Công Khai

Chương 14




Tần Mang vừa nói hai chữ ngắn ngủi này xong, cả phòng bao liền yên lặng như tờ.

Hầu hết các ông chủ lớn có mặt ở đây đều thuộc vòng giới nhà giàu, họ hiếm khi để ý đến những tin tức giải trí, chỉ có một số ít trong đó biết tới.

Đặc biệt là vẻ đẹp sắc sảo có tính công kích của Tần Mang, độ nhận diện cực cao. Dễ như trở bàn tay biến Thẩm Uyển Âm đang bắt chước trở nên làm nền cho cô.

Trước sự chú ý của rất nhiều ông chủ, Tần Mang thản nhiên mà đi lướt ngang qua Thẩm Uyển Âm đang chặn đường, dùng đôi mắt đẹp nhìn bốn phía, phát hiện không có chỗ trống.

Ánh mắt cô dừng ở trên người Hạ Linh Tễ.

Ánh đèn giả cổ mờ ảo, người đàn ông chỉ ngồi im lặng như vậy, dáng vẻ tao nhã điềm đạm, nhưng tự nhiên lại có một loại cảm giác áp bức khiến người ta không dám đến gần.

Đó cũng là lý do tại sao Thẩm Uyển Âm nghiêng người nửa quỳ xuống sàn.

Theo bản năng sợ mình sẽ mạo phạm đến thần linh.

Nhìn nhau nửa giây, Tần Mang không chút do dự, dứt khoát nhanh nhẹn mà ngồi lên đầu gối của Hạ Linh Tễ.

Cánh tay tinh tế như ngó sen, quấn lên cần cổ thon dài lạnh lẽo của người đàn ông.

Cái gì mà thần linh hay không thần linh cơ chứ.

Cô ngẫu nhiên đến hội quán này cùng đoàn phim ăn bữa cơm, vậy mà cũng có thể gặp được cái đồ đàn ông chó không tuân thủ nam đức này ở cách vách trêu hoa ghẹo nguyệt.

Thẩm Uyển Âm lập tức phản ứng lại, trơ mắt nhìn động tác càn rỡ của Tần Mang, đầu gối cứng đờ của cô ta từ từ đứng thẳng lên, nhìn cô nghi ngờ nói: “Tần Mang…..cô dựa vào đâu mà từ chối thay Hạ tổng.”

Một người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám ngồi trên đùi một người đàn ông cao quý như thần thánh, giơ tay nhấc chân đều thoải mái ung dung, mang theo phong thái quyến rũ câu hồn đoạt phách khó có thể bắt chước được.

Tần Mang tựa như nghe được cái gì đó buồn cười, nhẹ nhàng cười một tiếng, giống như lông vũ cọ qua đầu quả tim.

Đôi mắt ngấn nước, cô nghiêng mắt sâu kín nhìn người đàn ông mà cô đang dùng làm đệm, thốt ra câu nói đầy quyến rũ: “Hạ tổng, không phải anh đã hứa với em, nếu như anh muốn dùng quy tắc ngầm, thì anh sẽ cân nhắc đến em trước sao?”

Mọi người đều há hốc miệng: Nói ra được lời này, cô cũng quá dũng cảm đấy!!

Cậy đẹp mà lên mặt sao?

Nghe đồn những năm gần đây, có rất nhiều nữ minh tinh, thậm chí là thiên kim tiểu tư nổi tiếng tự cho mình là xinh đẹp, liền hạ thấp hình tượng, theo đuổi hoặc câu dẫn vị này, nhưng anh tỏ ra như mình không nhu cầu ở phương diện này.

Đến nay, chưa từng có một người phụ nữ nào thành công tiếp cận được anh, vô dục vô cầu, trai giới dưỡng tính, những người không biết còn tưởng anh đã đắc đạo thành tiên, không màng hồng trần thế tục.

Nhưng bây giờ, người đàn ông này lại để một nữ minh tinh có thân hình nóng bỏng quyến rũ mà làm càn ngồi trên đùi mình một cách ngạo mạn như vậy.

Vậy có phải là chứng mình rằng——-

Tất cả mọi người đang đợi câu trả lời của Hạ tổng.

Ai ngờ—–

Vài giây sau, Hạ Linh Tễ không có cảm xúc gì “Ồ” một tiếng, sau đó lại tựa như suy nghĩ mà hỏi: “Anh đã nói như vậy sao?”

Thẩm Uyển Âm tựa như nghe được âm thanh cứu rỗi, trong mắt lại nhen nhóm hy vọng: “Hạ tổng chưa từng nói như vậy.”

Vừa dứt lời.

Bầu không khí lạnh lẽo trong phòng bao liền trở nên mỏng manh như pha lê.

Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mang nháy mắt lập tức tắt ngúm.

Vậy mà đồ chó này lại không thèm phối hợp với cô!!

Chẳng lẽ anh thật sự nhìn trúng Thẩm Uyển Âm rồi?

Ánh mắt lướt qua Thẩm Uyển Âm, đột nhiên dừng lại ở mái tóc đen dài và xoăn của cô ta—

Có chút quen mắt.

Càng nhìn càng giống kiểu tóc cô yêu thích hàng ngày, đến cả phần uốn xoăn cũng giống y hệt.

Nghĩ tới những lời cô ta nói trước khi cô bước vào cửa, lông mày mảnh khảnh của Tần Mang khẽ nhíu lại.

Cánh tay lỏng lẻo câu lấy cần cổ người đàn ông từ từ siết chặt lại, đuôi mắt ửng hồng khẽ nhếch lên: “Làm sao lại chưa nói.”

Ngay sau đó, cô ghé sát vào tai anh, nói từng chữ với âm lượng chỉ có hai người họ mới nghe được: “Em do đích thân Hạ phu nhân chỉ định.”

“Đệ nhất hoa giải ngữ.”

Là do Hạ phu nhân đích thân chỉ định.

Cho nên——

Hạ Linh Tễ vân đạm phong kinh mà tựa lưng vào ghế, đôi mắt xanh xám quét qua đám người, giọng nói lạnh lùng không thể nghi ngờ: “Các vị, mời tự nhiên.”

Ý tứ đuổi người rất rõ ràng.

“Hạ……”

Thẩm Uyển Âm còn chưa từ bỏ ý định, cô ta kém Tần Mang chỗ nào, dựa vào đâu mà cơ hội cuối cùng của cô ta cũng bị Tần Mang phá hỏng.

Rõ ràng.

Rõ ràng ánh mắt đầu tiên của Hạ tổng là nhìn cô ta cơ mà!

Thư ký Tùng và nhóm vệ sĩ đang đợi ngoài cửa bước vào, tư thế cung kính nhưng vô cùng nguy hiểm: “Các vị, mời.”

Chủ ý là đề phòng Thẩm Uyển Âm.

Thư ký Tùng phát hiện ánh mắt của cô ta nhìn phu nhân không quá thích hợp.

Khi bắt buộc bị “tiễn” ra khỏi cửa, Thẩm Uyển Âm liếc nhìn thân ảnh của hai người dưới bóng đèn, phảng phất như một đôi thần tiên quyến lữ, trong lòng đầy oán hận nhưng không có nơi nào để trút giận, đột nhiên nói: “Hạ tổng, nếu ngài không có ý gì với em, vậy tại sao ngay từ đầu lại nhìn em như vậy?”

“Làm em….có ảo tưởng với ngài.”

Cô ta có ý gì?

Ám chỉ Hạ tổng liếc mắt đưa tình với cô ta?

Thư ký Tùng thậm chí không dám nhìn vẻ mặt của phu nhân nhà mình.

Nếu không phải nhớ kỹ đạo đức quân tử không được ra tay đánh phụ nữ, thì anh ta thực sự muốn bịt miệng người phụ nữ này lại.

Nói năng linh tinh.

“Cô Thẩm, đây không phải là nơi để cô hồ ngôn loạn ngữ.”

Thư ký Tùng chặn tầm nhìn của cô ta, mạnh mẽ bảo vệ sĩ đuổi cô ta đi.

Còn anh ta,

Sẽ chờ ở bên cạnh, kẻo phu nhân và Hạ tổng cãi nhau, còn có thể giải thích thay Hạ tổng vài câu.

Không ngoài dự liệu, hai người đều không coi lời khiêu khích châm ngòi ly gián của Thẩm Uyển Âm ở trong lòng.

Thậm chí còn không nói chuyện.

Dường như là một người không liên quan.

Hạ Linh Tễ đang muốn động đậy đầu gối một chút: “Bà Hạ…..”

Anh vừa mở miệng ra.

Tần Mang đang thật sự nghiêm túc suy nghĩ về chuyện đầu tóc của Thẩm Uyển Âm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Còn cho rằng Hạ Linh Tễ lại muốn lôi chuyện cũ ra tính toán.

Cô phản xạ có điều kiện tiếp lời anh: “Bà Hạ, tôi là một người làm kinh doanh chân chính, không dùng quy tắc ngầm, nó không phù hợp với tác phong làm việc của Hạ mỗ.”

Tần Mang bắt chước giọng điệu thường ngày của Hạ Linh Tễ, nhanh nhảu nói trước anh một bước.

“Thế nào, học có giống không?”

“Không phải anh định nói điều này sao?”

Phì.

Thư ký Tùng đứng bên ngoài tấm bình phong đang cật lực kiềm chế nét mặt, đem tất cả những chuyện đau buồn trong đời đã trải qua đều nghĩ lại một lượt.

Không dám cười.

Nhưng! Thật sự quá giống!

Phu nhân thật sự là một thiên tài bắt chước.

Đối diện với ánh mắt ngây thơ vô tội và ranh mãnh của Tần Mang, Hạ Linh Tễ duỗi ngón tay ngọc ra, chậm rãi đưa lên nới lỏng cà vạt đang thắt chặt, khuôn mặt vốn luôn tràn đầy vẻ cấm dục lạnh lùng, lúc này lại cười nhẹ: “Không.”

“Hạ mỗ muốn nói là——”

Giọng nói khàn khàn và đầy từ tính của Hạ Linh Tễ dừng lại một giây, sau đó mới nói nốt nửa câu còn lại bên tai cô một cách rõ ràng,

“Bà Hạ, anh cứng rồi.”

Tần Mang: “????”

Cô vô cùng nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm hay không.

Aaaaaaaaaa!

Đồ đàn ông chó này không biết xấu hổ!!!!!

Làm thế nào mà anh có thể với khuôn mặt lạnh lùng này lại nói những lời vô sỉ như vậy, làm ra những hành động hạ lưu như vậy cơ chứ!!!!

Đôi môi hơi hé ra, một câu cũng không nói ra lời.

Nào ngờ—-

Anh lại vân đạm phong khinh nói tiếp: “Em ngồi lâu quá.”

Ngay sau đó, thân hình Tần Mang cứng đờ lại, mới nhận ra anh thực sự không hề nói dối.

Vừa rồi cô đang suy nghĩ chính sự, làm gì có hơi đâu lo lắng anh đang ở tình huống như thế nào!

Nói xong, Hạ Linh Tễ thân sĩ di chuyển cô một chút: “Mạo phạm đến anh rồi, cô Tần có thể xuống được không?”

Tần Mang đột nhiên đứng dậy: Muốn mắng người, nhưng lại bị câu cuối cùng của anh làm cho nghẹn lại ở trong lòng.

Càng nghĩ càng cảm thấy, không thể cứ như vậy mà thua anh được!

Vậy lúc anh nói câu “anh cứng rồi” không phải là cũng đang mạo phạm cô sao?

“Thật ngại quá, mạo phạm tới Hạ tổng băng thanh ngọc khiết rồi.”

Cuối cùng, đại tiểu thư hít một hơi, ép mình bình tĩnh lại, đưa cánh tay thon dài ôm lấy người mình, từ trên cao nhìn xuống liếc anh một cái, âm dương quái khí* nói: “Còn không phải vì cảm giác tồn tại của anh quá kém sao.”

*Âm dương quái khí: ý là kiểu nói kháy, móc mỉa nói chung đó.

“……”

Hạ Linh Tễ cười.

Hàng mày giãn ra đẹp như tranh vẽ, giống như loài hoa ăn thịt người xinh đẹp mà cực kỳ nguy hiểm, khắp nơi đều tràn ngập sự nguy hiểm trước cơn bão.

Một lúc lâu sau.

Đôi môi mỏng của anh thốt ra hai chữ: “Tốt lắm.”

Thư ký Tùng khóc.

Hận không thể ngay lập tức nhắm mắt bịt tai lại!!

Liệu anh ta thực sự có thể sống sót mà bước ra khỏi cánh cửa phòng bao này hay không.

*

Hạ phu nhân đã phải trả giá to lớn cho sự âm dương quái khí của mình.

Ngày đầu tiên quay phim, Tần Mang không phải bị kịch bản đánh bại, mà là bị Hạ Linh Tễ đánh bại.

Lúc đầu vẫn còn cứng miệng: “Hạ Linh Tễ, đồ chó này!”

Sau đó, lại dùng kế hoãn binh: “Chồng ơi ~ em thật sự biết sai rồi……”

“Bà Hạ làm sao có thể sai được, là Hạ mỗ sai.”

“Anh không sai…..Hạ tổng của chúng ta làm sao có thể phạm sai lầm được? Rõ ràng là em sai.”

Lần đầu tiên, Tần Mang cướp lấy lời nhận sai, rất chân thành mà thừa nhận lỗi lầm.

“Không, là Hạ mỗ chưa đủ cố gắng, để sự hiểu biết của bà Hạ đối với Hạ mỗ chưa đủ sâu sắc.”

“Rất, rất sâu rồi!”

Người đàn ông chậm rãi nói: “Ồ?”

“Sâu đến đâu?”

“……”

Hạ phu nhân trước nay miệng lưỡi sắc bén, nhưng lần này không thể nói ra lời.

Có phải muốn cô viết một bài luận văn, lấy sự “sâu sắc” làm chủ đề, trình bày kỹ càng tỉ mỉ một phen thì mới có thể qua cửa?

Hạ tổng tỏ vẻ tán thành: “Được.”

Tiếp tục đề nghị: “Bình thường luận văn toàn yêu cầu 3000 chữ, vậy……”

Tần Mang vẻ mặt vô tình: “Cút!”

—————

Sáng sớm hôm sau.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa vào phòng ngủ chính rộng rãi, ánh sáng vàng chiếu lên chiếc giường nhung đen lộng lẫy, nhiệt độ trong nhà ngày càng cao, Tần Mang như thường lệ bị đánh thức bởi thể chất bếp lò nhỏ của mình. Cổ tay thon dài vô thức mò mẫm sang một bên, theo thói quen muốn tìm máy điều hòa nhân tạo để giải nhiệt nhưng lại sờ thấy một mảng trống rỗng.

Cô cố gắng mở đôi mắt ngái ngủ của mình ra.

Cô mơ màng phát hiện, người đàn ông vốn đang ngủ bên cạnh mình đã biến mất, đến cả chiếc vali ở ngoài cửa cũng không thấy đâu.

Hừ!

Đến không nói một tiếng, đi cũng không nói một tiếng.

Làm Tần Mang có cảm giác như mình bị coi làm “gái”.

Đặc biệt là khi cô vô tình rút ra một tấm danh thiếp ở dưới gối, loại cảm giác này càng rõ ràng hơn!

Danh thiếp với dòng chữ bạc trên nền đen mang đậm nét cá tính của Hạ Linh Tễ.

Rất cao quý và lạnh lùng chỉ có—–

Tên + Công ty.

Thậm chí đến chức vụ cũng không có, dường như chắc chắn tất cả những người có được tấm danh thiếp này, đều biết đến anh là ai.

Chỉ là cái hình ảnh này, cứ cảm thấy kỳ kỳ thế nào đấy??

Đến giờ quay phim rồi, Tần Mang không suy nghĩ sâu xa nữa mà cất danh thiếp vào trong túi, sau đó đi tới trường quay.

….

Trong phòng hóa trang.

Tần Mang rũ mi xuống, như đang nghĩ ngợi điều gì mà nghịch nghịch tấm danh thiếp đen trên tay, đầu ngón tay trắng nõn mềm mại nhéo vào mép sắc nhọn, làn da mỏng manh dường như chỉ cần không chú ý thì liền sẽ bị thương.

Liên quan đến chuyện đóng phim, Hạ Linh Tễ thực sự rất tôn trọng sự nghiệp của bà Hạ.

Nếu nói anh không cố ý, thì đúng, từ cổ trở lên thì sạch sẽ mịn màng.

Nếu nói anh cố ý——

Trên mắt cá chân của Tần Mang có một vết bàn tay rất rõ ràng.

Lúc này, Tiểu Đồng đỏ bừng mặt giúp Tần Mang che kem khuyết điểm lên hai mắt cá xinh đẹp.

Mạnh Thính ở bên cạnh họ nhẹ một tiếng, dặn dò: “Lần sau bảo Hạ tổng chú ý một chút.”

Nếu lúc này là quay cảnh hành động đánh nhau, không cẩn thận cọ sát làm lộ ra.

Lại bị nhóm truyền thông đến thăm ban chụp được…..

Thì là chuyện lớn rồi.

Dù sao Tần Mang vừa mới lập lời thề sự nghiệp, dựng lên ngọn cờ sáng trong giới giải trí, nếu chuyện này sau lưng bị truyền ra dấy lên scandal, Mạnh Thính cũng không dám nghĩ nữa.

Sau đó anh ta chuyển đề tài, nói chuyện nghiêm túc: “Tối qua em có nhắc tới Thẩm Uyển Âm có điểm không thích hợp, anh đúng là nhờ người tra ra được chút chuyện!

“Cái gì?”

Tần Mang cuối cùng cũng có hứng thú, khi thợ tạo mẫu tóc hỏi về phụ kiện, cô thản nhiên chỉ vào một chiếc trâm cài áo hồng ngọc có hình dáng độc đáo, nữ chính trong bộ phim có rất nhiều trang sức châu báu quý giá, đều là cô mang từ nhà tới. 

Trợ lý của stylist bên cạnh Tần Mang cũng chân thành khen ngợi: “Thẩm mỹ của cô Tần thật sự quá tốt.”

“Phối hợp với trang phục cực kỳ hoàn hảo.”

Nghĩ đến những gì mà Vệ Thấm và Thẩm Uyển Âm đã làm, Mạnh Thính không giấu nổi vẻ chán ghét: “Thẩm Uyển Âm cố ý bắt chước em.”

“Cố ý bắt chước em?”

Tần Mang khẽ cau mày, có chút nghi hoặc: “Không phải cô ta ra mắt sớm hơn em sao?”

Sau khi cô vào giới giải trí, Thẩm Uyển Âm đã trở thành “nữ thần có khuôn mặt đẹp nhất” nổi tiếng trong giới rồi.

“Đây là điểm đáng ghê tởm của đoàn đội cô ta!”

Mạnh Thính càng nói càng tức giận.

Thiếu chút nữa không nhịn được ném Ipad xuống trước mặt đại tiểu thư.

Anh ta hít sâu một hơi, mới nói một câu hoàn chỉnh: “Vệ Thấm đã xem được video em múa trên sư tử trắng, lúc đó chưa có nhiều người phát hiện ra, cô ta đoán rằng em sớm sẽ bạo thôi, nên liền đi trước một bước, thay đổi tạo hình của Thẩm Uyển Âm, với cách trang điểm tương tự của em, lấy dáng vẻ “nữ thần có khuôn mặt đẹp nhất” để xuất hiện trước mặt mọi người. Lúc đó còn dựa vào nhiệt độ cao của hình ảnh cô ta đi thảm đỏ trên liên hoan phim, lập tức liền gán cái hình tượng đó lên người cô ta.”

“Sau khi em ra mắt, bọn họ càng biết chơi hơn. Bọn họ lấy những bức ảnh tạp chí đã qua chỉnh sửa của Thẩm Uyển Âm ra và so sánh với ảnh hàng ngày của em, sau đó marketing để khen chê lẫn lộn. Chờ sau khi em chính thức xuất hiện trên và ngoài màn ảnh, mọi người sẽ nhận xét rằng em rất xinh đẹp, nhưng chẳng phải Thẩm Uyển Âm vốn đã xinh đẹp hơn em trước đó, thì sự xinh đẹp cũng em cũng chỉ bình thường thôi? ”

Mạnh Thính lật một tấm ảnh trên ipad đưa cho Tần Mang xem: “Em xem đi, trước khi em ra mắt, cô ta trông như thế này.”

Đóa hoa trắng thanh thuần.

“Cho nên, cô ta đã nếm quen trái ngọt của việc bắt chước em, sau đó biến thái đến nỗi ngay cả độ cong của lọn tóc cô ta cũng muốn phải giống hệt em?”

Mạnh Thính không nhịn được cười lạnh một tiếng.

“Không trách cô ta hận không thể khiến em mang tiếng xấu để rời khỏi giới giải trí. Đó là vì cô ta phát hiện bộ phim này của em hot rồi, fans cũng nhiều hơn, sợ người qua đường sẽ không tin những tài khoản thủy quân của cô ta marketing nữa.”

“Ừm, cô ta vậy mà cũng thật sự dám nghĩ ra.”

Cô nhìn vẻ đẹp hoàn mỹ không tỳ vết của mình phản chiếu trong gương.

Môi đỏ nhếch lên một độ cong nguy hiểm: “Nếu cô ta để ý chuyện có thể chèn ép em hay không, vậy sẽ cho cô ta cơ hội đó.”

Sau đó thong thả ung dung mà nói nhỏ vài câu.

Mạnh Thính nghe xong, nhịn không được nói: “Quả nhiên, độc nhất….”

Còn chưa nói xong.

Dưới ánh mắt uy hiếp của Tần Mang, anh ta yên lặng đổi: “Nhất….tiên nữ có tấm lòng lương thiện nhất.”

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa của nhân viên công tác: “Cô Tần, đến giờ quay phim rồi.”

“Tới đây.”

Tần Mang tiện tay ném tầm danh thiếp mà mình chơi suốt một tiếng đồng hồ vào trong hộp trang sức, lúc chuẩn bị lên phim trường, cô quay người lại, đột nhiên trong đầu lóe lên cái gì đó, đầu ngón tay cứng đờ lại.

Cuối cùng cô cũng nghĩ ra, tại sao lúc sáng sớm nay khi cô tỉnh lại thì tìm thấy tấm danh thiếp này để dưới gối trong phòng tổng thống.

Mọe nó cái này không giống cảnh tổng tài bá đạo đi nhầm phòng, ngủ nhầm người sao, cuối cùng để lại cho đối phương một tấm danh thiếp rồi rời đi, ngầm ám chỉ nữ chính sau khi ngủ dậy thì đến nhận thù lao. Nữ chính quật cường tuyệt đối không chịu cúi đầu trước tiền tài, mãi cho đến 3 năm sau, sau khi nữ chính đã nổi tiếng rồi, liền đem theo một đứa bé thiên tài đến để nhận chồng/cha, đúng là đoạn kịch bản kinh điển trong trong truyện ngôn tình bá tổng văn!

Quan trọng là.

Tần Mang đột nhiên che bụng lại, khuôn mặt xinh đẹp sau khi trang điểm xong càng trở nên lung linh nhưng đôi mắt lúc này này lại hiện lên vẻ sợ hãi.

Đêm qua Hạ Linh Tễ dường như không có———-