Công Chúa Trở Thành Nữ Hầu

Chương 40




Kim lão gia nằm trên giường vài ngày, suy nghĩ cẩn thận, ông không dựa vào nữ nhi được, trước hết phải bảo vệ đứa con trai, thứ nhất hắn là cái ngốc tử, thứ hai là lúc trước hắn đối tốt với Tiểu Viên, trước hết mang con trai đi lánh nạn, còn mình và nữ nhi ở lại chờ Hoàng thượng trừng phạt, đến lúc đó sống hay chết, có thể cùng nhau đi.

Suy nghĩ cẩn thận, tự nhiên nằm không được nữa, cố gắng đứng dậy tìm mấy thứ đáng giá đổi tiền, gọi Kim Phúc đến, hiện tại người có thể tín nhiệm chỉ có hắn, Kim lão gia nói vài lời.

Kim Phúc nghe được Kim lão gia muốn hắn mang theo Kim dại gia đi xa, chần chờ một hồi an ủi Kim lão gia: “Lão gia, sự tình tới nay còn chưa rõ,chúng ta là một gia hộ như vậy, bất quá chỉ là gia đình bình thường, xem động tĩnh mấy ngày nay, nói không chừng Thánh Thượng đã quên mất chúng ta rồi.”

Ý nghĩ như vậy không phải Kim lão gia không nghĩ tới, nhưng là nghĩ đến chuyện Kim tiểu thư gây lên, nếu nói công chúa làm nô thì không sao, nhưng dám nói công chúa là giả chính là tội lớn tru di cửu tộc, đến lúc đó, Kim gia từ trên xuống dưới đều chạy không được, lắc đầu thở dài, quỳ xuống trước Kim Phúc: “Kim Phúc, ngươi đi theo ta nhiều năm, ta cũng biết ngươi trung thành, ta đành toàn bộ phó thác Kim địa gia cho ngươi chiếu cố.” Nói xong thì khóc lớn lên.

Kim Phúc thấy Kim lão gia quỳ xuống, vội vàng cũng quỳ xuống theo, nghĩ muốn nâng lão gia đứng lên, ai ngờ lão gia động cũng không động, trong lòng Kim Phúc cũng rất sầu thảm, gật đầu nói: “Lão gia, lão nô đi, lão gia cần phải bảo trọng.” Kim lão gia nghĩ tới gia nghiệp của nhà mình, chỉ vì dùng năm nghìn đồng tiền mua trở về một nha đầu, mà toàn bộ bị hủy, khóc lại càng thương tâm khổ sở, khóc nửa ngày, đem thu thập này nọ đưa cho Kim Phúc, thương lượng cùng Kim Phúc, đợi cho khi đêm khuya trời tối đen, gọi Kim đại gia đến, bảo hắn theo Kim Phúc rời đi,

Lúc này, trời còn chưa sáng, từ trên giường Kim đại gia bị kéo đến, xoa hai mắt mệt mỏi, nghe thấy Kim lão gia bảo hắn theo Kim Phúc rời đi, phe phẩy đầu nói: “Phụ thân không đi, ta cũng không đi.” Kim lão gia không dự đóan được hắn còn rối rắm lằng nhằng như vậy, giơ tay lên muốn đánh, nhưng lại không thể xuống tay, đẩy hắn nói: “Ngươi đi nhanh đi, đi theo Kim Phúc, ngươi sẽ có cơm ngon để ăn.”

Kim Phúc hai mắt rưng rưng, lôi kéo tay áo Kim đại gia: “Đại gia, đi nhanh đi, thừa dịp trời còn chưa sáng.” Kim đại gia ôm cây cột, liều mạng không đi: “Không đi, phụ thân không đi, ta sẽ không đi.” Kim lao gia thấy Kim đại gia nháo lên như vậy, sợ hắn nháo lớn, làm mọi người bị náo loạn thức dậy, đến lúc đó, không thể lặng lẽ rời đi được.

Một tay xoa đầu hắn: “Con ngoan, ngươi không cần đi.” Kim Phúc thấy lão gia sửa lại chủ ý, ai ngờ Kim lão gia dùng vật trong tay đánh vào gáy Kim đại gia, Kim đại gia ngất đi, Kim lão gia không đành lòng nhìn con trai một cái, phất tay nói với Kim Phúc: “Ngươi mau đi đi.”

Kim Phúc đỡ Kim đại gia lên, sau đó hắn lại quỳ xuống dập đầu xuống đất lạy ba cái trước Kim lão gia, lúc này mới cắn răng một cái, cưỡi trên lưng trâu, biến mất trong bóng đêm.

Kim lão gia đợi đến lúc không nghe thấy tiếng chân trâu nữa, lúc này mới quay ra nhìn, thấy bên ngoài, bóng đêm đen như mực, cái gì cũng không thấy, trong lòng cầu mong trời xanh có thể thương xót cho đứa con trai này chưa làm chuyện xấu gì, từ nay về sau cho hắn một đời bình yên.

Kim lão gia dựa vào cửa, nước mắt trên mặt còn chưa khô, thẳng đến khi có tiếng gà gáy sáng, chân trời trắng bệch, mặt trời đỏ hiện ra ở phương xa, mặt đất một mảnh sáng rõ, Kim lão gia vẫn còn đứng ở cửa, tính toán lộ trình, lúc này chắc Kim đại gia cũng tỉnh rồi, không biết lúc tỉnh lại, có khóc tìm phụ thân hay không? Có… hay không…?

Kim lão gia xoa xoa nước mắt, nghĩ xem làm cái gì, có thể giữ lại cái mạng này hay không, nhưng cái gì cũng không nghĩ được, chuẩn bị đóng cửa lại, xa xa, lại thấy một đám người, hùng hổ đi hướng nhà mình, Kim lão gia còn tưởng là Chiếu thư của Hoàng thượng truyền đến, nhắm hai mắt lại, chuẩn bị nhận lấy cái chết, thì một thanh âm rất quen thuộc truyền tới: “Họ Kim kia, tiện nhân kia đang ở đâu?”

Kim lão gia mở to mắt, người đi đầu không phải ai khác, mà chính là con rể của mình, Vương Thắng An, chỉ thấy hai mắt Vương Thắng An đỏ lên, phía sau là đám tôi tớ, nhìn ánh mắt hắn, như là muốn đánh sập nhà của mình vậy, Kim lão gia giờ còn chưa biết Vương tiểu thư đã bị hưu, càng không biết Vương Thắng An bị trục xuất khỏi Vương gia, trong lòng Kim lão gia không hiểu vì sao hắn lại tới đây?

Vương Thắng An đã tiến lên đẩy Kim lão gia một cái, Kim lão gia tuổi già sức yếu, suýt nữa bị té ngã, trong lòng không khỏi tức giận, tuy ngươi xuất thân nhà cao cửa rộng, nhưng vài năm vừa qua vẫn kêu ta nhạc phụ, như thế nào không phân biệt tốt xấu, đẩy Vương Thắng An một cái, túm lấy hắn: “Hiền tế, lão già ta cũng làm nhạc phụ của ngươi vài năm, lúc ngươi tới Kiến Khang, ở nơi này, ăn mặc đều là do ta cung cấp đầy đủ, như thế nào lại dám đối ta như vậy?”

Kim lão gia lời còn chưa dứt, vừa nghe thấy những lời này, Vương Thắng An bùng lên hận cũ, nếu không cưới nữ nhi của ngươi làm thê tử, hiện giờ ta cũng không bị trục xuất khỏi gia tộc, nhớ tới mấy ngày trước, đến cầu kiến Vương Tư Không để kể ra oan khuất của Vương muội muội, đau khổ chờ đợi ở bên ngoài, rốt cục nhìn thấy xe ngựa của Vương Tư Không trở về, ỷ vào cùng người hầu đã có chút giao tình, không đợi trình báo, nhưng đã vọt tới bên cạnh xe ngựa của thúc phụ: “Tam thúc, muội muội con không có đi tung tin đồn, nàng bị oan a.” Thanh âm kêu lên rất lớn, không biết Vương Tư Không có nghe thấy hay không, chỉ cần một phần vạn hắn nghe được, huynh muội mình còn có cơ hội chuyển cơ, chỉ thấy Vương Tư Không xốc màn xe lên, nhìn mình liếc mắt một cái rồi không để ý.

Vương Thắng An sợ Vương Tư Không còn chưa nghe thấy, lại lớn tiếng nói một câu, thị vệ ở một bên chờ xem ánh mắt của Vương Tư Không mà làm việc, thấy Vương Tư Không không có ý tứ kêu gặp Vương Thắng An, tự nhiên tiến lên đuổi Vương Thắng An đi, Vương Thắng An chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Tư Không xuống xe vào phủ..

Thấy người mình biết, khi vào phủ lần trước, tiến lên hành lễ, cầu bọn họ cho mình đi vào gặp Vương Tư Không, nhưng người đó không để ý đến hắn, chỉ liếc hắn một cái, phất tay áo, quay đầu đi vào phủ, đợi cho tới đêm khuya, khách nhân cuối cùng tới phủ Vương Tư Không đã đi ra ngoài, cửa lớn bùm một tiếng đóng lại, Vương Thắng An chỉ đành thở dài một tiếng về nhà.

Mấy ngày liên tiếp, đều là như thế, rốt cục đến ngày thứ tư, có người lặng lẽ đi tới nói cho hắn: “Ngươi đừng cầu kiến nữa, chẳng lẽ trong lòng Tư Không đại nhân không rõ , những tin đồn này không phải do muội muội ngươi gây ra, chỉ là, bệ hạ vốn hay nổi nóng, huống hồ ngươi lại ở Kim gia mấy năm, cũng không phải chưa thấy qua công chúa, thấy nàng bị Kim gia đối đãi như vậy cũng không giúp đỡ, thậm chí nghe nói bởi vì ngươi, công chúa càng bị người ngược đãi, ngươi ngẫm lại đi, cho dù không có lời đồn đãi, cũng không thể đối tốt với ngươi, lời đồn đãi cung chỉ là cái cớ thôi, tóm lại ngươi còn chút sản nghiệp, thu xếp cùng muội muội ngươi sống tốt đi thôi, từ nay về sau ngươi không còn là người của Lang gia vương thị nữa.”

Vương Thắng An lúc này mới tỉnh ngộ, nguyên lai không phải do lời đồn đại, chỉ là bởi vì Kim gia, oán hận với Kim gia càng ngày càng nhiều, nếu không phải nhà ngươi đòi vội vàng kết thân, ta cũng sẽ không rơi vào nông nỗi này, vẫn hảo hảo làm quan, nói không chừng có thể cưới công chúa làm thê tử, (Muanho: anh nằm mơ giữa ban ngày…) khi đó ta thật khóai hoạt, mà không phải như hôm nay, như chó nhà có tang bình thường đi cầu người.

Oán hận với Kim gia càng sâu, làm sao có thể dung tha đứa nhỏ trong bụng Kim tiểu thư, chỉ khiến mình bị sỉ nhục thêm mà thôi. Ở nhà uống rượu cả đêm, phân phó gã sai vặt gọi thêm mấy tên lưu manh, đi Kim gia tìm Kim tiểu thư.

Lúc này lại nghe Kim lão gia nhắc tới chuyện hắn đã làm con rể Kim gia vài năm, Vương Thắng An càng hận, một bước tiến lên đẩy mạnh Kim lão gia một cái, nghiến răng nói: “Lão già, nếu không phải ngươi muốn đem tiện nhân kia cho ta, hiện giờ ta đường đường làm quan rồi, làm sao không thú được tiểu thư nhà giàu nhà cao cửa rộng cơ chứ, ngươi còn dám nói?”

Kim lão gia bị hắn đẩy, ngã xuống đất, lưng đập xuống đất, mặt và tay chân hướng lên trời, nghe Vương Thắng An nói mấy câu đó. Kim lão gia ho khù khụ, thiếu chút nữa muốn đứt hơi, Vương Thắng An còn muốn tiến lên đánh Kim lão gia nữa, chợt nghe thanh âm của Vương mụ: “Cô gia, dù cho tiểu thư không đúng, lão gia cũng chưa bao giờ không tốt với cô gia, cô gia sao có thể đối đãi với lão gia như vậy?”

Thấy trời sáng, Vương mụ liền đi ra ngòai tìm Kim lão gia lấy tiền, để đi mua thuốc bổ thân thể cho Kim tiểu thư, mới vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào, sau đó lại thấy Vương Thắng An đẩy ngã Kim lão gia trên mặt đất, Vương mụ vốn là nhìn thấy chướng tai gai mắt, Vương Thắng An đâu còn là Vương Thắng An trước kia nữa, trong lòng nén giận giờ thì vuột ra khỏi miệng.

Vương Thắng An lúc này hận nhất là bị người khác nhắc đến hắn từng là con rể Kim gia, nghe Vương mụ nói như vậy, nhớ tới ngày trước ngược đãi Tiểu Viên, Vương mụ cũng góp phần lớn, lửa giận trong lòng lại bùng lên, không chờ Vương mụ nâng Kim lão gia dậy, tiến lên cho Vương mụ mấy cái bạt tai: “Lão tiện nhân, nếu không phải ngươi ở sau lưng xúi giục, không làm cho công chúa ăn nhiều đau khổ giày vò, những ngày sau này của ta sẽ tốt hơn một chút.”

Vương mụ cũng không yếu đuối như Kim lão gia, nàng ngang ngạnh cả đời, cao thấp Kim gia không ai dám đối nàng có ánh mắt khác lạ gì, tuy nói lúc có chuyện của Tiểu Viên nàng cũng quá kích động, rồi lại nghĩ tới Tiểu Viên bất quá cũng chỉ là nha hòan mất năm nghìn đồng tiền mua trở về, cái này cũng coi như vương pháp, cũng không ai có thể ngăn chủ nhân làm gì hạ nhân, nàng chỉ làm theo tâm ý của Kim tiểu thư thôi, lúc này bị Vương Thắng An đánh cho hai cái bạt tai, trong lòng giận dữ.

Giương mắt lên, liền nhìn thấy một cây côn tử, thuận tay cầm lấy đánh Vương Thắng An, “Họ Vương kia, đừng cho là ta sợ ngươi.” Nói xong, cây gậy cũng đã rơi xuống, Vương Thắng An không nghĩ tới nàng ta dám động thủ, người hắn đã bị trúng mấy cây gậy, ngẩng đầu nhìn mấy tên thuộc hạ hắn mang đến: “Có gì phải sợ, còn không mau đánh cho ta.”

Những người đó có ý nghĩ muốn ở phía sau chiếm chút tiện nghi, nhẹ nhàng mà béo bở, Vương mụ tuổi đã lớn chút, nhưng trước ngực cũng khả quan, những người này tiến lên nói là muốn đánh Vương mụ, có mấy bàn tay không thành thật vói vào trong quần áo của nàng vừa bóp vừa niết.

Vương mụ cũng không phỉa là tiểu thư nũng nịu yếu đuối, không phải chỉ ngồi không, hai tay đẩy ra, liền mắng to, lời mắng này đều là những lời nói phố phường quê mùa, bọn lưu manh cũng không chiếm được tiện nghi gì.

Đang lúc náo loạn, một thanh âm mảnh mai vang lên: “Vương lang, chàng…” Thanh âm mặc dù mảnh mai, nhưng lại làm cho người khác thấy được bên trong là vô hạn tình ý, làm cho mấy tên lưu manh nghe được thanh âm nũng nịu này, cũng quay đầu nhìn nàng, một mỹ nhân yểu điệu đang đứng đó.

Nguyên lai Kim tiểu thư nghe thấy tiếng cãi nhau bên ngòai, kêu vài tiếng người tới đều không ai thưa, chính nàng phải đi ra xem xét, nhìn thấy Vương Thắng An, nghĩ hắn tình cũ khó quên, đến thăm nàng, lại thấy bà vú của mình bị vây lại bởi mấy tên lưu manh.

Một đôi mắt ướt át, đưa tình nhìn Vương Thắng An, trên mặt không hỏi hiện thêm một chút hồng hồng xấu hổ, nàng còn sờ sờ trên người mình, xem còn chỗ nào chưa chỉnh tề không?