phải chờ hai ngày nữa mới có thể hồi cung, nhưng nàng cùng phò mã xuất hiện tựa hồ cũng hoàn toàn không ngoài ý muốn của những người khác. Trên thực tế, không chỉ có Kỳ Dương, mấy vị hoàng tử còn lại sau khi nghe được tin tức, cũng đều sôi nổi hướng về hoàng cung.

So với Thái Tử và Tam hoàng tử, những hoàng tử còn lại cũng không có ưu thế gì để đoạt vị. Nhưng đều là hoàng tử, dã tâm ai nấy đều có, hai người kia không ở mấy ngày, này đó huynh đệ cũng đều sôi nổi ngoi đầu.

Chợt nghe biến cố như vậy, mọi người tuy kinh ngạc rất nhiều, nhưng trong lòng làm sao không có tính toán khác?

Lục phủ cách hoàng cung cũng không xa, xe ngựa đội tuyết được nửa canh giờ cũng liền đến cửa cung, sau đó như dĩ vãng đi thẳng vào cung. Chờ đến khi đổi sang ngồi kiệu liễn, Kỳ Dương nhìn thoáng qua, quả nhiên phát hiện xa giá của mấy vị hoàng tử đều đã ở đó.

Đến khi Kỳ Dương cùng Lục Khải Phái tới Tuyên Thất Điện, chính là thấy mấy hoàng tử bị Trương Kiệm chặn ở ngoài điện: "Vài vị điện hạ, bệ hạ chính là đang vội vàng công việc, giờ phút này không rảnh tiếp kiến. Thời tiết ở gian ngoài cũng lạnh, vài vị điện hạ vẫn là trước tiên đi về đi."

Hoàng đế thành niên tổng cộng có sáu người con trai, Thái Tử vừa là đích tử (con do Hoàng hậu sinh ra) vừa là trưởng tử, Nhị hoàng tử chết yểu, Tam hoàng tử đến Thất hoàng tử đều là con vợ lẽ. Ngoại trừ thế lực gia mẫu của Tam hoàng tử to lớn, còn có thể ở trong triều cùng Thái Tử tranh nhau, các huynh đệ còn lại đều bị hai người đè nặng, ở trong triều quả thực ngay cả cái bọt sóng đều khó phiên lên. Cũng thừa dịp gần đây, Thái Tử cùng Tam hoàng tử đều không ở, mấy hoàng tử này ở trong triều mới có chút tiếng nói.

Lúc này, bốn vị hoàng tử đều ở bên ngoài Tuyên Thất Điện. Cầm đầu chính là Tứ hoàng tử, hắn trước tiên nói: "Nghe nói tam ca từ Bắc Cương trở về, huynh đệ bọn ta cũng không biết tình hình Bắc Cương như thế nào, lúc này mới vào trong cung, muốn gặp tam ca một lần."

Ngũ hoàng tử ở bên cạnh lập tức tiếp lời: "Đúng là như thế, chúng ta chỉ là muốn đến trông thấy tam ca mà thôi, Trương tổng quản cũng đừng ngăn đón chúng ta. Phụ hoàng nếu là không rảnh tiếp kiến, ta chờ cũng sẽ không quấy rầy phụ hoàng, ở ngoài điện đợi một chút liền được."

Vài người cùng Trương Kiệm biện giải vài câu, lại không dấu vết hỏi thăm tình hình trong điện. Nhưng Trương Kiệm là người phương nào? Có thể làm nội thị tổng quản bên người hoàng đế, nào có thể không tinh tế cùng linh hoạt? Cho nên, bản lĩnh hắn còn khôn khéo lợi hại hơn so với mấy hoàng tử này nhiều, vô luận đối phương hỏi cái gì, hắn đều có thể nói gần nói xa gạt qua một bên.

Mãi đến khi Trương Kiệm thấy vợ chồng son Kỳ Dương đạp tuyết mà đến, liền bỏ xuống mấy hoàng tử mà tiến lên vấn an: "Điện hạ hôm nay sao lại tiến cung? Bệ hạ hôm qua còn mãi nhắc, sau khi điện hạ ra cung, này trong cung liền quạnh quẽ rất nhiều."

Mấy hoàng tử bên cạnh nghe vậy đều trộm bĩu môi, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Dương cũng nhiều không mừng.

Kỳ Dương không để ý tới bọn họ, cười nói với Trương Kiệm: "Ta nghe nói Tam hoàng huynh đã trở lại, có chút lo lắng hoàng huynh và chiến cuộc ở Bắc Cương, lúc này mới tiến cung đến xem." Nàng nói, liếc nhìn về phía cửa điện đang đóng chặt sau lưng Trương Kiệm: "Không biết tình hình hiện nay như thế nào?"

Ý cười trên mặt Trương Kiệm chưa biến, đáp: "Bệ hạ đang cùng Tam điện hạ nói chuyện, điện hạ nếu phải đợi, không ngại đến thiên điện vậy."

Nói xong lời này, Trương Kiệm quay đầu nhìn về phía hoàng tử còn lại, thái độ dường như đối xử bình đẳng. Nhưng có trời mới biết, mấy hoàng tử lúc nãy vây quanh hắn nói nửa ngày, nội thị tổng quản này cũng không đưa ra ý kiến gì, ngược lại Kỳ Dương vừa đến, thái độ của hắn liền mềm mỏng, quả thực làm người ta uất nghẹn.

Kỳ Dương cũng không dây dưa, nàng nói tạ với Trương Kiệm, sau lại chào hỏi qua mấy hoàng tử, liền cùng phò mã đi đến thiên điện.

Hai người đi trước một bước, còn lại mấy người tức giận bất bình theo ở phía sau, Kỳ Dương liền nhẹ giọng nói với Lục Khải Phái: "Nàng nói bọn họ nhanh như vậy đã chạy tới thủ bên ngoài Tuyên Thất Điện là để làm cái gì?"

Lục Khải Phái nhướng mày, cũng nhẹ giọng đáp: "Tất nhiên là tới đem Tam hoàng tử chật vật trở thành trò cười." Nói xong, nàng dừng một chút, lại dùng âm thanh càng thấp nói thêm một câu: "Nói không chừng, ở trong lòng cũng đang ngóng trông Bắc Cương xảy ra chuyện, làm cho Thái Tử bị tổn thất."

Kỳ Dương gật đầu, sắc mặt không tốt, thậm chí không thèm phản ứng đám người ở phía sau.

Ngược lại là mấy hoàng tử đi theo ở đằng sau, thấy hai nàng khe khẽ nói nhỏ, đều không cấm bĩu môi khinh thường. Lương Quốc công chúa không được tham chính, chiến sự Bắc Cương cũng không liên quan đến các nàng, hôm nay tuy tin tức của Tam hoàng tử nháo đến ồn ào huyên náo, nhưng người tiến cung đều là hoàng tử.

Cũng chỉ có Kỳ Dương, ỷ vào sự sủng ái của hoàng đế và Thái Tử, thường thường liền trộn lẫn vào chính sự, cũng không biết dã tâm ở đâu ra?!

---

Tuyên Thất Điện đốt địa long, hong đến toàn bộ thiên điện cũng đều ấm áp, so với băng thiên tuyết địa ở gian ngoài cơ hồ là hai thế giới. Kỳ Dương bọn họ vào thiên điện cũng không chờ lâu lắm, đại để chỉ là một khắc, Trương Kiệm liền lệnh người tới truyền triệu.

Mọi người theo sau vào chính điện, gặp được hoàng đế, cũng đồng dạng gặp được Tam hoàng tử ở một bên chật vật tiều tụy. Hắn đi Bắc Cương cũng chỉ mới mấy tháng, lúc đi khí phách hăng hái bao nhiêu, hiện giờ gặp lại tiều tụy bấy nhiêu. Chưa kể, quần áo huyền sắc rõ ràng còn dính vệt nước trà, rõ ràng là trước đó mới bị hoàng đế ném chung trà, tàn nhẫn phê một đốn!

Mấy hoàng tử thoáng nhìn bộ dạng hiện giờ của Tam hoàng tử, trong mắt đều hiện lên vui sướng khi người gặp họa, ngay cả Kỳ Dương và Lục Khải Phái cũng nhịn không được nhìn hắn nhiều hơn. Chỉ là Tam hoàng tử chật vật thì chật vật, nhưng nhìn chung cũng không bị thương, không biết tin đồn thất bại trốn về là thật hay là giả?

Mọi người hiển nhiên cũng đều quan tâm đến vấn đề này, thế nhưng ở trước mặt hoàng đế, không thể trực tiếp mở miệng dò hỏi.

Ánh mắt hoàng đế nặng nề liếc nhìn mấy hoàng tử, lúc nhìn đến Kỳ Dương và phò mã, thần sắc mới hơi hoãn: "Hoàng nhi hôm nay sao đã hồi cung? Chẳng lẽ phò mã đối đãi ngươi không tốt, hồi cung tới cáo trạng với trẫm?"

Câu sau hiển nhiên là vui đùa, Kỳ Dương tất nhiên là lập tức phủ nhận, thuận tiện dắt lấy tay Lục Khải Phái, thể hiện phu thê ân ái.

Cha con hai người mỉm cười nói vài câu, không khí trong cung thất vốn căng chặt cũng dần dần thư hoãn. Tam hoàng tử vẫn rũ đầu, làm người nhất thời thấy không rõ thần sắc của hắn, mấy vị hoàng tử còn lại trong mắt lại hiện lên chút thất vọng. So với việc xem Tam hoàng tử náo nhiệt, bọn họ xác thật càng ngóng trông Thái Tử xảy ra chuyện. Nhưng giờ phút này, hoàng đế còn có tâm tình cùng tiểu nữ nhi nói giỡn, liền có thể biết Thái Tử ở Bắc Cương không ngại.

Biểu tình của mấy người biến hóa không thoát được mắt hoàng đế, hắn ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, lại cùng Kỳ Dương nói hai câu, lúc này mới hỏi mấy người khác: "Mấy người các ngươi hôm nay tất cả đều tiến cung, là có chuyện gì sao?"

Chúng hoàng tử hai mặt nhìn nhau, biết khó mà nói chính mình là tới xem náo nhiệt, liền chỉ nói: "Nhi thần nghe nói tam ca trở về, đặc biệt đến xem." Nói xong ngẫm lại vẫn là bổ sung một câu: "Ngoài ra cũng nghe chiến sự ở Bắc Cương có biến, trong lòng sầu lo..."

Hoàng đế nhìn chăm chú, mấy người có chút nói không được nữa, bọn họ vốn là không được coi trọng, tiểu tâm tư ở trước mặt hoàng đế thì càng khiếp sợ thêm ba phần. Nhưng bọn họ càng như vậy, hoàng đế càng không thích, ngay cả một câu giải thích đều không cho, liền đuổi hết mấy người đi.

Tam hoàng tử cũng bị đuổi đi ra ngoài, thuận tiện phạt hắn bế phủ mà suy ngẫm.

Xử trí thoải mái như vậy cũng không tính là đang trừng phạt, khiến người vô cùng khó hiểu. Chờ đến khi mấy hoàng tử đều đi rồi, bên trong Tuyên Thất Điện cũng chỉ còn hoàng đế và phu thê Kỳ Dương, hoàng đế vốn uy nghiêm cũng thả lỏng, trên mặt nháy mắt thêm hai phần lo âu.

Kỳ Dương thấy thế, trong lòng chỉ cảm thấy không tốt, vội hỏi: "Phụ hoàng, là xảy ra chuyện gì sao?"

Kỳ thật, chuyện Tam hoàng tử thất bại trốn về, sớm theo hắn về kinh truyền đến ồn ào huyên náo. Nhưng Bắc Cương còn chưa có chiến báo truyền về, nghe đồn vẫn là nghe đồn, cũng chưa biết được tình hình ở Bắc Cương như thế nào. Mà mấy ngày gần đây, người tìm hiểu tin tức cũng không chỉ có hoàng tử và công chúa, chỉ là những người khác hoàng đế đều không tuyên triệu mà thôi.

Đối mặt với Kỳ Dương, hoàng đế tựa hồ thiếu vài phần cảnh giác, liền hỏi nàng: "Hoàng nhi hôm nay vào cung, cũng là vì Tam hoàng huynh ngươi sao?"

Kỳ Dương liền gật đầu, ăn ngay nói thật nói: "Nhi thần nghe nói Tam hoàng huynh là thất bại trốn trở về. Hắn vốn là giám quân, thân phận lại ở nơi đó, nhưng ngay cả hắn đều chạy trốn" Kỳ Dương nói, mày nhíu chặt: "Thế cục ở Bắc Cương sợ là không ổn, tình cảnh của hoàng huynh có lẽ cũng không tốt."

Hoàng đế yên lặng nghe Kỳ Dương nói, lại nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói: "Hoàng nhi đã nghĩ đến nguyên nhân Tam hoàng huynh ngươi bại trận trốn về chưa?" Hỏi xong cũng không chờ Kỳ Dương trả lời, liền tự mình nói tiếp: "Hoàng huynh ngươi vốn tọa trấn ở Hoài thành. Bảy ngày trước, quân binh đánh lén Hoài thành, Hoài thành bị phá, hoàng huynh ngươi không thấy tung tích, quân tâm dao động..."

Nói đến câu sau, giọng nói của hoàng đế vốn uy nghiêm trầm ổn cũng có biến hóa, mang theo cảm xúc rõ ràng.

Kỳ Dương vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, đằng sau chuyện Tam hoàng tử bại trận hồi kinh, trước xảy ra chuyện sẽ là Thái Tử. Tay nàng nắm lấy tay Lục Khải Phái không ngừng buộc chặt, vô ý thức dùng sức, niết đến tay Lục Khải Phái sinh đau.

Lục Khải Phái nhíu lại mi, lại dùng cái tay khác vỗ về sau lưng Kỳ Dương, hơi làm trấn an.

Giây lát, tâm tình Kỳ Dương hơi hòa hoãn, lúc này mới hỏi: "Kia phụ hoàng, Bắc Cương hiện tại như thế nào? Chiến báo vì sao còn chưa đưa về?"

Hoàng đế lắc đầu, trước khi Tam hoàng tử chính miệng kể rõ việc này, hắn còn chưa biết được nửa điểm tin tức.

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ Dương (thật cẩn thận): Hoàng huynh, ngươi nhìn đến cơm hộp sao?

Thái Tử (...): Cô ăn chính là sơn trân hải vị, ai lại muốn ăn cái cơm hộp đồ bỏ đó?!