Công Tước

Chương 773: Chó hoảng sợ cũng là chó




Một tiếng đồng hồ ngồi xe, cuối cùng xe dừng trước phủ Công tước. Công tước đại nhân xuống xe thì nhìn thấy Cung Ngũ chạy về phía anh: “Anh Tiểu Bảo, em vừa phát hiện một con bướm màu xanh lam! Thật là thần kỳ!”

Công tước đại nhân mỉm cười nhìn cô, “Vậy sao? Vậy thì Tiểu Ngũ thật sự rất may mắn. Ở Gaddles, tuy bướm xanh lam không phải là loài vật quý hiếm, nhưng cũng không thể gặp thường xuyên”

Cung Ngũ lập tức hào hứng: “Woa, em thật lợi hại! Anh Tiểu1Bảo mau lên, anh cũng qua xem đi, anh cũng sẽ trở nên may mắn!”

Công tước đại nhân mỉm cười: “Mỗi con bướm chỉ được một người nhìn thấy, nếu anh cũng nhìn thấy thì hai chúng ta đều không may mắn. Đợi lần sau anh sẽ đi xem, như vậy hai chúng ta đều sẽ may mắn”

Cung Ngũ nhe răng: “Ôi, còn phải đợi lần sau nữa sao? Sớm biết vậy em đã chụp ảnh lại rồi!”

“Lý Tư Không đâu?” Công tước đại nhân nhìn ra vườn hoa, không thấy anh ta.

Cung Ngũ giơ tay8chỉ ra phía sau: “Ở chỗ xích đu ấy, anh Lý nói anh ta là một soái ca dung mạo anh tuấn, chỉ có mỗi trò xích đu đó mới thể hiện được vẻ đẹp đặc biệt của anh ta”

Công tước đại nhân: “.”

Cung Ngũ khua tay: “Anh Tiểu Bảo anh bận thì đi làm việc đi, em tự chơi cũng được. Ông Eugene nói em vừa trở về, cho phép em nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ tiếp tục lên lớp

Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ”

Cung Ngũ xoay người định đi thì Công2tước đại nhân kéo cô lại.

“Anh Tiểu Bảo, làm gì thế?”

Công tước đại nhân nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô, hôn thật lâu, hôn đến khi cô thở dốc.

Khó khăn lắm anh mới buông ra, Cung Ngũ: “Anh Tiểu Bảo, sao đột nhiên anh nhiệt tình thế? Có phải anh đã bị người ta đổi linh hồn rồi không?”

Công tước đại nhân mỉm cười: “Không đổi, vẫn còn là anh. Anh chỉ đột nhiên rất muốn hôn Tiểu Ngũ”

Cung Ngũ vẫy tay với anh, xoay người bỏ chạy, “Em phải đi xem4còn bướm màu khác không...”

Công tước đại nhân nhìn theo bóng dáng của cô, không kìm được mà mỉm cười. Nụ cười lúc này vô cùng ấm áp lòng người, không phải là nụ cười qua loa lạnh lùng không xuất phát từ sâu trong đáy mắt.

Trong vườn hoa, Lý Tư Không đang lắc lư trên xích đu, đôi chân dài để trên mặt đất, mũi chân chỉa xuống đất, nhẹ nhàng đẩy xích đu.

Nhìn thấy Công tước đại nhân đi qua, anh ta liền liếc một cái, quay đầu đi, tiếp tục nhìn ra xa, miệng còn hỏi: “Nói thế nào?”

Công tước đại nhân đi qua, ngồi xuống ghế, “Bị dọa giật cả mình. Sợ là không thể ngờ tới”

Lý Tư Không cười lạnh: “Ông đây đã bảo cậu cứ tiêu diệt hắn ta, rồi cậu muốn làm gì thì làm, muốn ăn chùa của người khác, nực cười. Ban đầu tùy tiện chọn một người cũng đủ thông minh hơn hắn ta”

“Ban đầu tôi chính là nhìn trúng sự ngu ngốc của hắn ta.” Công tước đại nhân bưng tách trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm: “Nhưng không ngờ vẫn bị cắn một cái”

Lý Tư Không nhe răng: “Tuy chỉ là một con chó hoảng sợ, nhưng tốt xấu gì cũng có răng, sủa một tiếng, cắn một cái cũng là chuyện thường tình” Anh ta xoay đầu lại nhìn Công tước đại nhân: “Bây giờ cậu dự định làm gì?”

Công tước đại nhân nhìn nước bên trong tách trà, mỉm cười nói: “Tôi đã chi ra tiền hôn lễ thì nên nhận được đền đáp to lớn hơn, trước hôn lễ tôi phải lấy được mỏ vàng”