Công Chúa Tại Thượng

Chương 170: Chương 170:




Trong phòng ngủ thật yên tĩnh, không ai chủ động phá vỡ sự im lặng, không biết đã qua bao lâu, Quý Thính dường như cảm thấy mệt mỏi, chén trà bị nàng đặt xuống bàn, vang lên một tiếng động khe khẽ.
 
Thân Đồ Xuyên dường như bị âm thanh này đánh thức, sau một lúc dừng lại, hắn thấp giọng hỏi: "Nàng muốn biết điều gì?"
 
“Tại sao lại làm tổn thương chính mình?” Quý Thính hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thân Đồ Xuyên không nói, Quý Thính kiên nhẫn chờ đợi, không biết qua bao lâu, liền nghe thấy giọng nói của hắn có chút khàn khàn: "Ta không khống chế được chính mình..."
 
Chỉ với bảy chữ này, tất cả sự hờ hững mà Quý Thính gây dựng nháy mắt như đê vỡ, đến khi lên tiếng giọng nói có chút run rẩy: "Đã bao lâu rồi?"
 
“Hai năm trước, sau khi nàng bị thương.” Thân Đồ Xuyên đáp.
 
Quý Thính sững sờ một lúc, sau đó mới nhớ tới cái gọi là bị thương lần đó... Là lần nàng sinh A Giản.
 
"Sau khi ta rời thôn trang hồi lâu, vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi trên người nàng, thầm nghĩ phải làm chút gì đó, đem mùi vị này giải quyết." Thân Đồ Xuyên lặng lẽ nhìn khe cửa, ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài lọt qua, "Sau đó ta phát hiện, cảm giác đau đớn sẽ khiến ta sống dễ chịu hơn."
 
"... Được rồi, cứ cho rằng ngươi vì ta làm mình bị thương nhưng sau này ta cũng không bị thương nữa, còn mấy vết thương này ở đâu mà ra?" Quý Thính gắt gao nhìn theo bóng dáng của hắn.
 
Thân Đồ Xuyên quay đầu lại nhìn về phía nàng: "Mỗi lần sau khi gặp nàng, vẻ mặt của ta đối với nàng khi đó."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính sửng sốt.
 
"Nàng không nên vì bất cứ kẻ nào mà để bản thân phải chịu ủy khuất, những kẻ khiến nàng phải chịu ủy khuất đều phải trả giá đắt," Thân Đồ Xuyên nói từng chữ, "Bao gồm cả ta."
 
Quý Thính mấp máy môi nhưng không có phát ra tiếng, một lúc lâu sau, mới khẽ thì thào một câu: "Đồ điên."
 
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng, chậm rãi đi về phía nàng, đến khi tới trước mặt nàng quỳ một gối xuống ngẩng đầu lên nhìn nàng, tư thế tuyệt đối phục tùng, thật lâu sau mới cụp mắt xuống: " Ta xin lỗi."
 
“Ngươi xin lỗi cái gì?” Quý Thính cáu kỉnh hỏi.
 
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc lâu: “Đáng lẽ tối hôm qua ta không nên đến.” Nếu không đến, nàng cũng sẽ không phát hiện ra tất cả chuyện này.

 
Quý Thính cũng nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn, cười lạnh một tiếng nói: "Sao, hối hận rồi? Thân Đồ Xuyên, ngươi tâm cơ như vậy, có phải đã sớm tính toán sẽ dùng vết thương trên người này, chờ sau này một ngày nào đó hối hận chuyện hòa ly, liền đem chúng khiến ta cảm thấy áy náy, ép buộc ta hòa hảo với ngươi?"
 
"... Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm như vậy," Thân Đồ Xuyên khẽ cau mày, trong nháy mắt nói xong lại dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm một câu, "Ta cũng không hối hận chuyện hòa ly."
 
Quý Văn đã sớm dồn bọn họ vào đường cùng, nếu chỉ dựa vào một mình nàng để chống lại, e rằng sẽ càng lành ít dữ nhiều.
 
Quý Thính nghe xong càng tức giận: "Được rồi, bây giờ ngươi đang làm gì vậy? Ta lớn như vậy cũng chưa từng nhìn thấy người nào như ngươi, cầm lên được mà không bỏ xuống được, còn cố tình cậy mạnh!"
 
“Nàng đừng tức giận……"
 
“Sao ta có thể không tức giận!” Quý Thính nổ tung, “Lúc đầu bởi vì cảm thấy nếu để ngươi rời khỏi phủ trưởng công chúa, trong lòng cũng sẽ bớt giày vò đi một chút, ta mới thả ngươi đi, kết quả thì sao? Ngược lại ngươi tự mình ngược đãi bản thân! Thân Đồ Xuyên, ngươi còn có lương tâm hay không? Phụ thân, mẫu thân ở nơi chín suối vẫn đang dõi theo ngươi, ngươi lại đối xử với đứa con mà họ vất vả lắm mới nuôi dưỡng được?!"
 
Nàng khản cả giọng từng chữ như nhuốm máu, hai mắt đỏ hoe, nàng hận không thể lấy roi đánh cho hắn một trận, nếu không thể đánh cho hắn tỉnh táo lại có thể đánh chết hắn xem như bồi tội, cũng đỡ phải để hắn tự ngược đãi bản thân mình như vậy.
 
Thân Đồ Xuyên hiển nhiên không ngờ nàng sẽ tức giận, vốn dĩ một người luôn bình tĩnh như tùng giống hắn cũng bắt đầu hoảng sợ, luống cuống tay chân nắm chặt tay Quý Thính, như thể nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng: " Ta xin lỗi..."
 
"Đừng xin lỗi ta! Ta chỉ hỏi ngươi một câu, sau này còn như vậy nữa không?" Quý Thính lớn tiếng hỏi.
 
Trên trán Thân Đồ Xuyên rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, một lúc lâu sau mới khó khăn lên tiếng: "Ta không khống chế được... Không như vậy, không bao giờ."
Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Quý Thính, hắn đột nhiên thay đổi lời nói.
 
"Đây là chính miệng ngươi nói, vị trí vết thương trên người ngươi ta đều nhớ rõ ràng, sau này ta sẽ thường xuyên kiểm tra, nếu có nhiều thêm một vết, cho dù dài nửa tấc không trầy da chảy máu, ta cũng sẽ tính." Quý Thính lạnh giọng cảnh cáo.
 
Thân Đồ Xuyên trầm mặc: "Nàng kiểm tra như thế nào?"
 
Quý Thính: "..."
 
Thân Đồ Xuyên nhìn thấy vẻ mặt của nàng, ý thức được nàng hiểu lầm ý mình, lập tức giải thích một câu: "Ý của ta không phải vậy..."
 
"Ta quan tâm ngươi có ý gì," Quý Thính ngắt lời hắn, "Dù sao thì ta đều sẽ có cách."
 

“Ừ.” Thân Đồ Xuyên biết mình đuối lý, không dám hỏi thêm câu nào.
 
Quý Thính lại khuyên bảo hắn vài câu, cho đến khi miệng lưỡi khô khốc mới từ bỏ: "Ngươi đi đi."
 
Thân Đồ Xuyên vẫn bất động.
 
“Còn gì nữa không?” Quý Thính nhíu mày.
 
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc: "Vậy mấy người Bắc Cương kia..."
 
“Ta không có hứng thú với họ.” Quý Thính ngắt lời hắn.
Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên lúc này mới giãn ra: "Được rồi, ta hiểu rồi, nếu nàng không có hứng thú với bọn họ, sau này cũng không cần tới biệt viện nữa, Hoàng Thượng cũng sẽ không quản."
 
Quý Thính dừng lại một chút: "Sao ngươi biết hắn sẽ không quản chuyện này?"
 
“Hắn không có dư sức lực để quản.” Thân Đồ Xuyên trả lời.
 
Quý Thính nhíu mày, muốn hỏi thêm nhưng trong viện đột nhiên trở nên ồn ào, bên ngoài vang lên giọng nói của Chử Yến: "Điện hạ, có người xông vào."
 
“Ai?” Quý Thính trầm giọng.
 
"Là ta, là ta," Ngoài cửa truyền đến giọng nữ tử quen thuộc, "Ta là tú bà của Phong Nguyệt Lâu, điện hạ còn nhớ ta không?"
 
Quý Thính im lặng một hồi, sau đó quay đầu nhìn Thân Đồ Xuyên, "Tới tìm ngươi?"
 
Thân Đồ Xuyên khẽ gật đầu rồi đi thẳng ra ngoài, cũng không biết tú bà nói gì, bọn họ vội vàng rời đi.
 
Sau khi họ rời đi, Quý Thính nói Chử Yến để lại mấy thị vệ ở biệt viện, để phòng ngừa mấy người Bắc Cương truyền tin vào trong cung, sau đó cũng cùng Chử Yến rời đi.
 
Trên đường, Quý Thính cả đêm không ngủ, mệt mỏi dựa vào chiếc ghế dài mềm mại, không muốn nói một lời.
 

Chử Yến nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, rốt cục không nhịn được hỏi: "Điện hạ đã cùng Thân Đồ Xuyên hòa hảo?"
 
Quý Thính không nói.
 
Chử Yến mím môi: "Hòa hảo cũng được, quả thật hắn rất đáng thương."
 
Quý Thính dừng một chút, mắt khẽ mở: "Ngươi biết chuyện gì?"
 
Chử Yến cũng biết mình lỡ lời, lập tức không dám nói thêm nữa, mặc cho Quý Thính có ép hỏi như thế nào, miệng hắn ta vẫn kín như bưng không hé răng nửa lời, khiến Quý Thính không khỏi tức giận.
 
Hai người cứ như vậy trở về phủ trưởng công chúa, vừa vào cửa liền thấy Phù Vân vội vàng bước ra, hai bên trực tiếp đụng vào nhau.
 
“Làm gì mà vội vàng như vậy?” Quý Thính cau mày.
 
Phù Vân vội vàng hỏi: "Điện hạ, trong cung vừa mới truyền tin, Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện!"
 
Quý Thính sửng sốt một chút: "Sao lại như vậy?"
 
"Gần đây Hoàng Thượng vẫn thường xuyên dùng đan dược, mỗi lần uống xong tinh thần phấn chấn, Trương quý phi vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng nên đã đến chỗ ở của tên đạo sĩ luyện đan kia, mới phát hiện ra chỗ ở của hắn có một lượng lớn máu hươu cùng chu sa, nàng lập tức cho người phong tỏa chỗ ở của tay đạo sĩ, muốn đi tìm Hoàng Thượng xử lý, kết quả lúc đó Hoàng Thượng vừa mới dùng một viên đan dược mà viên đan dược này sử dụng một lượng chu sa gấp ba lần ngày thường, tuy rằng lúc đó kịp thời nhổ ra nhưng vẫn rơi vào hôn mê." Phù Vân nhanh chóng đem toàn bộ tin tức nghe ngóng được nói ra.
 
Lông mày Quý Thính khẽ cau lại: "Cho nên vừa rồi Thân Đồ Xuyên vội vàng như vậy là bởi vì chuyện này? Nhưng tên đạo sĩ kia và Hoàng Thượng không thù không oán, vì sao lại muốn hại Hoàng Thượng?"
 
“Không biết, tên đạo sĩ kia thấy chuyện đã bại lộ, trực tiếp tự sát.” Phù Vân cau mày nói.
 
Quý Thính rơi vào trầm tư, một lúc sau, vẻ mặt khẽ nhúc nhích, quay đầu nhìn về phía Chử Yến: "Thân Đồ Xuyên?"
 
Nàng chỉ nói một cái tên, nhưng Chử Yến hiểu được nàng đang định hỏi gì, trầm mặc một lát sau liền đáp: "Ti chức không biết."
 
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn ta, tất cả những chuyện trước kia nghĩ không ra đột nhiên đã có câu trả lời. Hèn gì sau khi đã minh oan được cho phụ mẫu, Thân Đồ Xuyên không chịu quay về bên cạnh nàng chẳng trách tối hôm qua hắn còn nói hãy cho hắn thêm một tháng nữa, chẳng trách hắn phải tự vạch rõ quan hệ với nàng.
 
… Ngay từ đầu hắn vẫn chưa từng từ bỏ việc giết Quý Văn, mà nàng lại tin hắn có thể làm những chuyện vô nghĩa, nghĩ hắn thật sự chỉ vì chuyện minh oan cho phụ mẫu.
Quý Thính hít sâu một hơi: "Chuyện này nhất định Tông Nhân phủ sẽ bắt tay vào điều tra, đến lúc đó bọn họ tra ra được tên đạo sĩ kia tên họ là gì, ai là người dẫn tên đạo sĩ kia vào cung, chu sa cùng máu hươu kia từ nơi nào vận chuyển vào, nhất định sẽ điều tra rõ… Nếu như không sớm chấm dứt chuyện này trước khi bọn họ tra rõ chân tướng, Thân Đồ Xuyên nhất định sẽ gặp nguy hiểm."
 
Càng nói, nhịp tim càng nhanh, vừa nhấc chân bước ra ngoài, Chử Yến lập tức ngăn lại: "Điện hạ, việc này không liên quan đến người."
 
“Không phải ngươi nói mình không biết chuyện Thân Đồ Xuyên làm, vì sao lại gấp gáp ngăn ta lại?” Quý Thính lạnh lùng hỏi.
 
Chử Yến im lặng một lúc: "Ta không biết, nhưng vẫn luôn cảm thấy ... Nhất định có liên quan tới hắn."

 
“Tránh ra, Phù Vân chuẩn bị xe ngựa!” Quý Thính lớn tiếng phân phó.
 
Phù Vân nghe hai người họ nói càng nghe càng mơ hồ, nghe thấy Quý Thính nói như vậy, phản ứng đầu tiên của y cũng giống Chử Yến ngăn nàng lại nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của nàng, lại nhanh chóng chạy đi chuẩn bị xe ngựa.
 
Quý Thính trực tiếp vào cung, sau khi tới xem Quý Văn đang bất tỉnh, liền trực tiếp kéo Trương quý phi đang vô cùng hưng phấn vì bắt được tên đạo sĩ kia đi vào trong thiên điện, sau đó quỳ xuống trước mặt nàng ta.
 
Nụ cười trên gương mặt của Trương quý phi lập tức đông cứng lại: "Ngươi, ngươi đang làm gì vậy?"
“Cầu xin quý phi nương nương hãy bỏ qua vụ án này.” Quý Thính cụp mắt xuống. Tất cả bằng chứng đều ở Tông Nhân phủ, Quý Văn hôn mê, người nắm quyền duy nhất trong cung là Trương quý phi, dù cho Đại Lý tự có nhúng tay vào cũng phải lấy được chứng cớ từ trong tay nàng ấy, chỉ cần nàng ấy chịu giúp đỡ tiêu hủy bằng chứng, vậy thì vụ án này vĩnh viễn không tra ra được chân tướng.
 
Trương quý phi sửng sốt một chút, lát sau lại kinh hãi, thấp giọng chất vấn: "Là ngươi làm?"
 
“Ừm.” Quý Thính mặt không thay đổi.
 
Tim Trương quý phi liền nhói lên: "Vì sao ngươi phải làm như vậy?"
 
"Hoàng Thượng đã nhiều lần đưa ta vào chỗ chết. Nếu ta không giết hắn, hắn sẽ giết ta. Ta chỉ có thể làm như vậy." Quý Thính thản nhiên nói.
 
Trương quý phi sững sờ nhìn nàng, hít sâu một hơi: "Ta, ta, ta coi ngươi như tỷ muội ruột thịt, ta coi ngươi như con gái ruột của ta, nuông chiều ngươi giống như mẹ già tám mươi tuổi… Ngươi còn muốn ta trở thành quả phụ?!”
 
“… Ta xin lỗi.” Quý Thính nhất thời cũng không biết nên nói gì nhưng sau khi nhìn thấy nàng ấy không muốn mình đau lòng cũng khẽ thở ra.
 
Trương quý phi tức giận: "Đây là chuyện ngươi chỉ cần nói một câu xin lỗi?! Nếu hắn chết, ngươi muốn ta phải làm sao bây giờ?"
 
"Trời cao biển rộng, tùy người ngao du, nếu người muốn ở lại trong cung, ta sẽ cho người vị trí tôn quý nhất của nữ nhân trong hậu cung, nếu người muốn ra bên ngoài ta có thể cho người quyền thế của Quý phu nhân, không cần trói buộc bởi giáo điều, không cần phải xem sắc mặt của nam nhân, người muốn làm gì ta sẽ cho người cái đó.” Quý Thính ngẩng đầu lên nhìn nàng ấy.
 
Trương quý phi mặc dù vẫn còn tức giận nhưng lại có chút động lòng đáng xấu hổ, sau đó phản ứng lại, cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi nói quá dễ dàng, Hoàng Thượng không có con nối dõi, vị trí tân hoàng cũng chỉ có thể truyền cho tôn thất, những kẻ đó đã sớm xem ta và ngươi là cái gai trong mắt, chờ tới khi tân hoàng đăng cơ, còn có thể để cho ngươi làm chủ?"
 
“Có thể.” Quý Thính trả lời.
 
Trương quý phi chống nạnh "Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy?"
 
"Bởi vì Hoàng Thượng không có con trai, nhưng ta thì có," Quý Thính chớp mắt, ngoan ngoãn trả lời, "Hai năm trước ta mang thai, bây giờ cũng đã hơn một tuổi."
 
Trương quý phi: "..."