Công Chúa Cuối Cùng Cũng Nói Yêu Ta

Chương 35: Nhận ra




Cả Bạch Diệp Nhan và Bạch Diệp Thanh đều sững sờ với hành động của Triệu Phương An, nhìn thấy Bạch Diệp Nhan đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc, Triệu Phương An mới ý thức được mình đang làm gì. Chết rồi, quên mất mình đang cải trang, Triệu Phương An đơ mặt một hồi rồi gãi đầu cười ái ngại.

" Dương... Ngươi làm gì vậy?" Bạch Diệp Thanh một tia tức giận nổi lên nói.

" Nô tài mạn phép, xin công chúa tha mạng." Triệu Phương An sửa chữa bằng việc quỳ xuống chắp tay cầu xin. Giống như trong phim phải làm thật thành khẩn chứ ở đây mất mạng như chơi.

" Được rồi, đứng lên đi" Bạch Diệp Nhan nhìn Triệu Phương An nghi hoặc nói.

" Tạ công chúa" Giống phim chưa nhỉ? Triệu Phương An thở phào nhẹ nhõm.

" Tỷ tỷ có một cận thần thật tuấn" Bạch Diệp Nhan nhìn Triệu Phương An rồi lại nhìn Bạch Diệp Thanh nói.

Bạch Diệp Thanh chỉ cười cười, hai tỷ muội nhà họ nói chuyện đến gần bữa trưa mới về phòng.

Vừa về đến phòng, Bạch Diệp Thanh lại dồn Triệu Phương An vào tường, đôi mắt ánh lên tia lửa, liếc nhìn Triệu Phương An khiến cô run lên sợ hãi.

Nhanh chóng đưa hai tay lên đầu hàng, Triệu Phương An thở dốc, không biết cô ta có làm gì mình hay không. Nhưng rồi Bạch Diệp Thanh nhìn một hồi rồi lại buông ra, chẳng hiểu cô ta đang nghĩ gì nữa.

Lát sau, Bạch Diệp Thanh phất tay ý bảo Triệu Phương An trở về phòng của mình, thấy vậy Triệu Phương An cũng cúi người rồi lui ra.
----------------------------

Vào cung đã được một thời gian, Triệu Phương An mãi mới có thể quen được cuộc sống nơi đây, bình thường thì đi tản bộ cùng Bạch Diệp Thanh, đêm đến thì lén lút đứng rình ở gần phòng của Bạch Diệp Nhan xem cô ấy đang làm gì, vài lần gặp Bạch Diệp Nhan cũng chỉ cúi đầu hành lễ rồi đi qua người kia, mỗi lần như vậy Triệu Phương An lại quay lại nhìn người kia.

Tại sao Diệp Nhan dạo này lại buồn như vậy, Triệu Phương An vừa đi lướt qua Bạch Diệp Nhan đôi mắt liếc nhìn người kia nghĩ thầm.

Hôm nay, Bạch Diệp Thanh có chuyện phải làm nên Triệu Phương An được tự do, tất nhiên cô sẽ đi tìm Bạch Diệp Nhan xem cô ấy đang ở đâu. Như mọi hôm, vào mỗi buổi chiều, Bạch Diệp Nhan lại ngồi ngẩn ngơ ở hoa viên, từ khi trở về cô ấy đều như vậy, không ai biết là đang nghĩ gì, thỉnh thoảng cũng đột nhiên rơi nước mắt. Triệu Phương An giả vờ đi ngang qua rồi tiến lại gần Bạch Diệp Nhan hành lễ.

" Nô tài tham kiến công chúa" Triệu Phương An chắp tay cúi người nói.

"Ngươi đứng lên đi" Bạch Diệp Nhan nhìn người trước mặt nói.

Triệu Phương An vừa đứng dậy, Bạch Diệp Nhan đã tiến sát cạnh người cô, ghé sát mặt, nhìn chằm chằm Triệu Phương An với ánh mắt nghi hoặc, sau đó cô ấy cầm lấy tay cô vuốt ve một hồi rồi hành động đó lại được lặp lại ở trên khuôn mặt cô, chị em nhà này có sở thích vuốt ve khuôn mặt người khác hay sao?

"Ngươi đi theo ta" Bạch Diệp Nhan.

Nói xong liền kéo tay Triệu Phương An chạy thật nhanh về phòng của cô, không kịp cho Triệu Phương An làm bất cứ hành động gì. Còn Triệu Phương An vừa nghe xong câu nói kia thì cả người bị kéo đi mất, lo lắng tột cùng, không biết cô ấy đã nhận ra mình chưa, cô định bỏ trốn nhưng không hiểu sao Bạch Diệp Nhan nắm chặt quá, muốn vùng vẫy cũng khó, sao về thế giới này lại bị cả cô chị lẫn cô em bắt nạt thế này.

Trong phòng của Bạch Diệp Nhan, đóng kín các cửa lại mới yên tâm được.

" Cởi đồ ra" Bạch Diệp Nhan lần nữa ra lệnh.

" Công.....công chúa... Người nói gì vậy?" Triệu Phương An giật mình, cái này là có ý gì?

"Ta nói cởi ra!!!" Bạch Diệp Nhan thanh âm lớn hơn nói.

Triệu Phương An bị dọa đến run rẩy, Bạch Diệp Nhan tiến một bước, Triệu Phương An lại lùi một bước cho đến khi không còn đường lùi, Triệu Phương An bị dồn đến ngồi bịch xuống giường, hai tay cố gắng ôm lấy trang phục của mình. Nhưng đâu có được, Bạch Diệp Nhan điểm này giống Bạch Diệp Thanh, muốn gì là sẽ làm bằng được, cô như con thú hoang lao vào lột hết y phục của Triệu Phương An, mặc kệ cho người kia cầu xin.

Sau khi chiếc áo ngoài bị cởi xuống, Bạch Diệp Nhan mới hoảng hốt, đôi mắt mở to, đôi tay run rẩy, cổ họng như muốn nghẹn lại, sống mũi cay cay, cô ngồi phịch xuống đất, ôm mặt khóc.

Vết sẹo ở eo, những vết sẹo lớn nhỏ trên lưng, ngực quấn vải...An...là An, An ở đây, ở thế giới của cô, vậy là còn cơ hội.

Một người thì ôm mặt khóc, một người thì lúng túng không biết làm gì cả, cuối cùng Triệu Phương An từ từ lại gần, dang hai tay ôm lấy Bạch Diệp Nhan vào lòng, không nói câu gì cả, chỉ ôm thôi, cả hai cứ như vậy một hồi lâu. Lát sau, không nghe thấy tiếng khóc của Bạch Diệp Nhan nữa, Triệu Phương An lại cảm thấy trên vai nổi lên một cơn đau, nàng cắn mình. Mỗi ngày một đau, Nhan Nhan mỗi lúc lại dùng thêm lực cho đến khi không chịu được nữa, Triệu Phương An mới kêu toáng lên.

" Diệp Nhan... tha cho ta" Triệu Phương An chịu đựng đau đớn nói.

Cuối cùng Bạch Diệp Nhan cũng buông ra, sau đó lại lấy tay xoa xoa lên nơi mình vừa cắn người kia, có lấm chấm vài điểm đỏ, có lẽ đã dùng lực quá mạnh rồi. Nhưng Bạch Diệp Nhan vẫn không nhìn thẳng vào khuôn mặt của Triệu PHương An, cô chui vào trong ngực của Triệu Phương An, ôm thật chặt rồi nâng người kia đứng dậy kéo lên trên giường, đè xuống.

" Tại sao lại gạt ta" Bạch Diệp Nhan giọng thút thít nói.

"Gạt ngươi việc gì?" Triệu Phương An hai tay vẫn ôm lấy Bạch Diệp Nhan cười cười nói.

"Ngươi đến đây mà không nói với ta, gặp nhau rồi cũng gạt ta bằng thân phận khác" Bạch Diệp Nhan cấu nhẹ lên eo của người kia.

"Đừng giận. Chỉ là muốn xem ngươi có nhận ra ta hay không" Triệu Phương An cười hì hì nói.

" Ban đầu nghi ngờ, càng về sau theo dõi biểu hiện của ngươi càng thấy giống, sau khi nhìn những vết sẹo trên lưng ngươi thì mới dám chắc chắn. Ta không muốn phải hụt hẫng" Bạch Diệp Nhan lúc này tâm trạng mới bắt đầu vui vẻ nói.

Ôm Bạch Diệp Nhan thật chặt, Triệu Phương An thật hạnh phúc với khoảnh khắc này.

"Diệp Nhan, tôi ở đây rồi, từ giờ sẽ không để cô khổ cực mà chạy từ thế giới của tôi về lại thế giới của cô nữa. Tôi yêu em, không ép em phải đáp lại thứ tình cảm này, chỉ cần đừng rời đi nữa, tôi tìm em rất vất vả đấy" Triệu Phương An xoa xoa lưng Bạch Diệp Nhan nói.

Nghe xong mấy lời của Triệu Phương An, Bạch Diệp Nhan cảm động không hết nhưng cô lại không nói câu gì, cô cần thời gian sao? đúng vậy... Bạch Diệp Nhan cần thêm thời gian để xác định tình cảm của mình, có phải cô đã yêu Triệu Phương An hay không hay chỉ là bản thân đang miễn cưỡng.

Cả hai cứ nằm như vậy cho đến khi một cung nữ gõ cửa nói hoàng thượng muốn gặp tam công chúa, Triệu Phương An mới giật mình bật dậy lấy y phục của mình mặc vào, cô trốn vào góc tủ, để cô cung nữ đó không thấy mình. Sau khi, cho cung nữ kia lui, Bạch Diệp Nhan nhìn bộ dạng lúng túng của Triệu Phương An mà buồn cười.