Công Chúa, Xem Như Cô Lợi Hại

Chương 30




Nghe lời hối thúc của Qua Lâm, Tô Chỉ liền nói ra trọng điểm. Nhưng nói còn không bằng không nói, Qua Lâm nghe xong, cả người vốn hận không thể cắm đầu xuống đất, ngay sau đó là cười ha hả, "Ngươi lừa ta hả công chúa? Kịch bản phim thần tượng sao? Ngọc bội trùng phùng là gặp người định mệnh hả?" Nói xong, cô lại đột nhiên cảm giác mình nói có gì đó không đúng, lập tức lại giải thích, "À, ờ thì cũng có thể chúng ta có nhân duyên, nhưng sanh thần bát tự* không hợp, cũng có thể trở thành oan gia ah!"

("Sanh thần bát tự" hay còn gọi là "giả thuyết bát tự", là lịch tử của con người. Bao gồm tứ trụ: niên, nguyệt, nhật, thì (năm, tháng, ngày, giờ). Mỗi trụ hai chữ, tức có tám chữ nên gọi là bát tự. Ví dụ, Năm BÍNH THÂN, Tháng CANH DẦN, Ngày GIÁP TUẤT, Giờ GIÁP TÝ)

Tô Chỉ nghe xong không để ý tới cô, sắc mặt lại như băng tuyết vạn năm "Ta cũng hy vọng đây không phải sự thật, ta với ngươi xác thực bát tự không hợp, huống hồ, quan trọng nhất chính là, ngươi là nữ nhân."

Phi!

Nghe xong lời này của Tô Chỉ, Qua Lâm liền mất bình tĩnh "Nữ nhân thì sao? Ngươi xem ta điểm nào không bằng nam nhân? Ngươi ăn mặc đều không phải do nữ nhân cấp cho sao? Bây giờ không phải cổ đại, không cần lãnh binh chiến đấu đâu công chúa ah."

Nữ nhân mới biết rõ nữ nhân muốn gì, vốn Qua Lâm muốn nói những lời này, nhưng nghĩ một chút lại thôi, so với bất kỳ ai khác cô là người hiểu rõ nhất người trước mặt đây danh xứng với thực, là người người cổ đại phong kiến, làm gì biết tình yêu giữa nữ nhân với nữ nhân!

Cũng xác thực như lời Qua Lâm nói, Tô Chỉ căn bản không rõ tình yêu giữa hai nữ nhân, thậm chí... tình yêu giữ nữ nhân với nam nhân nàng cũng không hiểu nốt.

Cho nên nghe Qua Lâm nói như vậy, Tô Chỉ cực kỳ kinh ngạc "Nghe ý tứ ngươi nói, chẳng lẽ hai nữ nhân cũng có thể cùng một chỗ?"

"Nói nhảm, hiện tại là thế kỷ nào rồi. Chỉ có ngươi theo tư tưởng cũ kỹ của người cổ đại." Nói xong cô nghĩ nghĩ, nói thêm "Ngươi xem Khương Ngọc cùng Tề Vi, kỳ thật họ là một đôi, không nhìn ra?"

Tô Chỉ nghe xong, biểu lộ chấn động, cuối cùng lắc đầu.

Qua Lâm nói tiếp "Hai người bọn họ cùng một chỗ rất nhiều năm, ta cũng nhớ không rõ là từ khi nào luôn rồi. Nhưng ngươi xem các nàng, thời điểm bọn họ cùng một chỗ cho người ta cảm giác rất tốt, nam nhân sao có thể so sánh được, nam nhân không phải tốt nhất, thích hợp với bản thân mới là tốt nhất."

Tô Chỉ không cách nào lý giải, nhưng trông thấy biểu cảm trên mặt Qua Lâm lại thấy hơi buồn cười "Vừa rồi ngươi nói rất giống thư tiên sinh."

...

Qua Lâm nghe thấy lại xấu hổ, nhưng cô không phục "Ta xinh đẹp như vậy mà nói là thư tiên sinh à."

"Còn không phải." Rốt cuộc Tô Chỉ cũng nở nụ cười.

Thấy Tô Chỉ cười, bất giác Qua Lâm cũng cười theo. Từ ngày biết công chúa đến nay, hình như đây là lần đầu tiên không khí hòa hợp như vậy, Qua Lâm nghi ngờ, đây có phải là vì khối ngọc kia, quan hệ giữa hai người chẳng lẽ lại tiến lên?

Nhưng dù bất kể thế nào, đó là một khởi đầu tốt.

"Đối với lai lịch của khối ngọc, rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào, sẽ không thực cảm thấy chúng ta..." Qua Lâm xấu hổ chỉ chỉ bản thân, đồng thời chỉ chỉ Tô Chỉ "Cái kia a."

"Không biết." Tô Chỉ lắc đầu "Xác thực như lời ngươi nói, nó chỉ là truyền thuyết. Nhưng hoàng gia rất tôn thờ miếng ngọc này, ta chỉ biết hình như là có liên quan đến quốc sư."

Chóng mặt.

Qua Lâm nghe mà cằm sắp nện xuống đất, vốn cô còn muốn nói đã là truyền thuyết thì không cần tin. Nhưng lại nghe liên quan đến quốc sư, cô liền ngậm miệng lại.

Quốc sư nhưng thật ra là một địa vị phi thường cao, Đế vương phong kiến cổ đại sẽ ban tước vị này cho một cao tăng am hiểu Phật giáo. Nhưng mà đó là theo các triều đại cô biết, còn ai biết Đại Doanh là cái triều đại nào? Nói không chừng địa vị quốc sư kia cao không ngờ tới được, một số Hoàng đế ngu ngốc sẽ toàn nghe lời hắn, ngươi nói quốc sư có lợi hại không?

Nhưng sự tình hình như không đơn giản như vậy, Qua Lâm suy nghĩ một chút, cả người bắt đầu phát lạnh. Người cổ đại tư tưởng phong kiến, cho nên sẽ 100% tin tưởng vào lời nói của quốc sư, không hề nghi ngờ. Qua Lâm sợ rồi nha, cũng vì miếng ngọc này mà Tô Chỉ thay đổi thái độ với mình, sau đó sẽ..

Sao có thể được! Qua Lâm nghĩ đến đây, roàn thân run rẩy, nhưng cô càng nghĩ càng thấy có khả năng, Tô Chỉ mới là tiểu cô nương mười mấy tuổi, nàng biết cái gì? Huống hồ, khi cô tỉnh lại, quả thực thái độ của công chúa thay đổi như ngày và đêm.

Nghĩ tới đây, Qua Lâm có chút ngại ngùng nhìn Tô Chỉ, xoắn xuýt nửa ngày mới thật cận thận nói "Kỳ thật những gì quốc sư nói cũng không nhất định là hoàn toàn đúng, bây giờ phải tin tưởng khoa học, duyên phận là do trời định, sẽ không vì khối ngọc này mà thay đổi, ngươi thấy đúng không?"

Tô Chỉ nhẹ gật đầu, "Ngươi nói rất đúng."

Qua Lâm nghe xong, thở phào nhẹ nhỏm.

Nhưng trong biển người mênh mông, hai miếng ngọc có thể tìm được nhau, điều này chẳng lẽ còn chưa tính là duyên phận sao. Nội tâm Tô Chỉ nghĩ như vậy, nhưng vẫn không nói ra, vì cái gì, nàng không biết. Lúc này nội tâm nàng phi thường mâu thuẫn, một mặt là vì ngọc bội, một mặt là vì nàng và Qua Lâm, cho dù bỏ qua chuyện Qua Lâm là nữ nhân, Tô Chỉ cũng không tìm ra lý do nào để thích cô. Kỳ thật để nàng thích một người rất đơn giản, nhưng nàng biết người nọ tuyệt đối không được là dạng vắt cổ chày ra nước.

Hai người ngồi trên sàn thật lâu, ai cũng không lên tiếng, xem chừng đều đang có chuyện rối rắm trong lòng. Hình như trước đó Tô Chỉ có rất nhiều tò mò, nàng nhìn sắc mặt Qua Lâm vẫn còn tái nhợt, nội tâm không khỏi nghi vấn "Nói xem là có chuyện gì xảy ra dẫn tới những vết thương trên người ngươi?"

"Ờ..." Qua Lâm mở to mắt lên tiếng rồi không nói gì nữa, giống như đang tổ chức cuộc thi tìm ngôn từ. Đợi sai một lúc lâu, cô mới chơi với mấy ngón tay của mình, nói "Đụng người ta, có đánh nhau một chút."

Tô Chỉ nhướng mày, ánh mắt kia thể hiện rõ ý là một chút xíu cũng không tin, Qua Lâm có chút chột dạ, dứt khoát quay chỗ khác không nhìn nàng. Nhưng Tô Chỉ giống như biết tất cả, "Ngươi thật sự cho rằng ta không biết người đi làm gì? Ngươi cho rằng ta nhìn không thấu tiểu tâm tư của ngươi?"

Ai nói như vậy, kỳ thật trong lòng Qua Lâm đã sớm đoán được công chúa khẳng định biết rõ, nhưng không biết tại sao cô không muốn chính miệng mình nói cho nàng biết. Nhưng công chúa thật sự bức quá chặt rồi, Qua Lâm chạy không khỏi, đành phải thành thật khai báo "Chúng ta đi trộm một cái mộ không nhỏ, trừ ta và Khương Ngọc ra, còn có một nam nhân. Ta cũng không biết rõ về nam nhân kia, trên đường đi hắn thần thần bí bí, cực kì âm trầm. Cái mộ kia rất quỷ dị, bên trong là cơ quan trùng trùng điệp điệp, biết sẽ có nhiều nguy hiểm, cho nên ta cùng Khương Ngọc trên đường đi lụm không ít đồ vật, không lâu sau liền muốn ra ngoài. Nhưng nam nhân kia không muốn, lời qua tiếng lại xong xảy ra xô sát, sau đó là bọn ta đánh nhau.

"Rồi sao nữa?"

Qua Lâm cau mày gãi gãi đầu, nói tiếp "Chúng ta đánh nhau rất dữ dội, cũng không rõ là đánh bao lâu, sau đó ai đó đụng phải cái cơ quan nào đó, mặt đất dưới chân nam nhân kia chuyển động, hắn rơi xuống." Nói xong, cô thở dài "Cũng may hắn té xuống dưới, bằng không có lẽ ta không về được rồi, chúng ta lúc ấy đều kiệt sức rồi."

"Khương Ngọc cũng bị thương?" Tô Chỉ hỏi.

"Ừ, bị thương cũng không nhẹ. Hơn nữa sau đó chúng ta đều không có nghỉ ngơi, ngựa không dừng vó, liên tục chạy xe trở về."

"Vì cái gì? Tại sao không tìm đại phu trước."

"Còn không phải vì ngươi!" Nói đến Qua Lâm liền sinh khí, "Ta đi mấy ngày, sợ ngươi không biết dùng thẻ, về nhà sẽ thấy một cái xác khô, cho nên dù bị thương cũng chạy như bay trở về, kết quả ngươi rất tốt, còn xém xíu nữa là đánh chết ta!"

Nói đến đây, sắc mặt Tô Chỉ khó tránh khỏi mất tự nhiên một chút, nàng ho khan một tiếng nói sang chuyện khác "Nguy hiểm như vậy về sau đừng đi làm những chuyện này nữa. Hơn nữa loại chuyện này... tóm lại là không tốt cho lắm."

Qua Lâm cười nhẹ một tiếng, "Ta không đi làm những chuyện này công chúa ngươi ăn cái gì, xài cái gì?"

...

Một câu kia nói thật đúng, ngắn ngủn mất chữ, nhưng Tô Chỉ thật không biết làm sao cãi lại.

Qua Lâm nhìn xem âm thầm cười to, trong lòng cảm thán, lại thắng lợi rồi! Nhưng Qua Lâm là ngươi tốt ah, cô nhìn thấy Tô Chỉ cả buổi không lên tiếng, nội tâm bắt đầu thương hoa tiếc ngọc, "Kỳ thật, nếu ngươi không cả ngày tiêu tiền phung phí mua những cái không cần thiết kia, cũng sẽ sống rất tốt."

Tô Chỉ nhìn cô "Không mua áo quần ngươi sẽ không đi trộm mộ nữa?"

"Cái này..." cái này thật là không dễ trả lời, Qua Lâm nhếch nhếch miệng, cả buổi cũng không lên tiếng được. Không đi trộm mộ cô còn có thể làm gì? Hơn nữa quan trọng nhất là cô không phải vì tiền mà đi trộm mộ, mà là vì những cái đồ cổ kia, cô yêu những tác phẩm nghệ thuật, muốn đi xem một chút, đương nhiên, có thể kiếm thêm tiền sinh hoạt, còn gì tốt hơn.

Cho nên muốn lại muốn, Qua Lâm kiếm cớ nói "Ngươi chưa từng nếm trải cuộc sống, cho nên sẽ không biết được cảm giác khi không có cơm ăn là như thế nào."

Lời này không giả dối, Tô Chỉ xác thực là chưa từng, cho nên đối với vấn đề này không hỏi nhiều. Qua Lâm nhìn bộ dáng Tô Chỉ, nội tâm lại vui vẻ không ngừng, thầm nghĩ, có phải hôm nay mặt trời mọc ở phía tây không, sao cô cảm giác như từ khi cô tỉnh lại, công chúa dễ ăn hiếp hơn trăm ngàn lần ah! Chẳng lẽ lại là vì nàng đả thương mình, trong lòng áy náy? Khó được như vậy, cô phải tận dụng cơ hội này chèn ép công chúa điện hạ một chút.

Nghĩ đến, trông đầu Qua Lâm đột nhiên nhớ ra một sự kiện, "Đúng rồi, mấy ngày nay ngươi như thế nào, trước khi đi ta để cho ngươi không ít tiền, ngươi xài hết bao nhiêu rồi?"

Câu hỏi khiến Tô Chỉ càng thêm quẫn bách, nàng nhìn Qua Lâm, cảm giác người trước mặt có chút không nể mặt mình. Nhưng công chúa điện hạ cảm tác cảm vi*, cho nên phi thường vô tội mở to hai mắt, đưa lên một ngón tay. (chỉ hành vi không sợ nguy hiểm, không kiêng dè bất cứ điều gì)

"Ờ." Qua Lâm gật đầu "Một vạn ah." Cũng không tệ lắm, còn trong phạm vi cô có thể tiếp nhận được.

Nhưng ai biết Tô Chỉ lắc đầu, nhẹ giọng "Mười."

Phốc...

Qua Lâm lập tức cảm giác đầu óc ông ông, nghẹn ngào kêu lên "Ta đi hơn một tuần một chút xíu, sao có thể là mười vạn? Ngươi làm cái gì ah?!"

Tô Chỉ vẫn mở to hai mắt, vô tội nói "Ta vốn không muốn rút tiền, là do Tề Vi đến tìm ta."

Qua Lâm đau lòng nhe răng nhếch miệng, nội tâm kêu to, công chúa ngươi quả thật không hiền, xài tiền cũng không nói đi, còn không biết xấu hổ đổ tội cho người khác! Tề Vi nếu biết ngươi đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người nàng, nói không chừng sẽ thổ huyết đó!