Công Chúa Tại Thượng

Chương 138: Chương 138:




Uổng cho, hắn còn nghĩ Hoắc thiếu gia người gặp người thích, hiện tại cũng không chỉ thế thôi, ít nhất Mục Dự Chi không có quan hệ thân thiết với đối phương, nếu không sẽ không qua loa như vậy.
 
Quý Thính cũng hiểu thói quen tặng quà của Mục Dự Chi, sau khi nhìn thấy những viên trân châu lớn thì cũng không cảm thấy hứng thú, Phù Vân lấy làm sợ hãi liền cẩn thận khóa kỹ, cất vào ngăn bí mật dưới bàn, sau đó y chạy ra ngoài tìm Chử Yến, trong xe ngựa chỉ còn lại Quý Thính và Thân Đồ Xuyên.
 
Ngay khi Phù Vân vừa đi, Quý Thính giống như không xương nghiêng người về phía Thân Đồ Xuyên, một lúc sau mới cảm khái một câu: "Chàng nói đúng, cũng không thể đeo nhiều trang sức khi đi đường, hiện giờ muốn nằm liền nằm rất thư thái."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Lại mệt?” Thân Đồ Xuyên cười hỏi.
 
Quý Thính nhắm mắt lại: "Đúng vậy, không có nhiều sức lực."
 
"Thân thể của nàng thật sự không thích hợp đi xa," Thân Đồ Xuyên mím môi nói, "Nếu không bởi vì ta, nàng cũng sẽ không..."
 
 “Dừng lại, ta đến thành Ngọc Quan chỉ vì muốn thăm công công bà bà* như thế nào lại thành bởi vì chàng?” Quý Thính mở mắt ra, rõ ràng cắt ngang lời của hắn.
*Công công bà bà: cha mẹ chồng.
 
Thân Đồ Xuyên nhếch môi: "Điện hạ nói đúng."
 
“Chàng cũng nằm một lát đi, hai ngày nay quá bận cũng không có thời gian nghỉ ngơi.” Quý Thính nói xong, liền nhanh chóng dịch vào bên trong chừa lại một chỗ trống cho hắn.
 
Thân Đồ Xuyên cũng thuận theo mà nằm xuống, hắn vừa mới nằm xuống đối phương đã chui vào trong lòng mình, hắn cũng thuận thế mà ôm lấy nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ngủ đi.” Quý Thính nhỏ giọng nói, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
 
Thân Đồ Xuyên không hề có cảm giác buồn ngủ nên chỉ nằm yên lặng vỗ nhẹ vào lưng nàng. Phù Vân bên ngoài đã chơi đủ trò nên muốn vào, vừa mở một góc xe ngựa, nhìn thấy cảnh tượng bên trong liền vội vàng đóng rèm xe ngựa ngồi cùng người đánh xe ở bên ngoài.
 
Quý Thính ngủ gần một canh giờ mới tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy cảm thấy cơ thể đau nhức, kỹ thuật xoa bóp của Thân Đồ Xuyên lại phát huy tác dụng.
 
Đoàn xe chúc thọ không ngừng lao thẳng về phía thành Ngọc Quan, lúc đầu còn có thể nghỉ chân ở trạm dịch một ngày, càng đi về phía trước trạm dịch càng ít, dần dần cũng chỉ có thể hai ngay nghỉ ngơi một lần, cuối cùng đành phải nghỉ ngơi dọc đường. Liên tục trải qua mấy ngày mấy đêm như vậy, sắc mặt mọi người cũng không được tốt, Quý Thính cảm thấy thắt lưng sắp hỏng, cả ngày yếu ớt nằm trong xe ngựa.
 
Chưa kể tới chuyện sinh hoạt nghỉ ngơi bất tiện, càng tới gần thành Ngọc quan, thổ phỉ ngày càng nhiều, đối với bọn chúng mà nói, đoàn xe chúc thọ tương đương với một miếng mỡ béo bở đáng liều, hết lần này đến lần khác, bọn cướp muốn ăn miếng trả miếng. Đám người Chử Yến ngày đêm phòng thủ, không dám nghỉ ngơi chút nào.

 
Cũng may bọn thổ phỉ tuy rằng không muốn sống nhưng cũng là một đám có đầu óc, biết rằng người có binh mã đông như vậy nhất định là không dễ chọc, cũng chỉ dám thỉnh thoảng đánh lén không dám tấn công trực diện.
 
Khi Chử Yến dẫn người đẩy lùi đợt tấn công thứ ba của đám thổ phỉ, tất cả mọi người cực kỳ mệt mỏi. Sắc mặt Quý Thính cũng rất tệ: "Ban đầu chỉ biết đám thổ phỉ ở thành Ngọc Quan hung hăng càn quấy, nhưng không ngờ chúng lại trở nên càn quấy đến mức như vậy ngay cả tài vụ hoàng gia cũng dám cướp, quả nhiên là không muốn sống nữa."
 
“Còn hai ngày nữa mới đến thành Ngọc Quan, đã nhiều ngày sợ có người đánh lén, chúng tướng sĩ không dám tạm dừng lại nghỉ, nhất định cũng đã rất mệt mỏi, hơn nữa thời tiết nóng bức, chỉ sợ không chịu đựng được.” Hai mắt Chử Yến đã xuất hiện quầng thâm, hai má gầy đi một chút, di chuyển lâu như vậy vẫn chưa hề nghỉ ngơi đã hao phí rất nhiều sức lực, hơn nữa còn bị đánh lén bị động như vậy một lát cũng không dám lơi lỏng.
 
Quý Thính nói với vẻ mặt ủ rũ: "Ta đã phái người đến phủ Trấn Nam vương báo tin muốn phía bên đó phái quân đội tới trợ giúp, thật sự không được thì chúng ta liền dừng lại cắm trại, phòng thủ tứ phía chờ tới khi viện binh đến."
 
"Đám thổ phỉ rất đông, không ai có thể cam đoan được người của điện hạ có thể thuận lợi tới được phủ của Trần Nam vương.  Nếu đã không thể đảm bảo, chúng ta dừng lại cắm trại cũng sẽ rất bị động, đành phải nghĩ biện pháp khác thôi," Thân Đồ Xuyên an ủi: " điện hạ đừng nóng vội, hằng năm bên phía kinh đô đều phái người đến chúc thọ, nhưng ta chưa từng nghe nói chuyện lễ vật bị cướp, tốt hơn chúng ta nên tìm một quan viên có kinh nghiệm hỏi một chút."
 
Một quan viên tháp tùng của lễ bộ nghe thấy Thân Đồ Xuyên nhắc tới,  chủ động vội vàng nói: "Phò mã gia nói đúng, quả thật là có biện pháp khác."
 
“Biện pháp gì, tại sao lúc trước ngươi không nói sớm?” Quý Thính cau mày.
 
"... Trên đường đi những năm trước cũng vậy, cho nên đoàn xe chúc thọ sẽ chuẩn bị một ít bạc đưa cho bọn chúng, bình thường chỉ cần giao cho một bên, đám thổ phỉ còn lại cũng sẽ không tới nữa, coi như là hao tài tiêu tai*.” Vị quan viên lễ bộ nhỏ giọng nói.
*Hao tài tiêu tai nôm na giống như câu “của đi thay người”
 
Lúc trước đã muốn nói, chẳng qua hai lần trước còn chưa mở miệng, Chử Yến liền dẫn binh đánh lui đám thổ phỉ, nếu như y nói có vẻ giống kẻ tiểu nhân, có thể sẽ khiến Quý Thính tức giận, cho nên lúc này mới dám mở miệng.
 
Tuy nhiên, Quý Thính nghe xong vẫn tức giận: "Ý của ngươi chính là chúng ta phải cống nạp cho đám thổ phỉ đó?"
 
“Vi thần tuyệt đối không có ý đó, chính là… Hiện tại điện hạ cũng thấy được đám thổ phỉ hung hăng ngang ngược, nếu bọn chúng đều thông báo cho nhau biết, e rằng nếu không làm như vậy chỉ sợ tiếp theo càng ngày càng có nhiều toán thổ phỉ tiến đến.” Quan viên lễ bộ vội vàng nói.
 
Quý Thính hít sâu một hơi, trên trán nổi lên gân xanh: "Bổn cung Nam chinh Bắc chiến nhiều năm như vậy, đại quân của đám người Hồ còn không thể làm cho bổn cung đầu hàng, chỉ dựa vào mấy tên giặc cỏ này mà muốn bổn cung phải giao bạc?"
 
Nói xong, Quý Thính dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Thân Đồ Xuyên: "Còn chàng? Chàng nghĩ như thế nào?"
 
“điện hạ.” Thân Đồ Xuyên nhìn vào mắt nàng, chỉ gọi nàng một tiếng rồi không nói nữa.
 
Quý Thính nghiến răng: "Cho nên chàng cũng có suy nghĩ như vậy? Được, ta coi như đám văn thần các ngươi đều có chung một suy nghĩ, Chử Yến, người đâu?"

 
“Ti chức nghe điện hạ phân phó.” Chử Yến lập tức quỳ một gối xuống.
 
“điện hạ, kịp thời ngăn chặn tổn thất.” Ánh mắt Thân Đồ Xuyên nặng nề.
 
Quý Thính siết chặt tay, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, trong lòng cũng có cảm giác đau đớn, nàng nhìn những người lính đã phờ phạc hồi lâu, trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm.
 
Trầm mặc một hồi, nàng nhìn về phía quan viên lễ bộ: "Bạc đâu?"
 
“Thưa điện hạ, ngay trên xe ngựa chở theo lễ vật mừng thọ ở phía sau.” Quan viên lễ bộ vội vàng nói.
 
Quý Thính cụp mắt xuống: "Ngươi đã biết thương lượng với đám thổ phỉ như thế nào, vậy thì làm đi."
 
“Vâng.” Quan viên lễ bộ đáp lại một tiếng, hiện tại có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm.
 
Quý Thính lạnh lùng đi về phía xe ngựa, Thân Đồ Xuyên đưa tay ra đỡ nàng nhưng Quý Thính lại bước qua hắn, tay hắn đơ ra trên không trung một lúc rồi miễn cưỡng thu lại.
 
Các quan viên lễ bộ đều bận rộn, một hồi lâu sau Chử Yến mới đứng lên nói: "Dâng bạc xin hòa, vô cùng nhục nhã."
 
Thân Đồ Xuyên liếc y một cái nhưng cũng không nói gì, đi vào trong xe ngựa tìm Quý Thính.
 
“Giận ta?” Hắn trực tiếp nhìn vào mắt Quý Thính hỏi.
 
Trên mặt Quý Thính không chút biểu cảm: "Ta đang tức giận với chính mình, lúc trước biết rõ đám thổ phỉ hung hăng ngang ngược cũng không mang thêm nhiều binh mã, cho nên mới để xảy ra tình trạng này."
 
“Quân tử báo thù, mười năm không muộn.” Thân Đồ Xuyên nắm tay nàng an ủi.
 
Quý Thính dừng lại một chút: "Đừng nói là mười năm, một năm ta cũng không chờ được."
 
"Vậy thì đợi vài ngày nữa, chờ sau khi thọ yến kết thúc, lúc đó ta sẽ cùng điện hạ đi xung quanh một chút, nghĩ xem nên báo thù như thế nào." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.

 
Đôi mắt Quý Thính khẽ nhúc nhích, một lúc lâu sau mới nhìn ra chỗ khác: "Ừ."
 
Thân Đồ Xuyên thấy nàng dường như đã nghĩ thông suốt cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi bên cạnh an ủi.
 
Sau khi đoàn xe nghỉ ngơi lại tiếp tục lên đường, đi được một ngày thì lại gặp phải đám thổ phỉ, lần này Chử Yến dẫn người lui về phía sau, mấy quan viên lễ bộ liền tiến lên thương lượng.
 
Quý Thính mở một góc rèm trên xe ngựa lên nhìn ra bên ngoài xem chỉ nhìn có hai lần đã khiến nàng tức giận: "Nhìn đi, chàng nhìn xem dáng vẻ như thế nào! Thổ phỉ tới võ tướng không lên trước, ngược lại để đám văn thần tiến đến can thiệp, coi như là nơi không có ai?! "
 
“Điện hạ nguôi giận.” Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ nói.
 
Quý Thính tức giận hỏi: "Chàng muốn ta nguôi giận thế nào? Cả đời ta chưa từng chịu loại chuyện bất bình như thế này!"
 
“Điện hạ đừng nóng giận, chờ sau khi chúng ta dẫn người quay về sẽ đánh cho bọn chúng một mảnh giáp cũng không còn.” Phù Vân thận trọng an ủi.
 
Quý Thính nghiêm mặt không hé răng.
 
Đàm phán nhanh chóng kết thúc, đám thổ phỉ trực tiếp lôi kéo mấy xe ngựa chở bạc nhanh chóng rời đi, vừa đi chưa được bao lâu, Quý Thính nghe thấy tiếng hét chói tai của một nữ tử, nàng sửng sốt một chút, nhanh chóng nhảy ra khỏi xe ngựa, Thân Đồ Xuyên tay mắt lanh lẹ cầm theo mũ xếp nếp xuống xe ngựa, khi Quý Thính vừa bước chân xuống liền nhanh chóng che lại.
 
“Đứng lại!” Quý Thính lạnh lùng nói.
 
Lời còn chưa dứt, Chử Yến liền rút đao ra chặn tên cầm đầu đám thổ phỉ lại, những tướng sĩ còn lại cũng rút đao chặn đám thổ phỉ lại, bầu không khí nhất thời đông cứng lại.
 
Đám thổ phỉ nhìn về hướng xe ngựa, tên cầm đầu nheo mắt lại: "Ngươi là ai?"
 
"Làm càn! Thấy trưởng điện hạ còn không quỳ xuống!" Phù Vân tức giận nói.
 
Kẻ cầm đầu đám thổ phỉ dừng một chút liếc mắt rồi bật cười khiến Phù Vân tức giận tới đỏ bừng mặt.
 
"Hóa ra là trưởng điện hạ tiếng tăm lẫy lừng, thảo dân có mắt không tròng, mong điện hạ thứ tội.” Lời lẽ của tên này vô cùng nịnh nọt.
 
Giọng nói của Quý Thính vô cùng lạnh: "Bớt nói nhảm đi, các người đang bắt người nào? Còn không mau thả ra cho bổn cung."
 
Nữ tử bị bắt kia ban đầu bị đánh ngất vừa mới tỉnh lại, lúc này khóc lóc vô cùng thương tâm: "Cứu mạng..."
 
Tên cầm đầu lại giống như không nghe thấy: "Người? Người nào? Thảo dân không phải người."

 
Ngay khi hắn ta vừa nói ra những lời này, đám thổ phỉ cũng bật cười. Bàn tay cầm đao của Chử Yến siết chặt, sắc mặt Thân Đồ Xuyên cũng không chút thay đổi nhưng bàn tay đã sớm siết chặt miếng ngọc bội đeo bên người.
 
Mặt Quý Thính không chút biểu cảm: "Bổn cung lặp lại lần nữa, mau chóng thả người ra, nếu không tự gánh lấy hậu quả."
 
"Chuyện này khó mà làm được, đây là nữ tử ta bắt được mang về làm áp trại phu nhân, nếu điện hạ muốn ta thả người… cũng có thể cho ta một nữ nhân khác.”
 
Bên cạnh lập tức có người phụ họa: "Đúng vậy, phải bồi thường cho lão đại của chúng ta một lão bà!"
 
“Tốt nhất chính là có diện mạo xinh đẹp như điện hạ..." Đám thổ phỉ còn chưa nói hết lời, bỗng từ không trung truyền ra hai âm thanh, ngay sau đó, một miếng ngọc bội đập thẳng vào mắt tên cầm đầu, sau đó một mũi tên từ phía sau bắn xuyên qua đầu hắn ta.
 
Tên cầm đầu trợn to hai mắt, tiếp theo lập tức ngã xuống ngựa, còn không biết mình chết như thế nào. Đám thổ phỉ nhất thời không phản ứng kịp vừa nghe thấy tiếng vó ngựa liền lập tức hoảng sợ, tên vừa nãy phụ họa theo tên cầm đầu vội hét lớn một tiếng: "Có viện binh, mau chạy đi!"
 
Nhưng mà Chử Yến không cho bọn chúng cơ hội, vừa nhìn thấy tên cầm đầu đã chết, y lập tức nổi giận gầm lên một tiếng: "Giết!"
 
“Giết!"
 
Quân sĩ hô lên một tiếng hăng hái xông lên, hiệp một còn chưa chấm dứt, một người cưỡi ngựa chiến, mặc áo giáp đen xông tới cùng quân của mình phối hợp với đám người Chử Yến xử đám thổ phỉ.
 
 “Hoắc Kiêu.” Khóe môi Quý Thính nhếch lên không chớp mắt nhìn chằm chằm người vừa mới tới.
 
Thần Đồ Xuyên dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân vừa tới, chỉ thấy hắn ta giết địch không chút nương tay, thân thủ cực kỳ mạnh mẽ, quan trọng hơn là mặt mày anh tuấn, ánh mắt sắc bén, tướng mạo xuất chúng.
 
 A.
 
Đám thổ phỉ nhanh chóng bị đánh bại, nam nhân sắc mặt lạnh lùng giết chóc ban nãy liền nhảy xuống ngựa, bỏ kiếm vào trong vỏ, sau đó chạy về phía nàng nở nụ cười: "Thính Thính! Thính Thính!"
 
Thân Đồ Xuyên nhìn thấy hắn ta giang rộng vòng tay liền nheo mắt lại, trước khi hắn ta kịp bước lên ôm lấy Quý Thính, Thân Đồ Xuyên nhanh chóng bước tới lao vào vòng tay của đối phương.
 
Hoắc Kiêu: "?"
 
“Lần đầu tiên gặp mặt, Hoắc thiếu không cần nhiệt tình như vậy.” Thân Đồ Xuyên thản nhiên nói.
 
Hoắc Kiêu: "..."