Công Giá

Chương 20: Phần thưởng của Đại Kiều




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thưởng? Tướng công muốn cái gì?”

Khó có được nghe Kiều Ứng Trạch chủ động nói ra yêu cầu, Cung Trác Lương chống hai tay cúi đầu nhìn y, trong lòng rất là tò mò a.

“Đến lúc đó nói cho ngươi biết, phải ở bên kia một tháng, trong nhà trước cần an bài tốt, để bọn nha hoàn tiến vào thu dọn đồ đạc đi.”

Lấy tay nhéo nhéo mặt Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch giúp hắn ngồi dậy, cẩn thận đem quần áo cùng giường bị bọn họ làm hỗn loạn đều sửa sang lại cho tốt, sau đó mới gọi nha hoàn tiến vào phân phó.

Ôn tuyền của Kiều gia có hai nơi, một chỗ chính là người trong nhà dùng riêng, một chỗ khác còn lại là Kiều lão gia dùng làm viện ngắm cảnh chiêu đãi khách nhân, sau đó Kiều lão gia ở nơi này nuôi ngoại thất (vợ lẻ), cũng chính là mẹ đẻ của tam công tử Kiều Ứng Tử hiện tại, trong điền trang cũng không còn chiêu đãi khách nhân, đợi cho Kiều phu nhân phát hiện Kiều Ứng Tử thì mọi chuyện đã xong, Kiều phu nhân chính là có tâm kế, biết đem người đón trở về đặt dưới mí mắt làm di nương, cũng tốt hơn để nàng ở bên ngoài làm nhị phu nhân hưởng phúc, sẽ đem chuyện vạch trần trước mặt lão phu nhân, khóc lóc kể lể một trận thể hiện chút rộng lượng rồi đem người đón về nhà, từ đó về sau nơi này để trống không dùng tới.

Vẫn là lão phu nhân thấy Kiều Ứng Trạch thích yên tĩnh, liền một mình đem nơi này cho y, để Kiều Ứng Trạch có thể ở thoái mái một chút, cho nên hai người đi lần này, cũng không sợ bị người trong nhà quấy rầy.

Thôn trang kia Kiều Ứng Trạch đã gần một năm không tới, chỉ có một quản gia cùng vài nha hoàn tôi tớ trong nom, cho nên hôm nay được lão phu nhân cho phép, liền do Hàm Thư cùng Vũ Họa mang theo ba nha hoàn đi trước dọn dẹp, Văn Thư cùng Nhược Lam mang theo những người khác chuẩn bị mang theo một số đồ vật qua đó, Cung Trác Lương không mang theo Nhược Tử bên người nhưng lại lo lắng, cho nên cuối cùng liền để lại Văn Thư cùng Tình Họa ở lại giữ nhà.

Ngày hôm sau, Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương sau khi thỉnh an các trưởng bối, ann vị ngồi trong xe mang theo hai hạ nhân ba xe hành lý chậm rãi khởi hành ra khỏi thành.

Trong xe ngựa, Kiều Ứng Trạch đem tầng màn xe thật dày kéo lại, chỉ để lại một màn che mỏng, để Cung Trác Lương có thể xuyên qua tầng vải bố mỏng kia nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy một ít bóng dáng mơ hồ, nhưng là không khí náo nhiệt ùa vào cũng là chân thật.

Đây là lần đầu tiên sau khi Cung Trác Lương đến thế giới này nhìn thấy thế giới bên ngoài, lúc trước chỉ có lúc xuất giá cùng về nhà mẹ đẻ kia hai lần rời đi khỏi nhà, đều không có cơ hội ra bên ngoài ngắm nhìn cảnh sắc mở mang hiểu biết, mà trí nhớ của thân thể này để lại cho hắn, cũng đều là một mảnh trời nhỏ bên trong phủ, cho nên vào giờ khắc này, Cung Trác Lương cảm nhận được rõ ràng, bất đồng với nhà giam của nữ tử bên kia, này bên ngoài là thế giới trời cao biển rộng, mới là thiên hạ của nam nhân.

“Không cần phải đi vội, chờ thân thể ngươi tốt hơn cũng được a.”

Thấy Kiều Ứng Trạch ngồi bên cửa sổ gương mặt tái nhợt, thay chính mình chắn đi mấy ánh mắt có thể nhìn trộm ở bên ngoài, Cung Trác Lương đơn giản không hề nhìn ra bên ngoài, kéo mỹ nam bị xe ngựa làm cho váng đầu vào lòng ngực mình nghỉ ngơi.

Nói thật, Cung Trác Lương cũng có chút choáng đầuxe ngựa này không thể sánh với cộ kiệu vững vàng, ở trên quan đạo chạy còn tốt, nhưng gặp phải đá là bắt đầu xốc nảy tra tấn người, cho nên đợi đến buổi chiều đoàn người đi đến ôn tuyền, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch một đôi tiểu phu phu liền ngồi phịch ở trong phòng, thẳng đến giờ cơm chiều mới đứng lên.

Sau khi ăn xong, Kiều Ứng Trạch cuối cùng cũng khôi phục lại chút thể lực, liền cùng Cung Trác Lương đi dạo trong trang viên một chút, nơi này từng là nơi Kiều lão gia cùng bằng hữu vui chơi hưởng lạc, sau lại trở thành nơi giấu tình nhân, cho nên phong cách kiến trúc tự nhiên hướng về hoa lệ tinh mỹ, Kiều Ứng Trạch vốn đối vật ngoài thân không để tâm, có được trang viên cũng không có thay đổi gì, chỉ là đồ dùng đổi thành thanh lịch thuận mắt mà thôi, nhưng là hiện tại có Cung Trác Lương làm bạn, y phát hiện này trong ngày thường không có chú ý tới cảnh vật, hiện tại khắp nơi lộ ra bầu không khí trong lành.

“Ngươi nói có lễ vật cho ta, ở nơi nào a?”

Đi theo Kiều Ứng Trạch nửa ngày rồi cũng không thấy hắn nói gì, Cung Trác Lương chớp mắt quyết định chủ động nói chuyện, hắn đúng là rất ngạc nhiên Kiều Ứng Trạch sẽ đưa cái gì cho mình, còn có y muốn thưởng cho là cái gì.

“Cái kia a…. Chúng ta trở về phòng nói.”

Khó có được nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Cung Trác Lương như vậy, Kiều Ứng Trạch thoáng cái làm vẻ bí mật, lôi kéo hắn trở về phòng, lại dụ dỗ cùng nhau tắm ôn tuyền.

“Tướng công, ngươi liền nói cho ta biết đi.”

Mặc dục bào ngồi ở bên cạnh ao để cho Kiều Ứng Trạch chà tóc, Cung Trác Lương bị tươi cười thần thần bí bí của y  gợi lên lòng hiếu kỳ, lấy cái đầu ướt sũng hướng vào trong lòng Kiều Ứng Trạch cọ cọ.

“Ngươi thấy sẽ biết.”

Ngăn lại Cung Trác Lương đang chơi xấu trên người mình, Kiều Ứng Trạch giúp hắn đem nửa phần tóc chảy mượt, sau đó cầm lấy dây cột tóc của chính mình vòng qua đến trước mặt Cung Trác Lương.

“…….”

Cung Trác Lương nhìn nhìn dây cột tóc trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Kiều Ứng Trạch, nhịn xuống xúc động muốn cười y chơi trò lãng mạn, hơi hơi ngửa đầu nhắm mắt lại, liền cảm thấy vải dệt mềm mại bao phủ trên mắt của chính mình, sau đó bị người ở phía sau mình buộc lại.

“Rốt cuộc là cái gì a?”

Trước mặt Cung Trác Lương một mảnh hắc ám, đi đường hoàn toàn dựa vào chỉ dẫn của Kiều Ứng Trạch, tùy y nửa ôm chính mình hướng vào phòng đi, Cung Trác Lương một bên bị tê nhẫn cười, một bên lại thích thú cùng Kiều Ứng Trạch ngoạn (chơi đùa).

Cung Trác Lương trước kia không chịu nổi nhất chính là hành vi của những người yêu đương kiểu buồn nôn thế này, hiện tại chính mình lại rơi vào chuyện này, hắn cũng không cảm thấy bài xích, ngược lại cảm thấy rất thú vị.

Mặc kệ cái gì buồn nôn hay không buồn nôn, ngây thơ hay không ngây thơ, Cung Trác Lương chính là chỉ cần chính mình vui vẻ là được a.

“Được rồi.”

Dìu Cung Trác Lương đi tới bên giường, Kiều Ứng Trạch nghiêng đi gương mặt ôn nhu nhìn ý cười trên mặt hắn, nhẹ nhàng mở ra dây cột tóc ở trẹn mắt hắn, liền gặp Cung Trác Lương chậm rãi mở ra đôi mắt xinh đẹp trong con ngươi nháy mắt tràng ngập ánh sáng.

“Đây là cho ta?”

Cung Trác Lương nghĩ tới mỹ thực nghĩ tới bộ sách thậm chí nghĩ tới sủng vật, lại căn bản không hướng nam trang suy nghĩ qua, hắn đến Kiều phủ đã hai tháng, cũng mặc hai tháng nữ trang, căn bản không dám nghĩ mình ở Kiều gia  có thể có một ngày quay về mặc nam trang, cho nên cũng không ở trước mặt Kiều Ứng Trạch nhắc tới việc nhỏ này.

Nhưng là không thể ngờ tới, hiện này này đúng là khát vọng lớn nhất muốn được gì đó, cho nên hắn mở to mắt nhìn bộ nam trang màu lam nhạt trên giường, hắn là thật thật tại tại khing hỉ hưng phấn.

“Ân, ta bảo Kiều Minh nói ở bên ngoài làm theo yêu cầu, nói với hắn là ta muốn làm cho em vợ.”

Thấy lễ vật của mình làm cho tiểu nương tử vui vẻ, Kiều Ứng Trạch nhất thời cảm thấy được một phen tâm tư này của mình đã không uổng phí, trong giọng nói khó có được mang theo chút hương vị đắc ý.

Em vợ của y chính là Cung Trác Lương, mà người này cũng chính là tiểu nương tử.

“Tướng công, ngươi thật là tốt, giúp ta mặc!”

Giống như thấy được trên đỉnh đầu của Kiều Ứng Trạch bay bay vái cái chữ to hoa lệ ‘cầu khen ngợi, cầu thưởng cho’, Cung Trác Lương thật muốn đẩy ngã người này hung hăng XO, bất đắc dĩ trơ mắt hắn có lòng mà sức không đủ, hơn nữa còn tò mò người này chủ động muốn thưởng cho, vì thế Cung Trác Lương kiên cường nghịch chuyển xu hướng hóa thành lang sói của mình, kích động muốn mặc thử quần áo.

Dưới sự trợ giúp của Kiều Ứng Trạch bộ nam trang được mặc vô cùng tốt, Cung Trác Lương ngồi trước bàn trang điểm xuyên qua gương nhìn thấy Kiều Ứng Trạch đang chải tóc cho mình.

Nói đến kiểu tóc của thời đại này, Cung Trác Lương thật sự là không thể không phun tào một chút, hài tử dưới tám tuổi đều rất bi kịch, buộc bím tóc lòe loẹt, Cung Trác Lương gặp qua kinh điển nhất chính là, tiểu nhi tử của vợ một người quản gia, đầu tóc cắt ngắn thành hình dạng mọt quả dứa, làm cho Cung Trác Lương mỗi lần nhớ tới không nhịn được lại thở dài…. Nhóm trẻ con sau mười tuổi đều nghĩ không ra sáng ý a.

Cũng may từ tám tuổi về sau là có thể buộc tóc lên rồi, bình dân một chút chính là buộc đuôi ngựa dùng vải bố buộc lên, kẻ có tiền một chút thì búi tóc thành nhiều kiểu đa dạng một chút, lại buộc dây cột tóc nạm vàng nạm ngọc hay trâm cài linh tinh.

Cũng có cái gọi là người phong lưu sẽ cài trâm hoa, tỷ như phá gia chi tử Cung Trác Ngọc đại ca của Cung Trác Lương, trên đỉnh đầu cài một đóa hoa đỏ thẩm từng đem Cung Trác Lương kêu một tiếng như sét đánh giữa trời quang.

Tương tự mũ trang sức phải chờ đến hai mươi tuổi làm lễ cập quan (tương tự như lễ trưởng thành) rồi mới được mang, đó là nam tử đều sẽ búi tóc,bọn họ lấy sạch sẽ đoan chính làm đẹp, nửa buộc lên nửa thả trên vai đã là kiểu tóc thâm căn cố đế trong kịch truyền hình, ở trong này nghe chỉ có những người thất bại hoặc trai chưa vợ mới có, dù sao hắn cũng là chưa thấy qua có kiểu tóc như thế, Cung Trác Lương đối với sự thâm âu này có chút đáng tiếc, hắn chính là cảm thấy được cái loại kiểu tóc này phi thường phi thường đẹp trai a.

Suy nghĩ ngày càng đi xa, chờ lúc Cung Trác Lương phục hồi tinh thần, Kiều Ứng Trạch đã giúp hắn buộc tóc xong, đơn giản buộc thành đuôi ngựa nhẹ nhàng khoan khoái, dây buộc tóc phối hợp cùng quần áo đều xinh đẹp giống nhau, trên dây cột tóc còn có một khối bạch ngọc ấm áp trơn bóng, tăng thêm khí chất tuấn tú của Cung Trác Lương càng không tầm thường.

“Thế nào?”

Sau khi đối với gương trang điểm trái nhìn phải nhìn, Cung Trác Lương xoay người tiến tới trước mặt Kiều Ứng Trạch, nghĩ thầm quả nhiên là người dựa vào ăn mặc a, chính mình tẩy sạch lớp trang điểm thay vào nam trang, rõ ràng chỉ là một mỹ thiếu niên, so với bộ dáng gầy teo ốm yếu của hai tháng trước, bây giờ đã có chút thịt cũng có chút khí thế, thật sự là không tồi không tồi.

Cũng may mắn hắn kiếp trước làm nam nhân hai mươi sáu năm, cho nên mặc nữ trang lâu như vậy cũng không thật sự trở thành nữ nhân.

“Đẹp.”

Nhịn không được lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt mềm mại của Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch thực cảm thấy được hắn so với bộ dáng mình vẽ ra còn muốn càng trong sáng, càng thu hút người thích.

“Lể vật này ta thật thích, tướng công muốn thưởng cái gì đây?”

Mặc trở về nam trang, tâm tình lo lắng của Cung Trác Lương cũng tốt hơn, hứng thú đùa giỡn tướng công nhà mình cũng mảnh liệt hơn, hắn vỗ về Kiều Ứng Trạch ngực càng thêm sát vào y, cười tủm tỉm nhìn gương mặt Kiều Ứng Trạch nhanh chóng chuyển sang màu hồng.

“Ta…… Ta có thể hôn nhẹ ngươi không? Trác, Trác Lương.”

Không mở mắt cùng đối diện với Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch nhẹ giọng nói ra kỳ vọng của chính mình, y muốn hôn môi Cung Trác Lương, không phải lấy thân phận của Cung Trác Nghiên che lấp dưới hình dáng thiếu phu nhân, mà là Cung Trác Lương chân chân thật thật.

“Ân.”

Cơ hồ là bị một tiếng ‘Trác Lương’ kia đánh gục, Cung Trác Lương cơ hồ phải trực tiếp bổ nhào đến gặm cắn môi Kiều Ứng Trạch, nhưng hắn vẫn cứng rắn nhẫn xuống xúc động này, bày ra một bộ thục nam bộ dạng thùy hạ mắt gật đầu, sau đó ngẩng cằm chờ đợi Kiều Ứng Trạch chủ động hôn xuống.

Kiều Ứng Trạch rốt cuộc là ngượng ngùng nhìn chăm chú Cung Trác Lương rồi hôn xuống, y nhẹ nhàng dùng tay phải che lại hai mắt Cung Trác Lương, sau đó nhìn Cung Trác Lương hơi hợi gợi lên khóe miệng, chậm rãi cuối đầu đem môi dáng lên môi đối phương, hôn một cái nhợt nhạt, nhợt nhạt hôn một cái.

Cảm giác được đôi môi cánh hoa mềm mại vừa chạm vào đã rời khỏi, Cung Trác Lương rốt cuộc nhịn không được ý cười, một tay bắt lấy cổ tay Kiều Ứng Trạch kéo khỏi mắt của mình, sau đó cười khẽ nghiêng đầu truy tìm đôi môi người nọ dán lên, tại ánh mắt kinh ngạc của đối phương vươn đầu lưỡi liếm qua hàm rằng của y xâm nhập vào trong, sau đó một tay ôm lấy thắt lưng Kiều Ứng Trạch đưa y tiến về phía giường, cuối cùng đem người nọ đặt trên nệm giường mềm mại.

“Trác, Trác Lương?”

Một trận mê muội qua đi Kiều Ứng Trạch đã muốn ngã xuống giường, y khẽ nhếch miệng ngơ ngác nhìn thiếu niên trên người cười đến đường hoàng, vừa mới đột nhiên bị cái kia hôn sâu dọa sợ, vừa mới đó là lưỡi của Cung Trác Lương, lưỡi……..

“Tướng công muốn thưởng cũng đã được thưởng, lúc này nên đổi lại là nương tử đáp lễ.”

Đặc biệt nhấn mạnh âm đọc chữ nương tử, Cung Trác Lương lại chụp lên môi của Kiều Ứng Trạch, dạy cho y biết thế nào mới là hôn môi chân chính…. Không phải bởi vì X dục, cũng không phải bởi vì tìm kiếm kích thích, Cung Trác Lương hiện tại chỉ muốn hảo hảo hôn môi Kiều Ứng Trạch, hảo hảo dạy cho y biết cái gì là hôn.

XXXXXXXXXXXXXX

Cung gia nhị thiếu gia đến điền trang ôn tuyền……

Cung gia nhị thiếu gia cùng thiếu phu nhân có bảy phần giống nhau……

Cung gia nhị thiếu gia cùng thiếu gia vừa thấy hợp ý, được thiếu gia lưu lại trong điền trang ở tạm.

Cung gia nhị thiếu gia….

Cung Trác Lương một thân nam trang nhàn nhã đi dạo ở trong điền trang, nhẫn xuống xúc động muốn ngửa mặt lên trời kêu gào một phen, thư thư phục phục duỗi thắt lưng.

Nghĩ tới tối hôm qua Kiều Ứng Trạch bị hôn đến ý loạn tình mê bộ dáng rất đáng yêu, Cung Trác Lương trong lòng liền cảm thấy từng trận ngứa, thực hận không thể làm cho thân thể chính mình lập tức trở nên thành thục a…..

Đang lúc miên man suy nghĩ, Cung Trác Lương nghe được một tiếng có ngựa từ xa hướng lại gần, mà đối phương hiển nhiên cũng không phát hiện ra hắn, cho nên nhằm về phía điền trang vòng vo ngoằn ngoèo vài vòng rồi tới hướng của chính mình, Cung Trác Lương nhìn thấy thân ảnh hắn dần dần tới gần cảm thấy thực quen mắt……..

“Vị tiểu huynh đệ này…… Chính là họ Cung?”

Thiếu niên lập túc tò mò lại khó nén kinh diễm nhìn tiểu công tử tuấn tú trước mặt, bất giác liền lộ ra ý cười trong sáng.

“Thúc….. Đúng vậy.”

Thiếu chút nữa một tiếng ‘thúc thúc’ đã thốt ra, Cung Trác Lương lập tức người đầy đầu hắc tuyến.

Tươi cười chói mắt như ánh mặt trời, trừ em chồng Kiều Ứng Hiên của hắn ra thì còn ai nữa, Cung Trác Lương còn ở trên mặt người thứ hai nhìn thấy qua.

****

**Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mỗ Lạc: Tiểu Kiều ra sân khấu.

Kiều Ứng Hiên (đỡ tường thở dài): giống như không có ai hoan nghênh ta, các nàng đều hướng về ca ca.

PS: Cái kia kiểu tóc hình quả dứa của tiểu hài đồng là có tranh vẽ chứng minh chân thật, ta có gửi trong diễn đàn, đầu của tiểu hài tử cổ đại đúng là 囧 người a.

Đã dâng ở nơi này~~

***Phong Hạ nói ra suy nghĩ của mình: Dịch hết tất tần tật những gì của tác giả thôi chứ tui không thấy cái hình nào hết a *ngó**liếc* không thấy hehe… Không biết Tiểu Kiều có phải tiểu tam hơm nữa, tui chưa có đọc hết đâu, vừa edit vừa đọc thôi. Cơ mà cái đoạn bịt mắt tặng quà ta tưởng là Đại Kiều cởi đồ dâng mình lên cơ, ta đen tối quá chăng???

Ảnh này tui tìm thấy trên mạng ấy, tự dưng cảm thấy trẻ em cổ đại đúng là bi kịch mà~~~

wac-20150613133422511-0613_19011_001_01bjpg