Công Lược Tra Công Kia

Chương 50




Thương tổn của Tạ Hà cũng không nặng, ngoại trừ trên bụng có chút máu tụ ra, cũng chỉ có vết thương ở trên mặt mà thôi. Lúc cậu tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trong lồng ngực Đặng Cảnh Văn, dưới thân chính là cái giường cực kì quen thuộc.

Cậu về tới nhà rồi.

"Tiểu Trác..." Đặng Cảnh Văn cả đêm không chợp mắt, cho nên liền phát hiện ngay đứa nhỏ đã tỉnh lại. Y nhớ tới thời điểm phát hiện ra đứa nhỏ, nhớ tới vết thương dữ tợn trên mặt của nó, trong lòng dần dần đau đớn, thế nhưng y không hề biểu hiện ra, bởi vì y nhất định phải đủ mạnh mẽ, đủ cường đại để có thể trở thành chỗ dựa cho đứa nhỏ. Cho nên y chỉ ôm đứa nhỏ, dùng ngữ điệu như không có gì xảy ra nói: "Em tỉnh rồi, có đói bụng hay không?"

Tạ Hà mở mắt ra, dùng một loại ánh mắt xa lạ mà nhìn y, không đáp.

Đặng Cảnh Văn đối diện với tầm mắt này, chẳng biết tại sao trong đầu lại trống rỗng. Đôi mắt này... Không hề có ỷ lại hay sùng bái y như trước đây, cũng không có kính nể hay sợ hãi, không có bất cứ thứ gì cả, tựa như chỉ đang nhìn một người xa lạ không quan trọng mà thôi.

Tuy rằng đứa nhỏ hiện tại đang nằm trong lòng ngực y, nhưng y lại cảm thấy bản thân đã đánh mất nó rồi.

Hiểu được điều này, khiến trái tim Đặng Cảnh Văn từng chút từng chút một chìm xuống.

"Hửm? Sao không nói gì hết vậy?" Đặng Cảnh Văn hơi cúi đầu, môi gần như là đụng tới trán của đứa nhỏ, dưới thanh âm ôn nhu là một sự ngột ngạt tới khó thở, gần như là không thể nhận ra sự bất an ở bên trong, y cười, "Em đang trách tôi tới trễ sao? Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi bảo đảm sau này sẽ không bao giờ để em gặp những chuyện nguy hiểm như vậy nữa, tha thứ cho tôi một lần này có được không?"

Biểu tình Tạ Hà rốt cuộc cũng có một tia thay đổi, ánh mắt cậu hơi nhúc nhích một chút, nhìn Đặng Cảnh Văn, "Tôi không trách ông, cảm ơn ông."

Động tác Đặng Cảnh Văn cứng đờ, nụ cười có hơi miễn cưỡng: "Cảm ơn... Tôi vì cái gì?"

Tạ Hà bình tĩnh nói: "Cảm ơn ông đã tới cứu tôi." Tôi vốn tưởng ông sẽ không tới, mà cho dù ông không tới đi nữa, thì cũng không sao cả.

Cánh tay của Đặng Cảnh Văn đang ôm cậu khẽ siết chặt lại, tựa như làm như vậy mới có thể xác định được đứa nhỏ vẫn nằm trong lồng ngực y, xác định y vẫn còn ôm lấy nó... Y nói, "Tôi cứu em là chuyện dĩ nhiên, không cần phải cảm ơn tôi."

Tạ Hà chậm rãi lắc đầu, ngữ khí rất nhẹ mà nói rõ từng chữ. "Tôi không phải là con ông, ông hoàn toàn có thể không cứu tôi, nhưng ông vẫn cứu tôi, cho nên tôi cần phải cảm ơn ông. Chỉ tiếc là, tôi không có cái gì để báo đáp ông, xin lỗi."

Lúc cậu nói câu này, từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, không hề có nửa phần tức giận, phảng phất như là đang tường thuật lại một chuyện rất đỗi bình thường.

Không có ôm bất cứ hi vọng nào nữa, cho nên cũng không cần phải oán hận hay bất mãn gì.

Trái tim Đặng Cảnh Văn rốt cuộc chìm vào đáy vực.

Y vẫn luôn hi vọng đứa nhỏ có thể nhận rõ y không phải là ba của nó... Hiện tại đứa nhỏ rốt cuộc cũng nhận ra điểm này, nhưng y lại không có nửa phần vui vẻ, bởi vì đây không phải là thứ y muốn, y muốn đứa nhỏ xem y như người yêu của nó... Mà không phải là một người dưng xa lạ.

Trong mắt Đặng Cảnh Văn ẩn giấu thống khổ, y cưỡng ép bản thân phải cố giữ tỉnh táo, nói: "Tôi biết tâm tình của em hiện tại không được tốt, cho nên mới giận tôi như vậy."

Tạ Hà lẳng lặng nhìn y, " Xin lỗi... Tôi không phải là đang giận ông đâu."

Đặng Cảnh Văn trầm mặc nửa ngày, nói: "Vậy đừng nói như vậy nữa. Em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi đi lấy đồ ăn cho em." Y bước ra khỏi cửa phòng, ở chỗ mà Tạ Hà không nhìn thấy, từng đấm nện lên tường.

Ai có thể nghĩ tới, y cũng sẽ có một ngày phải lừa dối chính bản thân mình như vậy.

Không muốn thừa nhận bản thân ở trong mắt đứa nhỏ chỉ là một tên lạnh lùng vô tình, một người xa lạ có thể tổn thương nó bất cứ lúc nào.

Đặng Cảnh Văn vừa rời khỏi, Tạ Hà liền đứng dậy đi tới phòng vệ sinh, thế nhưng gương ở trong phòng vệ sinh đã biến mất, cậu đưa tay lên sờ gò má của mình, trên gò má được một lớp băng gạc dày cộm bao bọc, bởi vì hiệu lực của thuốc tê, hiện tại chỉ còn hơi rát, tuy không thấy được vết thương... Nhưng cũng có thể đoán được nó đáng sợ đến mức nào.

Lúc Đặng Cảnh Văn trở về phòng, phát hiện đứa nhỏ không còn ở trên giường nữa, đáy lòng y liền xuất hiện một dự cảm không lành, quả nhiên nhìn thấy đứa nhỏ đứng trong phòng vệ sinh, mặt hướng về nơi đã từng đặt một chiếc gương.

Trong lòng y lập tức giật nảy lên, không bận tâm tới nỗi thống khổ cùng thất vọng của bản thân, nhanh chóng chạy qua đó... Trước khi mang đứa nhỏ về nhà, y đã sai người đem hết tất cả những chiếc gương trong nhà vứt hết, chỉ e sợ đứa nhỏ nhìn thấy lại càng khổ sở hơn.

Thế nhưng, có thể lừa gạt được ai chứ?

Đây là đứa nhỏ mà y yêu thương, đáng lẽ ra y phải bảo vệ cho nó thật tốt mới đúng, nhưng y vẫn không thể làm được.

Y không biết nên làm gì mới có thể tha thứ cho bản thân nữa.

Đặng Cảnh Văn nhìn thấy bóng lưng đơn bạc của đứa nhỏ, từ phía sau ôm lấy eo nó, y nỗ lực để giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể: "Tiểu Trác, em đi ăn một chút gì đi được không?"

Nhưng đứa nhỏ không có phản ứng, nó chỉ ngơ ngác đứng đó, tựa như không hề phát hiện ra sự tồn tại của y.

Đặng Cảnh Văn ôm đứa nhỏ như vậy, cảm thấy cổ họng của mình như bị ai bóp nghẹn, cho dù có muốn nói điều gì đều cực kì gian nan, y chậm rãi nói: "Ngoan nào, đi ra ngoài với tôi được không?"

Một hồi sau... Tạ Hà rốt cuộc mới chậm rãi quay đầu lại, băng gạc trên gò má cậu đã bị kéo xuống, lộ ra vết thương cực kì dữ tợn, vết thương vẫn còn đỏ tươi kéo dài từ miệng tới mang tai, trên gò má chi chít toàn là chỉ khâu màu đen tựa như một con rết khủng bố đang chen chúc trong cái khe máu vậy.

Cậu bình tĩnh nhìn Đặng Cảnh Văn, khoảng cách gần như vậy... Mơ hồ có thể nhìn thấy hình phản chiếu ngược của bản thân ở bên trong con ngươi của đối phương.

Cho dù không có gương đi nữa, cậu cũng biết khuôn mặt này đã không còn mỹ lệ như trước nữa, cho dù nhìn nhiều thêm một giây, cũng đều khiến người phải buồn nôn đi...

Cậu nghĩ tới đây, bỗng nhiên nở nụ cười, cười rất thoải mái, rất vui vẻ, phảng phất như đã tháo xuống được gánh nặng ở trên vai, ngoại trừ khuôn mặt này, cậu phỏng chừng cũng chẳng còn cái gì đáng giá để người khác nhìn tới nữa.

Cho nên cái mà Đặng Cảnh Văn coi trọng, chỉ đơn giản là khuôn mặt này của cậu mà thôi.

Cậu đã từng ném hết tôn nghiêm của mình, dùng khuôn mặt này mà cầu xin lòng thương hại của người đàn ông này, thấp kém hèn hạ mà ở bên cạnh y, biết rõ những thứ này tới cùng chỉ có thể tự rước lấy nhục nhã, lại như cũ không nỡ mà rời đi... Ôm lấy hi vọng nhỏ bé, hi vọng rằng người đàn ông này ít nhiều gì vẫn sẽ quan tâm cậu, không nhiều nhưng một chút cũng đủ rồi.

Hiện tại cậu rốt cuộc cũng không còn do dự nữa, bởi vì vốn liếng cuối cùng của cậu cũng đều bị mất hết cả rồi.

Nhưng cậu không hề cảm thấy khổ sở chút nào, cậu tựa như một con nghiện bạc không thể nào bứt ra được, cuồi cùng thua đến cháy túi, chỉ có thể lựa chọn giải thoát.

Khoé miệng Tạ Hà cong lên, vết thương cũng hơi động một chút, vốn là nụ cười cực kì diễm lệ, giờ phút này chỉ có vặn vẹo và xấu xí. Mà ngữ khí của cậu lại tràn đầy vui sướng cùng nhẹ nhõm, tựa như không hề để ý tới ba cái chuyện này.

Cậu nói: "Tiên sinh, ông đã từng nói, thứ giá trị duy nhất khiến tôi có thể lưu lại trong cái nhà này chính là lấy lòng người đàn ông của tôi."

"Tôi nghĩ, có lẽ tôi không thể lưu lại được nữa rồi."

"Bởi vì tôi đã không thể lấy lòng ông được nữa."

Từng câu từng chữ của đứa nhỏ rót vào tai Đặng Cảnh Văn, phảng phất như những chiếc kim châm sắc bén, đâm vào trái tim của y.

Đây là chính miệng y đã nói, nếu như y biết sẽ có ngày mình yêu đứa nhỏ như vậy, y nhất định sẽ không đối xử tàn nhẫn với nó như vậy. Đặng Cảnh Văn nhắm mắt lại, che đậy đi thần sắc thống khổ ở bên trong mắt mình, tất cả những thứ này đều là do y tự làm tự chịu... Mà hậu quả không nên để đứa nhỏ này phải gánh chịu.

Y đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ đầu đứa nhỏ, âm thanh trầm thấp: "Em có giá trị gì hay không, là do chính tôi tự quyết định, tôi nói em vẫn có thể lưu lại, cho nên em đừng nghĩ lung tung nữa, có được không?"

Tạ Hà bình tĩnh nhìn y, chậm rãi lắc đầu: "Nhưng mà, tiên sinh à, tôi không muốn ở lại đây nữa."

Điểm này cho dù đứa nhỏ không nói ra, trong lòng Đặng Cảnh Văn vẫn rõ ràng, thế nhưng y không thể để nó đi, rời khỏi y, thì còn ai bảo vệ nó nữa đây? Đứa nhỏ sẽ bị người khác bắt nạt, sống như một con chó lang thang ở ngoài đường, thậm chí... Có thể chết ở một góc nào đó mà y không hề hay biết, mà những chuyện này, y tuyệt đối không thể nào chịu đựng được.

Càng không thể chịu đựng nhất chính là việc sẽ không còn nhìn thấy đứa nhỏ này lần nào nữa.

Đặng Cảnh Văn trầm mặc mấy giây, y nói: "Tôi không cho phép."

Tạ Hà liếc mắt nhìn y, rũ mi mắt xuống, không nói nữa. Ở trước mặt Đặng Cảnh Văn, cậu không hề có quyền để phản kháng, đã như vậy, còn muốn phí công để phản kháng làm cái gì. Dù sao người này... Cũng sẽ không thèm để ý tới suy nghĩ của cậu.

Đặng Cảnh Văn cẩn thận ôm lấy đứa nhỏ đặt lại trên giường, nhanh chóng gọi bác sĩ tới thay cậu băng bó lại vết thương.

Từ đầu tới cuối Tạ Hà đều rất yên tĩnh, cũng không có kêu đau hay ồn ào, ngay cả bác sĩ cũng có chút kinh ngạc, hắn nhanh chóng xử lý vết thương xong, liền dặn dò không nên để vết thương dính nước, sau đó liền rời đi.

Đặng Cảnh Văn bưng chén canh đã nguội đi, sau đó lại đổi một chén khác đi vào, dùng cái muỗng đặt tại bên mép thổi cho nguội bớt, sau đó mới đưa tới bên miệng của đứa nhỏ, "Ăn chút gì đi."

Tạ Hà không nhúc nhích, như là con rối không hề có cảm xúc mà ngồi ở đó.

Trái tim Đặng Cảnh Văn đau đớn một cái, nhưng y vẫn ráng chịu đựng, dỗ dành nói: "Tôi biết là rất đau, nhưng em vẫn cần phải ăn một chút gì đó."

Tạ Hà không động đậy, thậm chí đôi mắt cũng không thèm nhấc lên.

Ánh mắt Đặng Cảnh Văn u ám, tận sâu bên trong đè nén sự thống khổ cùng bất đắc dĩ, môi của y mím thành một đường thẳng, hồi sau, y mới trầm giọng nói: "Nghe lời, nếu không tôi sẽ trừng phạt em."

Nghe tới hai chữ "Trừng phạt", biểu tình Tạ Hà rốt cuộc cũng xuất hiện một tia biến hoá, nửa ngày sau cậu mới chậm rãi hé miệng, ngậm cái muỗng, nuốt xuống một ngụm.

Đặng Cảnh Văn rốt cuộc cũng đem chén canh đút xong.

Đặng Cảnh Văn trở lại nhà bếp, thả chén canh xuống, đứng lặng yên bên bồn rửa, hồi lâu cũng không có di chuyển bước chân.

Y không muốn thừa nhận, bản thân vừa nãy là có bao nhiêu khổ sở tới mức phải trốn tránh.

Đứa nhỏ như vậy... Bộ dáng thẫn thờ kia, không hề có nửa điểm linh động như ngày xưa...

Đã từng là một đứa nhỏ chỉ cần y lộ ra một chút ôn nhu hay một cái tươi cười thôi, liền có thể khiến nó thoả mãn mà cười vang, vui vẻ mà chạy tới vây quanh y, hiện tại đứa nhỏ ấy đã hoàn toàn biến mất rồi, nó không cần sự ôn nhu của y nữa, cũng không ngạc nhiên với thiện ý của y, càng không muốn ở lại bên cạnh y nữa.

Mất đi rồi mới hiểu được thứ mà mình vứt bỏ như giày rách, là cực kì đáng giá đến mức nào.

Chẳng qua là lúc ấy có được quá dễ dàng, cho nên cũng không biết phải quý trọng nó như thế nào, cũng vì vậy mà có thể dễ dàng đạp lên nó... Y cho rằng bản thân sẽ không để ý tới, nhưng thực chất không phải là như vậy, y rất cần nó... Cái người vẫn luôn cần tới đối phương, kỳ thật là y mới đúng.

【 đinh, mục tiêu Đặng Cảnh Văn độ hảo cảm độ +2, trước mặt độ hảo cảm là 94】

Tạ Hà một bên ăn canh, một bên làm một bộ mặt không cảm xúc, một bên xem cửa hàng hệ thống, thuận tiện cùng 444 nói chuyện phiếm.

【 Tạ Hà: thuốc giảm đau của cửa hàng xài có tốt không? 】

【444: không tệ lắm ạ! 】

【 Tạ Hà: cũng không có mắc lắm, đổi cho tôi mười hộp đi. 】

【444: dạ! 】

【 Tạ Hà: gần đây có mỹ thực nào mới đang hot không? Tiến cử cho tôi mấy món đi bảo bối : )】

【444: dạ vâng ạ (≧▽≦)/】

【 Tạ Hà: đợi chút. . . . . . Cho tôi một viên thuốc gây nôn trước đi! Ói xong đã rồi ăn sau. 】

Lúc Đặng Cảnh Văn trở lại, liền nhìn thấy đứa nhỏ vô lực nằm úp sấp ở trên giường, những đồ ăn lúc nãy phải vất vả lắm mới ăn được đều toàn bộ ói ra. Y vội vàng chạy tới nâng đứa nhỏ lên, tự mình giúp nó lau miệng, sau đó lại đem nước tới bên môi của nó nói, "Súc miệng một cái đi đã."

Lần này đứa nhỏ không có phản kháng y, rất nghe lời mà uống một ngụm nước, bởi vì khi nãy nôn mửa mà động tới vết thương, rốt cuộc trên mặt cũng không nhịn được mà toát lên sự thống khổ, tay tóm chặt lấy drap giường ở phía dưới.

Đặng Cảnh Văn cực kì đau lòng, đứa nhỏ của y, từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lên, làm sao có thể chịu được những thương tổn như vậy...

Y nhẹ nhàng đem đứa nhỏ ôm vào trong ngực, Triệu Hoành... Trong mắt Đặng Cảnh Văn lộ ra thần sắc băng lãnh tới cực điểm, bất cứ là ai tổn thương tới đứa nhỏ của y, y đều sẽ không bỏ qua.

........................

Từ sau ngày hôm đó, Đặng Cảnh Văn gần như là một tấc không rời khỏi Tạ Hà, Tạ Hà cũng rất phối hợp mà không phản kháng lại, cậu sâu sắc hiểu được cái gì gọi là "Lúc nên nghe lời thì không cần nghe lời, lúc không cần nghe thì càng phải nghe", dùng "Ngoan hiền phục tùng" mà chậm rãi đâm trái tim của Đặng Cảnh Văn.

Ví dụ như Đặng Cảnh Văn cho cậu ăn cái gì, cậu liền ngoan ngoãn mà ăn, nhưng ăn xong liền ói ra, đem mình dằn vặt tới gầy đi một vòng.

Ví dụ như Đặng Cảnh Văn muốn ôm cậu đi ngủ, cậu cũng mặc cho y ôm, nhưng tới lúc nửa đêm liền tỉnh dậy phát ra tiếng rên thảm thiết, đem Đặng Cảnh Văn cũng tỉnh theo, sau đó phải dỗ cậu tới hừng đông mới chịu thôi.

Lại ví dụ như không gọi ba ba nữa, chỉ gọi y là tiên sinh, hơn nữa biểu tình còn tỏ ra sợ sệt khi gặp người khác.

Từng dao từng dao đều đâm cực kì chuẩn.

Cứ như vậy mà trôi qua một đoạn thời gian, vết thương trên mặt Tạ Hà rốt cuộc cũng có thể cắt chỉ, thống khổ dần dần tích tụ lại khiến trong mắt Đặng Cảnh Văn đều tràn đầy khổ sở và ảm đạm, hơn nữa chỉ cần cậu có chút chao đao, Đặng Cảnh Văn đều sẽ vô cùng căng thẳng.

【 Tạ Hà: ba ba không hổ là một người kiên cường, tới mức này mà độ hảo cảm cũng không có tăng lên, thiệt làm cho tôi sinh ra lạc thú muốn khiêu chiến : )】

【444: . . . . . . 】 sao nó bỗng nhiên lại có một chút đồng tình với Đặng Cảnh Văn vậy nhỉ? Đây nhất định là ảo giác đi.

【 Tạ Hà: có thể thấy được tôi đối với ba ba vẫn quá ôn nhu và cảm thông. 】

【444: O(∩_∩)O~】 quả thật là ' ôn nhu ' vô cùng. . . . . .

【 Tạ Hà: nhưng trước mắt ba ba vẫn không để tôi dắt mũi đi, loại người thô bạo như ba ba, khẳng định là chỉ ưa những thủ đoạn thô bạo mà thôi. Mỉm cười ~ ing】

【 Tạ Hà: tôi phải xuống tay thật mạnh mới được : )】

444: ... Nó đã bảo trì im lặng.

Vết thương trên mặt Tạ Hà tuy đã khép lại, cũng không còn dữ tợn như mới đầu nữa, thế nhưng vết sẹo đỏ nhạt trải dài trên khuôn mặt trắng nõn vẫn như cũ rất bắt mắt, tựa như một bức hoạ xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện một vết mực cắt ngang, khiến cho người ta vừa tiếc hận vừa bất đắc dĩ.

Đặng Cảnh Văn từ sớm đã liên hệ với bác sĩ đứng đầu khoa chỉnh sửa mặt, chờ đứa nhỏ tốt hơn liền tiến hành phẫu thuật cho nó.

Hôm nay y nhìn thấy đứa nhỏ miễn cưỡng ăn một chút canh, đau lòng vô cùng.

Đặng Cảnh Văn ôm đứa nhỏ, ôn nhu nói: "Tôi đã mời bác sĩ khoa chỉnh hình tốt nhất cho em, nhất định có thể chữa khỏi được cho em. Em sẽ tốt hơn..."

Câu nói này khiến Tạ Hà rốt cuộc cũng có một chút phản ứng, cậu cúi đầu hỏi: "Có thật không?"

Đây là lần đầu tiên đứa nhỏ chủ động nói chuyện với y sau suốt thời gian qua, trong mắt Đặng Cảnh Văn lộ ra ánh sáng mừng rỡ, nói: "Đúng vậy, em nhất định có thể hồi phục lại, hãy tin tưởng tôi."

Tạ Hà sau một hồi cũng không có trả lời, gần như là hơi run lên một cái, cậu ngẩng đầu lên, dùng một loại ánh mắt lạnh lùng mà nhìn Đặng Cảnh Văn: "Tiên sinh, tôi có thể không trị được không."

Đặng Cảnh Văn nhìn ánh mắt của cậu, trái tim nháy mắt chìm xuống. Bên trong đôi mắt kia không hề có nửa phần vui sướng, chỉ có lạnh lùng tới vô tận... Phản ứng như vậy hoàn toàn vượt qua ngoài dự liệu của y, khiến y sinh ra một chút bất an, y hỏi: "Sao vậy?"

Tạ Hà lạnh lùng nhìn y, trong mắt hiện lên thần sắc chán ghét cùng căm phẫn, nhưng ngữ khí của cậu vẫn như cũ bình tĩnh, nói: "Tôi cảm thấy như vậy đã rất tốt rồi, không muốn trị nữa."

Đặng Cảnh Văn trầm mặc trong chốc lát, khuyên nhủ: "Đừng nghịch nữa... Tôi chỉ hi vọng em có thể tốt hơn mà thôi... Em nghe lời tôi có được không?"

Nhưng câu nói này lại tựa như kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tạ Hà vậy, cậu rốt cuộc không thể nào duy trì được bình tĩnh nữa, bỗng nhiên đẩy Đặng Cảnh Văn ra, cả người run rẩy, lớn tiếng nói: "Tôi đã nói là không trị nữa! Tôi không muốn trị không muốn trị!" Gào lên rồi nước mắt lại chảy ra, trên khuôn mặt xinh đẹp cùng với vết sẹo vặn vẹo dữ tợn kia, biểu tình thê thảm còn khủng bố, cậu đỏ mắt nhìn Đặng Cảnh Văn, từng chữ nói: "Đây chính là giá trị khiến tôi có thể lưu lại ở đây đúng không? Đem tôi trị khỏi, lại có thể lấy lòng ông đúng không."

"Tiên sinh, khuôn mặt của tôi thật sự đẹp đến như vậy sao? Đẹp tới nổi ông cũng không muốn buông tha tôi."

Tạ Hà đưa tay ra sờ sờ vết sẹo lồi trên mặt mình, thật tốt, vốn tưởng rằng như vậy là có thể không cần lấy lòng người đàn ông này nữa, nhưng đối phương lại muốn đem cậu chữa khỏi. Cậu oán giận mà nhìn chằm chằm Đặng Cảnh Văn, khoé miệng hơi nhếch lên, giọng nói run lên như sắp khóc: "Tôi chỉ thấy tiếc, lúc đó tại sao Triệu Lĩnh lại không làm nhiều thêm mấy vết nữa, như vậy có trị cũng không hết."

"Như vậy... Có phải ông cũng không còn thích tôi nữa."

"Nếu ông không thích tôi, như vậy thật quá tốt."

Đặng Cảnh Văn kinh ngạc nhìn đứa nhỏ... Đau nhức khiến trái tim y gần như đều tê dại.

Đây chính là suy nghĩ thật của đứa nhỏ sao? Nó vẫn luôn nghĩ như vậy sao... Cho rằng mình giữ nó lại, phí hết tâm tư chăm sóc nó, nghĩ trăm phương ngàn kế chữa khỏi cho nó, chẳng qua là vì muốn nó tiếp tục lấy lòng mình, dưới bề ngoài ngoan ngoãn nghe lời kia đang ẩn giấu bi phẫn cùng bất đắc dĩ phải luồn cúi, là tuyệt vọng tới không có chỗ nào để trốn đi.

Đứa nhỏ kia đã từng khát khao sự bảo vệ của y, hiện tại nó lại nói với y rằng: Nếu như ông không thích tôi, như vậy thật quá tốt.

Đối với đứa nhỏ mà nói, tình yêu của y, không còn là thứ nó muốn nữa, mà thậm chí đã trở thành một loại gánh nặng cùng dằn vặt.

Y chưa bao giờ có một khắc giống như hiện tại mà căm hận bản thân mình như thế.

Căm hận bản thân đã từng lãnh khốc và vô tình như vậy.

Có rất nhiều người từng nói y sẽ gặp báo ứng, nhưng y lại không hề tin... Hiện tại y cũng tin rồi.

Rõ ràng là đau tới không thở nổi, nhưng Đặng Cảnh Văn vẫn không có rời đi, đem hết tất thảy thống khổ pha tạp với máu tươi toàn bộ nuốt xuống, không hề biểu lộ ra, ở trước mặt đứa nhỏ này, y đều luôn bảo trì nguỵ trang ôn hoà cùng bao dung, y không thể đem nó doạ sợ nữa.

Đặng Cảnh Văn đưa tay ra ôm lấy đứa nhỏ, nói: "Em không cần phải lấy lòng tôi, tôi chỉ muốn đem em chữa khỏi thôi, không hề có ý gì cả." Tôi chỉ hi vọng em có thể tươi cười trở lại, có thể tiếp tục đứng dưới ánh mặt trời, có thể cao hứng... Là tôi, muốn lấy lòng em.

Đáng tiếc lời an ủi của y đã không còn một chút tác dụng nào.

Một người sở dĩ có thể tín nhiệm một người khác, đơn giản dựa dẫm vào người đó còn phải tuỳ vào đối phương có cam tâm tình nguyện hay không nữa.