Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 87: Vì nhân duyên Cẩm Loan động tâm tư




Editor: Búnn.

Lúc này Hóa Diên cũng bị ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu chiếu đến khó nhịn. Ngày thường thi thư nàng cũng không tinh, ngồi ở đây giống hệt như chịu cực hình, thấy Lung Nguyệt tới kéo nàng, tự nhiên nàng sẽ mừng rỡ đi theo.

Lúc này Cẩm Loan không có tinh lực để ý tới Lung Nguyệt, một lòng một dạ đặt lên người Minh Triệt đang làm bài ở dưới đài.

Mình Triệt mặc y phục màu xanh nhạt, buộc tóc bằng bạch ngọc quan, dáng vẻ công tử dịu dàng, trước mắt Cẩm Loan chỉ cần có người này, ngay cả dưới ánh nắng chói chang cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Nàng ta thật sự không chịu nổi mẫu phi suốt ngày hoảng sợ, sợ sẽ tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn, trong lòng nàng ta càng thêm khẳng định nên sớm cột Minh Triệt vào cùng một chiếc thuyền, vì quyền thế, cũng là vì tâm của bản thân.

Nói chuyện này cũng buồn cười, nàng ta đường đường là Thất công chúa cao quý của nước Đại Chiêu, mà phải khổ tâm suy tính vì tương lai. Đã thấy mấy vị tỷ tỷ sau khi xuất giá, không còn dáng vẻ cao quý của công chúa, lại không còn nửa điểm quyền lực. Đấy không phải những điều mà Lý Cẩm Loan nàng ta muốn, nàng ta không chỉ có tôn quý của Công chúa mà phải có phu gia vinh quang.

Suy nghĩ một chút, Cẩm Loan quyết định phải nhanh chóng bắt tay vào làm, trước đó đã truyền tin tức cho biểu ca, hôm nay hắn đã có chút giao tình với Minh Triệt. Bất luận là mặt mũi, hay là chân tâm thật ý, tóm lại chỉ cần có thể xuất hiện cùng một chỗ với nàng ta thì đã đủ rồi.

Về phần cái khác, nàng ta cũng đã bố trí nhân thủ, chỉ cần chọn ngày là được!

Cẩm Loan ở bên này mưu tính khắp nơi, chư vị học sinh ở dưới đài đã dừng bút, cung kính dâng Cửu cung cách lên cho tiên sinh.

Trong học đường của Quốc tử giám dựa vào gia thế học thức phân làm bốn cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Mỗi cấp lại phân bốn lớp: Giáp, Ất, Bính, Đinh. Những học sinh ở chữ Thiên tự nhiên là những người nổi bật trong quốc học.

Cuộc so tài trên võ đài hôm nay chính là học sinh của bốn lớp chữ Thiên. Những học sinh còn lại đều dự thi trong học đường của mình.

Sau khi thi văn xong, nghỉ ngơi nửa canh giờ sẽ thi võ, bao gồm hai hạng mục là cưỡi ngựa và bắn cung.

Lúc Thuận Khải Đế đang bị mọi người vây quanh cũng đã sớm chuẩn bị xong chỗ ở tạm thời, sau đó phân phó đám người Lý Long Hựu không cần theo chân phục vụ, đuổi bọn họ ra ngoài.

Lúc này Lung Nguyệt đang kéo Hóa Diên tìm chỗ ngồi hóng mát cạnh rừng trúc. Gió mùa thu mang theo hơi nóng thổi qua rừng trúc bị lọc lại không ít khí nóng, sau đó nhẹ nhàng thoảng qua người, thật mát mẻ.

"Bát tỷ tỷ, dù chỉ ở trong chốc lát, tay tỷ cũng không chịu nhàn rỗi, tỷ muội chúng ta trò chuyện, tâm sự một chút, mà tỷ lại lấy châm chỉ ra!" Lung Nguyệt nhìn khung thêu hoa mà bất luận đi tới chỗ nào Hóa Diên cũng có thể mang theo, thật sự không biết nên nói gì mới tốt, bỗng nhiên nàng nghiêng đầu, nói với đại nha hoàn Sương Nhi bên cạnh Hóa Diên: "Sau này công chúa nhà các ngươi đi ra ngoài, không được để tỷ ấy mang những đồ này đi theo!"

"Muội đừng trách bọn họ, là tỷ muốn mang ra ngoài thôi." Hóa Diên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang xị ra của Lung Nguyệt: "Muội quen dùng túi hương tỷ thêu, chỉ thích mang hoa tươi theo mùa bên người, lại không thích dung huân hương nồng nặc. Tỷ thấy vào thu, hoa đan quế sắp nở rồi, chừng mấy ngày nữa sẽ làm cho muội!"

Lung Nguyệt nháy mắt mấy cái nhìn Hóa Diên, toàn người nàng, dù là khăn, hà bao, hay là quạt tròn trước mặt cũng là Bát tỷ tỷ tự tay thêu, trong lòng lập tức tràn đầy cảm giác ấm áp: "Những thứ này đều rất tốt! Nhưng từ đầu tới chân muội đều được Bát tỷ tỷ bao hết, vậy thì chẳng phải những người bên cạnh này đều là vô dụng sao?"

"Đúng vậy, lúc nào nhóm nô tỳ cũng muốn khấu tạ Bát công chúa đó!" Bốn người Hoán Ngọc cười phúc thân hành lễ với Hóa Diên.

"Mấy người các em..." Lung Nguyệt đang có lời muốn nói, đột nhiên bị tiếng hô "Người nào!" của Kim Ngô Vệ đi theo bảo vệ nàng cắt ngang.

Tìm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy cửa phía đông nguyệt lượng, có mấy vị mặc y phục gấm thẳng xuyết, cầm chiết phiến trong tay, dáng vẻ học sinh bị Chu thống lĩnh ngăn lại, chỉ nói: "Công chúa nghỉ ngơi ở phía trước, xin mấy vị tránh đi!"

Mấy vị công tử này chính là nhóm người lấy Bùi Viễn đứng đầu. Sau khi nộp bài thi xong, trong khoảng thời gian chờ thi võ liền phân tán ra ngoài. Ngày hôm nay Hoàng thượng tới xem tỷ thí, bọn họ cũng là đám người đứng rất xa cung nghênh trước cửa Quốc tử giám. Nhưng vì học lớp chữ Huyền, nên không có cơ hội ló mặt trước mặt Hoàng thượng.

Lúc này nghe nói có công chúa ở đây liền không tự chủ được nghiêng đầu nhìn quanh, lại bị Kim Ngô Vệ nghiêng đầu ngăn trở.

Bùi Viễn còn thấy cách đó không xa có hai bóng dáng xinh xắn lanh lợi.

Chỉ là bóng dáng mặc váy hoa đỏ thẫm thêu trăm điệp của thiếu nữ chừng mười tuổi làm ánh mắt của hắn căng thẳng.

Dung mạo của người này giống như bước ra từ trong tranh vẽ, từ đầu đến cuối rất giống tiểu công tử ngày đó như thế, giống như cùng...như cùng là một người!

Chẳng lẽ...Chẳng lẽ sự thật là...

Lúc Bùi Viễn đang giật mình, lại thấy bên đường mòn rừng trúc đối diện có bốn người đi tới, dễ thấy nhất chính là vị huynh trưởng Bùi Nguyên Tu kia. Một trong ba người khác là người có tiếng tăm lừng lẫy nhất trong quốc học, Tứ công tử Minh gia Minh Triệt, bên cạnh hắn là vị tiểu công tử khác ở Mực bảo trai hôm đó. Còn có một người, nhìn bước chân tự nhiên sinh gió, mặc mày cùng có vài phần tương tự với vị tiểu công tử kia và Minh Triệt, cũng không biết là người phương nào.

Thấy mấy người đi tới, Chu thống lĩnh liền chắp tay hành lễ, nói: "Bái kiến Bùi tướng quân, Minh tướng quân, Minh tứ công tử, Minh ngũ công tử."

"Cửu công chúa ở phía trước sao?" Minh Hiên trả lễ, hỏi.

"Bát công chúa và Cửu công chúa đều ở đó!"

"Đúng lúc như vậy! Bọn ta tới chính là tìm muội ấy! Tứ ca nhà ta muốn lãnh giáo xem muội ấy có diệu pháp gì mà có thể làm Cửu cung cách nhanh như vậy!"

Minh Hiên dứt lời, liền thấy Địch Thúy tới gần phúc thân: "Công chúa nhà nô tỳ mời mấy vị gia!"

Bùi Viễn thấy Bùi Nguyên Tu theo cung nữ này tới gần công chúa, trong lòng không biết có cảm giác gì. Lại thấy thế giới của hắn ta và của Cửu Công chúa hoàn toàn không giống nhau, điều này lại khiến trong lòng Bùi Viễn dâng lên cảm giác căm tức không thể nói rõ.

Nếu nói Cửu công chúa thân cận với mấy vị công tử Minh gia thì cũng là lẽ thường, vì Minh gia là bên ngoại của Cửu công chúa. Nhưng nếu nói quan hệ giữa Cửu công chúa với huynh trưởng lại cũng không có điểm xa cách như thế, thật làm lòng hắn ta giận dữ khó nhịn.

"Viễn huynh? Viễn huynh?"

Trong lòng Bùi Viễn cảm thấy bất bình, lại nghe thấy có người gọi, hắn nói: "Lưu huynh có chuyện gì?"

Lưu công tử nói: "Vị kia là huynh trưởng của Viễn huynh, Bùi tướng quân? Mấy vị kia là công tử Minh gia?"

"Đúng vậy!"

"Bọn ta ngưỡng mộ công tử Minh gia đã lâu nhưng vẫn chưa được gặp mặt, hôm nay thấy giao tình giữ huynh trưởng Bùi gia và Minh gia rất sâu, có thể làm phiến Viễn huynh giới thiệu hay không?"

"Việc này..." Bùi Viễn đè cảm giác ghen tuông đang sôi trào trong lòng lên, nói: "Ngày khác nhất định sẽ nhờ huynh trưởng giới thiệu giúp chư vị, chỉ là hôm nay không được, công chúa ở phía trước, chúng ta là nam nhân nên tránh đi mới đúng!"

"Viễn huynh nói có lý! Vậy mong huynh đài nhớ kỹ!" Mấy người gật đầu, chọn đường đi ra.

Trước khi rời đi, Bùi Viễn lại liếc mắt một cái, chỉ thấy Cửu công chúa xinh đẹp linh động đối diện Bùi Nguyên Tu cười đến nhẹ nhàng, mà mặt mũi của huynh trưởng nhà hắn ta cũng mang theo vẻ dịu dàng ấm áp.

Việc này khiến Bùi Viễn như nghẹn ở cổ họng, trong lòng sinh cảm giác bực mình nhiều đến nỗi muốn đè nén cũng không đè nén được.

Sau nửa canh giờ, bốn cấp học sinh Thiên Địa Huyền Hoàng đều tụ họp ở võ đài của quốc tử giám.

Lung Nguyệt và Hóa Diên cũng về chỗ ngồi. Hai hạng mục cưỡi ngựa bắn cung này, Lung Nguyệt vẫn có hứng thứ xem một chút.

Theo thường lệ, trước khi cưỡi ngựa bắn cung đều có nghi thức bắn tua mở màn, nhưng năm trước đều là Thái tử hoặc Anh vương đi trước bắn cung. Còn lần này Thuận Khải Đế lại chỉ Bùi Nguyên Tu.

Bùi Nguyên Tu cũng không từ chối, chỉ thấy thân thể mạnh mẽ của hắn đứng trên võ đài, hai chân để trước sau, chân trước hơi cong, nghiêng người rút mũi tên ra, sau đó giương lên ngắm hồng anh trên đầu gậy tre cách đó trăm thước. [Vèo] một cái, hồng anh treo trên đó liền bay xuống, sau đó lại nghe tiếng vỗ tay của cả sảnh đường.

Sau đó, Bùi Nguyên Tu quay về phía Thuận Khải Đế khom người vái chào, lúc mắt ưng quét qua Lung Nguyệt, khóe môi khe cong lên.

Lung Nguyệt thầm giật mình. Nghĩ lại động tác nước chảy mây trôi, dáng người mạnh mẽ có lực, ánh mắt nghiêm túc chuyên chú của hắn vừa này, một chữ đẹp trai sao có thể miêu tả hết?

Trong ánh mắt Lung Nguyệt không nhịn được toát ra vẻ mừng rỡ, trong lòng cũng có góc bị lặng lẽ phá vỡ.

Tâm tình hôm nay của Thuận Khải Đế không tệ, kết thúc tỷ thí, chỉ điểm vài người cưỡi ngựa bắn tên, lệnh cho mấy người đó đến giữa thu bồi giá đi săn. Có thể vào mắt của Hoàng thượng, đối với nhóm học sinh mà nói chính là vô cùng vinh dự, cho nên trong giây lát thực sự rất vui mừng.

Sau ngày xem tỷ thí ở Quốc tử giám, Lung Nguyệt yên tĩnh ở trong cung, an tâm chuẩn bị thọ lễ cho mẫu thân nhà nàng.

Sinh thần của Cẩn Hoàng hậu cùng ngày với ngày hội trọng thu. Mặc dù không làm long trọng như vạn thọ yến, nhưng cũng khiến bên trong phủ nội vụ và bên trong nội sự giam suy nghĩ không ít.

Một ngày, Lung Nguyệt sai Đào Châu cùng Tiển Bích lấy một túi vải bố lớn, đứng dưới gốc cây đan quế. Còn Tiểu Lộc Tử đang cầm một cây gậy trúc trèo trên cây cành cây gõ gõ.

Dưới hành lang của Hận Thiếu Trai của Lung Nguyệt có trồng vài gốc cây đan quế này, tuổi thọ của cây cũng đến ba mươi mấy tuổi, hàng năm vừa vào tháng tám, điện Kinh Chập của Lung Nguyệt sẽ tràn ngập mùi hương đan quế.

Hôm nay đột nhiên Lung Nguyệt có ý tưởng dùng hoa quế này trộn với gạo nếp, ngó sen, nên mới đánh chủ ý lên cây đan quế này.

Nói như vậy, chẳng lẽ trong Hoàng cung thiếu chút hương liệu vị hoa quế này sao? Chỉ là Lung Nguyệt nói, muốn từ đầu đến cuối đều do mình làm, thì mùi vị của gạo nếp ngó sen này mới không tầm thường.

Hóa Diên cười nàng: "Nếu nói như vậy, chẳng phải muội còn phải tự mình ủ mật ong sao?"

Lung Nguyệt hạ quyết tâm, cực kỳ nghiêm túc nói: "Năm nay không kịp, đợi năm sau muội sẽ tìm ra cách, thử nuôi một tổ ong mật xem sao!"

Vừa nói những lời này ra lại khiến Anh Vương Lý Long Tá cả kinh, nói thẳng: "Muội muội bỏ qua cho bọn ta đi! Nếu trong vườn có ong mật thì không phải là ngắt một đóa hoa cũng bị ong chích thành cái bánh bao sao?"

Lung Nguyệt nâng mắt khẽ cười với tiểu ca nhà mình, nụ cười khiến sau lưng Lý Long Tá lạnh toát, chỉ sợ nàng cho là thật, muốn nuôi ong mật, vội nói: "Tiểu ca cũng vì tốt cho muội muội, kim của ong mật mang độc, nếu muội muội bị nó chích, chẳng phải tiểu ca sẽ đau lòng muốn chết sao? Phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng tổ mẫu cũng sẽ không được yên ổn."

Dứt lời, Lý Long Tá cười khẽ.

Lung Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp: "Muội chỉ cười một cái, tiểu ca cần gì phải xem là thật?"

Lý Long Tá thầm nói: Tại sao có thể không làm thật, chỉ cần muội nói một câu, e là Thái tử ca ca của chúng ta thật sự sẽ sai người đi tìm cho muội.

Suy nghĩ không nhịn được lắc đầu, Thái tử ca ca chỗ nào cũng tốt, chỉ là cưng chiều Lung Nguyệt đến mất cả nguyên tắc. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chính hắn với Thái tử cũng là người tám lạng kẻ nửa cân.