Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận

Chương 72: Phiên ngoại Lưu Tự và Chiêu Ninh (Thượng)




Chuyển ngữ: Mic

Mùa thu, Sùng An năm đầu tiên.

Chiêu Ninh (1)

Ta nhớ hôm đó là tiết trùng cửu, ta cùng người kia hẹn nhau đi leo núi. Giang Nam lắm đồi, nhưng núi cao không nhiều, chỉ có ngọn Đông Sơn ở gần thành Kim Lăng được coi là núi, chúng ta liền hẹn gặp nhau ở đó.

Hôm ấy ta cũng không biết vì sao lại rất cao hứng, còn tới mấy canh giờ nữa mới tới giờ hẹn thì đã ra cửa. Tiếc là mẫu thân trách ta trang phục không thích hợp, lại kéo ta trở về phòng trang điểm ăn mặc, vì vậy mới mất thời gian hết một lúc.

Ta cũng biết tâm tư của người, đã ở tuổi này rồi, sớm cùng người ấy ước hẹn rồi tiến hành hôn sự, như vậy cũng có thể giải quyết lo lắng trong lòng người và phụ vương.

Bản thân ta thì không có gì, mặc dù cảm tình với người ấy không nói là quá sâu nặng, nhưng nói ra thì người ấy đối với ta cũng rất tốt, cứ thế quyết định cũng không hẳn là không thể….

Áo váy hình hoa mẫu đơn ở mặt trên, thoa cài khảm ngọc nạm vàng, ta lần đầu tiên trang điểm kỹ càng như vậy, đứng trước kiếng ngượng ngùng hồi lâu mới đành thu hết can đảm ra cửa. Cũng không biết người ấy có thấy kỳ quặc, trước đây người ấy từng nói thích dáng vẻ thường nhật của ta.

Bởi vì đường núi khó đi, ta vẫn cưỡi ngựa như trước, có điều bởi vì trang phục vướng víu, tốc độ so với lúc trước cũng chậm hơn rất nhiều.

Xa xa, còn chưa tới chân núi Đông Sơn, có một cỗ xe ngựa dừng giữa đường, chặn lối đi của ta. Ta đành xuống ngựa, nhìn thử phía trước, thế nhưng lại không thấy xa phu.

Kỳ lạ, lẽ nào không có người?

Con đường này không rộng, bởi vì bị xe ngựa chắn đường nên ngựa của ta không thể đi qua. Đương lúc do dự liệu có nên dứt khoát đi bộ hay không thì chợt nghe thấy bên trong xe ngựa truyền ra động tĩnh kỳ lạ, lập tức lại dừng bước chân.

Đó là tiếng của một nữ tử, oanh oanh yến yến tựa như nức nở nghẹn ngào, ta có chút kinh ngạc, đoán chừng chẳng lẽ xảy ra chuyện gì, vừa định tiến lên trước xem thử, tay còn chưa chạm màn xe thì chợt nghe thấy bên trong truyền tới giọng nói của nam tử, tức thì như bị sét đánh.

Hắn ở bên trong vui đùa nói: “Không hổ là hoa khôi tuyệt thế thiên hạ, yêu mị như vậy, thật khiến bổn công tử đây không kìm chế được….”

Nữ tử thở dốc trả lời, thanh âm nũng nịu tựa mật đường: “Gia thích là được, có điều thiếp thật sự phải đi rồi, trước mặt không xa chính là Đông Sơn, nếu bị Quận chúa phát hiện, còn không diệt trừ thiếp sao.”

“Hửm ~~ sợ cái gì? Nếu không phải cha ta hi vọng nương nhờ chút uy danh của Nhiếp chính vương, ta mới lười để ý đến nàng ta, cả ngày từ sáng tới tối mặt mày lạnh tanh như người chết, nhìn là thấy xui xẻo, không được như nàng, ha ha….”

Hắn dường như lại tiếp tục trêu đùa nữ tử đó, khiến nàng ta cười rộ lên, nhưng lại tựa như có một loạt đinh nhọn xuyên qua màn trướng dày nặng đâm vào người ta, đau nhức tựa xuyên tim khoét cốt.

Chả trách không có xa phu, là bị hắn đuổi đi rồi. Xem tình hình thế này, đúng là từ kỹ viện ra, cuống quýt đi tới nơi hẹn ước.

Trước đây nghe ca ca nói hắn phẩm hạnh không đứng đắn, nhưng phụ vương phái người đi điều tra thì hắn lại bày ra biểu hiện quy quy củ củ, chưa từng có hành vi trái với lẽ thường, không ngờ hôm nay ta đến sớm mấy canh giờ liền bắt gặp một màn này….

Ta quên cả cử động, chỉ sững sờ đứng bên ngoài xe ngựa, bên trong xe ướt át kiều diễm, nam tử kia từng có liên quan với ta, nhưng giờ này khắc này cũng không ngừng nói những lời khiến ta không thể chịu nổi: “Nếu nàng ta không phải quận chúa, với tính cách ngột ngạt như vậy, ta vốn đã chẳng thèm liếc nàng ta lấy một cái…..”

Thì ra ta có thể nắm giữ được trong tay chẳng qua là vì thân phận quận chúa này, lúc trước cái mà hắn nói là thích ta, đều chỉ là đóng kịch giả vờ mà thôi.

Lòng ta đột nhiên dâng lên lửa giận, lấy trường tiên từ trong tay áo, vụt một cái xé rách màn xe. Có lẽ do ta thay đổi cách ăn mặc, hai người quần áo không chỉnh tề bên trong xe nhất thời trông thấy ta còn chưa kịp hoàn hồn, một lúc sau người kia mới hoảng hốt khoác áo dập đầu cúi lạy ta, luôn miệng nói nữ tử bên cạnh mê hoặc hắn. Thiếu nữ bên cạnh sớm đã sợ đến khóc không thành tiếng, chỉ dám rúc vào một góc, nửa chữ cũng không thốt nên lời.

“Ngươi cút đi cho ta!”

Trong lòng ta có bao lời phẫn nộ muốn nói, nhưng đến một bước này, thế nhưng chỉ là một câu ấy.

Cút, biến mất khỏi mắt ta, vĩnh viễn cũng đừng bao giờ xuất hiện nữa….

Chiêu Ninh (2)

Vốn cho rằng chuyện này cứ thế trôi qua, nhưng không ngờ đêm đó hắn lại chạy tới nhà ta, cùng với phụ thân hắn quỳ trước mặt ta, nước mắt nước mũi ròng ròng xin ta tha thứ cho hắn.

Tính tình phụ vương bọn họ hiểu rõ, không dánh kinh động đến người, chỉ một mực cầu xin ta. Đúng dịp tiết khánh, phụ mẫu đã tay nắm tay ra ngoài, ca ca lại đang ở kinh thành, trong nhà ngoại trừ gia nhân thì chỉ có mình ta làm chủ. Ta cũng không muốn kinh động để bị phụ mẫu biết được, từ đó khiến hai người tức giận tổn hại đến thân thể, liền muốn nhanh chóng đuổi bọn họ rời đi. Tiếc là phụ tử nhà này quả thật bám dai như đỉa, nói thế nào cũng không đi.

Trong lòng ta tức giận vô cùng, sai người đuổi họ, còn mình thì ở trong thư phòng đi tới đi lui, cuối cùng liền muốn tìm một nơi nào đó đặng ra ngoài một chút, tránh mấy chuyện phiền phức này.

Lúc đó ta chỉ muốn đi đến một nơi xa xôi, xem một lượt, ngón tay liền dừng lại ở địa giới Tây vực. Đang định tiếp tục nghiên cứu thì chợt có hạ nhân đến bẩm báo đôi phụ tử kia lại bắt đầu quỳ trước cửa không chịu đi, liên tục muốn xin ta tha tội.

Ta trong cơn phẫn nộ, nhanh chóng bước ra cửa lớn, nói với kẻ đó: “Nếu ngươi không đi, thì đừng trách ta cho người bẩm báo lên triều đình, xin bệ hạ làm chủ!”

Kẻ đó nghe ta đem thân phận hoàng gia ra mà nói thì càng hoảng loạn, phụ thân hắn cũng ở bên ngoác mồm mắng chửi, mắng xong rồi liền quay sang cười làm lành với ta, ta thấy mà tâm phiền ý loạn.

Nói cho cùng, đơn giản là sợ chuyện này ảnh hưởng đến tiền đồ của bọn họ mà thôi!

Hắn thấy ta kiên quyết liền quỳ gối bò tới trước, ôm lấy chân ta gào khóc: “Quận chúa tha tội, quả thật là do kỹ nữ kia quyến rũ ta, người phải tin ta thật lòng với người….”

Trước đây nhìn hắn dù thế nào cũng thấy tốt đẹp, nhưng bộ dạng hiện giờ chỉ khiến ta chán ghét vô cùng.

Ta sống hai mươi mấy năm, phụ mẫu yêu thương, huynh trưởng săn sóc, gia đình hòa thuận đương nhiên không cần phải nói. Chưa bao giờ gặp qua kẻ đáng ghê tởm như vậy, hiển nhiên cảm thấy không thể tha thứ. Hiện giờ chỉ muốn cố gắng thoát khỏi hắn, đừng bao giờ trông thấy hắn nữa, cũng vừa hay để ta quên đi sự thực bản thân không cần cưới hỏi để trong lòng dễ chịu đôi chút.

Hắn vẫn như cũ khóc đến thương tâm vô cùng, nhưng ta đã dần bình tĩnh trở lại. Đột nhiên nhớ tới trước đó nhìn thấy Tháp Thấp thành trên địa đồ, biết đấy là thành ma quỷ trong truyền thuyết, liền muốn thử dọa hắn, khiến hắn biết khó mà lui.

Ta gắng sức rút chân ra, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi thật sự có ý hối cải, vậy đi đến Tháp Thấp thành ở Tây vực một chuyến, lấy gạch trong đó trở về, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”

Hắn ngừng khóc, có chút mờ mịt nhìn ta: “Tháp Thấp thành?”

“Không sai, Tháp Thấp thành còn gọi là thành ma quỷ, giống như mê cung, vào trong gần như sẽ không thể sống mà trở ra.”

Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch, phụ thân hắn ở bên cạnh cũng đờ ra.

Ta biết mục đích đã đạt được, quay người vào phủ, lệnh cho hạ nhân đóng cửa.

Thế nhưng ta vẫn nghĩ sai rồi, kẻ kia đương nhiên không có gan làm chuyện đó, nhưng phụ thân hắn lại cố chấp, còn chưa tới hai ngày đã phái người tới cửa bẩm báo, nói với ta đã cho con trai lão tới Tây vực, chỉ hi vọng giải trừ lửa giận của ta.

Ta tức thì sửng sốt, đấy chẳng qua là một lời nói qua loa, ông ta thế nhưng lại cho là thật!

Chuyện này bởi ta mà ra, nếu thật sự vì vậy mà khiến hắn bỏ mạng, trái lại chính là ta không đúng. Ta nghĩ tới nghĩ lui không ra cách, đành để lại thư cho phụ mẫu rồi liền ra khỏi nhà đuổi theo hắn.

Sau đó không ngờ phụ mẫu lại bảo ca ca tìm ta, nhưng lúc đó ta đã ở biên quan, còn tình cờ gặp Khánh Chi.

Chiêu Ninh (3)

Lúc đó ta chỉ cố gắng nhanh chóng tìm người về nhanh một chút, bất kể ngày đêm lên đường, nhưng được nửa đường thì bị ngăn lại.

Mới đầu là đụng phải một nữ tử Tây nhung có ý đồ đánh cướp ta. Đoán chừng nàng không biết ta biết võ, chỉ thấy ta đơn độc một mình liền nảy sinh suy nghĩ xấu, muốn ta để lại lộ phí. Ta vốn không muốn động thủ, nhưng nàng ta lại tâm ngoan thủ lạt, ta nhịn cũng nhịn không được, xuất thủ đánh nàng ta trọng thương mới rời đi, lửa giận mấy ngày liên tiếp cứ thế trút lên người một nữ tử xa lạ.

Còn chưa tới biên quan, ngựa đã mệt đến miệng sùi bọt mép. Ta liền mướn một cỗ xe ngựa ở trạm dịch tiếp tục lên đường, thế nhưng lần này lúc sắp ra khỏi biên quan thì lại bị ngăn cản.

Đó là lần trùng phùng đầu tiên giữa ta và Lưu Tự sau mười mấy năm. Hắn rõ ràng không còn nhớ ta, ta trái lại vừa liếc mắt đã nhận ra hắn.

Có lẽ hắn không biết tướng mạo bản thân lưu lại cho người khác ấn tượng sâu sắc đến độ nào, năm đó lúc gặp hắn, ta liền cảm thấy hắn như vầng dương vừa ló rạng nơi chân trời. Nhưng hắn rất ít khi cười, lúc nào cũng là dáng vẻ cung kính thủ lễ, giơ tay nhấc chân, không lúc nào là không lộ ra phong thái của một công tử thế gia.

Hiện giờ ở sa trường gặp được hắn quả thật khiến ta rất kinh ngạc. Hắn nói hắn hiện giờ là tướng trấn giữ biên quan lại càng khiến ta không thể tưởng tượng. Ta vốn cho rằng hắn sẽ noi theo bước chân của phụ thân hắn là Lưu Thái phó mà làm một quan văn. Trước nay vẫn luôn cho rằng bàn tay hắn chỉ thích hợp cầm quạt, có điều thấy hắn một thân quân trang, cầm kiếm đứng đấy lại là một khung cảnh đáng để thưởng thức khác.

Hắn so với trước đây trưởng thành hơn rất nhiều, lúc yên lặng quan sát, khiến người ta có một loại cảm giác trầm tĩnh an ổn kỳ lạ.

Nhưng ta vội bắt người trở về, cũng không có thời gian ôn chuyện với hắn, chỉ nhận quen biết rồi liền cướp con ngựa của hắn rời đi.

Nhưng lúc sắp xuất quan, ta lại trở về.

Bởi vì ta không có địa đồ, đường tới Tháp Thấp thành hoàn toàn không quen thuộc.

Ta muốn tới hỏi mượn Triệu tướng quân địa đồ, ông ấy trước đây là thuộc hạ cũ của phụ vương ta, hẳn là sẽ không từ chối. Nhưng còn chưa gặp Triệu lão tướng quân thì Khánh Chi đã ngăn ta lại: “Quận chúa có biết Tháp Thấp thành là nơi nào không? Người cành vàng lá ngọc, vẫn nên sớm trở lại Giang Nam đi, tránh để vương gia vương phi lo lắng.”

Ta nào có thời gian tranh luận với hắn mấy chuyện này, không thèm để ý tới hắn liền xông về phía đại trướng, hắn đương nhiên không dám ngăn cản.

Ta vào trong hỏi Triệu lão tướng quân mượn địa đồ, Triệu lão tướng quân cũng khổ cực khuyên nhủ một phen, ta chỉ nói gấp đi cứu người rồi liền vội vàng rời đi, ông thế nhưng lại khăng khăng phái người hộ tống chỉ đường cho ta.

Chuyện chiến sự hết sức căng thẳng giữa Tây Nhung và Đại Lương ta cũng có nghe phong phanh, sao dám để ông phái binh lực ở cạnh nên liền lắc đầu từ chối. Nhưng trước khi đi, Khánh Chi lại đuổi tới, không tránh khỏi lại khuyên nhủ một phen.

Ta sốt ruột khó nhịn, vốn không nghe vào được bao nhiêu, hắn có lẽ nhìn ra bộ dạng lạnh tanh của ta, cung kính hành lễ nói: “Mạt tướng lắm mồm rồi, vẫn xin Quận chúa thứ tội.”

Ta nhếch môi, trong lòng áy náy, hảo ý của hắn ta biết, chỉ là thời gian thật sự gấp rút mà thôi.

“Nếu ngươi thật sự lo lắng, vậy đi cùng ta là được rồi.”

Ta không biết lúc đó sao lại nói vậy, sau này nhớ lại cũng luôn cảm thấy thật bất ngờ, nhưng hắn vậy mà lại thật sự đi theo.

Rất lâu sau này, ta vẫn luôn cho rằng hắn lúc ấy vì lo lắng cho ta nên mới theo sau. Nhưng rồi rất lâu rất rất lâu sau đó, ta mới biết hắn khi ấy chẳng qua là ôm suy nghĩ ta giữa đường sẽ chùn bước, bằng không cũng sẽ không lãng phí thời gian cùng với ta đi đến nơi xa như thế.

Có điều lúc đó ta cũng không có tâm tình mà tranh cãi với hắn, bởi vì ta thường xuyên cảm thấy hắn nhỏ hơn ta, ta phải nhường hắn một chút.

Đương nhiên suy nghĩ này phải che giấu thật tốt, không thể để hắn biết được…