Công Chúa Thất Sủng Ta Muốn Nàng

Chương 98: Xúc xắc linh lung an hồng đậu tận xương tương tư có biết không (25)




Chiêu Dương đã lâu không gặp.

Nhìn thấy nàng ở trong Thù Ly cung, thật sự là chuyện vô cùng lạ.

Thái tử rõ ràng nhăn mày: "Ngươi tới đây làm cái gì?" Chiêu Dương lướt mắt đảo qua Thượng Quan Mạn, dừng lại ở Hách Liên Du bên cạnh nàng, chợt chuyển trở lại, cười dài nói: "Tiểu thiếp Hách Liên Đại nhân mới nạp là biểu muội của ta, đây cũng là thân càng thêm thân, theo lễ ta cũng nên đến thăm thập nhị muội."

Hẳn là thấy nàng không thoải mái, lại nhất định đâm một đao vào lòng nàng ở thời điểm này.

Thượng Quan Mạn cười nói: "Làm phiền tỷ tỷ phí tâm." Ngón tay mảnh khảnh cũng hung hăng bấm lòng bàn tay của Hách Liên Du, ngẩng mặt cười ôn nhu: "Thiếp cũng có chút mệt mỏi, trở về phủ trước." Chân mày Hách Liên Du hơi động, nhìn nàng, mặt cười hưởng thụ: "Cũng tốt."

Sắc mặt thái tử xanh mét, nói: "Thập nhị muội, thân thể Chiêu Viện không khỏe, muội về sớm vậy, không ổn đâu." Thượng Quan Mạn đã lôi kéo Hách Liên Du ra khỏi viện, mặt mày Hách Liên Du mang theo nụ cười mặc cho người lôi kéo.

Sắc mặt Chiêu Dương cũng không tốt, hai người nhìn chằm chằm một cái, tự mình rời đi.

Dây dưa, thở dốc, màn gấm đỏ thẫm chưa triệt hồi, tản ra rơi xuống, che kín mây mưa bên trong. Trong lòng nàng tức giận, móng tay hung hăng ngắt vào bắp thịt kiên cố của hắn. Vết sẹo ở phần lưng hắn phập phồng bất bình, đầu ngón tay sờ vào, cảm thấy thô ráp, trong lòng nàng mềm nhũn, các loại tâm tình chuyển trong tim, đè nén mở miệng: "Sao chàng không hỏi..." Hắn lại cúi đầu hôn xuống.

Không cần phải nói, cái gì cũng không cần nói.

Ngoài cửa sổ mặt trời vừa đúng, sáng loáng chiếu vào bên trong nhà. Nàng chân trần ngồi chải tóc, như gấm đen khoác lên đầu vai mảnh khảnh, tôn lên mặt mũi như sứ. Hai gò má nàng đỏ bừng, tươi cười trong mắt làm thế nào cũng không thể che hết. Mình trong kính nguyên là ngọt ngào như thể. Hắn chỉ mặc quần áo lúc ngủ, ở sau lưng nghiêng mặt sang bên hôn mặt của nàng, dầy đặc có chút nhột, không nhịn được tránh né cười, chỉ nghe hắn mơ hồ cười bên tai, làm như đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn "A" một tiếng, xoay người lại nói: "Người đâu."

Hai nữ tử áo xanh không tiếng động đi vào, mắt sâu mũi cao, đôi tròng mắt màu rám nắng khảm trong da thịt trắng hơn người thường một chút, ôm quyền với Hách Liên Du: "Điện hạ." Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

Hẳn là một đôi tỷ muội song sinh.

Hách Liên Du ẩn chưa nụ cười: "Tới bái kiến phu nhân đi."

Chánh thê của hoàng tử Cổ Hạ quốc, quân xưng phu nhân, hắn bảo người làm xưng hô nàng như vậy, cũng là theo lễ Cổ Hạ. Nàng không phải là Đế Cơ kén rễ, lại quả nhiên là "Gả" rồi. Không nhịn được khẽ mỉm cười.

Hai người thi lễ với Thượng Quan Mạn: "Thiên Lưu (Thiên Du) bái kiến phu nhân"

Nàng khẽ gật đầu với hai người, Hách Liên Du thấp giọng nói: "Hai người này biết võ, có thể bảo vệ nàng chu toàn, gần đây tình hình không yên ổn, phải cẩn thận đề phòng." Không chờ nàng trả lời, thuận thế nắm cằm nàng hôn, sắc mặt nàng chợt đỏ, trước mặt mọi người. Nhưng hắn lại có phần hưởng thụ bộ dạng nàng đỏ mặt luống cuống, cười nhỏ một tiếng.

Tỷ muội Thiên Lưu mặt không chút thay đổi hầu ở một bên.

Hai người dùng bữa xong, Hách Liên Du đến Hình bộ. Bởi trước đó hai nước chinh chiến, Hách Liên Du bị cấm túc ở trong phủ, nên tạm gác lại chuyện thích khách lúc trước. Từ khi hắn phục chức, tất cả khôi phục thái độ bình thường, lúc này tuy bắt được rất nhiều phản đảng, nghiêm hình tra khảo, thế nhưng đầu mối lấy được ít lại càng ít. Hách Liên Du suy đoán, đây không phải là làm phản ngăn cản, chỉ là một ít cựu thần thầm tổ chức âm mưu phục quốc. Nói đến cựu thần, Thượng Quan Mạn nhớ tới một người.

Đổi một bộ váy gấm tuyết ra cửa, tỷ muội Thiên Lưu theo sát sau lưng. Thù Nhi thấy Thượng Quan mạn ra ngoài cũng không mang theo nàng, không khỏi có chút địch ý với đôi tỷ muội này. Thượng Quan Mạn không có bày tỏ, Thù Nhi chỉ đành phải ngậm miệng.

Mới vừa xuống bậc thang liền thấy đối diện có một người tiến đến cùng đám nha hoàn. Bậc thềm ngọc bên cạnh sắc màu rực rỡ, hương thơm nhẹ lay động trong gió. Nàng kia mặc một bộ váy như ý thêu trăm bướm vây hoa cúc, thân hình nhu nhược như cúc ở trong gió, váy áo bay nhanh.

Nàng ngược lại thông minh, không học diễm lệ của Chiêu Dương, dùng tư thái thanh lệ như sen này hấp dẫn ánh mắt nam tử.

"Uyển Hi ra mắt Lâm Quan Điện hạ."

Hà Uyển Hi hành lễ, nhu nhu nhược nhược quỳ xuống. Trâm của nàng là một đóa hoa ngọc lan vừa nở, run rẩy chiếu mặt mày khéo léo của nàng. Yếu đuối như vậy, nếu là nam tử, chỉ sợ sẽ không nhịn được tiến lên đỡ nàng.

Thượng Quan Mạn nhàn nhạt đáp một tiếng, coi như là đáp lại. Nàng vội vã xuất phủ, cũng không muốn chào hỏi nàng ta, liền dẫn hai tỷ muội đi qua.

Bị người không nhìn như vậy, thiếp thân nha hoàn bên cạnh Hà Uyển Hi tự nhiên giận dữ, không nhịn được nói thầm một tiếng. Hà Uyển Hi quét nàng, lại đuổi theo: "Điện hạ..."

Thanh âm nhu nhược khiến người thương vậy, mặc dù nữ tử nghe cũng không nhịn được động tâm.

Lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía hai người, chu sai rũ xuống sáng rực rỡ bốn phía mi tâm, mặt mày thanh lệ đẹp lạnh tỏa ra uy nghi: "Còn có chuyện gì?"

Thần sắc Hà Uyển Hi không khỏi trầm lại, dừng bước lại nói nhỏ: "Uyển Hi mới tới bên trong phủ, chung quanh đều là người xa lạ, trừ phu quân, chỉ có Điện hạ là thân. Uyển Hi cả gan, không biết có thể gọi Điện hạ một tiếng tỷ tỷ..."

"Càn rỡ!"

Thù Nhi đột nhiên lên tiếng quát chói tai: "Thân phận tiểu thư tôn quý hơn, cũng không kim chi ngọc diệp bằng Điện hạ, người có tư cách gì xưng tỷ muội với Điện hạ chúng ta."

Hà Uyển Hi nghe vậy, mắt ửng đỏ, sắp chảy nước mắt, gấp sợ hãi mở miệng: "Là Uyển Hi quá phận, Uyển Hi cáo lui." Cúi đầu bộ dáng kinh hoảng, làm như nai con bị kinh hãi, nha hoàn bên người không nhìn nổi, hung hăng trợn mắt nhìn Thù Nhi một cái.

Ngược lại có vẻ Thù Nhi cực kỳ giống người ác, Thù Nhi chỉ đanh mặt nhìn nàng.

Thượng Quan Mạn đột nhiên cười: "Nếu không để cho ngươi gọi, chỉ sợ người bên cạnh sẽ nói ta ỷ thế áp người." Cũng không nhìn nàng: "Ngươi muốn gọi thì cứ gọi đi."

Mặt Hà Uyển Hi lộ vẻ vui mừng: "Tạ tỷ tỷ." Ngẩng mặt lần nữa, Thượng Quan Mạn đã đi qua cửa, hạch xám ngói đỏ trong mắt chỉ thấy một thân ảnh gấm tuyết lóe rồi mất.

"Chủ tử, Tiểu Ngũ thật là nhớ chủ tử."

Mới vừa vào cửa phủ, một thân ảnh mềm nhũn nho nhỏ nhào tới, Tiểu Tam quy củ đứng ở sau lưng Tiểu Ngũ. Lâu không gặp, hai người đã vọt cao thêm nửa cái đầu. Nàng cười bóp khuôn mặt nhỏ nhắn như quả táo của Tiểu Ngũ. Chu bá cười nói: "Công... Không, tiểu thư cuối cùng cũng trở lại, bọn họ ngày ngày cứ lẩm bẩm nhắc tiểu thư."

Tay trái nàng dắt Tiểu Tam tay phải dắt Tiểu Ngũ, hỏi: "Phản Ảnh đâu?."

"Hồng tướng quân cũng tới, đang đàm luận gì đó với Phản Ảnh công tử..." Chu bá đang nói, Hồng Phi bước đi như bay ra. Lúc sắp đến gần, mãnh liệt dừng bước lại, thấp giọng kêu một tiếng: "Điện hạ."

Áo gấm của Phản Ảnh uốn lượn chậm rãi theo ở phía sau, cầm quạt lông mỉm cười.

Thượng Quan Mạn cười nói: "Vào nhà nói chuyện."

Hương trà tràn ngập, bên trong phòng khách tĩnh lặng, Chu bá bưng trà lên rồi chậm rãi đóng cửa lại.

Thượng Quan Mạn nhíu mày: "Phụ hoàng sắp xếp ngươi vào cấm quân?"

Hồng Phi nói: "Dạ, chiếu lệnh đã ban xuống, tam phẩm thống lĩnh cấm quân. Thuộc hạ nhất thời không biết xử như thế nào, đặc biệt đi thỉnh giáo Điện hạ."

Hoàng đế biết rõ Hồng Phi là người của nàng, vẫn muốn sắp xếp hắn trong cung, như thế, không phải cho nàng thực quyền sao. Nàng không khỏi mỉm cười: "Đây là chuyện tốt, vừa đúng ta có việc giao phó ngươi."

"Điện hạ cứ nói."

"Thay ta tìm một người." Thượng Quan Mạn trầm ngâm: "Một vị mỹ nhân danh vang thiên hạ, không thể nào dễ dàng mai danh ẩn tích như vậy, lại tìm không được nửa điểm dấu vết, trừ phi có người cố ý giấu giếm."

Hồng Phi lấy làm lạ hỏi: "Người Điện hạ muốn thuộc hạ tìm là một cô gái sao?"

Nàng cúi đầu nhấp hớp trà, không chút để ý đáp một tiếng, trực giác của nàng cảm nhận được thân phận của nữ tử này vô cùng quan trọng. Nếu quan hệ của bà và Hoàng đế không giống tầm thường, sau khi Hoàng đế lên ngôi tự nhiên muốn phong bà làm hậu, nhưng trong cung lại không có nửa điểm tin đồn về bà, trong thời gian này, đã xảy ra chuyện gì?

"Tiểu thư." Thanh âm của Chu bá vang lên bên ngoài.

"Chuyện gì?"

"Hàn công tử cầu kiến."

Thượng Quan Mạn hơi kinh hãi, chợt nói: "Cho mời." Phản Ảnh chống cằm cười nói: "Chúng ta lui xuống trước." Đứng dậy từ từ đi ra ngoài, thấy Hồng Phi ngồi ở tại chỗ không nhúc nhích, liếc hắn: "Nếu ngươi ở chỗ này mà cảm thấy thoải mái, thì cứ ở cũng không sao." Hồng Phi nghe vậy trừng mắt nhìn hắn, hầm hừ sải bước đi ra ngoài như gió. Ngoài cửa đụng phải Hàn gia mặc áo trắng, mặt Hồng Phi lạnh lùng lướt qua hắn. Phản Ảnh cười nói: "Tính tình tên này là vậy, Hàn gia xin đừng trách móc."

Hàn gia cười nói: "Nào có." Phản Ảnh liếc Thượng Quan Mạn bên trong phòng một cái, đóng cửa đi ra ngoài.

Thượng Quan Mạn đứng dậy, váy gấm tuyết, búi tóc như sương, tôn da thịt như tuyết.

Hàn gia ngơ ngẩn, khẽ cười khổ: "Cũng không biết nên xưng hô với người ta như thế nào rồi." Hắn quét mắt nhìn búi tóc phụ nhân (phụ nữ có chồng) của nàng một vòng, khóe môi không tự chủ trầm trầm, trong mắt cũng không có vẻ vui mừng.

Thượng Quan Mạn cười nói: "Thiếp thân tuy là nữ nhân, cũng mong rằng Hàn gia có thể đối đãi ngang hàng, quá khứ từng lừa gạt cũng là có nỗi khổ tâm, Hàn gia không nên trách tội mới đúng." Nàng giơ tay lên làm tư thế xin mời: "Hàn gia mời ngồi."

Hàn gia nhạt nói: "Không cần, lần này đến đây, là ta tới tạm biệt."

Động tác của nàng ngưng lại, chợt nhìn hắn: "Tạm biệt?"

Trong mắt nàng rõ ràng khiếp sợ, khiến cho đường cong trên mặt hắn mềm đi, ngồi trên ghế bên cạnh, nương đến trên ghế dựa quay đầu cười nói: "Ừ, tạm biệt."

Nàng rũ mắt xuống: "Ngài muốn đi đâu?"

Nửa người hắn tựa tại trên ghế dựa nhìn nàng, con ngươi đen nhánh như có khí ám chuyển động: "Ta đi nơi nào Mạn đệ sẽ quan tâm sao?" Thượng Quan Mạn kinh ngạc cười: "Làm sao lại không quan tâm, chúng ta..."

"Chúng ta?" Hàn gia chặn lời nàng lại, trong con ngươi chợt sáng chợt tắt, như có đau đớn chợt lóe lên, nhìn thấy nàng không dám nhìn thẳng, thanh âm hắn đè nén: "Chúng ta là quan hệ thế nào?"

Nàng há mồm khó tả, chậm rãi cúi đầu.

Vì cái cúi đầu này, trong lòng Hàn gia có đủ ngũ vị (ngọt chua cay đắng mặn), quay đầu nhìn về phía nơi khác. Trong phòng đóng cửa, vẫn có ánh sáng từ khe hở bằng hai ngón tay truyền tới, một luồng một luồng ánh sáng vượt qua chiếu trên đất, nhưng có thể nhìn rõ ánh sáng nho nhỏ. Hắn đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng. Ánh sáng ban đêm chập chờn chuyển mềm, bên trong phòng tĩnh lặng không tiếng động, nàng mặc một bộ áo trắng theo Lâm Bình đi vào, mi thanh mục tú, thật động lòng người.

Sau mới biết nàng là nữ tử.

Hàn gia đột nhiên cười lên: "Ta không phải là quân tử giúp người hoàn thành ước vọng, không thể nhìn người khác một mặt ép ta đến tuyệt cảnh, một mặt vẫn còn nói chuyện yêu đương với nữ nhân ta ái mộ."

Thượng Quan Mạn nghe vậy không khỏi cau mày. Hàn gia không chờ nàng, lấy ra một ống trúc mảnh khảnh trong tay áo ném lên bàn: "Không biết nàng có nghe nói về người này chưa? Người này, nàng phải hiểu rõ."

Nàng hồ nghi mở ra, rút ra cuộn lụa bên trong, không khỏi giật mình.

Phía trên là một nữ nhân, chính là vị có tranh treo trong mật đạo. Mặc dù có chút khác biệt, hình dáng vẫn nhìn ra được, tên đề Tô Lưu Cẩn. Nàng bỗng nhiên nhớ tới, người Hoàng đế xem trọng, lúc đó đột nhiên nặng nề cầm cổ tay nàng, sấm sét lăn qua trái tim, khàn khàn một tiếng: "Lưu Cẩn..."

Một lòng đột ngột nhảy loạn, cúi đầu nhìn xuống.

"Một nữ nhân nhà bình dân, tài dùng cơ quan bí thuật được thưởng thức, phong Cẩn Quận chúa, gả cho Tiêu vương gia. Vương Phủ suy tàn, tặng cho Cổ Hạ hòa thân."

Vài dòng ngắn ngủi, nhưng là cuộc đời của một nữ nhân.

Trong lòng nàng không biết là tư vị gì, vẫn lẩm bẩm: "Bà lại gả cho người khác..."

Hàn gia nói: "Năm đó Tiêu vương gia tay cầm binh quyền." Không cần hắn nói thêm gì nữa. Hoàng đế muốn kéo lại người này. Từ xưa mỹ nhân tặng anh hùng, huống chi là một vị mỹ nhân tài mạo song toàn, hoặc giả, là chính bà cam nguyện gả đi.

"Vậy, sao bà lại trằn trọc đi cổ Hạ quốc?"

"Cổ Hạ quốc vương không biết ở nơi nào thấy bà, nhất thời giật nảy mình, lúc đó Bát hoàng tử mới vừa lên ngôi, giang sơn không yên. Cổ Hạ dùng ba năm thanh bình đổi lấy Tô Lưu Cẩn. Hoàng đế đang lo không có cớ tháo bỏ quân quyền của Tiêu vương gia..."

"Nhưng bà rốt cuộc đã có chồng."

"Cái này thì có là gì, Cổ Hạ quốc con có thể lấy vợ cha, huống chi một cô gái đã kết hôn, mà bọn họ lấy cướp đoạt thê tử người khác làm vẻ vang..."

Chợt quay đầu, nàng không muốn nghe nữa.

Hàn gia như có điều suy nghĩ nhìn nàng: "Nữ tử dù có mỹ lệ hơn một khi cuố́n vào nước xoáy quyền lợi, cuối cùng cũng sẽ trở thành vật hy sinh, Mạn đệ, nàng..."

Nàng cắt đứt lời nói: "Bà còn sống sao?"

Hàn gia cười khổ: "Ai biết được, Cổ Hạ quốc vương đa nghi thô bạo, hận trong lòng bà vẫn có người khác, nghe đồn tình cảnh thê thảm."

Đột ngột liền một hồi yên lặng.

Chỉ nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười trẻ con thanh thúy của Tiểu Tam Tiểu Ngũ.

Hồi lâu Hàn gia mới đứng dậy cười nói: "Ta cáo từ trước."

Thượng Quan Mạn mờ mịt hồi hồn, đi ở phía trước mở cửa cho hắn, ánh nắng đột nhiên rọi vào, đánh vào trên mặt, lại có chút chói mắt. Nàng đột nhiên xoay mắt: "Là ngài, hôm đó..."

Thân thể Hàn gia dừng lại, ánh nắng chiếu vào trên mặt tuấn lãng của hắn, bỏng mắt như mặt trời, hắn mỉm cười: "Cái gì?"

Nàng không muốn hỏi nữa, quay đầu trở lại nhạt nói: "Không có gì, đi đường cẩn thận."

Hàn gia chẳng qua là cười nhìn nàng, nàng xoay người tránh ra, ánh nắng chiếu chói mắt trên người nàng, không thấy rõ vẻ mặt ra sao, nàng giống như là cười: "Hàn gia, mời."

Trong con ngươi của nàng có vật gì đó dần dần ảm đạm, lãnh đạm nói: "Cáo từ." Dừng một chút, hắn cuối cùng nói: "Hôm nay từ biệt, không biết lúc nào gặp lại, nhưng cam kết hôm đó vẫn hữu hiệu. Nếu nàng có chuyện cầu xin ta, cứ đến tiệm gạo Lục Hợp Hồ Đồng tìm Hồ chưởng quỹ."

Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Hàn gia thở dài, cười ha ha: "Cáo từ."

Đi được vài bước hắn cuối cùng không nhịn được quay đầu. Nàng vẫn đứng ở đó, búi tóc đen áo trắng, lẳng lặng nhìn hắn ở dưới mái hiên. Ánh nắng tà tà đánh vào trên mặt trắng nõn của nàng, lông mi dài như bươm bướm nâng cánh. Cảnh tượng giống như một bức họa, nháy mắt khắc dấu trong đầu, cả đời khó quên. Hắn nghĩ đên đôi tròng mắt của cô gái đêm đó, quật cường cao ngạo, nhìn hắn như trăng lạnh, bị một cước của Lâm Bình đá xuống, nàng run run rẩy rẩy đứng dậy, yếu đuối như một đóa cúc chập chờn trong gió. Nhưng ánh mắt của nàng, cố tình lại cao quý không thể xâm phạm. Mới đầu chỉ cảm thấy nữ nhân này thú vị, nhưng không biết từ lúc nào, nữ nhân này lặng yên không tiếng động... Chui vào trong lòng hắn?