Công Tử Điên Khùng

Chương 422: Con rối




Nghe Chu Linh Tố vậy, một tia ghen ghét lóe lên trong mắt của Vương Hoàn Hoàn. Cô ta và Xung Hi được coi là hai đại mỹ nữ của Thanh Hóa. Nhưng cô ta luôn không phục với việc mình bị đặt song song với Xung Hi. Dù vì Du Quân mà quan hệ của hai người cũng coi như hòa hợp. Thậm chí là bạn thân, nhưng tròng lòng cô ta nghĩ gỉ thì chỉ có cô ta biết. Cô ta không ngờ Xung Hi và Chu Linh Tố đều quen biết Lâm tiên sinh kia. Còn là quan hệ không tồi. Tuy không quen biết hắn, nhưng trong lòng cô ta không phục. Cô ta luôn coi mình là đệ nhất, cho nên cô ta mới là người xứng với vị Lâm tiên sinh đó.

Lâm Vân tới tòa biệt thự của Xung Hi. Xung Hi ở trong nhà quả nhiên là một con rối. Xung quanh vị trí của con rối kia còn bố trí một trận pháp, là một trận pháp mê hoặc tâm thần. Trận pháp này còn có tác dụng ghi lại tin tức xảy ra ở đây. Tuy nhiên, một tu sĩ cần thông tin của một người phàm làm gì? Chỉ có một lời giải thích, đó là do viên Tiên Nhan Đan mà Xung Hi đã uống. Sự trân quý của Tiên Nhan Đan, Lâm Vân đã sớm biết. Đây là đan dược của Tiên Giới, giá trị có thể nói là vô giá.

Có thể nói, mỗi một viên Tiên Nhan Đan kia đều là kỳ bảo của giới Tu Chân. Nhìn thấy trận pháp này, Lâm Vân liền nghĩ tới tu sĩ muốn điều tra xem Xung Hi đã từng uống qua loại thuốc nào, thậm chí là ai cho. Tuy nhiên, điều cho Lâm Vân kỳ quái, chính là người có thể bố trí trận pháp như vậy nhất định là tu sĩ có tu vị từ Kết Đan trở đi. Vì sao người đó còn cần bố trị một trận pháp mê hoặc với một người phàm? Ép hỏi trực tiếp không được sao?

Bỗng nhiên Lâm Vân rùng mình một cái. Hắn đã hiểu nguyên nhân vì sao tên tu sĩ kia không ép hỏi hoặc là sưu hồn. Bởi vì y không muốn Xung Hi bị thương tổn gì, kể cả về thân thể lẫn tinh thần. Y muốn luyện hóa Xung Hi, sau đó lấy viên thuốc kia ra.

Nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng Lâm Vân liền bốc lên. Thật là một tên Tà Tu ác độc. Luyện hóa một người đã uống đan dược, tỷ lệ thành công chỉ là một phần nghìn, một phần vạn mà thôi. Biến một người sống thành một viên thuốc, tên khốn kiếp kia điên rồi. Ánh mắt của Lâm Vân liền trở nên âm lãnh. Hắn vung tay lên, trận pháp và con rối trong phòng liền biến thành tro bụi. Cho dù hiện tại hắn có bị trọng thương, nhưng hắn không thể bỏ qua cho tên cặn bã kia được.

Cách đó vài trăm km, trong một động phủ của núi Cương, một tên thanh niên có sắc mặt trắng bệch ngồi trong động phủ. Ngón tay của y không ngừng vung vẩy, biến hóa thành đủ loại thủ ấn. Một cô gái thì ngồi bất động ở giữa hình Bát Quái.

Bỗng nhiên, sắc mặt trắng nhợt của y chuyển sang màu đỏ, rồi y phun ra một ngụm máu tươi.

Ngay sau đó, tên thanh liên lập tức đứng lên, quát lớn:

- Là ai? Là ai đã hủy Linh Khôi Lỗi của ta? Dư Lập ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Cô gái trong động phủ bị tiếng kêu làm cho đánh thức, trong mắt đầy vẻ sợ hãi. Cô ta chỉ nhìn chăm chú vào tên thanh niên, nhưng không dám nói một câu. Cô gái này đương nhiên là Xung Hi. Nàng bị tên Dư Lập bắt tới đây đã được một tuần. Y không ngừng hỏi nàng đã uống qua loại thuốc nào. Nhưng nàng một mực không khai ra. Cho dù muốn nói, nàng cũng không biết Lâm Vân cho nàng uống thuốc gì.

Tuy nhiên từ việc tên này coi trọng viên thuốc đó như vậy, chứng tỏ đan dược mà Lâm Vân cho nàng uống rất quý trọng. Bằng không thì y đã không để ý như vậy. Bản lĩnh của tên thanh niên có sắc mặt trắng bệch này, nàng đã tận mắt nhìn thấy. Y rõ ràng có thể bay lượn trên không trung. Khi nàng bị người này bắt đi, nàng còn tưởng rằng y là do Triệu gia mời tới. Tuy nhiên khi y mang theo nàng bay lên không trung, Xung Hi đờ ra vì kinh hãi. Nàng không phải đứa ngốc, nhưng nàng cũng không nghĩ tới y có thể bay lên trời. Điều này đã phá vỡ hoàn toàn quan niệm của nàng. Từ khi nào con người đã có thể bay được rồi? Đây không phải điều chỉ diễn ra trong truyện thần thoại sao? Nhưng nó rõ ràng diễn ra trước mặt nàng. Thậm chí lúc đầu Xung Hi còn có tâm lý sùng bái. Nhưng đảo mắt nàng đã biết y chính là một Ác Ma. Bởi vì những người dân trong thị trấn Đàm Cương đều bị tên Ác ma này bắt đi. Y bắt những người đó về rồi hút sạch máu của bọn họ, khiến bọn họ biến thành cái xác khô.

Lần đầu tiên nhìn thấy chuyện này, Xung Hi đã không ngừng nôn mửa. Sự rung động mà tên thanh niên này mang tới đã trở thành sự sợ hãi và chán ghét.

Nàng tưởng mình không tránh thoát khỏi số phận như vậy. Tuy nhiên, y lại không hút máu nàng mà chỉ không ngừng hỏi nàng đã uống thuốc gì? Còn không ngừng cam đoan chỉ cần nàng nói đan dược từ đâu tới, hắn sẽ tha cho nàng một mạng.

Xung Hi lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, đương nhiên không phải là cô gái non nớt. Nàng biết một khi mình nói ra, y vẫn sẽ không buông tha cho mình. Huống hồ nàng đã quyết tâm không nói.

Người này hung tàn như vậy, cho dù bản lĩnh của Lâm Vân cũng rất lợi hại. Nhưng gặp phải một người có thể bay lượn, thì một trăm Lâm Vân cũng không phải đối thủ của y. Dù sao có thể bay đã không thuộc phạm trù của võ công rồi. Điểm ấy Xung Hi cũng biết tới.

May mà tên này không dùng hình bức cung nàng, chỉ là không ngừng thi triển phép thuật gì đó trên người nàng. Mấy ngày nay, Xung Hi luôn cảm thấy đầu óc của mình rất hỗn loạn. Như có thứ gì đó xúi dục nàng phải nói ra hết vậy.

Chỉ ở sâu trong lòng nàng biết là không thể làm như vậy. Dù không ngừng nhắc nhở bản thân, nhưng Xung Hi cũng biết mình duy trì không được lâu nữa.

Hôm nay nàng rõ ràng thanh tỉnh lại, còn nhìn thấy tên thanh niên kia nhổ ra máu nữa. Thì biết y gặp phải phền toái. Dù không biết là ai khiến y bị như vậy, nhưng nàng chỉ mong tên Ác Ma này bị người đó giết.

Tuy nhiên nghĩ tới bản lĩnh thông thiên độn địa của Ác Ma, trong lòng Xung Hi lại trầm xuống. Người kia có thể là đối thủ của y hay không?

- Là ông nội của ngươi.

Lâm Vân hừ lạnh một tiếng. Hắn đã uống vài viên đan dược để áp chế nội thương.

Dù di chứng rất lớn. Nhưng hắn lại không có biện pháp nào xử lý.

Rắc một tiếng. Phệ Hồn Thương của Lâm Vân đã phá vỡ trận pháp phòng ngự và trận pháp che đậy thần thức của tên tu sĩ thanh niên.

Dư Lập liền nhảy ra ngoài động phủ, nhìn thấy Lâm Vân còn trẻ hơn mình, liền cười lạnh:

- Ta tưởng là cao nhân nào, hóa ra chỉ là một tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch. Ngươi cho rằng ngươi tu luyện vài ngày là đi khắp thiên hạ sao? Hôm nay ta cho người biết thế nào tu sĩ chân chính.

Trong lòng Xung Hi đã chấn động. Thanh âm này quá quen thuộc với nàng. Là thanh âm mà nàng không biết đã nhớ tới bao nhiêu lần, thậm chí thiếu chút nữa còn tới Yên Kinh. Nhưng nhớ tới việc mình rời khỏi căn phòng kia, nàng lại không có dũng khí tới gặp hắn.

Không ngờ cuối cùng vẫn là hắn tới cứu mình. Nghĩ tới việc trước kia mình không muốn đi cùng Vũ Tích tìm hắn, trong lòng Xung Hi rất uể oải. Bỗng nhiên nàng nhớ tới, cho dù võ thuật của Lâm Vân không tồi, thậm chí là lợi hại, nhưng hắn làm sao có thể đối phó với Ác Ma phi thiên độn địa kia?