Công Tước

Chương 1102: Liên tục gặp ác mộng




Vào buổi tối, Cung Ngũ nhận được vở do Crovia cho người mang đến, cô ở trong phòng mình xem bài. Lý Tư Không ở trong phòng làm việc của Công tước đại nhân, nói về những chuyện mấy ngày nay.

“Tôi nói này, Quốc vương gì đó của cậu ăn phân mà trưởng thành à?” Lý Tư Không hỏi: “Mục đích1của hắn ta rất rõ ràng, tôi dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết hắn ta đang nghe ngóng chuyện gì. Hắn ta còn ra vẻ quan tâm quần thần, chẳng có gương mặt và kỹ năng diễn xuất của diễn viên, còn tự cho mình là ảnh để, cậu nói xem không phải hắn ta ăn phân mà trưởng8thành thì còn gì nữa?”

Công tước đại nhân nhìn anh ta một cái, “Không sao cả, tiếp theo đây hắn ta sẽ có chuyện bận rộn thôi.” “Đầu óc là một thứ tốt, hi vọng hắn ta có.” Lý Tư Không ngoáy lỗ tai, “Hắn ta cho rằng bản thân làm một chút chuyện đó thì thật sự thần không biết2quỷ không hay sao!”

Công tước đại nhân mỉm cười, “Thật sự không dễ tìm.”

“Với đầu óc như hắn ta, tôi cảm thấy sau lưng hắn ta nhất định có người chỉ điểm, bằng không, không thể làm đến mức không ai phát hiện được.” Lý Tư Không chống cằm, “Ngoài ra, tuy sổ sách của trang trại rượu vang Mandoon không4có vấn để gì, nhưng tôi cảm thấy bọn họ không sạch sẽ. Vì lần trước sự thù địch của đám người đó khá nặng, hơn nữa, so với lúc trước, sức mạnh đầy đủ hơn.”

Công tước đại nhân ngẩng đầu, “Ừ, kiểm tra sổ sách của trang trại rượu vang Mandoon mười năm trước xem.” “Mười năm trước? Phải tra đến khi nào?”

“Không có gì, các khoản đều hoàn chỉnh, sẽ có người điều tra. Cậu phối hợp với họ, đặc biệt là những mục nhỏ, nếu xác định sổ sách không có vấn đề, có thời gian cũng nên đi thăm.”

Lý Tư Không bẻ ngón tay, “He he he, vốn nên thăm hỏi cô sớm, nhiều năm như vậy, bà ấy không biết chuyện gì đã xảy ra ở trang viên sao? Hay là biết mà lười quan tâm đến. Chuyện giữa cô cậu và chồng bà ta có phải xảy ra vào thời điểm vàng không? Dù sao thì người dì ở một nơi rất xa của cậu mất sớm, còn người dượng không có quan hệ thân thích kia chẳng bao lâu sau cũng qua đời, không phải là quá hời cho cô cậu và chồng bà ta à?”

Công tước đại nhân nhìn anh ta một cái, “Ông ta không bám vào cô thì sẽ bị gia tộc Edward đá ra khỏi cửa, đó là đường duy nhất của ông ta, tôi có thể hiểu.” “Hừm. Mấy câu ngượng mồm như vậy mà cậu cũng nói ra được à, cậu có thể hiểu? Người không biết xấu hổ làm ra chuyện không biết xấu hổ! Cậu đừng có quên, người cô đó của cậu, e rằng ba cậu cũng chẳng biết bà ta là ai.”

“Ừ.” Công tước đại nhân trả lời: “Vì vậy đầy tớ nuôi dưỡng nhiều năm đột nhiên muốn cướp đồ của chủ nhân, thật sự khiến người ta khó bể tưởng tượng” “Giết chết đi!” Lý Tư Không nắm tay chặt tay thành nắm đấm.

“Không thể giết được, ông ta ở Mandoon nhiều năm như vậy, dù là tôi tớ thì cũng đã đến lúc được thả đi, nếu giết ông ta sẽ bị người ta nắm được điểm yếu dư luận.”

Lý Tư Không chặc lưỡi: “Cái thứ gì thế, rõ ràng phải giết đi thì mới yên ổn.”

Công tước đại nhân ngước mắt nhìn anh ta: “Rõ ràng là dao cùn cắt thịt sẽ tốt hơn một chút.” Rồi anh cúi đầu lật tài liệu trước mặt, nói: “Lẽ nào cậu không cảm thấy từ từ làm thịt một con cá vẫn tốt hơn một dao giết chết nó hay sao?”

Lý Tư Không trừng mắt, một hồi sau mới phun ra một câu: “Cậu thật biến thái! Lấy việc giày vò người khác làm niềm vui!” Tay Công tước đại nhân ngừng lật tài liệu, anh nói: “Giờ cậu mới biết à?”

Lý Tư Không: “...” Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền tới, Công tước đại nhân tiện tay đóng tài liệu lại, sắp xếp gọn gàng, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng, đợi đến khi cửa bị đẩy vào để cô nhìn thấy biểu cảm của anh.

“Anh Tiểu Bảo!” Cung Ngũ gõ cửa.

“Tiểu Ngũ, vào đây.” Công tước đại nhân mở miệng nói.

Cung Ngũ đẩy cửa, thò đầu vào, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt nở nụ cười của Công tước đại nhân đầu tiên, cô lập tức cười tươi như hoa với anh: “Anh Tiểu Bảo..” Một tay cô cầm thuốc, một tay bưng nước vào. Lúc nhìn thấy Lý Tư Không cũng có mặt, cô lập tức nhăn mặt, đi đến bên cạnh Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo anh phải nghỉ ngơi sớm. Nào, uống thuốc đi nào!”

Công tước đại nhân vừa nghe nói uống thuốc, anh liền nhíu mày không nói gì.

Cung Ngũ cảm thấy Công tước đại nhân uống thuốc là một vấn đề nan giải. Anh cực kỳ ghét uống thuốc, tuy anh chưa từng thừa nhận, nhưng thông qua biểu cảm của anh cô có thể nhìn ra.

Lý Tư Không ở bên cạnh nhe răng, đắc ý hừng hực xem náo nhiệt. Anh ta biết, từ nhỏ Công tước đại nhân đã không thích uống thuốc, mà cậu ta cũng chưa từng thừa nhận.

Cung Ngũ mím môi, lườm Lý Tư Không một cái, “Anh Lý, nếu anh đã nói chuyện với anh Tiểu Bảo xong, vậy anh trở về nghỉ ngơi trước đi. Anh Tiểu Bảo cũng phải nghỉ ngơi sớm mới được.”

Lý Tư Không lắc đầu: “Chưa nói xong, tôi sẽ đợi, không sao cả.”

Kẻ ngốc mới mới không ở lại xem trò vui.

Cung Ngũ tức giận: “Anh Lý, chưa nói xong sao lúc nãy anh chẳng nói gì nữa? Bây giờ anh Tiểu Bảo phải uống thuốc, anh mau tránh ra đi!” Lý Tư Không tiếp tục lắc đầu: “Tôi và cậu ấy có tình cảm anh em nhiều năm như vậy, cởi truồng tắm cùng cũng chẳng tránh nhau ra, tại sao uống có chút thuốc mà phải tránh đi?” Công tước đại nhân: “Khụ khụ khụ...”

Cung Ngũ nhảy dựng lên, “Anh có đi hay không? Không thấy anh Tiểu Bảo đã ho rồi à? Con người anh thật là đáng ghét! Cứ phải bắt tôi đuổi anh đi thì mới được à? Không biết thức thời! Mau đi đi, bằng không tôi...” Cô nhìn trái nhìn phải, không tìm thấy thứ gì khác, liền tiện tay lấy điện thoại ra: “Cho anh một phát!”

Lý Tư Không lặng lẽ đứng dậy, đi ra khỏi cửa, nói với Công tước đại nhân một câu: “Cái đồ vô lương tâm!” Chuyện giả vờ họ cũng làm ra được, có biết xấu hổ không?

“Khụ khụ khụ...”.

Không đợi Lý Tư Không đi hắn ra ngoài thì Cung Ngũ đã đóng cửa lại.

Sau đầu Lý Tư Không lập tức sưng lên một cục to: “Khốn khiếp! Ức hiếp người quá đáng mà! Cô mở cửa ra cho ông đây!”

Sau đó, Tiểu Eugene ra sức khuyên bảo, Lý Tư Không mới bỏ đi.

Ở trong phòng Cung Ngũ vuốt ngực cho Công tước đại nhân: “Đừng quan tâm anh ta, Lý Tư Không là kẻ chỉ biết làm chuyện xấu mà, thật quá đáng rồi, còn ức hiếp anh Tiểu Bảo. Anh Tiểu Bảo anh đừng lo buồn, em ghét nhất là kiểu người như anh ta. Hơn nữa, anh ta là anh em của anh, anh không thể giết chết anh ta được mà? Bằng không sẽ không có cách nào ăn nói với dì Triển đúng không?”

Công tước đại nhân uống xong nước, cuối cùng cũng đã ngừng ho, biểu cảm lúc nhìn vào thuốc rất kì quái.

Cung Ngũ vội vàng nói: “Anh Tiểu Bảo không sao đâu, nuốt xuống là được. Yến Đại Bảo nói cậu ấy không sợ uống thuốc, anh Tiểu Bảo nhất định là dũng cảm hơn Yến Đại Bảo. Nào, nuốt xuống nào, nuốt xuống nào!”

Sau nửa giờ đồng hồ dằn vặt, Công tước đại nhân cuối cùng cũng đã uống hết thuốc, tuy uống xong mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Cung Ngũ rất hài lòng, đứng phía sau vuốt lưng anh: “Anh Tiểu Bảo dũng cảm nhất, giỏi nhất. Thật đấy!”

Công tước đại nhân kéo tay cô ra phía trước, giọng buồn bã nói: “Không biết tại sao, mấy ngày nay anh cứ hay nằm mơ thấy ác mộng.” Cung Ngũ kinh ngạc: “Hả? Không phải trên cửa đã dán thần giữ cửa rồi sao? Em nghe nói thần giữ cửa có thể trừ tà.”

Công tước đại nhân ngập ngừng rồi nói: “Không có tác dụng, hơn nữa, Gaddles làm gì có thứ đồ đó. Chỉ sợ tự mình vẽ ra sẽ không có thành ý, không có hiệu quả ngược lại còn dụ mấy thứ không tốt lành đến...”

Cung Ngũ rất buồn bã, “Anh Tiểu Bảo, vậy phải làm sao đây?”

Công tước đại nhân: “Vậy buổi tối tìm một người ở cùng phòng là được.”

Cung Ngũ gật đầu: “Anh Tiểu Bảo thật thông minh! Đúng vậy, có người ở cùng anh là được rồi!” Công tước đại nhân hùa theo: “Ừ, đúng vậy. Nhưng tìm ai đây?”

Cung Ngũ suy nghĩ, nói: “Lý Tư Không đi! Em nghe nói người có dương khí mạnh mẽ, có thể trừ tà.” Công tước đại nhân âm thầm nuốt ngụm máu sắp phun ra trở vào lại, lắc đầu: “Anh nhìn thấy cậu ấy thì liền tức giận, lỡ nửa đêm tức giận quá độ, anh sợ ngày mai sẽ không thể nhìn thấy Tiểu Ngũ nữa.”

Cung Ngũ rất nghiêm túc suy nghĩ, lại nói: “Vậy... Tiểu Eugene thì sao?”

Vẻ mặt Công tước đại nhân đầy sự mệt mỏi: “Phòng ngủ của anh là chỗ cao quý nhất trong toàn phủ Công tước, dù anh có đồng ý thì e rằng Tiểu Eugene cũng không dám đồng ý đâu. Nếu để ông Eugene biết được, nhất định sẽ không tha cho cậu ấy.”

Cung Ngũ suy nghĩ thấy cũng đúng, không thể hại người được!

Cô lại nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Anh Tiểu Bảo, bác sĩ Hòa! Chú ấy rất thích hợp, hiểu y thuật, lại hiểu rõ tình hình bệnh của anh, có đúng không?”

Hai con mắt cô sáng lên, cảm thấy chủ ý bản thân đưa ra rất tốt.

Công tước đại nhân thở dài, nói: “Tiểu Ngũ, em quên là bác sĩ Hòa làm nghề gì rồi sao?”

“Là bác sĩ!” Cung Ngũ nói.

“Đúng, là bác sĩ.” Công tước đại nhân trả lời: “Chính là vì chú ấy là bác sĩ, nên trên tay đã nhuốm không ít mạng của bệnh nhân. Người làm bác sĩ như chú ấy, âm khí trên người rất nặng, anh cảm thấy nếu anh ở cùng một phòng với chú ấy, có lẽ chẳng được mấy ngày thì không còn thở được nữa. Em không thấy bác sĩ Hòa ra ngoài thường không dám ở quá gần anh sao?”

Cung Ngũ kinh ngạc: “Là vậy à! Vậy... vậy phải làm sao?” Công tước đại nhân thở một hơi thật dài, nói: “Hết cách rồi! Ai bảo số anh khổ chứ? Buổi tối nghỉ ngơi muốn tìm một người bên cạnh cũng không được, thật không biết khi nào mới có thể ngủ ngon được, haiz... khụ khụ khụ...” Cung Ngũ vội vàng bưng nước qua: “Anh Tiểu Bảo, uống nước! Mau uống nước đi!”

Đút Công tước đại nhân uống nước xong, Cung Ngũ nhíu mày, nghiêm túc nói: “Nhưng mà... không thể để anh Tiểu Bảo ngày ngày ngủ không ngon, cứ mơ thấy ác mộng thật sự sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ. Trước kia, em nằm mơ thấy bị chó đuổi, sáng ngày hôm sau thức dậy thấy vô cùng mệt mỏi, cứ như cả đêm em bị rượt đuổi thật vậy.”

Cô chống cằm, trong đầu suy nghĩ qua một lượt về những người có thể ở bên cạnh nghỉ ngơi cùng Công tước đại nhân, ngoại trừ những người đã bị Công tước đại nhân loại trừ ngay từ đầu thì thật sự không thể tìm được người nào khác, phải làm sao đây?

Công tước đại nhân cúi đầu lại bắt đầu ho: “Khụ khụ khụ... Tiểu Ngũ... khụ khụ khụ...” Cung Ngũ lại vội vàng bưng nước đi qua, “Mau, uống một ngụm nước, không sao cả, không sao cả, đừng sốt ruột, anh Tiểu Bảo không phải anh từng trên đời này chẳng có chuyện gì không giải quyết được sao? Vì thế chuyện này chẳng có gì lớn lao cả, để em tiếp tục suy nghĩ xem...”

Cung Ngũ suy nghĩ người ngủ cùng phòng với Công tước đại nhân chỉ có thể là đàn ông, nhưng đàn ông thì lại có hạn, lại bị anh loại trừ hết rồi, vậy thì ai đây? “Tiểu Ngũ... khụ khụ khụ...” Công tước đại nhân kéo tay cô, một câu cũng nói không hoàn chỉnh, cứ liên tục gọi tên cô. Cung Ngũ sốt ruột vội vàng nói: “Anh Tiểu Bảo anh đừng nói nữa, nói một câu là ho ngay, anh đừng nói nữa!” Suy đi nghĩ lại, Cung Ngũ thăm dò hỏi: “Anh Tiểu Bảo, anh nói xem, nếu em ngủ cùng phòng với anh, liệu âm khí có nặng quá không?”

Công tước đại nhân nắm lấy tay cô, chậm rãi ngẩng đầu: “Tiểu Ngũ có từng hại người tốt chưa?” “Đương nhiên là chưa rồi!” Cung Ngũ lập tức bác bỏ, “Nhiều nhất là lúc nhỏ em chỉ làm một chút chuyện thôi, em chưa từng ức hiếp người tốt.” Cô thấy có chút chột dạ, hỏi: “Nhưng mà anh Tiểu Bảo, những kẻ chúng ta gặp phải trong sa mạc, không thể xem là người tốt đúng không?”

“Đương nhiên không tính.” Anh mỉm cười nói: “Loại người đó cướp bóc giết người để kiếm sống, sao có thể xem là người tốt?”

Cung Ngũ gật đầu, nắm tay lại: “Đúng vậy, đúng vậy, em cũng nghĩ như vậy, loại người đó chết rồi nhất định sẽ bị Diêm Vương phán xuống địa ngục, nhất định không còn cơ hội trở về tìm em...” Cô nuốt nước bọt, rồi nói: “Nếu như vậy, em nhất định không phải là người có âm khí nặng rồi. Hay là thế này anh Tiểu Bảo, em sẽ thử ở cùng anh một đêm xem sao? Nếu không có tác dụng thì lần sau em sẽ không đến nữa.”

Rồi, cô lại dè dặt hỏi: “Anh có chán ghét em không?”

Công tước đại nhân mỉm cười trả lời: “Đương nhiên là không, Tiểu Ngữ không phải là bạn gái anh sao? Anh phải vui mới đúng, Tiểu Ngũ nói xem có đúng không?”

Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy!” Cô nhe răng: “Giống như em muốn ở cùng phòng với anh Tiểu Bảo vậy.”

Ở cùng không phải là chuyện gì lạ, không phải trước kia hai người cũng ở cùng phòng trong thời gian dài rồi sao?

Nhưng mà, từ kinh nghiệm lần thứ nhất cô đã rút ra được một số bài học, khoảng cách có thể sinh ra nhiều thứ tốt đẹp, nên ngày ngày dính lấy nhau thật sự không quá cần thiết, giống như hiện tại, không phải rất tốt hay sao? Đó cũng là nguyên nhân vì sao mà sau khi Cung Ngũ trở về, cô luôn ở trong phòng một mình. Bên trong phòng có đủ mọi thứ, cô muốn làm gì thì làm nấy, cảm giác không cần phải dính lấy Công tước đại nhân nữa, nhưng mà sức khỏe của anh không tốt, lỡ cô trở mình đụng trúng anh thì phải làm sao?

Nhưng hiện giờ thì khác rồi, Công tước đại nhân nằm mơ thấy ác mộng, cần có người ở bên cạnh, cô là bạn gái anh, đây là chuyện đương nhiên phải làm nên chuyện này cô không thể chối từ.

Cung Ngũ nói: “Được rồi, anh Tiểu Bảo xem xem tối nay thế nào đi. Nếu tối nay anh Tiểu Bảo có thể ngủ ngon, vậy chứng tỏ em ở bên cạnh anh Tiểu Bảo là có tác dụng, nếu không được, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.” Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, vẫn là Tiểu Ngũ suy nghĩ chu đáo.” Anh hôn lên tay cô, “Anh thật sự rất vui vì có một người bạn gái thông minh như em.” Cung Ngũ đắc ý: “Đương nhiên rồi.” Vào buổi tối, Tiểu Eugene kinh ngạc phát hiện Ngũ tiểu thư đã ôm chăn gối trong phòng cô dọn qua phòng ngủ của Công tước đại nhân.

“Ng... Ngũ tiểu thư..” Tiểu Eugene đi theo phía sau: “Cô có chuyện gì thì cứ dặn dò một tiếng là được, không cần cô đích thân làm đâu.”

Công tước đại nhân ngồi trên xe lăn, chậm rãi kéo xe đi qua, mỉm cười nói: “Không có gì, Tiểu Ngũ biết bản thân mình đang làm chuyện gì.” Không chỉ ôm chăn gối, đến cả dép lê đồ ngủ của cô cô cũng mang qua cùng. Tiểu Eugene như gặp phải quỷ đứng bên cạnh, cẩn thận nuốt nước bọt, lẩm bẩm nói một câu: “Lẽ nào... Ngũ tiểu thư cuối cùng cũng đã đồng ý ở bên cạnh ngài Edward như lúc trước rồi?”

Cung Ngũ nghe thấy, xoay đầu nhìn Tiểu Eugene một cái, nói: “Vốn dĩ vẫn rất tốt mà. Nhưng mà, tôi dọn qua là vì anh Tiểu Bảo mơ thấy ác mộng. Tôi qua ở cùng anh ấy thử xem xem có thể giúp anh ấy ngủ ngon không.” Công tước đại nhân mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, Tiểu Ngũ đang giúp đỡ tôi.”

Tiểu Eugene: “...” Anh ta đâu có nghe ngài Edward nói nằm mơ thấy ác mộng gì đâu...