Công Lược Cặn Bã Ấy

Chương 94: Trả thù chồng trước (9)




WATTPAD: MoTuLinh


Edit: Phương Phương + Thanh Vân


----------------------------


Dung Tự không chút nào kinh ngạc ấn mở đề tài #Nháo phù dâu# kia, phía dưới lập tức liền xuất hiện một cái lại một cái video, mỗi lần click vào đều là ảnh chụp cô cùng Nhuế Tuyết bị người vây quanh, bởi vì người quay chụp là do Dung Tự đi tìm, cho nên trên cơ bản hai người bọn cô không có xuất hiện vào khung hình quá nhiều, ngược lại sắc mặt xấu xí của đám phù rể, còn có bộ dạng xem kịch vui của Điền Tầm cùng chồng cô ta đều được quay chụp rõ ràng. Hot seach cũng là Dung Tự bỏ tiền ra mua, cô tạm thời có thể chống cự một lúc. Nhưng mà chờ đến khi Nhuế Tuyết nhìn thấy, chính cô ấy tự nhiên sẽ ném tiền vào đó, ngay cả Phó Ngôn Khải không chừng cũng sẽ chào hỏi gì đó, hơn nữa thứ này, vừa vặn con người có sẵn bản tính thảo luận xã hội, một số người ăn dưa qua đường tự nhiên sẽ giúp nó gia tăng số lượt xem.


Tùy ý ấn mở một bài viết nào trong Weibo cũng đều thấy cái dạng này:


Tôi có một chiếc máy bay lớn: Thật muốn chửi tục, bọn đàn ông này chắc tám đời là làm thái giám, chưa thấy qua con gái hả? Đến nỗi thèm khát như vậy sao? Con gái nhà người ta đang êm đẹp đều khóc la thành như vậy, những người này còn cười được, thật ghê tởm!


Đi chết đi chết đi chết: Cũng không phải sao, quả thật khiến người khác ghê tởm! Cho hỏi tập tục nháo phù dâu này rốt cuộc là từ nơi nào truyền đến? Hả? Con gái người ta trang điểm xinh xinh đẹp đẹp là làm phù dâu cho cô, lại không phải đến 'bán hoa', cái này rõ ràng là dâm loạn mà!


Ốc sên nhỏ dũng cảm: Cô dâu chú rể còn ở bên cạnh cười, thật là cá mè một lứa, tội nghiệp cho hai cô bé xinh đẹp kia.


Tống gia thiên hạ: Còn tốt, còn tốt, mọi người nhìn đằng sau, hai cô gái kia phản kích, đặc biệt là cô gái váy tím kia, đúng là là nữ thần của tôi mà, động tác đánh dù không phải quá xinh đẹp, chính là không để những tên nam nhân đáng khinh đến gần mình một bước. À đúng rồi, khúc sau cô ấy còn hỏi ngược lại mọi người nghe rõ không? Cô ấy nói cô dâu biết chỗ đó của lũ người kia có tập tục nháo phù dâu, sau đó cố ý bảo hai cô ấy đến đây, còn chọn cho họ trang phục phù dâu đặc biệt đẹp có chút hở, thậm chí còn cố ý nói buổi chiều cô gái váy tím có việc phải đi, sau đó còn cố ý nháo lớn ở khách sạn khiến cho hai cổ mất hết mặt mũi, đây là rất hận hai cô ấy a!


Thời quang kê: Đậu xanh, lòng nữ nhân này có bao nhiêu ác độc thế hả? Trách không được lớn lên xấu như vậy, ghê tởm như vậy, rốt cuộc thì có bao nhiêu thù hận với hai cô gái nhà người ta chứ! Muốn hủy hoại người ta như vậy, ở trước mặt công chúng bị người lột sạch quần áo, bị người chụp ảnh, sau này coi như lấy lại danh dự, chỉ sợ là cả một quãng thời gian rất dài cũng sẽ không dễ dàng ngẩng đầu lên được! Mịa nó, loại tiện nữ nhân này cần phải làm thịt a 😱! Quá ác độc!


Đại Bàng 521: Tôi cảm thấy nên làm thịt cả chú rể và đám phù rể cùng nhau mới tốt, tốt nhất khiến cho mọi người xung quanh bọn họ đều biết bọn họ ở sau lưng là cái loại gì, đều là một lũ tiện nhân!


...............


Thấy kiểu bình luận dần dần đi theo đúng hướng mà Dung Tự nghĩ đến, Dung Tự cười liền buông di động xuống, đến nỗi Phó Ngôn Khải, vừa nảy chắc là phát hiện ra ảnh chụp mình đặt trong túi đã bị rơi ra nên mới chạy ra ngoài nhanh như vậy........


Cùng lúc đó, một bên khác, Phó Ngôn Khải ngồi xe taxi một đường không ngừng nghỉ chạy vội tới khách sạn, sau đó lập tức đi tiệm cà phê, sảnh lớn, phòng chờ, không có, không có, chỗ nào cũng không có.


Phó Ngôn Khải càng tìm càng nhanh, tâm tình dần dần trở nên bực bội hơn, khi hắn đang định chạy vào phòng khám trong hẻm nhỏ hỏi thử xem, đúng lúc đó một người phục vụ trực tiếp gọi hắn lại: "Vị tiên sinh này, anh có cần giúp gì không?"


Vừa thấy cậu ta, đôi mắt Phó Ngôn Khải nháy mắt sáng ngời: "Tấm hình, tôi làm rơi tấm hình ở chỗ này, cậu có thấy không?"


"Tấm hình? À, hóa ra là anh, là mấy tấm hình bị dính cà phê đúng không? Ở quầy lễ tân bên kia đấy, một người đồng nghiệp khác của tôi đặt lên đó, hiện tại anh ta có việc lên lầu rồi, tôi dẫn anh qua chỗ đó!"


"À, được, cảm ơn!"


Phó Ngôn Khải ngơ ngẩn nói câu cảm ơn, hắn cũng không nghĩ tới thật sự còn có thể tìm được, rốt cuộc thì những tấm hình đó bị dính cà phê, nhìn qua cũng chẳng khác rác rưởi là bao.


À, không đúng, đấy vốn dĩ chính là đống rác rưởi.


Phó Ngôn Khải ngồi trên xe taxi siết chặt mấy tấm hình trong tay, cười nhạo một tiếng.


Sau đó gấp nó lại bỏ vào trong túi áo khoác của mình, mà trùng hợp ngay lúc này, di động của hắn bỗng nhiên vang lên, hắn nhìn phía trên di động lập lòe hai chữ Dung Tự, nhíu mày, nhưng vẫn bắt máy.


"Làm sao vậy? Đồ vật......... Tìm được rồi........ Ừ, buổi tối muốn ăn gì? Bò bít tết được không? Chỗ tôi có chai rượu vang đỏ của Pháp, còn chưa có khui đâu...... Không biết uống rượu cũng không sao, chúng ta uống hai ly cũng được, được, quyết định như vậy đi."


Nói xong, Phó Ngôn Khải mặt không biểu tình mà cúp điện thoại.


Hiện tại hắn muốn uống rượu, vô cùng muốn uống rượu, trước kia hắn luôn cho rằng chính mình sẽ chờ được đến ngày mây tan thấy trăng sáng, một ngày nào đó Lâm Lan San sẽ phát hiện người luôn canh giữ ở bên cạnh cô ấy chính là hắn, phát hiện hắn so với tên ngụy quân tử Cố Minh Lãng kia tốt hơn gấp trăm ngàn lần. Cô ấy mở miệng nói muốn kết hôn với hắn, hắn cho rằng rốt cuộc chính mình cũng chờ tới ngày đó rồi, ai ngờ kết quả ngược lại triệt để biến hắn thành trò cười. Tuy rằng đám thân thích kia luôn ở trước mặt hắn nói Cố Minh Lãng không đúng, nhưng thực chất ở trong lòng không chừng đang chê cười hắn vợ mình cũng không giữ được, hừ.


Khoảng một giờ sau, Phó Ngôn Khải trở về, xách theo bò bít tết cùng rượu vang đỏ, không nói chuyện với Dung Tự, liền lao đầu vào trong bếp.


Đầu bên này, Dung Tự ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sô pha, đang xem TV, lại nghiêng đầu nhìn xem trong bếp, gần như là mỗi lần Phó Ngôn Khải vừa chuyển đầu là có thể thấy Dung Tự hơi hơi mỉm cười với hắn, giống như là biết tâm tình hắn không tốt nên muốn cổ vũ hắn vậy.


Phó Ngôn Khải quay đầu lại nhìn miếng bò bít tết đang kêu 'xèo xèo' ở trong chảo, tâm tình vừa nảy còn có chút nghẹn khuất thế nhưng kỳ quái mà tốt lên rất nhiều, sau đó nhàn nhạt nở nụ cười, thế nhưng từ đáy lòng sinh ra một loại cảm giác sinh hoạt như thế này cũng thật không tồi.


Chỉ tiếc Dung Tự vốn là vợ của Cố Minh Lãng, ai biết sau này Cố Minh Lãng trở về cô ấy có phải liền không chút nghĩ ngợi mà quay đầu lao vào ôm áp của hắn ta giống Lâm Lan San không chứ! Hắn là ngốc, nhưng không có đạo lý ngốc mãi trong chuyện của Cố Minh Lãng. Lại nói, về chuyện của Lâm Lan San hắn càng không cam tâm, hắn yêu cô mười năm, bảo vệ cô mười năm, thế này bảo hắn cam tâm tình nguyện như thế nào được chứ!


Phó Ngôn Khải híp mắt, trở miếng bò bít tết trong chảo lại.


Chờ Phó Ngôn Khải làm xong mọi thứ, bế Dung tự lên đặt ở trước bàn ăn, sau đó ngồi xuống ghế ở đối diện cô, còn giúp cô rót nửa ly rượu.


Dao nĩa, rượu vang đỏ thậm chí là ly chân cao đều là Phó Ngôn Khải mang đến, Dung Tự thấy đối phương kính ly rượu về phía mình, cũng nhăn mặt nếm thử theo, hoàn toàn khác với loại rượu nho chua chua ngọt ngọt cô từng uống khi còn nhỏ trên thị trấn ở quê nhà, cái này có chút đắng có chút chát miệng, thật sự có chút khó uống, hoặc có thể là cô không thưởng thức ra được hương vị.


Cô vừa buông ly rượu xuống, Phó Ngôn Khải đối diện đã tự rót cho chính mình một ly rượu vang đầy, hắn một ngụm liền uống hết.


"Này........"


Thậm chí Dung Tự còn chưa kịp ngăn cản, đối phương đã tự rót cho chính mình ly nữa, cứ thế uống cạn.


"Anh có phải không vui hay không?" Dung Tự thử lên tiếng hỏi.


"Không có, nào có gì không vui, tất cả đều do tôi tự tìm lấy, tôi có tư cách gì không vui......."


"Ừmm, anh nghĩ tới vợ trước sao?"


Dung Tự nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ sợ là cái lý do này.


"Vợ trước? Hừ......." Phó Ngôn Khải bỗng nhiên buông xuống ly rượu của mình, nghiêm túc nhìn mặt của Dung Tự: "Vậy còn cô? Cô không nhớ chồng trước sao?"


"Chồng trước của tôi?" Dung Tự chỉ vào chóp mũi của mình, sau đó có chút mất mát cúi đầu, lại nếm thử rượu vang đỏ vừa đắng lại vừa chát kia: "Tôi cũng không biết........."


Cô có chút mê man mà ngẩng đầu lên, ánh mắt dường như không có tiêu cự.


"Sao cô lại không biết chứ?" Phó Ngôn Khải có chút kỳ quái về thái độ của Dung Tự: "Cô không nghĩ đến việc đòi một lời giải thích từ hắn, vì cái gì đang êm đẹp lại muốn ly hôn với cô, có phải ở bên ngoài có người khác hay không?"


"Tôi........ Tôi cũng không biết anh ấy ở bên ngoài có người khác hay không nữa? Tôi...... Tôi cùng anh ấy ở bên nhau đến lúc kết hôn cũng chỉ hơn một tháng, tôi cũng chỉ biết anh ấy kêu Cố Minh Lãng, đều là tốt nghiệp đại học y khoa thành phố B giống tôi, là học trưởng của tôi, trước đó có một người bạn gái rất tốt, đến nỗi những tin tức khác, nhà anh ấy có mấy người, nhà anh ấy ở nơi nào, anh ấy ly hôn với tôi đến cùng đi đâu, tôi cái gì cũng không biết." 


Dung Tự càng nói tâm tình càng thêm sa sút.


Phó Ngôn Khải ngồi đối diện mày càng nhăn chặt hơn: "Thế mà cô còn kết hôn với hắn ta?"


"Tôi....... Tôi........ Tôi cũng không biết, lúc học đại học rõ ràng tôi biết anh ấy có bạn gái, tôi còn yêu thầm anh ấy rất lâu, sau này khi làm việc không thể hiểu được mà gặp anh ấy, sau đó không thể hiểu được mà cứu anh ấy đem về nhà, lại sau đó ở cùng nhau, tự nhiên một ngày anh ấy mang tôi đi đăng ký kết hôn, thậm chí lúc ấy tôi còn chưa suy nghĩ kĩ rốt cuộc mình có thật sự thích anh ấy hay không, anh ấy có thật sự yêu tôi hay không? Kết quả........... Chứng minh quả nhiên không phải.......... Anh ấy để lại giấy thỏa thuận ly hôn, người cũng không thấy tăm hơi, đoạn thời gian lúc trước tôi khó chịu như vậy, có lẽ chủ yếu vẫn là không tiếp thu được bản thân vừa kết hôn thì thành người đã ly hôn, càng sợ nói chuyện này với mẹ, bà luôn cậy mạnh, trái tim còn không tốt, tôi không biết phải đối mặt với mẹ làm sao nữa............"


Nói xong, Dung Tự uống rượu lại càng nhiều, vành mắt cũng đỏ lên theo.


Mà Phó Ngôn Khải nhìn Dung Tự như vậy, nghĩ nghĩ, liền ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng ngực chính mình trấn an, đồng thời vỗ vỗ phía sau lưng cô.


Dung Tự đáng thương ngẩng đầu lên, lại không nghĩ cái trán thế nhưng trực tiếp cọ vào môi dưới của Phó Ngôn Khải, hai người đồng thời sửng sốt, bởi vì đèn bàn ăn có chút mờ, lúc này hốc mắt của Dung Tự đỏ nhìn qua cực kỳ yếu đuối đáng thương, hơn nữa nhiều ngày qua thỉnh thoảng Phó Ngôn Khải vẫn mơ thấy làm mộng xuân với Dung Tự, lúc này bởi vì uống nhiều rượu, trong lúc nhất thời làm hắn có chút không phân rõ trước mặt rốt cuộc là cảnh trong mơ hay là hiện thực.


Hai mắt hắn mê mang, có chút không chịu khống chế đem tay đang vỗ sau lưng Dung Tự di chuyển lên, nhẹ nhàng đặt ở sau ót của cô, gần như đồng thời, đầu của hắn cũng cúi thấp xuống, dần dần hướng đến đôi môi phấn nộn kia chạm vào.


Dung Tự cũng mở nửa hai mắt giống vậy, bởi vì cũng uống không ít rượu, liền không có từ chối.


Đôi môi dán vào nhau, Phó Ngôn Khải nháy mắt liền cảm giác được chỗ sâu trong đáy lòng hơi run rẩy, không tự chủ được liền muốn càng nhiều, tay hơi hơi nâng cái ót của Dung Tự lên, không ngừng cọ xát, đồng thời đầu lưỡi hơi hơi cạy ra khớp hàm khép chặt của Dung Tự.


Cái này đúng nghĩa là cái hôn thứ hai của hắn, cái thứ nhất là cái đêm mưa kia Lan San mang cho hắn, cô ấy chủ động hôn lên, nụ hôn bất ngờ khiến hắn không kịp phòng ngừa, thậm chí hắn còn đang khiếp sợ nên chưa kịp phản ứng lại, nụ hôn đầu cũng đã kết thúc.


Mà cái thứ hai chính là cái này, hắn cũng từng nghĩ sẽ hôn môi với vợ của Cố Minh Lãng, trừ Lan San ra hắn ở bên ngoài hôn môi nữ nhân khác nhưng trong lòng không có cảm giác phiền chán gì cả, thậm chí cả người đều có chút không tự chủ được mà muốn trầm luân, muốn càng nhiều.........


Phó Ngôn Khải hôn càng thêm kịch liệt, thậm chí Dung Tự cũng chỉ có thể bị động tiếp nhận, cọ xát đơn điệu như vậy, lại khiến hai người đều có chút động tình.


"Choang!"


Nhưng không nghĩ giây tiếp theo liền truyền đến một tiếng pha lê vỡ vụn thanh thúy, nháy mắt hai người bừng tỉnh, Phó Ngôn Khải lập tức buông lỏng hai tay ôm lấy Dung Tự, sau đó hai người kinh ngạc nhìn thoáng qua ly chân cao bị cô không cẩn thận đánh vỡ, rượu nho đỏ tím chảy đầy đất.


Gương mặt hai người nháy mắt đỏ bừng, đều không có ý định ngẩng đầu lên.


Hồi lâu, Phó Ngôn Khải mới bỗng nhiên đứng lên: "Đã........ Đã khuya.......... Tôi ăn no rồi, tôi liền về trước, mảnh thủy tinh vỡ cô cứ để nó ở đây, ngày mai tôi sẽ qua giúp cô dọn dẹp, tôi...... Tôi đi trước.......... Buổi tối cô cẩn thận một chút, đừng động đến miệng vết thương, tôi..... Đi đây......"


Nói xong, Phó Ngôn Khải trực tiếp đẩy ghế dựa của mình ra, cũng không đợi Dung Tự nói cái gì, căn bản không dám liếc mắt nhìn cô một cái ngay lập tức vọt tới cạnh cửa, kéo ra cửa lớn xông ra ngoài.


Dung Tự ngơ ngác nhìn màu đỏ trên sàn nhà, nghe âm thanh cánh cửa đột nhiên đóng lại, khóe miệng có chút không chịu khống chế mà giương lên.


Vừa rồi thật ra là cô cố ý đánh đổ ly rượu, không đánh đổ chẳng lẽ còn muốn để hắn lưu lại qua đêm mới chịu, hừ.


Dung Tự ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng chống cằm của mình, một cái tay khác đặt ở trên mặt bàn gõ nhẹ, liền vui vui vẻ vẻ ăn xong phần bò bít tết của mình.


Một đầu khác, Phó Ngôn Khải tim đập không ngừng đóng lại cửa nhà mình, dựa vào cánh cửa, chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó dùng sức xoa tóc mình, thành công xoa tóc mình thành một cái tổ chim.


Sao hắn lại thế này? Hả? Vừa rồi hắn rõ ràng chính là muốn........


Không được, không được!


Dung Tự chính là vợ của Cố Minh Lãng, hắn mới nảy rõ ràng không phải có ý muốn chơi đùa, mà là thật sự động tình, cho nên khiến huynh đệ của mình đến bây giờ cũng không có ý muốn mềm xuống, đây cũng là lý do vì sao vừa rồi hắn lại đi vội vàng như vậy, bằng không đến lúc Dung Tự nhìn ra manh mối, hắn thật sự không biết phải giải thích như thế nào.


Sao hắn lại thế này?


Hắn yêu Dung Tự sao?


Hắn lại lần nữa yêu nữ nhân của Cố Minh Lãng? Không được, không được, không được..........


Phó Ngôn Khải đột nhiên đứng lên, trực tiếp vọt vào trong phòng vệ sinh, sau đó liền tắm rửa bằng nước lạnh thấu tim.


Sau đó vô lực mà ngã xuống trên giường, ngơ ngẩn nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, hắn chỉ là suy nghĩ chơi một chút vợ của Cố Minh Lãng mà thôi, tuyệt đối không động tâm với cô!


Mặc kệ như thế nào, hắn yêu đều là Lan San, hắn yêu cô mười năm, hắn thật sự không cam tâm như vậy đã phải từ bỏ cổ, thậm chí thành toàn cô ấy cùng Cố Minh Lãng, bất kể có thế nào, cô ấy đời này chính là vợ của hắn, nếu không người Phó gia và Cố gia thật sự có thể cười hắn cả đời.


Phó Ngôn Khải nghĩ đến rất hay, lại không nghĩ vừa nhắm hai mắt, trong đầu liền xuất hiện đôi mắt muốn khóc nhưng không khóc của Dung Tự, cùng với bộ dáng động tình của cô khi hôn môi với mình.


"A!"


Phó Ngôn Khải siết chặt nắm đấm liền nện một cái lên trên giường.


Cả người chán nản ngồi dậy, thở phào thật sâu một cái.


Sau đó nhảy từ trên giường xuống, mở ra cửa lớn xông ra ngoài.


Không được, không được, mấy ngày kế tiếp hắn nghĩ hắn cần phải điều chỉnh thật tốt cảm xúc của mình, có lẽ chỉ là hắn nhịn quá lâu nên mới nhất thời nổi lên ham muốn với Dung Tự mà thôi, mấy ngày kế tiếp hắn chỉ cần tạm thời không gặp cô thì tốt rồi, có lẽ...... Hắn tìm nữ nhân tiết hết hỏa khí của mình thì sẽ tốt hơn nhiều......


Phó Ngôn Khải ngồi ở bên trong xe taxi nghĩ như vậy.


Dung Tự đại khái là biết Phó Ngôn Khải đi rồi, nhưng mà cô cũng không muốn quản nhiều, thậm chí ngày thứ hai cô không có đi gõ cửa phòng hắn ta, ăn xong bữa sáng liền đi bệnh viện, tuy rằng muốn ăn tết, nhưng nghỉ phép thật sự rất khó xin, do chân cô bây giờ đang bị thương, mới hơi dễ dàng chút, nhưng cũng cần hai ngày để xử lý một ít công việc.


Mà thời điểm Dung Tự vội vàng đi đến bệnh viện, Lâm Thụy Đông nhìn sườn mặt của nam nhân chợt lướt qua