Công Tước

Chương 756: Không chết được




“Tiểu Ngũ...” Công tước đại nhân cúi thấp đầu.

“Anh Tiểu Bảo!”

Công tước đại nhân chỉ gọi một câu rồi không nói gì nữa, nhưng Cung Ngũ vẫn rất cao hứng, nếu như anh không nói gì cô mới sợ, nếu như thỉnh thoảng anh gọi một tiếng, cô vẫn rất vui.

“Anh Tiểu Bảo! Nếu như anh đói thì phải nói nhé, trừ không có thuốc ra, chúng ta có rất nhiều đồ ăn. Chỉ cần anh kiên trì đến căn cứ, đủ cho anh ăn no, anh Tiểu Bảo anh có thể kiên trì không?”

Công tước1đại nhân: “Có thể...”

Đầu óc hỗn độn, khó chịu gần như muốn nổ tung, xung quanh yên tĩnh như vậy, yên tĩnh đến nỗi khiến anh tưởng rằng thế giới không tồn tại. Chỉ có lúc tiếng cổ vang lên, anh mới biết hóa ra tất cả đều ở đây. Giọng nói của cổ vang lên rõ ràng bên tai, anh biết tình hình của bọn họ rất tệ hại. Cô nói, anh nghe lời, cô sẽ cao hứng, cô sẽ cảm thấy bớt lo, cô sẽ tràn đầy hi vọng...

Không mở được mắt ra, đầu8nặng trịch như đá, giống như có một ngọn núi lớn đè lên trên trán anh.

“Anh Tiểu Bảo, đến giờ ăn cơm rồi!” Cung Ngũ ngồi trên lưng lạc đà bóp vỡ bánh quy ra thả vào nắp bình nước, đổ nước vào ngâm cho mềm ra, đỡ đầu anh lên đổ vào trong miệng anh. Thấy anh nuốt xuống, Cung Ngũ cao hứng nói: “Sao anh Tiểu Bảo lại giỏi như vậy chứ, ăn hết rồi này. Ăn thêm một cái bánh quy nữa nhé... Đây là bánh quy em thích ăn nhất, là bà2Sandy chuẩn bị cho em đấy. Em có tầm nhìn xa trông rộng đúng không anh Tiểu Bảo? Anh nhớ nhé, bây giờ em chia cho anh ăn, sau này anh phải mua nhiều bánh quy cho em ăn đấy nhé...”

Đút cho anh ăn xong bốn cái bánh quy, Cung Ngũ nhìn ba miếng còn sót lại, cổ chặc lưỡi. Bình thường đồ ăn ngon hơn thế này nhiều cô cũng không nhìn lấy một cái, nhưng bây giờ nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn, cô chỉ muốn cắn vào cánh tay mình một cái4cho đỡ thèm, đói quá.

Cố gói ba miếng bánh quy còn sót lại nhét vào trong túi xách, lại kiểm tra nước uống, suy nghĩ một chút, cô quay đầu lại hỏi: “Saiwen, anh còn nước uống không?”

Saiwen ngẩn ra một chút rồi vội vàng cẩm túi nước lên: “Vẫn còn một chút, Ngũ tiểu thư hết nước rồi à?”

Cung Ngũ lắc đầu, “Anh có nước thì tốt rồi, anh phải chống đỡ đến sáng sớm ngày mai, uống hết sẽ không còn nữa đầu”

Saiwen gật đầu: “Được.”

Cung Ngũ đeo túi lên, tiếp tục dắt lạc đà đi về phía trước. Đi quá nửa đêm, đúng lúc Cung Ngũ mệt mỏi muốn ngủ, suýt nữa ngã từ trên lưng lạc đà xuống thì có nhìn thấy phía trước xuất hiện những đốm sáng nhỏ. Cung Ngũ kích động, kêu lên một tiếng: “Chúng ta đến rồi!”

Saiwen lập tức đứng thẳng lên, “Đến thật rồi sao?”

Cung Ngũ kéo cánh tay Công tước đại nhân, cô vội vàng quát lạc đà dừng lại, sau đó đặt anh lên tấm vải bạt để anh được nằm xuống nghỉ ngơi. Cô phấn khởi như được bơm máu, “Anh Tiểu Bảo, anh ngoan ngoãn ngủ một lúc đi, lát nữa em sẽ tìm thuốc hạ sốt cho anh. Anh kiên trì một lúc nữa nhé, chúng ta sắp đến nơi rồi!”

Cố định nút thắt vải bạt xong, cô kéo lạc đà sải bước đi về phía trước.

Bọn họ đến nơi rồi, có hi vọng rồi.

Đốm lửa nhỏ ở phía trước, nhìn thì gần nhưng đi lại rất xa. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm về phía trước, sắc trời dần sáng cô cũng không chú ý. Cô quấn khăn trên người không cho gió thổi vào đầu bị lạnh, cô biết mình tuyệt đối không thể bị bệnh được.

Lúc mặt trời nhô lên, cuối cùng đội ngũ ba người năm con lạc đà cũng đi đến công căn cứ, máy móc hạng nặng trên trạm gác nhất tề chĩa vào bọn họ.

Saiwen liều mạng gọi cô: “Ngũ tiểu thư! Ngũ tiểu thư! Cô đừng đi!”

Cung Ngũ buông dây cương ra, tháo khăn quàng trên đầu xuống, ngẩng đầu nhìn trạm gác, lớn tiếng hô lên: “Tôi là một người phụ nữ đến từ phương Đông, máy bay tư nhân của tôi và anh trai tôi bị rơi ở vùng trời sa mạc, chỉ có tôi, anh tôi cùng với một vệ sĩ bị thương sống sót, chúng tôi cần giúp đỡ!”.

Saiwen cứng đờ trên lưng lạc đà không nhúc nhích, sau đó anh ta dần dần thả lỏng người, ngước mắt lên nhìn về phía người trên trạm gác.

Anh ta đột nhiên cảm thấy anh ta khó mà sánh bằng sự thông minh của cô gái kia, trong hai câu ngắn ngủi cô đã tiết lộ tất cả tin tức. Cô nói cho bọn họ biết cô là một người phụ nữ phương Đông, cô nói cho bọn họ biết cô rất giàu, thậm chí cô còn nhắc đến một người làm chứng cho bọn họ, chính là anh ta.

Một người phụ nữ xinh đẹp đến từ phương Đông, một người thuộc gia tộc giàu có có máy bay tư nhân, dẫn theo một vệ sĩ bị thương đến xin giúp đỡ.

Cô có tất cả mọi thứ bọn họ mong muốn.

Phụ nữ phương Đông và tiền, vệ sĩ bị thương không có năng lực phản kháng, bọn họ cần sự giúp đỡ cho nên sẽ không phản kháng.

Người trên trạm gác rõ ràng đang bàn bạc, sau đó một người trong đó vội vàng đi xuống. Saiwen suy đoán người kia nhất định là đi báo cho tổng chỉ huy rồi.

Cung Ngũ đứng ở cổng, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên trạm gác, cô lại hỏi: “Anh tôi bị bệnh rồi, sốt rất cao, mọi người có thuốc không?”

Binh lính trên trạm gác huýt sáo xuống phía dưới, nói: “Dùng cô để trao đổi.”

Cung Ngũ yên tâm rồi, bọn họ có thuốc hạ sốt thì sẽ dễ xử thôi.

Qua một lúc lâu sau, cửa sắt lớn cũ kĩ phát ra một tiếng vang “két két” nặng nề, cổng được mở ra. Trong cổng có đầy binh lính kinh ngạc đứng đó, bọn họ lộ ra vẻ tò mò đối với phụ nữ phương Đông trong truyền thuyết như lời Saiwen nói.

Mấy người cầm súng lao ra khỏi cổng, nhanh chóng tịch thu súng treo trên lạc đà, Saiwen cũng bị người kéo từ trên lạc đà xuống, đụng phải cái chân gãy, anh ta phát ra một tiếng kêu thảm.

Cung Ngũ quay đầu lại, nói: “Anh ta là vệ sĩ của tôi và anh trai tôi, chân anh ta bị gãy rồi, những người khác đều chết hết cả, chỉ có ba người chúng tôi, chúng tôi cần sự giúp đỡ”

Cô vừa mở miệng, những người đàn ông phía trong liền bắt đầu cười. Cung Ngũ ôm bọc vải trong tay vào trong lòng, sau đó cô thấy Saiwen được hai người đỡ vào trong, Công tước đại nhân cũng được đỡ vào. Đợi sau khi hai người đều đi vào rồi, cô mới nhấc chân vào trong.

Các binh lính đen sì kia đi ở phía sau cô, lộ ra lòng hiếu kỳ và vẻ mặt nóng lòng muốn thử đối với người phụ nữ phương Đông trắng trẻo xuất hiện ở căn cứ.

Cung Ngũ đi vào, lạc đà sau lưng cũng được người lần lượt dắt vào, cửa bị đóng lại, cô đứng tại chỗ, hỏi: “Tôi muốn gặp tổng chỉ huy cao nhất ở đây của mấy người...”

Xung quanh phát ra một trận cười ầm ĩ, phía sau có một giọng nói trả lời: “Bây giờ tổng chỉ huy đang ở trong vòng tay người đẹp, sẽ không gặp cô đâu...”

Lại một trận cười vang lên.

Cung Ngũ: “Chẳng lẽ tôi không đẹp bằng người phụ nữ trong lòng tổng chỉ huy à? Các anh cảm thấy thế nào? Tổng chỉ huy sẽ thích tôi hay là sẽ thích phụ nữ ở nơi này? Ở quốc gia của tôi, có một câu gọi là thứ gì hiếm mới quý, các anh không cảm thấy tôi khác với mọi người sao?”

Cô nhìn bọn họ, nói: “Tôi nghe nói trong lịch sử của Bansha đã từng có một vị Vương phi phương Đông xinh đẹp. Tôi rất tò mò rốt cuộc vị Vương phi xinh đẹp kia lương thiện và nhân từ như thế nào mà lại khiến cho các anh tràn đầy lòng hiếu kỳ với phương Đông cổ xưa lại huyền bí như vậy. Tôi và anh tôi vốn dĩ là vì tìm hiểu cái bí mật này

mà đến, đáng tiếc thứ chúng tôi gặp được lại là một cảnh tượng khác. Tôi hi vọng có thể gặp được tổng chỉ huy, tôi tin rằng tôi sẽ không làm cho các anh thất vọng”

Nói xong, cô từ từ đi về phía trước, tầm mắt quét qua nhà của hai bên, binh lính đứng vây xem đây trên tầng hai của ngôi nhà, nhìn chằm chằm cô như nhìn một sinh vật ngoại lai.

Sau đó có người đi tới phía cô, “Cô có thể cung cấp cho chúng tôi cái gì?” Hắn quét tầm mắt qua cô, “Cô không thỏa mãn được mấy người, mà bây giờ cô lại không có tiền”

Cung Ngũ hất cằm lên, nhìn hắn cười, “Anh là tổng chỉ huy ở nơi này à?”

Người đó lắc đầu: “Không phải.”

“Thứ tôi có thể cung cấp nhiều hơn so với anh tưởng tượng nhiều. Tôi bây giờ chính là con dê con đợi làm thịt...” Ánh mắt cô quét qua sủng đeo bên hông hắn, “Các anh có biết quốc gia chế tạo súng trên thế giới này không?”

“Cô không lừa được chúng tôi đâu, cô là một người phụ nữ phương Đông, nơi đó không phải là đất nước của súng ống”

Cung Ngũ cười: “Tôi đến từ phương Đông, nhưng chồng tôi sống ở một gia tộc chế tạo súng. Điều này không màu thuẫn. Tôi nhất định phải gặp được tổng chỉ huy mới có thể đồng ý cung cấp nhiều tin tức hơn”

Sau đó Cung Ngũ ném cái túi vải xuống đất, cổ ôm một khẩu súng trong tay, đám đàn ông đang xúm lại gần lại tản ra, súng xung quanh cũng nhao nhao nhắm vào cô.

Cung Ngũ đứng yên không nhúc nhích, họng súng từ đầu đến cuối hướng xuống đất. Cô tháo tay quay ném xuống đất, tiếp đó, cô tháo súng trong tay thành từng linh kiện nhỏ. Cuối cùng cô từ từ giơ tay lên, làm ra động tác đầu hàng, “Đây là thành ý của tôi, tôi chỉ muốn nói cho các anh biết, chồng tôi đến từ một gia tộc chế tạo súng, tôi chỉ học sơ sơ mà thôi, không hề nói dối”

Súng đang giơ lên từ từ buông xuống, người vừa rồi nói chuyện nhìn chằm chằm một lúc, sau đó vẫy tay với người phía sau, thấp giọng nói câu gì, tiếp đó người kia xoay người chạy đi.

Không bao lâu, người kia lại chạy trở lại, nói nhỏ mấy câu bên tai hắn, rồi nhìn Cung Ngũ, nói: “Cô đi theo tôi.”

Cung Ngũ đạp qua linh kiện trên mặt đất, cùng tên kia đi qua đó. Những người còn lại vậy tới cẩm vỏ súng lên xem, bên trong không có một viên đạn nào cả.