Công Lược Trái Tim

Chương 859




Chương 859: E rằng chỉ còn đêm nay
Thẩm Bồi Xuyên tiến lên hỏi có phải tình hình của Tông Khải Phong không ổn không? Bác sĩ Giang gật đầu: “E rằng chỉ còn đêm nay thôi. Tình huống của ông ấy chuyển biến xấu rất nhanh.”
Nghe vậy, Tang Du cuống quýt nắm tay Thẩm Bồi Xuyên. Cô có thể tưởng tượng ra bầu không khí trong nhà sẽ đè nén cỡ nào. Thẩm Bồi Xuyên còn có thể bình tĩnh, nắm tay Tang Du: “Vào nhà rồi cứ coi như mình không biết gì hết, nên làm gì thì cứ làm đi.”
Lúc này mình càng cẩn thận thì người ta lại càng nhạy cảm.
Tang Du gật đầu.
Thẩm Bồi Xuyên lấy bánh trung thu cùng với ít quà cáp từ trong cốp xe, hôm nay là ngày lễ nên không thể đến tay không. Lấy đồ xong, anh hỏi: “Bác sĩ Giang không vào nhà à?”
Bác sĩ Giang nói: “Tôi ở bên ngoài hít thở không khí, lát nữa mới vào.
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu, anh và Tang Du cầm đồ vào nhà.
Trang Tử Khâm đang bế bé nhỏ ngồi trong phòng khách, Tông Ngôn Thần và Tông Ngôn Hi đang ở trong phòng với Tông Khải Phong. Cô bé xếp rất nhiều hạc giấy treo trong phòng, Trình Dục Ôn đỡ ghế cho cô bé.
Hôm nay Tông Khải Phong nói muốn ăn sủi cảo nhân thịt bò tương ớt. Đây là nhân thịt bò mà Trình Dục Tú thích làm nhất hồi còn sống. Trước kia ông không cho rằng mình thích nó, nhưng mỗi lần đều ăn không ít, hôm nay không hiểu sao lại rất muốn ăn.
Lâm Tân Ngôn nhào bột, Tông Cảnh Hạo cắt ớt. Cô đã nhào bột xong mà anh còn chưa xắt xong. Lâm Tân Ngôn giành lấy con dao: “Để em cắt cho, anh đi băm thịt đi.”
Băm thịt không cần kỹ thuật. Lâm Tân Ngôn đặt thịt được rửa sạch lên thớt gỗ, đưa dao bản to cho anh. Anh im lặng cầm dao, chậm rãi chém lên miếng thịt, tiếng vang rất lớn. Lâm Tân Ngôn liếc nhìn anh, không nói một lời, cầm dao cắt ớt thành từng sợi nhỏ.
Tiếng cạch cạch vang lên nửa giờ, thịt đã được băm xong, Lâm Tân Ngôn kêu anh đi rửa tay: “Để em trộn nhân cho.”
“Anh làm cho. Em nói bỏ cái gì là được.” Tông Cảnh Hạo lấy tô thủy tinh ra, bỏ thịt băm vào đó. Lâm Tân Ngôn đưa một bát nước ngâm tiêu đã được điều chế từ trước đưa cho anh: “Nửa bát nước này chia thành ba lần đổ vào thịt, mỗi lần phải quấy theo chiều kim đồng hồ, mãi đến khi thịt hấp thu hết.”
Tông Cảnh Hạo làm theo lời cô. Tranh thủ lúc anh đang trộn nhân, Lâm Tân Ngôn bắt đầu cán vỏ sủi cảo. Cô vừa cán vừa nhìn Tông Cảnh Hạo, nói cho anh biết nên bỏ thêm thứ gì: “Hành thái, gừng băm, muối ăn… Lại bỏ ớt vào trộn đều.”
Tông Cảnh Hạo làm theo từng cái một. Lâm Tân Ngôn cũng đã cán xong mấy miếng vỏ sủi cảo. Cô dạy Tông Cảnh Hạo nên bao như thế nào. Mặc dù không đẹp, nhưng thoáng chốc đã bao được một cái.
“Cứ như thế.” Lâm Tân Ngôn để cho anh bao, còn cô phụ trách cán vỏ bột.
Không ai bước vào phòng bếp. Có lẽ đây sẽ là bữa tối cuối cùng của Tông Khải Phong, cứ để hai người họ tận hiếu lần cuối.
Trời đã tối. Khoảng hai tiếng sau, sủi cảo mới được bao xong. Lâm Tân Ngôn nấu nước, Tông Cảnh Hạo ném sủi cảo vào trong nồi nấu. Khoảng 10 phút sau, sủi cảo đã chín, Lâm Tân Ngôn vớt vào đĩa, lấy một cái khay ra đặt đĩa lên, rót một đĩa dấm chua nhỏ, bóc tỏi giã nhuyễn rồi bỏ vào đĩa giấm, cùng đặt lên khay.
“Anh bưng vào đi.”
Tông Cảnh Hạo ngước mắt nhìn cô, cô nói: “Đi đi”
Anh bưng khay, xoay người đi ra nhà bếp.
Lâm Tân Ngôn dọn dẹp nhà bếp xong, đi ra thấy Thẩm Bồi Xuyên và Tang Du đã đến, hỏi: “Hai người đến đây khi nào vậy?”
Tang Du nói: “Bọn em đã đến được một lát rồi.”
Cô vươn tay ôm Lâm Tân Ngôn: “Hôm nay em và Bồi Xuyên cũng sẽ ở đây.”
Lâm Tân Ngôn gật đầu, giọng khàn khàn: “Nếu có chuyện gì thì em trông con giúp chị.”
Tang Du nói: “Chị yên tâm, em sẽ trông bọn nhỏ thật kỹ.”
Lâm Tân Ngôn ngồi vào sofa, bế Tông Ngôn Hi vào lòng. Hôm nay cô bé rất nghe lời, ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ. Bé nhỏ đã ngủ, Trang Tử Khâm đứng dậy bế bé nhỏ vào phòng.
Cửa phòng Tông Khải Phong bị đẩy ra, Tông Cảnh Hạo bưng đĩa không đi ra, nhìn Lâm Tân Ngôn, khẽ nói: “Lấy thêm đĩa nữa đi em.”
Lâm Tân Ngôn sửng sốt, sau đó bế con gái ngồi lên sofa, đứng dậy vào nhà bếp. Tông Cảnh Hạo cũng đi theo cô. Cô bật bếp nấu nước sôi: “Bố đã ăn hết rồi à?”
Gần đây Tông Khải Phong ăn cơm rất ít, một đĩa có không ít sủi cảo, bình thường ông chỉ có thể ăn hơn một nữa, hôm nay đã ăn hết rồi mà còn muốn ăn thêm, khiến cô hơi lo lắng.
“Bố ăn nhiều quá…”
“Bố nói là hương vị giống của mẹ làm. Bố muốn ăn thì cứ để bố ăn đi.”