Công Lược Trái Tim

Chương 919




Chương 919: Bí mật gì?
Bởi vì biết chuyện nên mới suy nghĩ nhiều, có thể cũng vì như vậy, cô mới không nói anh biết.
Cố Hiềm cũng biết bản thân quá sốt ruột, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Cô cứ nói, tôi… đã chuẩn bị.”
Tông Ngôn Hi vén tóc, khéo léo nói: “Trước khi ông ta kết hôn, cuộc sống cá nhân cũng rất phức tạp.”
Cố Hiềm: “???”
“Phức tạp thế nào?” Anh bình tĩnh lại, anh là kết quả của điều gì? Tình một đêm? Hay là ăn bánh trả tiền?
“Hiện tại ông ta đã kết hôn, cũng rất quan tâm gia đinh, buổi tối tôi có hẹn ông ta ăn cơm, nếu anh muốn nhận ông ta, tối nay chính là cơ hội, có thể ngày mai ông ta đi rồi.” Tông Ngôn Hi trực tiếp nói.
Cố Hiềm không biết làm sao cho tốt, nếu ông ta không thừa nhận, hoặc là không muốn nhận anh thì làm sao bây giờ?
Lỡ như anh không phải con của ông ta thì sao?
Cũng không chỉ bằng vài tấm hình có thể khẳng định ông ta là ba của anh, nếu thực sự không đúng thì thật xấu hổ?
Thực sự suy cho cùng thì anh cảm thấy muốn lùi bước.
“Cô với ông ta quan hệ tốt lắm sao?” Cố Hiềm hỏi.
Tông Ngôn Hi trước tiên nói rõ ràng: “Anh cứ nói thẳng, tôi có thể giúp gì sẽ cố gắng, nhưng nếu gây hại cho ông ây, tôi sẽ suy nghĩ lại, quan hệ giữa chúng tôi cũng gọi là tốt, nhiều năm qua ông ta vẫn luôn đi theo ba tôi, giống như người nhà.”
Cố Hiềm hỏi: “Tôi và cô là gì?”
“Bạn bè.” Cô buột miệng nói.
Nhưng với câu trả lời này, Cố Hiềm không vui.
“Chúng ta cũng chỉ là bạn bè?”
“Còn có…” Đối với ánh mắt thất vọng của Cố Hiềm, cô có chút đau đầu: “So với bạn bè thì trên một chút?”
“Trên bạn bè thì là gì, đó là cái gì? Người yêu? Người nhà càng không phải, cô có thể xác định rõ ràng không?” Cố Hiềm hỏi tới cùng.
Cứ như muốn bắt cô phải nói rõ ràng.
Tông Ngôn Hi cũng không nói gì, muốn bỏ đi.
Rõ ràng anh ta chơi xấu.
Cố Hiềm vội vàng giữ chặt cô: “Đừng đi.”
“Không đi, ở đây cùng anh dây dưa?” Cô quay đầu lại nhìn hắn.
Cố Hiềm nghiêm nghị, anh không cố ý như vậy, chỉ là trong lòng hỗn loạn không biết giải quyết thế nào.
“Chuyện kia, cô giúp tôi, tôi muốn xét nghiệm DNA với ông ta, nếu ông ta thực sự ba tôi, tôi cũng không cần nhận ông ấy.”
Tông Ngôn Hi nhìn anh nói: “Anh cũng có lúc lề mề vậy sao.”
“Không phải tôi kéo dài, tôi không muốn có hiểu lầm, lỡ như chúng ta không có quan hệ huyết thống, lúc đó rất xấu hổ.”
Tông Ngôn Hi suy nghĩ một chút, chuyện này cũng không gây bao nhiêu phiền toái, càng không ảnh hưởng lợi ích của ai, chỉ cần làm giám định DNA cùng Cố Hiềm mà thôi, cô đồng ý: “Được, tối nay anh không cùng tôi đi sao?”
“Đi.” Cố Hiềm nói.
“Sao lại thay đổi chú ý?” Cô không hiểu rốt cuộc anh có ý gì.
“Trên bàn cơm chỉ muốn gặp ông ta, không cần nhận nhau.” Cố Hiềm trả lời.
Tông Ngôn Hi gật đầu: “Tôi tôn trọng anh.”
Tại tập đoàn tập đoàn Hằng Khang.
Nam Thành rất nhanh trở về công ty, đến phía trước văn phòng, dò hỏi thư ký Đài một chút: “Có người tới tìm giám đốc Giang không?”
Thư ký Đài lắc đầu: “Không có, giám đốc Giang vừa trở về.”
Nam Thành nghe giọng nói của Giang Mạt Hàn trong điện, có vẻ không vui, lại hỏi: “Biểu hiện của giám đốc thế nào?”
Thư ký Đài, lắc đầu: “Anh ta cũng chưa từng cười lần nào mà?”
Ít nhất từ khi thành lập tập đoàn Hằng Khang chưa một lần thấy giám đốc cười.
Nam Thành gật đầu, xác thật: “Lâu rồi giám đốc không còn cười nữa.”
Bởi vì anh ta không vui.
Mất đi người quan trọng nhất làm sao vui vẻ được.
Nam Thành thở dài một hơi, xoay người đi đến văn phòng, anh ta gõ cửa, bên trong truyền giọng nói “vào đi”, anh ta mới đẩy cửa đi vào.
Anh đến trước bàn làm việc của Giang Mạt Hàn, vừa định hỏi tìm mình có việc gì, thì nghe được: “Anh đi tìm Lâm Nhuỵ Hi?”
Nam Thành kinh ngạc một chút, không nghĩ đến Giang Mạt Hàn biết nhanh như vậy.
“… dạ.”
“Vì chuyện gì?” Giang Mạt Hàn ngẩng đầu.
Nam Thành mím môi: “Tôi chỉ cảm thấy anh ở cùng cô ấy sẽ làm anh vui vẻ, tôi chỉ muốn lợi dụng công việc để cô ấy đến công ty, cho cả hai có cơ hội gặp mặt.”
Giang Mạt Hàn nhướng mày: “Tôi ở cùng cô ấy sẽ vui vẻ sao?”
Nam Thành thẳng thắng gật đầu: “Ngoài vợ của anh, cô ta là người đầu tiên anh có hứng thú.”
Giang Mạt Hàn dựa người ra sau, hơi ngửa người: “Nam Thành, tôi cảm thấy cô ấy có bí mật gì đó.”
Nam Thành mở to hai mắt: “Bí mật gì?”
“Tôi không biết.” Giang Mạt Hàn thấp giọng nói: “Anh từng điều tra cô ấy, anh không cảm thấy quá khứ của cô ấy quá sạch sẽ sao?”
Nam Thành tự hỏi: “Đúng vậy, rất sạch sẽ.”
Bởi vì anh ta không tra được gì cả, trừ những nội dung sơ lược, những thứ khác đều không tra ra.
“Nam Thành, anh đi tìm người dọn dẹp biệt thự đi.” Giang Mạt Hàn đứng lên đi tới cửa sổ, đưa lưng về phía Nam Thành: “Tôi hy vọng suy đoán của tôi là đúng.”
Nam Thành hơi sửng sốt, anh có chút ngoài ý muốn tìm người thu xếp việc dọn dẹp biệt thự, từ sau khi Tông Ngôn Hi chết, anh ta cũng không bao giờ đến biệt thự nữa.
“Giám đốc Giang … Anh, anh có ý gì? Anh cho rằng Lâm Nhuỵ Hi là Tông Ngôn Hi?”
“Nàng mẫu thân họ Lâm.” Giang Mạt Hàn quay đầu, nhìn nam thành: “Ngươi không cảm thấy này có liên hệ sao?”
Nam Thành bất ngờ, cẩn thận suy nghĩ lại thì có chút gì đó quan hệ, nhưng mà: “Lúc trước vợ của anh chết, là anh xác nhận mà?”
Xác định chính là Tông Ngôn Hi.
Hơn nữa cảnh cũng kết luận người đó đã chết.
Giang Mạt Hàn chỉ dựa vào trực giác, anh không có gì chứng minh chính xác Lâm Nhụy Hi là Tông Ngôn Hi.
“Đi làm đi.” Giang Mạt Hàn nói xong quay lại, rõ ràng không muốn nói nhiều.
“Chuyện kia…” Nam Thành do dự một chút: “Tôi muốn báo với anh một chuyện.”