Công Tử Tiếu

Chương 4: Hạ Lộ (2)




Giang Hán khu, nhà hàng Mặc Lý cửa sau. Lúc này Diệp Hiểu Phong cùng Hạ Lộ bốn mắt nhìn nhau, có thể nói tình huống lúc này có chút làm cho người ta có chút tặc lưỡi, nhíu mày.

Một nữ thần mỹ nữ cấp A lại đang song song đứng đối diện cùng một tên thanh niên dáng vẻ vô cùng nhếch nhác, tiều tuỵ, hắn dáng người dong dỏng cao 1m83 tả hữu, thân hình có chút gầy gò ốm yêu. Làm da có chút xanh xao vàng vọt tựu như một kẻ mao bệnh, hắn trang phục có chút nhếch nhác, bẩn thỉu, đầu tóc ngắn ngủn có chút rối bời, nhìn hắn tựu chẳng khác nào một tên ăn mày đầy bệnh tật. Hắn tựu là Diệp Hiểu Phong người.

Nếu đổi lại là một người khác lúc này nhìn thấy bộ dạng đầy mao bệnh, bẩn thỉu của hắn sẽ lập tức bịt mũi tránh xa, nào có như Hạ Lộ người lúc này trong ánh mắt đầy đau lòng cùng ấm áp như vậy nhìn hắn. Hắn lúc này đâu còn là Diệp nhị thiếu gia quần áo lụa là, hào hoa phong nhã của ngày xưa a.

“Hạ Lộ!” Diệp Hiểu Phong lông mày càng lúc nhăn càng sâu, hắn càng là cố lật đi lật lại trong trí nhớ của mình để tìm ra những chi tiết có thể liên quan đến Hạ Lộ nữ thần mỹ nữ cấp A này. Hắn là không muốn làm cho Hạ Lộ phải thêm thất vọng, dù gì nàng cũng là người duy nhất lúc này không có vừa biết thân phận cùng bộ dáng của hắn mà bị doạ cho phải tránh xa.

Nhưng đến cuối cùng hắn vậy mà không tài nào nhớ ra được hắn cùng nữ thần mỹ nữ cấp A Hạ Lộ này là đã từng gặp qua, trên mặt hắn càng là thoáng lên chút buồn bã cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Hạ Lộ hai mắt, trong lòng hắn vậy mà dấy lên một tia thất lạc cùng thua thiệt cho Hạ Lộ người, hắn càng là cúi gằm mặt, thanh âm có chút buồn bã.

“Hạ Lộ xin lỗi!” Hắn vậy mà đã từ rất lâu rồi không có chân thành như vậy nói ra hai từ xin lỗi.

Hạ Lộ lúc này cũng có chút thất vọng cùng mất mát, nhung cô cũng không có đem hắn cho trách dù gì thời gian cũng quá dài, hắn thì vừa trải qua cú xốc lớn như vậy. Thật ra nếu là để cho cô gặp hắn trước đây cô cũng không dám chắc là mình đã cho nhận ra hắn, sở dĩ cô rất nhanh là nhận ra hắn vì cách đây không lâu cô là có tìm hiểu không ít tin túc của hắn. Cô là dự định đi tìm gặp hắn, nhưng cô cũng là không nghĩ sẽ là gặp lại hắn trong hoàn cảnh như thế này đây.

Không gian xum quanh lúc này tựu có chút nhếch nhác, thỉnh thoảng lại cuốn lên đâu đó một chút mùi ôi thiu của thức ăn thừa, cũng như mùi xú uế của rác thải. Không gian như vậy, hoàn cảnh như vậy tựu là chẳng thích hợp cho một cuộc gặp mặt. nhưng thượng thiên có chút trêu đùa cố tình sắp đặt cho hai người gặp lại nhau trong tình cảnh như vậy. Hạ Lộ không khỏi thở dài một cái, cuối cùng cô vẫn là muốn cho hắn thêm một cơ hội để nhớ ra cô, cô có chút run rẩy chờ mong nhẹ nhà lên tiếng.

“Ân Thi!”

Thịch!

Trái tim Diệp Hiểu Phong không khỏi run lên một cái, nếu lúc này hắn mà không thể nhận ra Hạ Lộ thì hắn chỉ có thể đi chết là vừa. “Ân Thi! Ân Thi” trong lòng hắn không khỏi run lên bần bật, thậm chí tay hắn có chút xiết chặt lại. Nếu hắn lại có sự lựa chọn, nếu lại cho hắn quay trở lại hơn chín năm về trước a… Bất chợt trong mắt hắn đã từ lâu khô cạn nước mắt lúc này lại bất chợt ào ào tuôn ra.

Có lẽ từ lâu “Ân Thi” hai từ này với hắn như là một cấm từ, hắn đã đem tất cả những thứ có liên quan đến hai từ này cho chôn sạch vào một góc thật sâu trong trái tim hắn, mà vô tình hắn cũng đem Hạ Lộ cho chôn sâu theo vào trong ấy, có lẽ vì vậy mà hắn lúc trước không thể nào nhớ ra được Hạ Lộ người.

Lúc này thân thể vốn mỏng manh ốm yếu của hắn lại không thể nào cản được từng cơn run rẩy đang không ngừng từ sau trong hắn phát ra, hắn đã thật lâu rồi không có khóc, kể cả khi bị Diệp gia coi như phế vật cho ném ra đường hắn cũng là không có rơi một giọt nước mắt, có chăng hắn chỉ cười, một nụ cười đầy cay đắng xót xa, từ lâu hắn đã lấy nụ cười ấy thay cho nước mắt.

Hắn vậy mà luôn cười, vui cũng cười, buồn cũng cười, lắm lúc người ta còn nghĩ hắn là một kẻ mao bệnh, một tên biến thái… Nhưng chỉ có hắn biết hắn tại sao lại trở thành người như vậy.

Hạ Lộ không khỏi giật mình khi thấy Diệp Hiểu Phong bị cho xúc động đến như vậy. Hắn có hay không là đã nhớ ra nàng, nhưng có cần phải xúc động đến như vậy không? Hạ Lộ trong lòng có chút bối rối cùng ngại ngùng, người mà nàng bao năm qua nhung nhớ giờ lại đang đứng trước nàng, đang vì nàng mà xúc động, trong tim nàng lúc này lại từng cơn nhảy loạn lên, da mặt có chút nóng bùng đỏ lên. Nàng run run ngại ngùng khe khẻ cất tiếng chờ mong.

“Phong tử! Anh là là nhớ ra!”

Đang trong cơn rung động bị âm thanh như có như không của Hạ Lộ cho tỉnh lại, Diệp Hiểu Phong trong mắt có chút đắng chát, thua thiệt nhìn về phía Hạ Lộ.

“Lộ Lộ! Ngươi lớn lên thật đẹp!”

“Ân!” Hạ Lộ cúi gằm mặt xuống hai má đỏ bừng, trái tim không ngừng liên hồi loạn nhịp, phải biết phụ nữ không ai không thích được khen là đẹp, nhất là được người mình yêu khen thưởng thì lại càng là vô cùng thích thú.

Nếu có ai lúc này nhìn thấy cảnh này chắc là cho mình nhìn nhầm a, nữ thần mỹ nữ siêu cấp Hạ Lộ vậy mà đơn giản bị một tên phế vật một tên thiếu gia bị gia tộc cho ném ra đường, một lên mà đến ngay cả ăn mày cũng không bằng, hắn vậy mà suýt chút nữa bị cho là đói chết vậy mà đơn giản cho câu đi trái tim nữ thần, thật là không có đạo lý chút nào, hắn vậy mà đạp phải vận cứt chó gì a! Một siêu cấp mỹ nữ vậy mà đơn giản bị hắn cho thâu vào tay!

Hai người có chút trầm mặc rất lâu không nói gì. Mỗi người đều không ngừng đắm chìm trong từng suy nghỉ riêng của mình, không ai là lên tiếng, bầu không khí vậy mà càng lúc càng có chút cổ quái đi ra.

Có lẽ là rất lâu sau đó khi ngồi nhớ lại cuộc gặp gỡ này Diệp Hiểu Phong cũng như Hạ Lộ hai người cũng không thể không lắc đầu không biết là nên nói gì đây nữa. Hai người bọn họ cho đem một khung cảnh mà nói thật chả ai buồn dừng lại lâu một chút cho thành nơi mà tình chàng ý thiếp mặn mồng buổi mới yêu. (Ài! Đến ta khi viết đoạn này cũng cảm thấy có chút “quái quái lục tích tung” nhưng ta thích bởi ta cũng từng trải qua như vậy! Tác giả”

Thật khá lâu sau đó vẫn là Hạ Lộ là người lên tiêng trước phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này.

“Phong tử! Anh là đói bụng rồi đúng không?” Hạ Lộ trong mắt tràn đầy ấm áp chăm chú nhìn về phía Diệp Hiểu Phong người.

“A”

Mãi đến lúc này Diệp Hiểu Phong mới bị cho giật mình tỉnh lại, hắn lúc này mới phát hiện ra là hoàn cảnh của hắn lúc này thật sự là quá thê thảm, quá mất mặt a. Sau 9 năm gặp lại hắn vậy mà một chút tôn nghiêm cũng là không có lấy, hắn vậy mà xuất hiện trước mặt Hạ Lộ.

Người khác có thể hắn cũng là mặc kệ không lý đến, nhưng Hạ Lộ a! Không được! Hắn cười khổ quay đầu toan muốn chạy trốn, hắn không muốn Hạ Lộ trông thấy hắn trong tình cảnh này, nhất là một Hạ Lộ nữ thần siêu cấp mỹ nữ a.

Nhưng hắn vừa quay đầu muốn chạy lúc Hạ Lộ là nhanh bắt được điểm này ý nghĩ của hắn, hắn quay đầu thời điểm nhanh, nhưng Hạ Lộ lại phản ứng còn nhanh hơn hắn, một người bị cơn đói hành hạ, sức lực cùng phản ứng làm sao mà nhanh hơn người bình thường được a!

Hạ Lộ nhanh như một cơn gió mang theo một cỗ u hương nhẹ nhàng, thân thể mềm mại vậy mà nhanh chóng từ đằng sau đem Diệp Hiểu Phong cho ôm chặt lại. Đến cả nàng cũng không hiểu lúc ấy mình là lấy đâu ra dũng khí mà dám đem Diệp Hiểu Phong cho ôm vào trong lòng như vậy nữa. Nàng vậy mà đem hết can đảm run run mở miệng.

“Phong tử! Anh đừng đi! Đừng lại bỏ em lại một mình!”

Bất ngờ bị một cỗ ôn nhu hương thơm bay thốc vào mũi, một cỗ mềm mại nóng bỏng thân thể từ phía sau bất ngờ cho ôm chặt lấy hắn. Thân thể hắn chết lặng, đầu óc hắn quay cuồng, thân thể hắn lại lần nữa không ngừng rung lên, não hãi hắn không ngừng ong ong hỗn loạn.

Lý trí hắn muốn vùng ra trốn chạy, nhưng ở sâu trong trái tim hắn, mảnh kia đã từ lâu bị hắn chôn kín trong trái tim lại lần nữa bị cho vở ra, đang không ngừng gào thét, khiến cho hắn bước chân vậy mà không tài nào nhấc lên được. Trong lòng hắn lúc này đang không ngừng hỗn loạn rối bời, hắn vậy mà đem thượng thiên không ngừng cho mắng lên “thượng thiên ta hận ngươi,… ta hận ngươi! Ngươi là cái gì a! Cái gì a! Ngươi vậy mà đem lão tử ra đùa giỡn như vậy a! Ta không phục! Ta không phục a!” (Nhưng thượng thiên lúc này lại nhếch mép lên, con mắt liếc nhìn hắn một cái"Không phục thì ngươi làm được gì!? Quan trọng là ta thích!". CMN thượng thiên vậy mà quá đểu a! nhưng mà ta thích! Tác giả)