Công Chúa, Thất Lễ Nàng A

Chương 5




Cả khu đại sảnh một mảnh im lặng hoàn toàn đối lập với vũ đài đang ca múa náo nhiệt.

Trong lòng Lý Vân Dung bất an, nếu Hách Khiếu Phong dám nói ra chuyện đêm đó thì nàng nhất định không tha cho hắn! Nàng sẽ lột da hắn, phết mật vào, sau đó dùng kim khâu lại rồi để cho hàng ngàn hàng ngàn con kiến bò lên người hắn vừa khiến hắn không chết được, vừa ngứa tới mức sống không bằng chết.

Nhưng Hách Khiếu Phong chỉ nghe lệnh của hoàng thượng, cho dù có là hoàng hậu hay tướng quân cũng không thể lấy quyền lực ra áp chế hắn. Bởi vì đây là đặc quyền mà hoàng thượng ban cho hắn, vì vậy, dù hắn chỉ là một gã thống lĩnh nhưng không chịu bị bất cứ một quyền thế nào cưỡng bức, và cũng không có người nào làm khó được hắn! Cũng chính vì điểm này mà nàng vạn phần lo lắng... nàng sợ hắn sẽ nói ra toàn bộ câu chuyện …

Hách Khiếu Phong buông ly rượu, vẻ mặt thản nhiên nhưng lạnh lùng không một tia dao động, liếc mắt một cái hắn đã thấy được hết thần sắc bối rối của nàng. Trầm ngâm một lát, hắn đáp lời hoàng thượng:

- Thần vẫn chưa nghe nói về việc này. Phạm vi trong tay thần đảm nhiệm từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện bọn đạo chích ra vào hoàng cung. Chỉ trừ…

Nàng giật thột, trống ngực đánh liên hồi.

- Chỉ trừ cái gì? - hoàng thượng hỏi.

Khóe môi hắn hình như vung lên một độ cong nhẹ, rồi tiếp tục nói:

- Chỉ trừ một đêm, thần không cẩn thận để cho một chú chim bay ra ngoài hoàng cung.

Mọi người nghe vậy bật cười thành tiếng. Lời nói của Hách Khiếu Phong khiến cho không khí căng thẳng nãy giờ đột nhiên bị phá bỏ. Còn cái nguyên nhân “chú chim” do hắn không cẩn thận để bay ra thì chẳng một ai phát hiện ra điểm bất thường… ngoài hắn!

- Không ngờ Hách thống lĩnh cũng biết nói giỡn, thật ngoài tầm hiểu biết của trẫm! Thật không ngờ, không ngờ!

- Thần nói là sự thật!

Hắn không hề lừa gạt thánh thượng bởi vì hắn có nói rõ ràng rằng “phạm vi nằm trong tay hắn”, còn về phần thuộc hạ có biết hay không thì hắn không quan tâm. Mà cái từ “chú chim” kia đúng là một người chim, mà còn là một chú chim xinh đẹp vô song. Hắn càng nghiêm túc thì mọi người lại càng cười thoải mái hơn.

- Khó có được lúc nào vui vẻ như thế này, các ái khanh cứ tận hưởng, nói chút chuyện cười đừng làm cho trẫm mất hứng. Nào, uống rượu!

Quần thần trả lời bằng hành động nâng chén lên và thét to, một hơi uống cạn sạch. Không một ai còn bận tâm truy cứu tới chuyện ai lén ra vào cung, chỉ cần hoàng thượng vui vẻ thì ai rỗi hơi đi quản mấy con chim bay ra chứ? Tóm lại, sáng nay uống rượu sáng nay, đang lúc vui vẻ này ai mà dội nước lạnh vào thì đúng là ngu ngốc!

Trương Thục phi thầm nghiến răng, hoàng thượng đã hạ lệnh không được nói chuyện mất hứng nên nàng đành phải ngoan ngoãn câm miệng lại và uống ly rượu chia buồn cho chính mình.

Lý Vân Dung nhẹ nhàng thở phào một cái, bàn tay mềm nâng ống tay áo lên che đi nửa khuôn mặt, cùng mọi người đối ẩm. Động tác của nàng nhìn như lễ nghi khi uống rượu của các thiên kim khuê tú, kỳ thật là muốn che khuất cái hành động thè lưỡi làm mặt quỷ của mình. Phù... Tránh được một kiếp~

Họ Hách kia vẫn còn có chữ tín không nói ra chuyện nàng lén trốn ra khỏi cung nhưng... hắn vẫn đáng ghét... dám nói nàng là chim chóc. Đôi mắt trong veo không phục lặng lẽ lướt qua nhìn hắn, không ngờ lại bắt gặp ánh mặt lợi hại của hắn.

Hắn đang nhìn nàng! Ánh mắt của hắn cứ chăm chú mãi khiến nàng vội vàng rũ mắt xuống, lồng ngực như đánh trống, tim nhảy loạn lên! Cũng may nàng có cái ống tay áo này che đậy nên không có ai thấy lạ vì hành động của nàng, thực chất hai gò má nàng đang đỏ bừng cả lên…

Ngay cả nàng cũng không hiểu vì sao mình lại ngoan ngoãn ngồi ở nơi này, phủ một thân y phục trang sức cồng kềnh, để cho tỳ nữ vẽ loạn lên trên mặt. Khi mọi người nín thở vì nhìn thấy sự xinh đẹp của nàng thì nàng cũng không có cảm giác đắc ý, mãi đến khi nhìn hắn, biết hắn đang nhìn mình... không hiểu sao một niềm vui sướng dâng lên trong tim, giống như có một dòng nước ấm áp chảy trong lòng vậy... ngực nóng rực lên...

Mắt đẹp lại vụng trộm nhìn hắn một lần nữa, thấy hắn không nhìn mình nữa, nàng mới yên tâm mà đánh giá hắn. Hôm nay, hắn một thân quân trang làm từ lông lạc đà, trông anh tuấn vô cùng, bộ dáng cuốn hút khó cưỡng lại được. Nàng phát hiện có rất nhiều phi tần cung nữ đang lén nhìn hắn!

Nghe Cúc Hương nói, hắn mới qua tuổi 26 lại chưa cưới vợ nạp thiếp. Thật lạ! Nam nhân ở tầm tuổi này sớm thê thiếp thành đàn nhưng hắn vẫn cô đơn một mình, mà cũng chưa từng nghe hắn có ý tứ gì với thiên kim tiểu thư nào. Là do yêu cầu quá cao? Hay là chưa gặp được người vừa ý?

Chính nàng cũng đã 18 thế mà vẫn không chịu để cho hoàng huynh sắp xếp hôn sự vì chưa có một nam nhân nào hợp với nàng. Nàng muốn đó là người có thể cùng ngồi cùng ăn với nàng, không cản trở khát vọng tự do trong con người nàng. Người đó có thể bình đẳng với nàng, không giống như những nam nhân khác biến nữ nhân thành kẻ phụ thuộc và trói buộc nàng. Đó tuyệt đối không phải là người không cho phép nàng mặc quần dài thường phục, không cho phép nàng cưỡi ngựa bắn cung, không cho phép nàng xuất đầu lộ diện... không cho phép cái này... không cho phép cái kia. Nàng chính là nàng, sẽ không vì mong muốn yêu cầu của nam nhân mà thay đổi chính mình. Nếu không, thà nàng rời khỏi hoàng cung này và từ bỏ vinh hoa phú quý của thân phận công chúa.

Còn hắn? Hắn có giống với nàng, cho rằng thê tử không phải là người chỉ biết chăm chồng dạy con mà là một người có thể đứng bên hắn trên mọi phương diện, có thể trở thành một người bạn tri kỷ trong cuộc đời? Nhớ lại đêm đó hai người ở cùng một chỗ tranh luận, nàng cảm giác hắn không giống với những nam nhân khác, có thể cãi nhau với nàng, lại còn… biết nói giỡn!

Nàng không thể nhìn thẳng vào mắt hắn, khi nhìn vào bộ y phục lạ hoắc trên người mình, nàng chột dạ hiểu được động cơ của mình là xuất phát từ cái câu “nữ nhân vì ý trung nhân mà thay đổi”. Hôm nay nàng kiều diễm tuyệt tục hơn phân nửa là vì… hắn!

- Hách đại ca, thật không ngờ lại thấy huynh ở nơi này. Bình thường không phải huynh ghét nhất những buổi yến tiệc xã giao này sao? - Văn Huy tướng quân Hàn Nhạc nói.

Hắn giống với Hách Khiếu Phong, không thích cái kiểu hầu hạ nịnh bợ. Thân là võ tướng, nên đem tài năng thể hiện ở việc giết địch trên chiến trường chứ không phải ngồi đây để thưởng thức vũ nhạc. Mặc dù bốn phương đều thần phục nhưng chỉ cần một chú sơ sẩy, cơ hội đến... sẽ không biết chuyện gì sẽ thay đổi!

- Hôm nay có rất nhiều sứ thần của các nước, ta phải bảo vệ sự an toàn cho hoàng thượng - Hách Khiếu Phong vẫn ngồi ngay ngắn, vẻ mặt lạnh lùng không nhìn ra một tia cảm xúc dao động. Hắn như một lão tăng nhập định, không giống với Hàn Nhạc, không có tính nhẫn nại chút nào!

Hàn Nhạc bình thường thô lỗ tục tằng, một thân nam nhi xông pha khắp bắc nam, tính tình thẳng thắn, bản chất võ tướng mạnh mẽ hiên ngang, có cái gì nói cái đó.

- Nhưng bình thường đại ca vẫn giấu mình ở một chỗ tối để bảo vệ hoàng thượng, chưa từng xuất đầu lộ diện... Lần này không giống với tác phong xưa nay của huynh nha - tuy nói thế nhưng nhìn một thân oai hùng của Hách đại ca, ngay cả hắn cũng cao hứng mà thưởng thức, bội phục không ngừng!

Ai! Với thực lực của đại ca thì có muốn làm hộ quốc đại tướng quân cũng không có vấn đề gì nhưng Hách đại ca không ham. Đại ca không ham danh lợi, không ham chức vị, chấp nhận làm thống lĩnh ngự lâm quân là vì không muốn phụ lòng người trong nhà thôi. Vả lại làm cái chức vị thống lĩnh này chỉ nghe lệnh của hoàng thượng, không phải nịnh bợ ai... cho nên đại ca mới tiếp nhận. Mà thái độ của Hách đại ca cũng rất khác người, chẳng cần các nàng bồi rượu, chẳng cần ăn những món ăn sơn hào hải vị, hại hắn cũng chỉ biết đi theo bồi phụng. Mà hắn thì đã thành thói quen miệng lớn thích ăn thịt uống rượu, chẳng thể nào chịu nổi một ly rượu nho nhỏ... quá sức...

- Ngẫu nhiên đi vào cũng không có sai! - Hách Khiếu Phong thản nhiên nói.

Hàn Nhạc trừng mắt, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không. Điểm này không giống với những gì mà Hách đại ca thường nói.

- Cùng văn nhân uống rượu thì có thú vui gì đáng nói chứ? Nếu nói có gì không sai thì chính là tới xem các phi tử và cung nữ xinh đẹp kia. Mỗi nàng một vẻ, nhưng theo đệ thấy đẹp nhất vẫn là Văn Nhạc công chúa. Nhưng xưa nay Văn Nhạc công chúa thường thích mặc nam phục đơn giản, lại xảo quyệt hung hăng có tiếng, thế mà hôm nay… nàng đúng là làm cho người ta kinh ngạc...

Hách Khiếu Phong không đáp lại, trầm mặc uống rượu. Đôi mắt Hàn Nhạc vẫn còn lưu luyến nhìn nàng công chúa xinh đẹp kia, tự mình nói tự mình nghe.

- Nghe nói công chúa đã mười tám, đến nay chưa hứa hôn với ai. Hôm qua hoàng thượng triệu kiến đệ vì muốn ban thưởng cho công lao của đệ. Người hỏi đệ muốn gì, và đệ đã hướng hoàng thượng thỉnh cầu hôn phối, muốn hứa hôn với công chúa.

Một đường ánh mắt lạnh lẽo đầy hàn ý đánh úp tới phía Hàn Nhạc khiến hắn rùng mình một cái, cảnh giác quan sát xung quanh. Hàn Nhạc làm một bộ đề phòng, thấp giọng nói với Hách Khiếu Phong:

- Đệ cảm thấy có sát khí, huynh có cảm giác được không?

- Không có!

- Không có? - Quái, là hắn quá đa nghi sao? Rõ ràng vừa rồi hắn cảm giác được một luồng khí lạnh nhưng nếu đệ nhất cao thủ đại nội Hách đại ca nói là không có thì chắc chắn là không có rồi. Uống rượu, uống rượu! Hắn đang định nâng chén uống một hơi cạn sạch thì bên tai truyền đến một thanh âm trầm thấp:

- Nàng không thích hợp với đệ.

- Sao? - Hàn Nhạc chậm rãi nhìn về phía Hách đại ca, huynh ấy tự nhiên phát ra một câu như vậy làm cho hắn nhất thời ngây ngốc không hiểu.

- Ai?

- Văn Nhạc công chúa.

Hắn nhìn Hách đại ca một lúc lâu, gãi gãi đầu, nhíu nhíu mày, trái nghĩ ngợi phải cân nhắc... linh quang chợt lóe lên như ngộ ra được điều gì vĩ đại lắm. Hàn Nhạc vỗ tay hoan nghênh:

- Aha... Chẳng lẽ huynh…

- Uống rượu của đệ đi - giọng nói lạnh lùng nghiêm túc lại vang lên như cảnh cáo không cho Hàn Nhạc tiếp tục mở miệng nói nữa.

Hàn Nhạc giật thột, hắn cũng hiểu được nam tử hán đại trượng phu không thể đem chuyện tư tình nữ nhi đặt ngay bên miệng được cho nên… lúc này thức thời hiểu ý. Hắn không dám nói thêm nửa chữ, nếu không, chọc giận Hách đại ca thì... cái đầu trên cổ hắn có muốn giữ cũng khó.

- Được, được, được, đệ uống, đệ uống - hắn rất nghe lời, đem bình rượu lên rót vào chén của mình và cũng không quên rót đầy chén cho Hách đại ca. Nhưng vẻ mặt hắn nén không nổi ý cười, đành làm cái mặt “tiểu đệ rất hiểu, rất hiểu...”.

Thật hay rồi! Hách đại ca đa nghi chưa từng động lòng với bất kỳ cô nương nào... rốt cuộc cũng đã có ý trung nhân rồi… Thật đáng mừng làm sao!

Hàn Nhạc nhịn không được mà cười trộm một cái. Lúc này, không hiểu sao trong mắt hắn, buổi yến tiệc có sắc màu hẳn lên, ly rượu vào tới cổ cũng biến ngọt, càng uống càng nghiền, càng say. Ha ha! Quá tuyệt! Thật sự là quá tuyệt!

***

Văn Nhạc cung bao phủ một mảnh âm u tĩnh mịch.

Đôi mắt Trương Thục phi hoảng sợ tột độ, tơ máu nổi lên, sắc mặt tái xanh tái mét, trán đổ đầy mồ hôi, miệng thì há hốc ra… Chỉ vì cảnh tượng ghê người trước mắt đây khiến nàng sợ tới mức hồn phi phách tán. Thoáng chốc, máu trong người nàng như bị đảo ngược, người cứng lạnh như xác chết... trong lòng run sợ kinh hãi vô cùng!

Nàng vừa mới xông vào Văn Nhạc cung, đang muốn lấy chuyện người tỳ nữ bên cạnh mình bị trách phạt để tìm tới gây sự với Văn Nhạc công chúa. Vừa mới đi tới phòng khách thì... một cảnh tượng khiếp người bày ra trước mặt dọa nàng nói không nên lời.

Một trận gió thổi thê thảm gợi lên từ bốn phía được phủ đầy lụa mỏng, phía trên có một nữ nhân đang nằm… Nữ nhân này không phải ai khác chính là đương kim Đại Đường Văn Nhạc công chúa - Lý Vân Dung. Khuôn mặt công chúa tái nhợt, thất khiếu* đổ máu, bộ dáng làm cho người ta sợ hãi.

*thất khiếu: 2 mắt, tai, lỗ mũi

- Thục…... Thục…... Thục phi…. nương nương… - cung nữ đứng bên phải lắp ba lắp nói, nghe như tiếng muỗi kêu, người run rẩy không ngừng.

- Nana Nana kia…... Là ~ là ~ là ~ là ~ là ~ … công chúa điện hạ… - cung nữ đứng bên trái nói như bị thắt lưỡi, không nghe ra tiếng gì.

- Nàng ~ nàng ~ nàng ~ nàng ~ … - Trương Thục phi đứng ở giữa thì lưỡi như líu lại, lắp bắp kỳ cục, một chữ cũng run bần bật không yên. Hai nàng cung nữ đứng hai bên vẫn cố gắng nói tiếp:

- Nàng…. Đã chết.

Tiếp đó, không gian trở nên tĩnh mịnh không tiếng động. Ba người đứng lặng, bất giác cảm thấy khí lạnh lướt qua người, nhịn không nổi rùng mình, mắt trừng mở lớn như thể sợ nếu nháy mắt một cái thì sẽ bị thứ gì đó vồ tới các nàng vậy.

Văn Nhạc công chúa đã chết? Ba người trừng lớn tròng mắt.

Đã chết? Ba người da đầu run lên.

Chết thật? Cả ba người sợ tới mức lông gáy dựng thẳng ngược lên... Tiếng khóc kinh thiên kia vang lên như muốn hù chết người sống. Chuyện là thế nào…!

“A ......”

Ba tiếng la hét thê lương sợ hãi tột độ vang lên xé rách không khí, phá tan sự uy vũ trang nghiêm của hoàng cung. Cho dù là ca kỹ nổi danh nhất trong thành Trường An này cũng không thể có được một chất giọng cao vút và trong đến thế này. Hơn nữa, lại còn là ba người cùng kêu lên như hợp xướng vậy.

Trương Thục phi sợ tới mức chân tay cứ mềm nhũn ra, ngay cả cách đi cũng quên mất tiêu, cơ hồ bây giờ chỉ có thể bò ra tới cửa phòng. Sớm quên sạch mục đích của mình khi tới đây, ba người một đường thét chói tai chạy vụt ra ngoài.

- Cứu mạng... Chết người… - Trương Thục phi cùng hai cung nữ vừa chạy vừa thét lớn giống như phát điên, chạy tới mức lảo đảo nghiêng ngả, như bị ma quỷ truy đuổi ở phía sau, chỉ thiếu một việc là… không tè ra quần thôi.

Trong phòng lại yên lặng như thường, gió lạnh vẫn thê thê văng vẳng vang lên như cũ, không khí âm âm lành lạnh chưa tan đi, thế này thì không dọa người ta chết đi mới lạ. Đột nhiên, người chết nằm trên giường sống lại, bật cười to thành tiếng.

- Ha ha ... Ha ha ha ...... Cười chết ta mất thôi ...

Cúc Hương và Khấu Nhi trốn ở phía sau rèm lụa cũng bước ra, tới nâng công chúa đứng lên.

- Công chúa, thành công rồi! - Cúc Hương cũng không nhịn được mà cười lớn, nàng và công chúa cười tới mức muốn đem mọi thứ thổi bay đi. Chỉ có Khấu Nhi vẫn đứng đó, dù nàng cũng rất muốn cười nhưng còn có chuyện quan trọng phải làm, đó là “xóa dấu vết”.

- Công chúa, muốn cười thì đợi lát nữa hãy cười. Trước hết phải tẩy lớp hóa trang xác chết này đi, nếu không lát nữa hoàng thượng giá lâm sẽ biết được quỷ kế của người.

- Nhưng mà… thật sự rất buồn cười. Từ trước tới giờ ta chưa từng nhìn thấy bộ dạng luống cuống của Trương Thục phi như lúc nãy, giống như một chú chó con bị dọa chết vậy - nói tới đây, nàng lại cười, cười ra cả nước mắt.

- Đúng vậy, nhìn các nàng như thể chạy không nổi nữa vậy - Cúc Hương ở một bên lau lau nước mắt, một bên ôm bụng cười, cười tới mức cái thắt lưng muốn cong oằn xuống vậy.

Khấu Nhi trời sinh tính tình rất sáng suốt lý trí, không giống như Cúc Hương lúc nào cũng ồn ào theo công chúa nên lo lắng nói:

- Công chúa, Thục phi nương nương vốn được hoàng thượng sủng ái nhất, nếu phát hiện công chúa bày trò dọa nạt thì nhất định không chịu để yên đâu - kế hoạch giả người chết để dọa Thục phi nương nương này ngay từ đầu nàng đã không đồng ý rồi.

Lý Vân Dung hoàn toàn không quan tâm:

- Thục phi kia rất đáng ghét, cậy hoàng huynh sủng ái mà tác oai tác quái khi dễ những phi tử, tỳ nữ nào không vừa mắt nàng ta. Chưa tính tới chuyện thường ngày nàng ta kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ nghĩ tới yến tiệc lần trước, trước mặt các sứ thần của nước chư hầu mà nàng ta dám tố cáo chuyện của ta. Thiếu chút nữa là lộ chuyện ta trốn ra ngoài cung vào ban đêm, càng khoa trương hơn là đi khi dễ phi tử trong lãnh cung, nàng ta còn muốn bỏ đá xuống giếng... Bổn công chúa rất xem thường những loại tiểu nhân vô lại như vậy, lấy mạnh hiếp yếu, lấy ác gạt thiện. Đáng ghét!

Trong cung, nàng và Trương Thục phi luôn luôn không vừa mắt nhau. Việc này mọi người đều biết, lần này nàng thật sự giận điên lên nên mới nghĩ ra kế hoạch “chỉnh đốn” này. Kế hoạch của nàng trước tiên lấy cớ giáo huấn một sủng tỳ* bên cạnh Trương Thục phi để Trương Thục phi tức giận tìm đến kiếm chuyện, sau đó nàng hóa trang thành một người chết nằm trong quan tài giả chết nhằm dọa Trương Thục phi sợ tới mức tè ra quần, biến nàng ta giống như một con cẩu mà chạy ra khỏi Văn Nhạc cung này. Và trước khi hoàng huynh đuổi tới… nàng sẽ nhanh chóng biến mình trở lại bộ dáng như thường, ngay cả hiện trường cũng sẽ được xóa sạch không một dấu vết.

* sủng tỳ: tỳ nữ được yêu thích, tin cậy

- Nhưng mà, nô tỳ lo lắng cho an nguy của công chúa … - Khấu Nhi còn muốn nói cái gì đó nhưng đã bị công chúa ngăn lại.

- Ta và hoàng đế ca ca là huynh muội, có tình cảm huyết mạch, Thục phi kia chỉ là một tiểu nhân được ân sủng. Ta nghĩ hoàng đế ca ca sẽ rất nhanh nhìn ra Thục phi kia, ta đoán chừng không bao lâu nàng ta sẽ thất sủng... Yên tâm đi Khấu Nhi.

Cúc Hương cũng lên tiếng:

- Đúng vậy, Khấu Nhi, mau giúp công chúa tẩy trang, tránh làm lộ kế hoạch.

Khấu Nhi lắc đầu, một khi công chúa bày trò thì không ai có thể ngăn cản được. Đành phải theo kế hoạch mà làm vậy, chỉ mong những điều nàng lo lắng không xảy ra.

Hai tỳ nữ này hầu hạ bên công chúa đã lâu nên sớm ăn ý với nhau. Không đợi công chúa phân phó, nào gương đồng, hộp son hoa, chậu nước, khăn mặt lụa... đầy đủ mọi thứ nhanh chóng được mang lên. Một người phụ trách giúp công chúa lau đi vết máu trên mặt được tạo nên từ son đỏ, một người phụ trách việc dọn dẹp hiện trường trở lại nguyên vẹn như ban đầu.

- Được rồi, Cúc Hương, ta tự thay quần áo được. Ngươi đi ra ngoài nghe ngóng, nếu thấy hoàng thượng đến liền thông báo một tiếng. Khấu Nhi, vào phòng khách chuẩn bị, đừng quên ta thích ăn nhất là nho. Ta muốn ngồi ở đó thảnh thơi chờ hoàng thượng giá lâm.

- Dạ, công chúa!

Hai người cứ y như lời công chúa mà làm, đúng như những gì được phân công trong kế hoạch. Vì muốn chủ động nên không thể trì hoãn. Chuyện công chúa chết nhất định đã tới tai hoàng thượng rồi, người nhất định sẽ tới đây ngay... Và đây chính là chỗ phấn khích nhất trong toàn bộ kế hoạch.

Lý Vân Dung đẩy cửa bước vào khuê phòng của mình. Bây giờ việc cần làm là mau thủ tiêu chiếc váy có dính máu giả này đi. Thình lình, một bóng dáng từ phía cửa sổ vọt vào và xuất hiện bên cạnh nàng.

Giây tiếp theo, nàng đã rơi vào một vòng tay mạnh mẽ như làm từ sắt đồng.

- Là ngươi? - nàng hô nhỏ. Vì hắn tới bất ngờ quá khiến nàng trở tay không kịp. Nàng trừng mắt nhìn người dám xâm nhập vào phòng mình, hắn lại còn dám ôm nàng vào trong ngực nữa chứ... Tên Hách Khiếu Phong này…! Nàng đang định mở miệng hỏi hắn vì sao lại vào đây thì hắn đã mở miệng trước.

- Người chảy máu? - bàn tay to lớn vắt ngang qua ngực nàng như có lực, khi nhìn thấy vết máu loang lổ trên quần áo nàng, sắc mặt hắn loáng thay đổi.

Nàng ngây ngốc nhìn hắn, ngoài kinh ngạc ra, nàng còn bị cái vẻ tức giận như sắp bùng nổ của hắn dọa chết khiếp.

Ông trời ơi…... Những lúc người này tức giận thì đều khủng bố như vậy sao? Mày rậm nhanh chóng nhăn lại, biểu tình giống như là Diêm La dưới địa phủ lên đòi mạng người. Lần trước nàng giả thích khách... cũng chưa hề nhìn thấy sắc mặt đáng sợ này của hắn.

Đột nhiên, hắn ôm nàng lên… Thế này mới khiến nàng kinh hồn…

- Khoan…. Ngươi... ngươi… ngươi… làm gì?

- Người bị thương, phải cầm máu ngay! - hắn đặt nàng trên giường, vươn tay muốn kiểm tra vết thương trên người nàng.

- A ... Đừng chạm vào - người này vừa đến liền lột áo nàng, lại còn động tay động chân... Nàng vừa thẹn vừa sợ, ra sức tránh xa khỏi hắn nhưng có tránh thế nào cũng không tránh được.

Bàn tay to lớn kia dò khắp người nàng kiểm tra, chạm vào da thịt mẫn cảm của nàng. Nam nữ thụ thụ bất thân… hắn… hắn sao có thể tùy tiện sờ thân thể của nàng chứ?

Tuy rằng nàng bối rối bực bội nhưng trong lòng lại có điểm mừng thầm… Hắn khẩn trương như vậy là vì lo lắng cho nàng sao? Đôi mày kia nhăn lại là vì thấy nàng chảy máu? Còn… vội vàng lao đến mà không để ý tới chừng mực lễ nghi là vì… nghe thấy việc nàng chết?

Nhìn bộ dạng hớt hải mất bình tĩnh của hắn lúc này... đúng là rất anh tuấn mê người... khiến cho nàng choáng váng, khó thở. Nàng không giãy dụa nữa, mà cũng vô pháp kháng cự. Nam nhân này một khi quyết định chuyện gì thì tuyệt không có ai ngăn lại nổi. Nàng cảm thấy những nơi trên cơ thể bị hắn chạm đến nóng lên như có lửa đốt... Thân thể nàng chưa hề có nam nhân nào dám chạm qua... ngoài hắn!

Hách Khiếu Phong đúng là mất bình tĩnh thật. Khi nghe thấy cung nữ hét to công chúa bị hại thì phản ứng đầu tiên của hắn chính là lao đến phòng nàng. Hắn không ngờ rằng nhìn thấy máu vương đầy trên mặt trên y phục của nàng lại làm cho hắn lo lắng và phẫn nộ như thế này… Huyết mạch toàn thân giống như muốn sôi trào lên vậy.

Là ai làm nàng bị thương? Khi trong đầu hắn hiện lên vấn đề này, lập tức, hắn hận không thể tự tay đem kẻ đó băm thây vạn đao nhưng… hiện tại, những hành động của hắn hoàn toàn chệch khỏi dự tính.

Kỳ lạ! Tìm không thấy vết thương nào, khí huyết bình thường, cũng không có nội thương... Hắn nhìn làn da tuyết trắng non mềm của nàng, trên dưới một lượt. Nếu nói có gì khác thường thì chính là mạch của nàng đập hơi nhanh một chút, nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn bình thường... Không phải bệnh cũng không bị thương...

Giật nảy mình!

Một ý nghĩ xâm nhập vào đầu, hắn ngạc nhiên giương mắt nhìn thì vô tình gặp phải hai gò má phiếm hồng của nàng. Giống như một đóa mẫu đơn nở ra trên nên tuyết trắng vậy, đỏ tươi ướt át. Đôi mắt trong veo như nước mùa thu ngước lên, vừa có vẻ xấu hổ không biết phải làm sao vừa có vẻ sợ sệt, ánh mắt đang nhìn hắn. Hắn không khỏi liên tưởng tới cái câu “kiều nhân vô tội khiến cho người ta có thể trở thành một tội phạm”, đúng, ánh mắt này chính là như vậy. Hai cánh môi đỏ mọng bóng loáng quật cường mà mím chặt lại vô tình làm cho đối phương lạc lối...

Thấy nàng không bị thương, lại nghĩ tới chính mình vừa rồi làm những hành động thất lễ vô cùng, hắn nên lập tức buông nàng ra, nhưng không… ngược lại, hắn giống như bị trúng tà vậy, cứ chăm chú mà nhìn nàng.

Vẻ đẹp của nàng khiến hắn không thể rời mắt.

Hai mắt nhìn nhau, thời gian trôi qua một cách lặng lẽ. Bọn họ cứ thế gần sát nhau, điều này đã sớm vượt qua vòng giáo lễ nghi. Hắn ngồi trên giường của nàng, nàng ở trong vòng tay của hắn, quần áo của nàng không chỉnh, mà một tay hắn còn đặt trên ngực nàng chạm đến nơi nhạy cảm mềm mại kia. Tấm thân xử nữ của nàng đã hai lần nằm trong vòng tay hắn, cơ hồ không còn gì là bí mật, hắn đối với nàng cũng đã thấy những chỗ không nên thấy, có khác gì một người chồng chứ.

Hách Khiếu Phong nhìn nàng, không thể chuyển dời tầm mắt ra khỏi người nàng, bởi vì nàng thực mê người. Mùi hương cơ thể nàng như sực vào mũi hắn, chỉ cần tiến gần tới khuôn mặt một chút thôi, hắn có thể chạm tới đôi môi ngọt ngào kia. Mà… hắn, chính là… đang làm như vậy...

Tim Lý Vân Dung như đánh trống, nàng hiểu được ý đồ của hắn. Nàng kinh ngạc phát hiện bản thân mình thập phần khát vọng hắn làm như vậy. Nàng bị hắn hấp dẫn mãnh liệt và nàng cũng chờ mong hắn hấp dẫn mình. Một thứ cảm giác mà bao năm qua nàng chưa hề có, một thứ tình cảm nóng bỏng luôn luôn chực chờ được cháy bùng lên. Như ma xui quỷ khiến, nàng nhắm mắt lại, chiếc miệng nhỏ nhắn hơi hơi hé mở…

- Công chúa, đến rồi, đến rồi... ơ? - Cúc Hương vội vàng chạy vào bẩm báo nhưng không ngờ lại làm hỏng chuyện tốt của người ta.

Vừa chạy vào tới cửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng không khỏi kinh hô ra tiếng. Dù có nghĩ thế nào thì nàng cũng không ngờ được trong khuê phòng của công chúa lại có một nam nhân. Sau khi nhìn rõ đối phương, hai tròng mắt Cúc Hương như muốn rơi ra ngoài.

- Thống…. này…. này…. Thống… - mở miệng tới nửa ngày mà nàng vẫn không nói ra hết được một chữ.

Hai người ngồi trên giường bừng tỉnh, giống như nắm phải hòn than nóng, đột nhiên tách ra. Lý Vân Dung e lệ kéo quần áo mình lên, “chột dạ xấu hổ” đều viết hết lên mặt. Cho dù là ai nhìn thấy thì cũng sẽ nghĩ rằng hai người này đang làm chuyện ái muội gì đó.

- Thống lĩnh đại nhân? - Khấu Nhi đi theo sau cũng kinh hô. Nàng với Cúc Hương ngơ ngác đứng đó, nhìn hai người trên mặt ái muội ửng hồng đang ngồi đằng kia.

- Công chúa nếu không có việc gì thì... ty chức xin cáo lui - Hách Khiếu Phong chắp tay hành lễ, giấu cảm xúc sau vẻ bề ngoài nghiêm chỉnh. Hắn đang định rời đi thì Cúc Hương đột nhiên nhớ ra nhiệm vụ của mình, lập tức ngăn hắn lại.

- Không được, Hách đại nhân. Hoàng thượng và mọi người đang tới đây, dù ngài có đi ra bằng đường cửa sổ hay cửa chính thì... đều bị hoàng thượng phát hiện.

Vừa nói, phía tiền thính liền truyền đến tiếng hô của thái giám:

- Hoàng thượng giá lâm ...!

Mọi người như bị hù chết, một kế hoạch hoàn hảo vốn tưởng rằng không thể thất bại được... ai ngờ, các nàng vạn tính ngàn tính cũng không tính tới sự xuất hiện đột ngột của vị thống lĩnh đại nhân này. Thật sự làm cho chân tay mọi người hoảng loạn hết cả lên.

- Công chúa, bây giờ phải làm sao? - thần sắc Cúc Hương cùng Khấu Nhi đại biến. Lúc này hoàng thượng đã tới rồi, nếu để người nhìn thấy trong khuê phòng của công chúa có nam nhân thì chắc chắn… chắc chắn sẽ có người chết!

Hách Khiếu Phong vốn định mở miệng nói người nào lo việc người đó, hắn sẽ giải thích nguyên nhân hắn xuất hiện trong khuê phòng của công chúa với hoàng thượng, nhưng hắn chưa kịp nói thì Lý Vân Dung đã giành trước, kéo tay hắn:

- Mau lên giường!

- Công chúa muốn ty chức… - Hách Khiếu Phong ngẩn ra, ánh mắt nghi hoặc muốn đề nghị gì đó.

- Bảo ngươi lên giường thì liền lên giường, đừng nói nhiều!

Lý Vân Dung không chút khách khí nắm lấy vạt áo hắn kéo mạnh hắn lên giường, sau đó kéo chăn đắp kín lên hai người. Vừa vặn, nàng mời kịp nằm xuống thì hoàng thượng liền xuất hiện.