Công Lược Cặn Bã Ấy

Chương 59: Vườn trường trò đùa dai (18)




Edit: MoTuLinh


💋💋💋💋💋💋💋💋


"Mình trước đó chỉ cảm thấy cậu xấu xa, chỉ cảm thấy cậu dối trá, nhưng cảm thấy cậu ít nhất là có tâm, cậu trong lòng ít nhất còn có đám anh em chúng ta cùng nhau lớn lên, còn có Dung Tự tồn tại! Mà hiện tại thì sao, thắng thua liền quan trọng như vậy? A? Không tiếc thương tổn anh em tốt nhất của cậu, nữ sinh cậu thích nhất? Mình không hiểu, mình thật là không hiểu, đem phát sóng trực tiếp chuyện này bại lộ ra đối với cậu rốt cuộc có chỗ tốt gì? Cảm thấy như vậy thì mọi người đều sẽ quay lại điểm xuất phát, anh mình thậm chí là A Liệt đều sẽ không chiếm được một chút tiện nghi, liền bởi vì cậu ngay từ đầu hiểu lầm Dung Tự, mà tại bắt đầu chạy ở đằng sau, liền muốn ti tiện mà đem tất cả mọi người kéo trở về? Cậu...... Cậu như thế nào là cái dạng người này chứ? A? A Nhượng......"


Bởi vì cảm xúc quá mức kích động, Lục Thiên Hữu khó nhịn mà che lại ngực của mình, sắc mặt hơi có chút trắng bệch, từ nhỏ hắn đều là như thế này, chỉ cần cảm xúc hơi chút kích động một chút, hoặc là vận động hơi chút kịch liệt một chút, cả người đều sẽ không thở nổi.


Lục Thiên Hữu nửa quỳ trên mặt đất, dùng sức che lại ngực, lại trước sau cố chấp nhìn về phía Tiêu Nhượng.


Anh hắn thiệt tình thích một cô gái là chuyện không dễ dàng cỡ nào, vẫn luôn đều vì hắn suy nghĩ, hắn cỡ nào muốn đối phương có thể hơi chút vì chính mình nghĩ một chút. Còn có A Liệt, tính tình đơn thuần như vậy, toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ Dung Tự, trước đừng nói Dung Tự sẽ chọn ai, nhưng hiện tại đối cảm nhận của cậu ta là rất tốt, ít nhất vẫn là bạn bè, hiện tại chuyện này sau khi cho hấp thụ ánh sáng, nếu là Dung Tự không hề để ý tới cậu ta, cậu ta sẽ rất thương tâm!


Còn có Dung Tự, cũng là cô gái tốt, lúc trước bốn người bọn họ khả năng từ lúc bắt đầu lựa chọn trêu cợt đối phương thì sai rồi, cô thật là một cô gái rất tốt, nghiêm túc khắc khổ, ôn nhu thiện lương, rõ ràng bọn họ có thể không đem hết thảy xấu xí đồ vật này vạch trần ở trước mặt cô, rõ ràng bọn họ có thể dựa theo biện pháp trước đó, chờ Dung Tự sau khi lên đại học, lại chậm rãi thỉnh cầu đối phương tha thứ, không ảnh hưởng cô xem trọng nhất đọc sách.


Rõ ràng có rất nhiều loại lựa chọn......


Hắn nhìn Tiêu Nhượng vươn ra ngón tay chậm rãi lau khóe miệng của mình, chậm rãi đứng dậy, sau đó từng bước một đi đến trước mặt hắn, trên cao nhìn xuống hắn.


"Mỗi người đều có quyền lợi biết được chân tướng, tôi nghĩ Dung Tự cũng hoàn toàn không muốn bản thân bị mơ mơ màng màng không phải sao? Cô ấy vẫn luôn bị chúng ta trêu đùa, dưới tình huống như vậy mặc kệ cô ấy là đáp ứng A Liệt vẫn là Vân Hàng, đối với cô ấy đều là không công bằng không phải sao? Bị người lừa gạt mà sinh ra cảm tình, ai muốn? Cậu sao? Kỳ thật đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút, đổi thành cậu, cậu nguyện ý là biết được chân tướng, hay là sau khi cùng bạn trai ở chung mấy năm, sau khi có cảm tình, mới biết được lúc trước anh ta lựa chọn cùng cậu ở bên nhau vốn là bởi vì một trò đùa dai mà mọi người đều biết, mà chính cậu, giống như một đứa ngốc, ở trước mắt bao người, bị anh ta chơi xoay quanh, hả?"


Tiêu Nhượng nở nụ cười, bỏ lỡ Lục Thiên Hữu nằm trên mặt đất, kiên định mà bước chân đi xuống lầu.


"Im lặng coi như tôi biết được đáp án của cậu, không có người nguyện ý bản thân trở thành một đứa ngốc bị người trêu đùa."


Ngay tại cậu ta sắp xuống lầu, Lục Thiên Hữu đứng lên, xoay người nhìn về phía Tiêu Nhượng, "A, nói nhiều như vậy, còn không phải vì rửa sạch cậu ích kỷ, cậu ti tiện. A Nhượng, cậu luôn là tính hay như vậy, bà dì, ông cậu kia của cậu sao có thể là đối thủ của cậu? Xem ra trước đó cũng là tôi buồn lo vô cớ, loại người như cậu thậm chí so với anh tôi càng có thể che chở Dung Tự càng tốt, chẳng qua cậu không muốn vươn cái tay kia thôi, cậu cần, không, từ trước đến nay cậu tính kế đều là một nữ nhân đủ tài để sát cánh bên cậu, phía trước Dung Tự không có xuất hiện, cậu có thể tạm chấp nhận, mà hiện tại Dung Tự xuất hiện, mặc dù cô ấy khả năng có chút địa phương không phù hợp cậu chờ mong, cậu cũng không muốn tạm chấp nhận những người khác, đến nỗi Dung Tự, cậu trái lại có đủ tin tưởng đem cô ấy mài giũa thành bộ dáng cậu muốn, cái gọi là phát sóng trực tiếp cho hấp thụ ánh sáng bất quá chỉ là bước đầu tiên thôi......"


Lục Thiên Hữu đi đến phía trước.


"Sau này nói không chừng cậu còn sẽ làm Dung Tự nhìn thấy càng nhiều hiện thực tàn khốc hơn, nhưng tôi muốn nói chính là, khó nhất tính kế đó là lòng người, chỉ hy vọng cậu không cần tính đến tính đi cuối cùng rơi vào công dã tràng mới tốt......"


Nói như vậy xong, Lục Thiên Hữu cọ qua bả vai Tiêu Nhượng, đi xuống dưới.


Mà bên này, Dung Tự nhìn hai người chậm rãi đi đến trước mặt cô, Hàn Liệt đem sách cô quăng ra ngoài đưa tới trước mắt cô, "Dung Dung, chúng mình có thể giải thích......"


Thấy thế, Dung Tự nhận lấy sách, ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ, "Sắp vào học, các cậu còn không quay về sao?"


"Thực xin lỗi, tôi biết chúng tôi làm không đúng, nhưng tôi hy vọng cậu có thể cho chúng tôi giải thích còn có cơ hội đền bù......"


Lục Vân Hàng còn chưa nói xong, tiếng chuông vào học lập tức vang lên, Dung Tự nhìn bọn họ một cái, "Các cậu muốn ở chỗ này học sao?"


Nghe vậy, hai người đều không có nói chuyện.


"Cậu còn nhớ rõ ngày hôm qua cậu nói, chiều nay sẽ ở sân thể dục chờ mình không? Mình sẽ luôn luôn chờ cậu, cậu không tới mình không đi......"


Hàn Liệt ngoan cường nói.


Nghe cậu ta nói như vậy, Dung Tự cũng không có ý trả lời, ngược lại sửa sang lại sách vở của mình, mở ra notebook, chuẩn bị bắt đầu ghi chú, tư thế nghiêm túc nghe giảng bài.


Chờ sau khi hai người đó tránh ra, Dung Tự vuốt bút, nhẹ buông tay, đầu rụt xuống, chờ giáo viên bước vào cửa, lại thẳng lưng lên, ngẩng đầu, tay vô thức nắm thật chặt.


Gần như cả ngày cô đều là như vậy.


Chờ tiếng chuông tan học vang lên, cô ngay lập tức thu thập xong mọi thứ hướng phía ngoài chạy đi, hơn nữa không có đi cầu thang gần lớp cô nhất, vòng qua khúc cua, từ bên kia xuống lầu, sau đó đi thẳng đến ký túc xá, làm lơ ánh mắt của mọi người, mặt lạnh bước vào ký túc xá của mình.


Cơ hồ là tiến vào ký túc xá, cặp sách của cô chính là buông lỏng, nặng nề rơi trên mặt đất.


Cô cũng chậm rãi ngồi xổm xuống theo, ôm đầu gối, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn vị trí phía trước, tuy rằng biểu tình có chút ngơ ngác, nhưng trước sau lại không có khóc, chính là phát ngốc, ngồi xổm phát ngốc.


Mà không bao lâu, dưới lầu liền truyền đến tiếng của Lục Vân Hàng.


Người nội liễm như cậu ta, lúc này lại có thể rống ra lớn tiếng như vậy, nghe thanh âm giống như Lục Thiên Hữu cũng ở bên người cậu ta.


Vẫn luôn kêu cô đi xuống.


Đi xuống?


Đi xuống làm gì đâu?


Dung Tự ở trong lòng nghĩ đến như vậy, dù sao tha thứ là chuyện căn bản không có khả năng, giải thích nghe xong lại rất phiền, như thế cô đi xuống làm cái gì chứ?


Nghĩ như vậy, Dung Tự lại lần nữa đứng lên, xách cặp sách lên đi đến bên bàn học.


Cho nên dứt khoát liền làm bài tập đi, hôm nay đã phát vài bài thi đâu.


Dưới lầu hai anh em Lục gia còn đang kêu cô, mà Dung Tự đắm chìm bên trong đề bài cái gì cũng nghe không được.


Giải giải giải, thế nhưng khiến cô một hồi liền giải quyết mấy bài thi đó, so đáp án, vậy mà còn đúng hoàn toàn.


Dung Tự có chút kiêu ngạo.


Vừa đúng lúc này, Lục Thiên Hữu thanh âm truyền tới, hình như là đang nói cái gì Hàn Liệt còn ở trên sân thể dục đợi cô, nói không đợi được cô đến cũng sẽ không đi, nói không chừng đêm nay sẽ chờ cả đêm, cho nên hy vọng Dung Tự có thể xuống dưới nhìn cậu ta một cái.


Đây là cái gì? Diễn khổ tình sao?


Như thế theo lý thuyết hẳn là trời mưa......


Ý niệm của Dung Tự còn chưa kết thúc, thế nhưng thật sự nghe được trong bầu trời đêm bỗng nhiên liền vang lên một trận tiếng sấm.


Cô sửng sốt, sau đó lại nghe được một trận tiếng sấm, cách vách ký túc xá đã truyền đến tiếng thét chói tai của con gái, rồi nháy mắt, hạt mưa lớn rớt xuống, đã sắp đến mùa hè, khó trách thời tiết này âm tình bất định, nói trời mưa liền trời mưa.


Dung Tự thầm nghĩ như vậy.


Sau đó liền đóng chặt cửa sổ, tiếp tục đọc sách.


Cảm giác càng là ngày mưa, thì tâm tình càng bình thản, giống như cha mẹ cô đi vào ngày dông tố đó, cô tổng cảm thấy vừa đến loại thời tiết này thì cô cực kỳ bình tĩnh, cứ việc chữ trên sách một chữ cô cũng xem không vào, nhưng vẫn là cầm không có buông tay.


Dung Tự cũng không biết chính mình nhìn trang sách đó đã bao lâu, đột nhiên nghe được cửa phòng bị người từ bên ngoài gõ vang, cô giật mình, phục hồi lại tinh thần, buông sách, quay đầu nhìn về phía cửa.


Lại chỉ nghe cửa bị gõ vang, mà nghe không được bất luận tiếng dò hỏi gì.


Thấy thế, Dung Tự quay đầu lại lật qua một trang giấy, lúc đang chuẩn bị làm đánh dấu, người ngoài cửa rốt cuộc lên tiếng.


"Dung Dung, tôi biết cậu ở bên trong......"


Thanh âm này, Lục Vân Hàng?


Dung Tự nhìn sách, không có quay đầu lại.


"Bên ngoài hiện tại đang mưa, thân thể của Thiên Hữu không tốt, tôi làm em ấy trở về, A Liệt đứa ngốc đó bởi vì lời nói ngày hôm qua của cậu, hiện tại còn ở sân thể dục đợi cậu, ai khuyên cậu ấy cũng không được, nếu cậu có thời gian, đi qua gặp cậu ấy một lần được không? Cậu ấy đã hứng mưa gần một giờ......"


Trong thanh âm Lục Vân Hàng mang theo châm chước cùng dò hỏi.


Nghe vậy, Dung Tự không có trả lời, như cũ nhìn sách của mình, ngơ ngác xuất thần.


"Tôi biết cậu trách chúng tôi, cũng biết cậu hiện tại rất có khả năng còn đang tức giận, nhưng tôi muốn nói chính là, là, từ lúc bắt đầu, bốn người chúng tôi là muốn trêu cợt cậu, hơn nữa còn muốn tại trên phát sóng trực tiếp làm cậu xấu mặt, đây đều là sự thật không thể xóa nhòa. Tôi hướng cậu xin lỗi, thực xin lỗi, là chúng tôi sai, là chúng tôi không tốt, là chúng tôi xấu xa, nhưng sau lại mấy người chúng tôi cũng là thiệt tình thành ý muốn cùng cậu làm bạn bè, thậm chí...... Thậm chí...... Tôi cùng A Liệt đều thích cậu, là thật sự thích, không phải bởi vì bất luận trò đùa dai nào. Ngay cả A Nhượng sau này đều sửa lại quy tắc, chúng tôi cho dù là phát sóng trực tiếp cũng không hề là vì trêu cợt cậu, mà là nghiêm túc cùng cậu ở chung, thậm chí những bạn học xem phát sóng trực tiếp của cậu, càng yêu thích cậu hơn......"


Lục Vân Hàng còn chưa nói hết, Dung Tự ngay lập tức mở ra cửa phòng.


"Như vậy tôi có phải hay không nên cám ơn hậu ái của các cậu?" Dung Tự cười lạnh.


Phải nói trong bốn người này thích hợp làm chồng nhất chính là Lục Vân Hàng, cậu ta thiện lương mềm lòng không tồi, nhưng qua đầu liền thành do dự không quyết đoán, lo trước lo sau. Cậu ta sẽ không giống Hàn Liệt như vậy, yêu liền yêu, hận liền hận, rành mạch, tuy rằng toàn thân là cơ bắp, nhưng vẫn có thể xem là tấm lòng son. Cũng không giống Tiêu Nhượng nhận chuẩn một mục tiêu, cho dù không từ thủ đoạn cũng muốn đạt được mục đích, mặc dù là thành công cô độc. Cũng không giống Lục Thiên Hữu, nhìn như đơn thuần, kỳ thật lõi đời, có thể nhìn thấu lòng người, cũng không vạch trần, tổng có thể lựa chọn cho chính mình con đường có lợi nhất.


Lục Vân Hàng người này luôn kỳ vọng có thể viên viên mãn mãn, mỗi người đều có thể được đến chính mình muốn thì tốt rồi. Cho nên tại trò đùa dai ngay từ đầu, cho dù biết bọn họ làm sai, nhưng vì đám người Hàn Liệt, Lục Thiên Hữu cũng không có ý vạch trần. Tới giờ khắc hiện tại, cho dù cậu ta đã biết là Tiêu Nhượng ở phía sau giở trò quỷ, cũng vẫn như cũ vì cậu ta nói chuyện, không hy vọng Dung Tự lưu lại ác cảm đối với cậu ta.


Mỗi người ở trong mắt cậu ta đều là đáng giá tha thứ, chính là tư tưởng như vậy, mới có thể tại trong cốt truyện sau khi nguyên chủ nhảy sông chết, đem bản thân hoàn toàn vây khốn, rốt cuộc đi không ra, cuối cùng buồn bực mà chết.


Đúng vậy, nhân sinh luôn là không viên mãn, ánh trăng còn có âm tình tròn khuyết, nào có cái loại mỗi người đều vui vẻ, chyện tốt đẹp như vậy đâu?


Dung Tự nhìn Lục vân Hàng cả người ướt đẫm, đi đến phía trước một bước, "Tôi muốn nói, nếu cậu hiện tại lựa chọn tôi đi xem Hàn Liệt, như vậy liền đại biểu cậu tán đồng tôi cùng Hàn Liệt ở bên nhau, thay lời khác mà nói, hai người chúng ta không còn khả năng ở bên nhau. Cậu lựa chọn là cái gì? Lục Vân Hàng......"


Lúc này Dung Tự, tóc dài xõa trên vai, như yêu nữ chậm rãi dụ hoặc mọi người rơi vào vực sâu.


Thanh âm của cô trầm thấp, có chút khàn, đôi mắt không chớp nhìn về phía Lục Vân Hàng.


Đối phương nghe xong lời nói của cô, trực tiếp liền sửng sốt, giật giật môi lại trước sau cũng không có nói ra được một câu.


Dung Tự lại đi đến phía trước một bước, đôi mắt gắt gao nhìn thẳng cậu ta, "Tôi biết cậu rất khó lựa chọn, chính là tôi thích cậu, cậu không thích tôi sao? Tôi hiện tại liền muốn nắm tay cậu, cậu không trốn như vậy liền chứng minh cậu lựa chọn tôi không đi gặp Hàn Liệt, trốn đi đã nói lên cậu muốn chúc chúng tôi hạnh phúc......"


Nói, Dung Tự chậm rãi hướng Lục Vân Hàng vươn tay ra, dễ như trở bàn tay nắm lấy cậu ta.


Lục Vân Hàng cảm nhận được độ ấm trên tay, ngơ ngẩn cúi đầu.


Trùng hợp vào lúc này, ngoài phòng lại vang lên một trận tiếng sấm.


Ầm vang một tiếng, phá lệ chói tai.


Mà ngay tại khoảnh khác tiếng sấm vang lên, Lục Vân Hàng đột nhiên quăng tay Dung Tự ra, cũng không dám xem cô, chỉ là nhìn chằm chằm mặt đất, "Chúng ta...... Chúng ta đi thôi......"


Lại là một trận tiếng sấm.


Dung Tự nhìn người trước mặt này, nở nụ cười, cô có thể khẳng định chính là lần bỏ mặc này, đối phương có thể nhớ cả đời.


Cô đứng tại chỗ, dừng một hồi lâu, lúc này mới xoay người trở lại trong phòng, cầm lấy dù của mình, cọ qua bả vai của Lục Vân Hàng, đi ra ngoài.


Mưa dường như càng lúc càng lớn, Dung Tự nghe thấy hạt mưa rơi trên dù bộp bộp, mà ở phía sau cô, Lục Vân Hàng vẫn luôn dầm mưa không xa không gần đi theo cô, nhìn cô bung dù, đi vào sân thể dục, ở nơi đó, chỉ có một mình Hàn Liệt đứng lẻ loi, trong tay còn ôm một bó hoa nhỏ hồng nhạt, một đám bị mưa xối đến gục hết đầu nhỏ, như chủ nhân của chúng nó.


Dung Tự đứng ở cửa, nhìn Hàn Liệt đứng ở trong mưa, cũng không có đi qua, ở phía sau cô, Lục Vân Hàng tiếng bước chân càng ngày càng gần.


Mà đúng lúc này, hai người cơ hồ đồng thời nhìn đến thân thể Hàn Liệt lung lay, 'bịch' một cái liền ngã trên mặt đất.


"A Liệt!"


Lục Vân Hàng rống to.


Sau đó nhanh chóng từ phía sau Dung Tự vọt đi qua.


Dung Tự cũng bung dù đi qua theo, sau đó đi thẳng đến trước mặt Hàn Liệt, đứng yên.


Có thể là bởi vì thấy cô, cả người Hàn Liệt giật mình liền muốn đứng lên, nhưng thử vài lần cũng không thể đứng lên được, Lục Vân Hàng muốn giúp cậu ta, cậu ta còn không cho, cũng là cố chấp chịu không nổi.


Cuối cùng dựa vào chính mình loạn chà loạn choạng đứng lên, nhếch mép, đem hoa hướng cô đưa qua, lớn tiếng nói, "Dung Dung, tặng cho cậu, mình biết cậu khẳng định sẽ đến, dù tức giận cũng sẽ tới, cậu trước nay đều tốt như vậy, mình biết được, mình không có thích sai người...... Dung Dung, mình thật sự rất thích rất thích cậu, thích đến không chịu được......"


Nói đến sau, Hàn Liệt trực tiếp liền nghẹn ngào.


"Mình biết trước đó mình đã làm chuyện sai, đùa cậu chơi cậu, đều là mình sai, cậu cho mình một cơ hội, mình không cần cậu tha thứ cho mình, cậu không tha thứ mình cũng không sao, chỉ hy vọng cậu cho mình một cơ hội, sau này chúng ta vẫn là bạn bè, chỉ cần làm bạn bè thì tốt rồi, mình lớn như vậy trước nay đều không có cầu xin ai, coi như mình hôm nay cầu xin cậu, không cần tức giận, sau này không mặc kệ mình được không?"


Hàn Liệt nói, lại đem hoa đưa đến phía trước.


Vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía đôi mắt của Dung Tự, rõ ràng chân đều đã lạnh đến phát run, lại còn cường