Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 163-3: Đại kết cục 3




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Ừ.” Bùi Nguyên Tu lên tiếng trả lời.

Mà Lung Nguyệt đã sớm vén màn xe lên nhìn. Cách đó không xa là thân hình cao lớn rắn rỏi, y phục màu trăng non thêu mãng xà bằng chỉ vàng, bên cạnh là ba cái đầu củ cải nhỏ còn chưa đầy mười tuổi.

Đoàn xe còn chưa tới nơi đã có một đầu ngựa phi lên trước, miệng hô lớn: “Ngũ Hoàng huynh!” Không ai khác ngoài Lý Long Triệt, mà người đón đúng là Anh Vương Lý Long Tá.

Lung Nguyệt thấy rõ người nọ, hốc mắt trong chốc lát đã ửng đỏ, vội vàng xuống xe.

Bùi Nguyên Tu xuống trước nàng, cẩn thận đỡ nàng. (MTLTH.dđlqđ)

Lung Nguyệt túm váy chạy đến phía Lý Long Tá. Đến gần Ngũ ca, nhìn thấy hắn giang rộng hai tay, theo thói quen định lao vào vòng ôm ấy thế nhưng lại chợt ngừng lại.

Nàng đã làm vợ, làm mẹ, không thể ôm ca ca như hồi còn bé nữa.

“Ca ca.” Lung Nguyệt phúc thân.

“Cửu nhi, muội về rồi.”

Lý Long Tá vốn cũng chẳng quan tâm đến nhiều thứ như vậy, vẫn giữ thói quen xoa đầu nàng như hồi còn bé, không ngờ lại bị Bùi Nguyên Tu đứng sau cố ý ngăn lại.

Sau đó nói với nhi tử trong lòng: “Đình nhi, gọi tiểu cữu cữu đi nào.”

Bị Bùi Nguyên Tu ngăn lại, Lý Long Tá đen mặt, tính cho Bùi Nguyên Tu một quyền, ai ngờ đứa em rể gian manh này ôm theo một đứa trẻ, đôi mắt bé con to tròn nhìn rất giống với muội muội, cái miệng nhỏ nhắn hì hì cười: “Đây là Đình nhi sao? Năm ấy ta đi Bắc Cương bé con vẫn còn đang trong bụng mẹ đấy, nay đã lớn như vậy rồi.”Lý Long Tá nói với Lung Nguyệt.

Sau đó đưa tay ôm Bùi Triệu Đình vào lòng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Rất cứng cáp! Tiểu tử này căn cơ tốt đấy.” Dứt lời liền cọ cái cằm lún phún râu vào đôi má mềm mềm của bé con.

Đình nhi bị chọc cho cười, khanh khách cười suốt.

“Tiểu cô cô!”

Lung Nguyệt cúi đầu, một trong ba cái đầu củ cải đang túm lấy ống tay áo nàng.

“Con là…Triêm nhi?”

“Tiểu cô cô, đoán xem con là ai?” Một cái đầu củ cải khác hỏi nàng.

Lung Nguyệt nhìn bé từ trên xuống dưới: “Con là cái đồ bướng bỉnh Tễ nhi!”

“Ha ha.” Tễ nhi cười lên, bộ dạng này nhìn giống y hệt Lý Long Tá.

“Khụ!” Thiếu niên đứng thẳng bên cạnh ho nhẹ một tiếng khiến cho Lung Nguyệt chú ý. Bé có bộ dáng tiểu đại nhân, nhìn qua như thể thiếu niên lão thành.

Lung Nguyệt cười nói: “Tiêu nhi đã lớn rồi, càng ngày càng ổn trọng, khiêm tốn hữu lễ.”

“Con chào cô cô, một đường này cô cô đi mệt nhọc, cô cô còn khỏe chứ?” Tiêu nhi cấp bậc lễ nghĩa đầy đủ.

“Không sao! Cô rất khỏe.” Lung Nguyệt trả lời, nhìn ánh mắt muốn thân cận mà không dám của Tiêu nhi, nàng đưa tay xoa xoa đỉnh đầu nhóc con, đôi mắt Tiêu nhi liền cong lên. (MTLTH.dđlqđ)

Lung Nguyệt cười thầm: “Đứa nhỏ nhỏ như vậy, sao lại có bộ dạng của một ông già vậy.”

Ba đầu củ cải nhỏ sau đó miễn cưỡng bái kiến Bùi Nguyên Tu, rõ ràng mấy đứa này còn ghi thù hắn cướp lấy tiểu cô cô mà. Bùi Nguyên Tu bất đắc dĩ cười, sờ sờ sống mũi.

“ Hồi cung thôi! Mọi người còn đang ngóng trong đó! Hoàng tổ mẫu vì muội mà cũng không đi tạ thần ở núi Phổ Đà đó.”Lý Long Tá nói.

Lung Nguyệt nhìn Bùi Nguyên Tu, nói: “Như vậy nghe lời ca về cung trước!”

Bùi Nguyên Tu phân phó  Bùi Tiểu, dẫn theo tôi tớ cùng Tinh Vệ an trí ở Bùi phủ.

Bích Thương viện, thư phòng cùng ngoại viện ở Bùi phủ, từ khi hai người thành hôn rồi đi Bắc Cương luôn, vẫn do bên Nội vụ phủ xử lý. Vì vậy hiện nay Bùi phủ chia làm hai nửa, một nửa là chỗ ở của Bùi lão phu nhân, Trần thị và Bùi Viễn Chi, mà nửa còn lại do phủ Nội vụ trông giữ và quản lý. (MTLTH.dđlqđ)

Bùi Nguyên Tu an bài hết với  Bùi Tiểu, rồi sau đó lên xe ngựa liền phát hiện trong xe chỉ còn mình hắn lẻ loi.

Tiểu thê tử của hắn đã bị ba đầu củ cải chiếm lấy.

Lúc này Lung Nguyệt đang ngồi trên xe ngựa của phủ Anh Vương, trong lòng ôm Đình nhi, vây quanh là ba đứa nhóc, vui vẻ kể chuyện với mấy đứa.

Bùi Nguyên Tu cười nhạt, chuyển thành cưỡi ngựa, cùng đi với Lý Long Tá.

Lúc đoàn người từ Bắc môn tiến vào Kinh thành, tửu lâu, khách điếm hai bên đường người người chen chúc.

Tĩnh Bắc Vương cùng Thụy Mẫn Công chúa quay về kinh là chuyện lớn, rất nhiều người muốn được chiêm ngưỡng phong thái của quý nữ đệ nhất Đại Chiêu một lần trong đời.

Đương nhiên điều khiến bách tính tò mò hơn cả là chuyện mỹ nhân gả cho vị Sát Thần trong truyền thuyết đã biến thành bộ dạng gì, là hạnh phúc hay bất hạnh?

Nhưng mà chắc chắn phải khiến họ phải thất vọng.

Một đoàn người đi vào cung từ Tây môn, Lung Nguyệt xuống xe, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy lão thái thái một thân cung trang Thái Hậu, đi đôi giày thêu hoa được Nhạn Dung ma ma đỡ tay đứng ở cửa Thùy Hoa. Hai bên lão thái thái chính là Hoàng Đế lão cha và Hoàng Hậu mẫu thân, theo sau là các ca ca, các tẩu tẩu và các vị tỷ muội.

“Hoàng tổ mẫu!”

Lung Nguyệt chưa từng nghĩ đến việc bản thân vào cung lại có thế trận lớn như vậy nghênh đón. Nàng vén nhẹ váy, đi nhanh lên phía trước, không đợi cung nhân mang bồ đoàn lên đã quỳ xuống.

“Đứng lên, đứng lên, mau đứng lên!” Lão thái thái giơ tay ra đỡ: “Dưới đất lạnh, cẩn thận lại bị thương tới chân, có đau không?”

“Không đau ạ!” Đôi mắt Lung Nguyệt đã phiếm hồng.

Thái Hậu đích thân đỡ nàng dậy, sau đó nàng phúc thân với Hoàng Đế và Hoàng Hậu: “Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi đã về rồi.”

“Tốt! Trở về là tốt!” Thuận Khải Đế cười yếu ớt.

Nàng bãi kiến các ca ca cùng các vị tẩu tẩu, cuối cùng giống như mấy năm về trước, ôm lấy cánh tay Thái Hậu, nàng quay đầu cười với Bùi Nguyên Tu.

“Tôn nữ tế Bùi Nguyên Tu bái kiến Hoàng tổ mẫu. Nhi thần bái kiến phụ Hoàng, mẫu Hậu.”

“Miễn lễ, miễn lễ!  Một đường này con đi mệt mỏi rồi.” Thái Hậu nhìn sắc mặt vô cùng tốt của tôn nữ bảo bối, tựa hồ còn tốt hơn lúc xuất giá, bà liền biết Bùi Nguyên Tu đối đãi với nàng rất tốt: “Đây chính là Đình nhi sao?”

Thái Hậu lướt qua Bùi Nguyên Tu nhìn xuống bé trai đang được Anh Lạc cô cô bế trong lòng.

“Đúng ạ! Đây là Đình nhi!” Lung Nguyệt trả lời.

Anh Lạc cô cô bế Đình nhi tiến lên hành lễ.

“Mau bế lại đây cho ai gia nhìn.” Thái Hậu muốn đưa tay tiếp Đình nhi.

“Ngài phải cẩn thận không mệt, tiểu tử này rất hiếu động!” Anh Lạc cô cô cười.

“Không sao! Rất hoạt bát.” Thái Hậu bế Đình nhi, cười nói: “Tiểu tử này nhìn rất được! Một bộ dáng nam nhi giống hệt cha.”

Lung Nguyệt nghe xong, quệt miệng nói: “Sao giống con lại không tốt?”

“Giống con cũng tốt! Nam sinh nữ tướng là có phúc khí!” Thái Hậu cười sẵng giọng: “Làm mẹ rồi còn bướng bỉnh, so đo với cả trượng phu.”

“Ha ha.” Lung Nguyệt cười hai tiếng.

Chợt nghe Thái tử Lý Long Hữu nói: “Nơi này gió lớn, chúng ta vào điện nói chuyện thôi.”

“Được, vào bên trong rồi nói.” Thái Hậu trả Đình nhi lại cho Anh Lạc cô cô, dù sao bà cũng đã lớn tuổi, chỉ ôm trong chốc lát liền cảm thấy mệt mỏi, Thuận Khải Đế thấy vậy vội vàng lại đỡ.