Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 30




Tên đàn ông bị Lý Tiểu Tiểu xem là biến thái này tựa hồ là không ngờ tới Lý Tiểu Tiểu sẽ động thủ, thân hình nhất thời bị đánh đến nhoáng lên một cái. Khi một hộp đồ ăn tràn đầy trượt xuống từ trên mặt hắn, trên mặt của hắn bắt đầu tràn ra hắc khí, trong mắt bắt đầu đổ máu, trông rất là đáng sợ.

Lý Tiểu Tiểu không đoán trước được sẽ xuất hiện loại tình huống này, trong lúc nhất thời có chút ngây người, sao nhìn thế nào cũng y như nháo quỷ vậy?

Người đàn ông lau mặt, lộ ra tươi cười âm trầm: “Vốn định lừa cô đi, nhưng không nghĩ đến rằng lại để cô phát hiện chân tướng nhanh như vậy, tôi chỉ có thể nói với cô thật có lỗi vậy.”

Lý Tiểu Tiểu phát hiện không đúng, xoay người định trốn đi, nhưng vừa chạy hai bước đã bị một cái lồng vô hình chặn lại, phảng phất như bị nhốt trong một cái không gian vậy.

Loại chuyện trái với thường thức này làm cho sắc mặt Lý Tiểu Tiểu trắng nhợt, cô lập tức xoay người dán lưng lên cái lồng vô hình, đưa hai tay đều che trước ngực, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mắt này.

“Vô dụng, nơi này không ai có thể cứu cô.” Thân hình gã đàn ông nhoáng lên một cái, tất cả ngụy trang đều tan biến, lộ ra khuôn mặt trắng xanh cùng ngũ quan thất khiếu đổ máu, nghiễm nhiên đã không phải bộ dáng người sống rồi.

Nhìn đến cảnh tượng đáng sợ hiện tại này, Lý Tiểu Tiểu còn có cái gì không rõ, chính mình đúng là không hay ho gặp quỷ rồi!

“Giờ suy nghĩ cẩn thận có hơi chậm rồi.” Nam quỷ duỗi tay ra tóm lấy cánh tay Lý Tiểu Tiểu, lộ ra tươi cười âm trầm u ám: “Đi nào, tôi mang cô đi xem càng nhiều quỷ.”

Cảm giác được cái lạnh băng thấu xương nơi cánh tay, Lý Tiểu Tiểu ra sức giãy dụa, vừa nhấc chân đá thật mạnh vào bộ vị mấu chốt của nam quỷ.

Nam quỷ tựa hồ là không nghĩ tới Lý Tiểu Tiểu sẽ dám động thủ, càng không nghĩ tới cô có thể làm mình tổn thương, trong lúc nhất thời bị hung hăng đạp mạnh cho một cái, nháy mắt liền đau trắng mặt, ngay cả thân thể cũng trong suốt hơn vài phần so với trước đó.

Nhìn thấy một màn trước mắt này, Lý Tiểu Tiểu lập tức phản ứng lại, cũng bất kể chiêu thức nào, ập một phát liền ném về phía nam quỷ. Mà lúc này nam quỷ đã có phòng bị, sau khi đập phải hai cái liền tìm được cơ hội duỗi một tay bắt được cổ tay Lý Tiểu Tiểu, tay kia thì vỗ lên ót cô, trước mắt Lý Tiểu Tiểu bỗng tối sầm lại trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

***           

Tại trường quay, Phạm Vô Cữu đang tra tìm dấu vết tội phạm để lại cùng với nam chính trước màn ảnh. Trên máy theo dõi, anh ấy vô luận là thần thái hay là ngữ khí đều nắm chắc vô cùng đúng chỗ, một ít động tác nhỏ không dễ dàng lại càng làm cho tính cách nhân vật càng no đủ thêm.

Đạo diễn nhìn Phạm Vô Cữu biểu diễn, trong ánh mắt lộ ra vài phần thần sắc khen ngợi thưởng thức, không nghĩ tới người diễn viên trầm mặc ít lời, ít khi nói cười, còn không phải xuất thân chính quy này thế mà có kỹ thuật diễn tốt như vậy, mấy năm nay rất khó tìm được diễn viên có thể tốn tâm tư cân nhắc tính cách nhân vật kiểu này.

Này đây một lần đã qua, đạo diễn đứng lên hoạt động cái cổ cứng ngắc: “Chuẩn bị cảnh tiếp theo.”

Cảnh tiếp theo là nam chính Giang Hàm với nữ chính Giang Mai Mai diễn chung, vừa lúc Phạm Vô Cữu đảm đương tấm phông nền trong màn diễn này, còn có một hai câu kịch bản. Thừa dịp có mấy phút nhân viên công tác đi mời Khương Mai Mai này, Phạm Vô Cữu cầm kịch bản đem cốt truyện dượt qua trong lòng mình lần nữa.

Tối hôm qua lúc đoàn phim quay cảnh đêm đụng phải thứ không sạch sẽ, cũng không biết là thân thể Giang Mai Mai yếu hay là nguyên nhân gì khác, rõ ràng là mọi người cùng nhau đụng phải quỷ, cô ấy lại nhìn rõ ràng hơn người khác, cũng bởi thế nên kinh hãi nhận phải cũng liền lớn hơn nữa, tối đó trở về liền phát sốt, sáng nay tỉnh dậy cũng là bộ dáng tinh thần không phấn chấn.

Đạo diễn vốn là dự tính để Giang Mai Mai nghỉ ngơi một ngày, nhưng Khương Mai Mai* nói cô ấy nghỉ ngơi một ngày liền chậm trễ tiến độ một ngày, cũng tăng phí thuê phim trường một ngày, không bằng cô chịu đựng để quay xong cảnh ở phim trường này sớm một chút lại nghỉ ngơi.

*: Cái họ của chị này là tác giả đổi cho chị ấy (mình nghĩ chắc là do lỗi đánh máy, vì chữ Khương này cùng giống như chữ Giang là đều đánh bằng jiang, dấu thanh cũng là thanh 1 nên bị nhầm), và tác giả để nguyên suốt một chương này, thế nên mình tôn trọng tác giả, để chị này tên Khương Mai Mai luôn nhé.

Khương Mai Mai thông cảm đạo diễn không dễ dàng, đạo diễn cũng thông cảm Khương Mai Mai không khỏe, để cô ấy nghỉ ngơi buổi sáng, an bày hết phần diễn vào sau 3 giờ chiều lúc trời mát mẻ, quay đến cỡ 9 giờ tối là có thể kết thúc.

Hôm nay quay chụp rất thuận lợi, tiến độ cũng rất nhanh, phần diễn của Khương Mai Mai chỉ còn lại hai cảnh, chỉ cần quay xong hai cảnh này là có thể kết thúc công việc. Đạo diễn phân phó nhân viên công tác đi đến RV* mời Khương Mai Mai, vài phút sau nhân viên công tác lại kinh hoàng thất thố mà trở lại, đè thấp giọng nói trong RV không có một bóng người, Khương Mai Mai với trợ lý Tiểu Khê đều không thấy đâu, trên giường còn tản mạn mấy tờ tiền giấy vàng.

*: đây là viết tắt của Recreational vehicle, hay còn gọi là nhà xe, là chiếc xe mà không gian bên trong được thiết kế như một ngôi nhà. (chi tiết xin hãy nhờ anh gg, anh ấy có cả hình ảnh, còn rất nhiều nữa, nên mình sẽ không đăng hình nhé)

Tuy Phạm Vô Cữu không đứng bên người đạo diễn, nhưng lại nghe được rõ ràng lời nhân viên công tác nói, sắc mặt anh khẽ biến rồi đột nhiên xoay người chạy đến chỗ mình nghỉ ngơi, lại phát hiện cơm hộp rơi đầy đất, mà Lý Tiểu Tiểu không thấy đâu.

Anh ấy vươn tay nắm lấy một nắm không khí đặt nơi mép mũi ngửi ngửi, thần sắc trên mặt thoạt nhìn lãnh liệt hơn.

Sắc mặt Phạm Vô Cữu khó coi, sắc mặt đạo diễn càng khó coi.

Nữ chính mất tích càng không phải chuyện nhỏ, dưới tình huống gì cũng không biết mà cũng không thể lộ ra, đạo diễn hạ lệnh cho đoàn phim nghỉ ngơi, chính mình thì gọi nam chính Giang Hàm với phó đạo diễn đi tìm Khương Mai Mai với mình.

Từ phim trường đi ra, liếc mắt một cái là có thể thấy một chiếc RV đậu bên cạnh, mấy người lên xe xem thử, quả nhiên giống như lời nhân viên công tác, giường hỗn độn người lại không có bóng dáng, mà di động Khương Mai Mai còn đặt bên gối. Đạo diễn xốc mạnh chăn lên, mấy tờ tiền giấy vàng nhẹ nhàng rơi xuống, rơi xuống trên giày ông.

Giang Hàm đi theo phía sau đạo diễn nhìn thấy một màn như vậy thì sắc mặt có chút trắng bệch, không khỏi nhớ tới tình cảnh tối qua. Lúc bọn họ gặp phải nữ quỷ ấy, hình như ven đường cũng có một ít giấy vàng lả tả, nhìn lỗ thủng bên trên tựa hồ là giống cái hôm nay như đúc.

Phó đạo diễn xoay người nhặt một tờ tiền giấy lên cũng có chút khiếp sợ: “Sẽ không phải thật gặp phải thứ gì chứ? Đạo diễn không phải nói là tối nay mời đại sư nào tới làm pháp sự sao, khi nào thì đại sư đến?”

Đạo diễn cắn chặt răng, đưa tay móc di động ra: “Vốn là định 10 giờ tối, giờ tôi liền gọi ông ấy lại đây.”

Điện thoại thông qua đó nhưng nửa ngày lại không hề có động tĩnh, đạo diễn cảm thấy không đúng, đưa di động lên xem thử thì phát hiện không có tín hiệu. Ông cho rằng tín hiệu trong xe yếu, liền mang theo hai người xuống xe, nhưng vừa ra khỏi cửa xe thì không chỉ có đạo diễn giật mình, hai người khác nhìn thấy một màn trước mắt này cũng trợn tròn mắt.

Phim trường đèn đuốc sáng trưng đã trở thành một mảnh tối om, tiếng nói chuyện vô cùng náo nhiệt cũng biến mất không thấy, phảng phất như người của thế giới này đều biến mất, chỉ còn lại có bọn họ.

Đạo diễn mở đèn pin ở động ra, đi đến cửa phim trường chiếu vào trong, thình lình phát hiện trong phim trường trống trải rộng rãi, máy móc thiết bị cùng nhân viên công tác của mình đều biến mất không thấy.

Giang Hàm thấy thế lập tức móc di động mình ra nhìn thoáng qua, phát hiện cũng giống như di động của đạo diễn, một nấc tín hiệu của cũng không có.

“Chẳng lẽ chúng ta đang ở trong một không gian khác?” Giang Hàm có chút gian nan mà nói: “Thoạt nhìn giống như là hai cái thời không trùng điệp ấy.”

Đạo diễn hít một hơi sâu, xoay người đi ra phía ngoài: “Có khả năng Khương Mai Mai với trợ lý của cô ấy ở ngay trong này, chúng ta nhanh chóng tìm được các cô ấy đã rồi lại nghĩ cách tìm được đường về.”

***

Chỗ thành phố điện ảnh đây làm trường quay lớn nhất cả nước, chiếm diện tích đất rất lớn, từ sau khi xây xong liền người người nô nức, hàng năm đều có đoàn phim quay phim ở trong này, phảng phất như không có lúc nào dừng lại.

Giang Hàm từ lúc xuất đạo đến nay không ít lần tới thành phố điện ảnh, căn cứ điện ảnh trong ấn tượng của anh ấy cho tới giờ đều là vô cùng náo nhiệt, yên tĩnh giống như vầy vẫn là lần đầu tiên.

Nhưng yên tĩnh như vậy chẳng những làm người ta không có tâm tình thưởng thức, ngược lại còn cảm thấy có chút sởn tóc gáy.

Đoàn người đi được chừng mấy trăm mét, loáng thoáng nghe thấy tiếng diễn tấu sáo và đánh trống truyền đến từ phía trước, mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều lộ ra vài phần thần sắc khiếp đảm, nhưng bọn họ lại không thể mặc kệ Khương Mai Mai cùng Tiểu Khê, chỉ có thể đánh bạo đi qua đó.

Thanh âm kia là truyền đến từ trường quay Khôn Ninh cung diễn phim cung đình, ba người đi đến phụ cận nhìn thấy bóng người đong đưa, lập tức tìm chỗ ẩn nấp mà nấp vào, dè dặt cẩn trọng ló đầu qua.

Chỉ thấy Khôn Ninh cung đèn đuốc sáng trưng, trong viện của cả cung treo đầy đèn lồng màu trắng, trên đó dùng mực đen viết chữ hỉ thật to. Chỗ tiền viện của cung điện có một đám người giấy ăn mặc thành bộ dáng thái giám, ngũ quan là dùng mực đỏ vẽ ra, thoạt nhìn đã cứng ngắc lại khủng bố, ở cạnh bọn họ còn có mấy cô gái ăn mặc như cung nữ, diện mạo của mấy cô gái kia đều rất thanh tú, đáng tiếc cả đám đều sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, hai chân treo không, tựa hồ tất cả đều không phải người sống.

Nhìn thấy một màn hoảng sợ này, tất cả mọi người không nhịn được mà rụt cổ, dè dặt cẩn trọng giấu mình vào hành lang hẹp dài không có đèn lồng ở thiên điện bên cạnh, ai cũng không dám lên tiếng.

Đúng lúc này, một thái giám giấy đứng ở cửa cung điện bỗng nhiên dùng thanh âm nhỏ giọng nói: “Giờ lành đã đến, mời quý phi nương nương vào cung.”

Theo một tiếng réo cao này, ngoài cung điện truyền đến một chuỗi tiếng bước chân vụn vặt, theo đó mà đến còn có tiếng một cô gái giận dữ mắng, nghe qua trung khí mười phần. Tuy rằng thanh âm này rõ ràng không phải Khương Mai Mai với Tiểu Khê, nhưng mà đạo diễn với Giang Hàm vẫn là không nhịn được mà nhẹ nhàng dời một bước ra ngoài nhìn qua đó.

Chỉ thấy bốn gã người giấy ép một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi đến, ngũ quan của cô gái bị vẽ lên trang dung vụng về, trên người cũng bị tròng vào trang phục diễn rẻ tiền.

Giang Hàm nhìn bộ dáng cô, hạ giọng nói với đạo diễn: “Tôi thấy ánh mắt cô ấy rất linh động tươi sống, hẳn là một người sống.”

Sắc mặt đạo diễn có chút khó coi: “Cô ấy là Lý Tiểu Tiểu, người phụ trách của công ty giải trí Tiên Phàm. Lúc chiều khi cô ấy đến ghé thăm đoàn phim chúng ta tôi còn gặp cô ấy một lần, không biết cô ấy bị bắt lại đây lúc nào.”

Giang Hàm nghe vậy không biết là sầu hay là vui: “Nếu mà cô ấy mất tích ở đoàn phim chúng ta, vậy thì Khương Mai Mai với trợ lý Tiểu Khê nhất định cũng ở trong này.”

Vừa dứt lời, chợt nghe thấy gã thái giám giấy vừa nãy kia lại cao giọng réo: “Mời quý phi nương nương bái kiến hoàng hậu nương nương!”

Cửa lớn Khôn Ninh cung bị đẩy ra, mười mấy gã người giấy vây quanh một nương nương trên đầu được cắm đầy trang sức đi ra, mấy người không nhịn được đi ra ngoài xem thử, người được xưng là hoàng hậu kia đúng là nữ chính bị mất tích Khương Mai Mai, trợ lý Tiểu Khê của cô ấy bị trang điểm thành bộ dáng cung nữ, đi theo bên người Khương Mai Mai, ánh mắt hai người đều là dại ra, giống như là rối gỗ bị giật dây vậy.

Đạo diễn vừa nhìn thấy bộ dáng Khương Mai Mai, trong lòng lạnh ơi là lạnh, cảm thấy mình có khả năng đã tới chậm một bước.

Khương Mai Mai đi đến dừng lại trước mặt Lý Tiểu Tiểu, hai mắt vô thần nhìn cô, dùng giọng nói không có cảm tình hỏi: “Ngươi chính là quý phi mới vào cung?”

Lý Tiểu Tiểu đang dây dưa với người giấy nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, lúc nhìn thấy bộ dạng hoàng hậu thì nhất thời quá sợ hãi: “Khương Mai Mai? Chị là Khương Mai Mai?”

Nghe được tên mình, trên mặt Khương Mai Mai lộ ra thần sắc thống khổ, tựa hồ là nhớ tới gì đó. Nhưng giây tiếp theo suy nghĩ của cô ấy tựa hồ lại bị áp chế, biểu cảm trên mặt lại lần nữa biến mất: “Lớn mật, dám hô thẳng tục danh của bản cung.”

“Bản cung gì mà bản cung, chị đây là diễn điên rồi hả!” Lý Tiểu Tiểu bị người giấy đè cánh tay lại thế nào cũng không động đậy được, chỉ có thể gấp gáp hô to: “Khương Mai Mai, chị thanh tỉnh chút đi, đừng bị quỷ mê tâm trí.”

Khương Mai Mai với Tiểu Khê đờ đẫn nhìn Lý Tiểu Tiểu, không có chút phản ứng, mà lúc này ngoài cửa cung lại truyền đến tiếng ồn ào, loáng thoáng còn có thể nghe thấy có người đang kêu hoàng thượng giá lâm.

Lý Tiểu Tiểu trắng mặt, xong rồi, gã biến thái chết tiệt đến đây.

Cô nhìn Khương Mai Mai không có tư duy trước mắt, sợ chính mình sẽ trở thành như cô ấy. Vừa nghĩ đến khả năng này, nhất thời Lý Tiểu Tiểu cảm thấy trên người tràn ngập lực lượng phản kháng, lúc này cô cũng không biết là lấy sức từ đâu ra, dùng sức vung tay lên, chẳng những ném một gã người giấy ra, còn sinh sôi mà giật cánh tay của một người giấy xuống.

Nhìn tờ giấy trong tay, Lý Tiểu Tiểu tựa hồ thấy được hy vọng sống, nhưng bởi vì động tác của cô quá lớn, cũng khiến cho những người giấy khác chú ý, rất nhanh, mười mấy gã người giấy bao vây lại về phía cô.

Lý Tiểu Tiểu nhanh chóng quan sát tình huống chung quanh một chút, sau đó trực tiếp sinh sôi cướp được một cái kèn xô na từ trong tay một gã người giấy lại đây, đổ ập xuống mà quất về phía đám người giấy bao vây mình.

Một cái kèn xô na quất rớt một cái đầu, đầu rớt xuống đất sau đó thân thể ngã xuống cùng rồi đồng thời biến thành giấy.

Nhìn thấy người giấy một chịu nổi một kích như vậy, Lý Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra, động tác ra tay cũng càng lúc càng nhanh, chỉ chốc lát thôi mà chung quanh đã ngã một mảnh người giấy. Trừ bỏ người giấy chuyên tâm diễn tấu sáo và trống ra, tất cả các người giấy khác đều ngã xuống dưới kèn xô na của Lý Tiểu Tiểu.

Đúng lúc này, bỗng nhiên chỗ cửa viện truyền đến tiếng “Hoàng đế giá lâm” rõ ràng, Lý Tiểu Tiểu biết lại không trốn thì liền không kịp nữa, nhưng vừa chạy được 2 bước cô lại chạy trở lại, tóm lấy Khương Mai Mai cùng Tiểu Khê mất hồn phách, dắt hai cô muốn chạy ra cửa sau.

Vừa xoay người sang chỗ khác, Lý Tiểu Tiểu chợt nghe thấy một tiếng gầm lên truyền đến từ phía sau: “Quý phi lớn mật, thế mà dám đại náo Khôn Ninh cung.”

“Ai muốn làm quý phi của anh!” Lý Tiểu Tiểu hừ lạnh một cái, xoay người, đưa tay xé trang phục quý phi trên người ném xuống đất, mấy vật phẩm trang sức loạn xì ngầu trên đầu cũng lột xuống hết rồi tùy tay ném đi.

“Mặc long bào vào cũng chả giống thái tử, những lời này giống như là đo ni đóng giày cho anh đấy.” Lý Tiểu Tiểu vừa ném trang sức vừa trào phúng nói: “Bộ long bào này của anh làm cũng quá thô ráp, là của đoàn phim nào không cần đúng nhỉ, tôi thấy vị trí đầu rồng đều rạn chỉ cả rồi.”

“Không hổ là quý phi ta lựa chọn, miệng lưỡi thật đúng là rất sắc bén.” Nam quỷ hừ lạnh một tiếng liền đi tới, tất cả nữ quỷ cùng đám người giấy đều ngoan ngoãn đứng đằng sau gã ta, tất cả đều lạnh như băng mà nhìn ba người Lý Tiểu Tiểu ở đối diện.

Trong lòng bàn tay Lý Tiểu Tiểu không khỏi chảy mồ hôi, cô trước kia vẫn luôn là người theo thuyết vô thần, không tin trên đời này có cái gì gọi là quỷ thần, phim ma khủng bố cỡ nào trong mắt cô đều y như là phim hoạt hình vậy, mãi cứ luôn không get được điểm khủng bố. Nhưng không nghĩ tới thực tế vả mặt lại tới nhanh như vậy, hai mươi mấy năm không gặp phải quỷ, hôm nay chẳng những gặp được, còn gặp được cả đống, Lý Tiểu Tiểu không nhịn được mà suy xét có phải là gần đây vận khí tốt của mình đều tiêu hao hết rồi nên mới có thể gặp phải chuyện không hay ho như vậy hay không.

Nam quỷ vừa phất tay áo đã đến trước mặt Lý Tiểu Tiểu, trên mặt lộ ra tươi âm trầm đáng khinh: “Đã vào địa bàn của ta rồi, các ngươi đừng có mơ ra ngoài được. Sau này Khương Mai Mai chính là hoàng hậu của trẫm, ngươi chính là quý phi, về sau từ từ còn có thể có các phi tử khác lấp đầy hậu cung của ta. Có điều ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ sủng ái ngươi thật tốt, ngươi muốn bao nhiêu cung nữ cũng chả sao, chỉ cần ta nguyện ý, toàn bộ thành phố điện ảnh đều có thể chôn cùng các ngươi.”

Lý Tiểu Tiểu lui về sau một bước, nhìn nam quỷ không nói lời nào.

Nam quỷ đắc ý cười một tiếng, đưa cái mặt xanh trắng dán đến trước mặt Lý Tiểu Tiểu: “Có phải sợ hay không? Ngươi không cần sợ, qua không lâu nữa ngươi sẽ trở nên giống ta như đúc, trẫm nhưng luyến tiếc để các ngươi sống một mình trên đời lắm.”

Lý Tiểu Tiểu phẩm kỹ ý trong lời gã một chút: “Bây giờ bọn tôi còn chưa chết?”

“Không chết, có điều sắp rồi!” Nam quỷ cười ha ha: “Chỉ cần ta sủng hạnh các ngươi, các ngươi sẽ triệt để ở lại nơi này, trở thành quỷ hậu cùng quỷ phi của ta.”

Nhìn Khương Mai Mai hai mắt dại ra, nhìn nhìn Lý Tiểu Tiểu biểu cảm linh động, hứng thú trong mắt nam quỷ càng đậm: “Tôi vốn dĩ cảm thấy Khương Mai Mai người đã đẹp danh khí lại lớn nên để cô ta làm hoàng hậu, có điều lúc này xem ra cô ta kém xa cô. Cô ta vừa đến địa bàn của tôi liền bị lạc mất tâm trí, ngoan ngoãn trở thành con rối của tôi; nhưng cô chẳng những không chịu chút ảnh hưởng nào từ thủ đoạn của tôi, vậy mà còn có năng lực phá hư người giấy của tôi, tôi thật là xem nhẹ cô.”

Lý Tiểu Tiểu cũng không biết mình có được dũng khí lớn như vậy từ đâu, nhưng cô chính là không cam lòng bó tay chịu trói, dù cho bị bắt cũng muốn phản kháng đến cùng, tranh thủ một con đường sống cho mình. Giống như là hiện tại, tuy mặt ngoài cô thần sắc khẩn trương đấu trí đấu dũng với nam quỷ, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn khắp tứ phía, ý đồ tìm một con đường chạy trốn cho mình.

“Đừng nhìn, tôi đã đến đây rồi, cô trốn không thoát đâu.” Nam quỷ nhìn thấu ý tưởng của Lý Tiểu Tiểu, cười to vài tiếng rồi mạnh mẽ túm một phát về phía nơi góc xó của thiên điện: “Nếu khách đã đến đây, liền đi ra tham gia hôn lễ của trẫm đi. Chờ trẫm đại hôn rồi, liền biến đám các ngươi thành thái giám tri kỷ của ta.”

Đạo diễn với Giang Hàm vốn không biết nam quỷ đang nói ai, nhưng giây tiếp theo liền cảm thấy có một cỗ lực lượng vô hình đang tóm lấy bọn họ, vô luận cố gắng phản kháng thế nào cũng không lấy ra một tia sức lực nào, bọn họ trơ mắt nhìn bản thân bị lực lượng vô hình kéo đến trước mặt nam quỷ.

Nhìn cái mặt xanh trắng đáng sợ của nam quỷ, đạo diễn bỗng chốc nhớ ra thân phận gã ta: “Cậu là Lý Minh Trạch, là Lý Minh Trạch tự sát 3 năm trước.”

“Không nghĩ tới đạo diễn Vương còn nhớ rõ tôi.” Khóe miệng nam quỷ lộ ra một nét cười oán hận: “Không sai, tôi chính là Lý Minh Trạch thắt cổ tự sát ở thành phố điện ảnh 3 năm trước, ông không nghĩ tới tôi lại trở lại nhỉ.”

Giang Hàm nghe cái kiểu nam quỷ nói không quá đúng, duỗi tay túm lấy áo đạo diễn Vương một chút, môi hơi hơi mấp máy, dùng thanh âm mà người ngoài cơ hồ là không nghe thấy hỏi: “Sao lại thế này?”

Thần sắc đạo diễn Vương phức tạp nhìn nam quỷ trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì.

Nam quỷ cười to hai tiếng, trong mắt chảy ra huyết lệ: “Ông đã quên sao? Không sao, tôi không quên, tôi nói cho ông nghe!”

“Ba năm trước tôi là một diễn viên nhỏ, hoài giấc mộng đỏ tía đi tới thành phố điện ảnh. Tôi vẫn luôn mơ rằng mình có thể làm nam chính, có thể đỏ khắp cả nước, có thể làm nam minh tinh chạm tay có thể bỏng. Đáng tiếc tôi sinh không gặp thời, ánh mắt của tất cả đạo diễn tôi gặp phải đều như mù vậy, bọn họ không nhìn ra tài hoa của tôi, không thưởng thức được kỹ thuật diễn của tôi, thậm chí bọn họ còn lộ ra nụ cười khinh miệt trào phúng khi tôi đưa đề nghị muốn diễn nam chính. Tôi không cam lòng, người vĩ đại như tôi đây, bọn họ sao có thể xem thường tôi?!!!”

Thần sắc Lý Minh Trạch thoạt nhìn có chút điên cuồng, trên mặt bỗng nhiên dâng lên một tầng sương đen, ánh mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

“Tuy rằng khi đó tôi không diễn, nhưng tên của tôi thế mà hot lên ở thành phố điện ảnh, bọn họ đều truyền chuyện chê cười của tôi, nói có thằng ngốc cuồng vọng tự đại không nhìn rõ thực tế một hai phải diễn nam chính. Đúng lúc này, tôi đụng phải đạo diễn Vương……” Lý Minh Trạch mạnh mẽ xoay người nhìn đạo diễn: “Ông ta không muốn cho tôi làm nam chính, lại muốn lợi dụng danh khí của tôi, cho nên ông ta bảo tôi đến đoàn phim của ông ta diễn một vai áo rồng*.”

*: ý chỉ những nhân vật râu ria đi ngang qua sân khấu thôi ấy.

Đạo diễn nhìn Lý Minh Trạch, trong ánh mắt hiện lên một tia cảm xúc bi ai: “Cậu thì có cái danh khí gì mà lợi dụng? Lúc ấy tôi chẳng qua là nhất thời mềm lòng muốn cho cậu một cơ hội triển lãm kỹ thuật diễn của mình. Sự thật chứng minh tôi đã sai rồi, gọi cậu đến diễn là một quyết định sai lầm nhất mà đời này tôi làm ra.”

“Ông xem, giờ ông vẫn còn đang hối hận!” Nam quỷ rít gào nói: “Nếu nhân vật kia không phải là hoàng đế, ông cho rằng tôi sẽ nhận một nhân vật áo rồng như vậy?”

Nam quỷ thoạt nhìn tức đến hộc máu: “Tôi hạ mình hu quý diễn áo rồng cho ông, kết quả ông không quý trọng, tôi vừa diễn một ngày ông liền đổi tôi đi, lý do thế mà là kỹ thuật diễn của tôi không tốt! Kỹ thuật diễn của tôi không tốt sao? Kỹ thuật diễn của tôi sao có thể không tốt? Tôi nằm mơ cũng đang diễn, tôi là nam diễn viên kỹ thuật diễn tốt nhất cả nước.”

Lý Tiểu Tiểu bị Lý Minh Trạch rống đến đau cả tai, có chút không chịu nổi mà bịt kín lỗ tai: Không biết kỹ thuật diễn của nam quỷ này có được hay không? Nhưng mà chứng vọng tưởng thật ra lại rất thật! Nhìn cái trạng thái này của gã ta còn điên rất lợi hại.

Cái nhìn của đạo diễn cũng giống như Lý Tiểu Tiểu, ông ấy thở dài một hơi: “Thật ra thì lúc đó tôi phát hiện trạng thái tinh thần của cậu không quá đúng, nhưng tiến độ quay chụp rất gấp, cho nên chỉ có thể vội vội vàng vàng đổi cậu đi, đây là chỗ tôi làm sai. Nếu mà lúc ấy tôi liên hệ người nhà của cậu đưa cậu đi trị liệu, có khả năng cậu sẽ không treo cổ tự sát.”

“Tôi không bệnh, chỉ là ông không hiểu kỹ thuật diễn của tôi. Ông thấy tôi chết thì lại thế nào? Ở trong thế giới của tôi tôi chính là hoàng đế thật sự, cả tòa cung điện này đều là của tôi.” Lý Minh Trạch cười ha ha, thậm chí đi đến bên người Khương Mai Mai sờ sờ mặt cô ấy: “Hiện tại ngay cả nữ minh tuyến 1 cũng là vợ tôi, ai còn dám nói kỹ thuật diễn của tôi không tốt?”

Nhìn Khương Mai Mai không có biểu cảm, trong mắt đạo diễn xẹt qua một tia quyết tuyệt, ông ấy đi lên đằng trước vài bước, chặn trước Khương Mai Mai: “Cái chết của cậu có liên quan đến tôi, nếu trong lòng cậu có oán khí có thể giết tôi, nhưng mà bọn họ là vô tội, tôi hy vọng cậu có thể thả bọn họ về hết.”

“Thả về?” Lý Minh Trạch cuồng vọng cười ha hả, duỗi tay ra bóp chặt cổ đạo diễn, nhấc ông qua đỉnh đầu: “Hôm nay ai cũng không đi được, các người đều phải chết ở chỗ này!!!”

“Tất cả mọi người chết ở đây? Ngươi cũng quá cuồng vọng đi?”

Thanh âm lạnh như băng truyền đến từ trong bóng đêm, người với quỷ ở đây đều không hẹn mà cùng lúc xoay đầu qua, chỉ thấy Phạm Vô Cữu một thân áo đen, cầm xích sắt trong tay đi ra từ trong bóng tối, ánh mắt nhìn Lý Minh Trạch rõ ràng là không kiên nhẫn.

“Còn sống điên thì thôi, đã chết mà chấp niệm còn sâu như vậy, Lý Minh Trạch ngươi bệnh không nhẹ a!”

Lý Minh Trạch tựa hồ đã nhận ra hơi thở nguy hiểm từ trên người Phạm Vô Cữu, có chút cảnh giác nhìn anh: “Anh là ai?”

“Phạm Vô Cữu, nghệ sĩ của công ty giải trí Tiên Phàm, nam số 5 của 《 Truy tìm kẻ hiềm nghi 》, ngươi cũng có thể gọi ta là Bát gia.” Phạm Vô Cữu một tay để sau lưng, một tay kia thì vung xích sắt liền quấn nơi cổ tay Lý Minh Trạch. Lý Minh Trạch lập tức cảm thấy lực lượng nơi cánh tay nhanh chóng bay mất, hắn theo bản năng nới tay ra, ném đạo diễn bị bóp chặt cổ xuống đất.

Giang Hàm nhanh chóng tiến lên nâng đạo diễn dậy, có chút kinh nghi bất định nhìn một màn trước mắt này.

“Phạm Vô Cữu, Bát gia?” Tuy nam quỷ thậm chí đã điên cuồng, nhưng tư duy lại rất rõ ràng, hắn nhìn Phạm Vô Cữu trước mắt, trên mặt lộ ra thần sắc hoài nghi: “Tôi biết Phạm Vô Cữu là Hắc Vô Thường trong truyền thuyết, nhưng rõ ràng trên người anh sinh khí mười phần, làm sao có thể là Vô Thường đại nhân? Tôi biết rồi, có phải anh giả quỷ sai tới bắt tôi hay không?”

“Ta cũng không có nhàn như vậy!” Xích sắt của Phạm Vô Cữu vung lên liền xốc cho Lý Minh Trạch té nhào rồi ném hắn ra ngoài.

Lý Minh Trạch là con quỷ lòng dạ cực cao, bị ném văng ra trước mặt “Cung nữ” với “Thái giám” của mình, điều này làm cho hắn cảm thấy quả thực là vô cùng nhục nhã. Hai tay hắn nắm lại dùng sức đấm xuống đất, lớn tiếng rống một cái, tất cả người giấy cùng nam quỷ nữ quỷ trong cung điện đều như là nghe rồi bị tác động ấy, cả đám đều nhào về phía bọn họ.

Giang Hàm với người trong đoàn phim nhìn thấy một màn như vậy thì bị dọa đến da đầu tê rần cả, ào ào chạy đến bên người Phạm Vô Cữu. Nhưng thân thể phó đạo diễn rất béo, chạy chậm một bước, giây tiếp theo liền bị một nữ quỷ bổ nhào lên lưng, hai tay nắm chặt cổ ông ấy.

Da gà cả người phó đạo diễn đều dựng đứng cả lên, vừa kéo cái tay lạnh như băng của nữ quỷ, vừa cố gắng nặn ra một tiếng: “Cứu…… cứu mạng……”

Phạm Vô Cữu đầu cũng không quay lại, xích sắt chợt quay lại dễ như trở bàn tay mà kéo nữ quỷ từ trên cổ phó đạo diễn xuống ném lên đất, giây tiếp theo xích sắt lại bay đi về phía con quỷ tiếp theo, quật bay nam quỷ sắp ôm lấy đùi của Giang Hàm……

Xích sắt trong tay Phạm Vô Cữu giống như là có sinh mệnh vậy, bị anh ném rung động vù vù, chỉ chốc lát đã quật tất cả quỷ đều nằm bò xuống đất hết, chỉ chừa lại Lý Minh Trạch đứng chính giữa.

Lý Minh Trạch nhìn một màn trước mắt này, trên mặt lộ ra biểu cảm hỏng mất: “Ngươi thế mà dám động quỷ của trẫm.”

“Còn trẫm hả? Hoàng đế nào lại mặc long bào giả giá rẻ như vậy?” Phạm Vô Cữu cười nhạo một tiếng, xích sắt hung hăng vung về phía Lý Minh Trạch, chỉ nghe roẹt một tiếng, long bào giá rẻ chia một làm hai mà tiêu tán trong không khí, Lý Minh Trạch bị quất bay lên không trung hung hăng té xuống đất, thân thể nháy mắt trong suốt hơn phân nửa.

“Anh là người sống, làm sao có thể có xích sắt của quỷ sai?” Lý Minh Trạch quỳ rạp trên đất, thần trí tựa hồ là rõ ràng hơn vừa nãy một chút, hắn không để ý ngôi vị hoàng đế giả dối của mình nữa, ngược lại là để ý đến thân phận của Phạm Vô Cữu.

Tính cách lạnh như băng của Phạm Vô Cữu không chỉ có là đối với người, đối với quỷ càng là như thế, đối mặt với nghi vấn của Lý Minh Trạch, Phạm Vô Cữu chán ghét liếc hắn gã một cái: “Liên quan cái rắm gì với ngươi!”

Xích sắt trong tay anh vung lên, người giấy dư lại bị hôi phi yên diệt, còn quỷ nằm trên đất lại giống như là kẹo hồ lô bị xuyên lên vậy, đều bị trói trên xích sắt.

Phạm Vô Cữu tùy tay kéo xích sắt một cái, kéo hết tất cả quỷ đến bên người mình, sau đó nâng chân lên dẫm lên đầu Lý Minh Trạch một phát, chỉ nghe rắc một tiếng, cung điện treo đầy đèn lồng trắng trước mắt biến mất không thấy đâu, thành phố điện ảnh đèn đuốc lộng lẫy lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.

Nghe tiếng động ồn ào xa xa, mọi người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc bọn họ còn sống mà ra được.

“Phạm Vô Cữu, cám ơn cậu nha, không nghĩ tới cậu lại có bản lãnh này.” Đạo diễn lòng mang cảm kích tiến lên cầm tay Phạm Vô Cữu, không nhịn được mà nhìn thoáng qua trên xích sắt. Cũng không biết có phải nguyên nhân do đã trở lại thực tế hay không, lúc này ông ấy đã không nhìn thấy quỷ bị trói trên xích sắt nữa.

Nghĩ đến Lý Minh Trạch vì điên cuồng mà tự sát, vẻ mặt đạo diễn phức tạp thở dài: “3 năm trước, nếu tôi không gọi cậu ta đến đoàn phim diễn áo rồng, phỏng chừng cậu ta sẽ không tự sát.”

“Chú không cần tự trách, Diêm Vương bảo hắn chết canh ba, ai dám lưu hắn đến canh năm. Mệnh số của hắn ở chỗ đó, dù cho chú không tìm hắn diễn áo rồng, hắn vẫn sẽ bởi vì chính hắn không được người tán thành mà tự sát.”

Lời như vậy có rất nhiều người nói với đạo diễn Vương rồi, ông đều nghe không vào, nhưng hôm nay Phạm Vô Cữu nói những lời này, chút áy náy này trong lòng ông mới xem như tiêu tan.

Đạo diễn gật gật đầu, quay người lại nhìn thấy Khương Mai Mai cùng Tiểu Khê ánh mắt vẫn dại ra như cũ, vội vàng hỏi Phạm Vô Cữu: “Khương Mai Mai hai cô ấy là sao vậy? Có thể còn cứu được không?”

“Không sao, hồn bị phong bế mà thôi.” Phạm Vô Cữu nói rồi giơ tay lên hung hăng mà vỗ một chút trên trán hai người, Khương Mai Mai với Tiểu Khê bị đánh cho thụt lùi một bước, giây tiếp theo, ánh mắt hai người lại khôi phục thanh minh, khẩu khí nghẹn ở cổ họng kia rốt cuộc đã phun ra được.

Nhìn người quen thuộc trước mắt, Khương Mai Mai không nhịn được oa một tiếng khóc lên, trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi: “Đạo diễn, vừa nãy tôi gặp quỷ, con quỷ kia lên xe tôi tóm lấy tôi muốn kết hôn với tôi.”

“Tôi biết! Tôi biết!” Đạo diễn tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Khương Mai Mai vỗ vỗ sau lưng cô, lại trấn an Tiểu Khê thút thít ở bên cạnh: “Giờ không sao rồi, Phạm Vô Cữu đã cứu chúng ta ra.”

“Đúng vậy, Phạm ca lợi hại lắm, nếu không nhờ Phạm ca thì hôm nay chúng ta đều phải chết trong đó.” Tuy Giang Hàm lớn hơn Phạm Vô Cữu 4, 5 tuổi, nhưng mà một ngụm một tiếng mà gọi Phạm ca lại không hề có cảm giác không hợp: “Phạm ca giống như là anh hùng trong truyện tranh ấy, bộ dáng anh ấy xách xích sắt lên sàn đời này tôi cũng không quên được.”

Phó đạo diễn nghĩ đến hình ảnh mình bị nữ quỷ bóp cổ mà lòng còn sợ hãi, vừa vuốt lấy cổ vừa cảm động đến rớt nước mắt với Phạm Vô Cữu: “Phạm ca thật sự là chân nhân bất lộ tướng mà, bình thường ở đoàn phim đều không nói nhiều lắm, không nghĩ tới người ta mới là thật sự có bản lĩnh trên người. Sớm biết anh có năng lực này, pháp sự khởi động máy của đoàn phim chúng ta nên để anh làm, khẳng định rất linh nghiệm.”

Phạm Vô Cữu đầy mặt không hiểu nhìn phó đạo diễn: “Tôi không biết làm pháp sự.”

Phó đạo diễn không nghĩ tới mình vuốt mông ngựa nhưng lại đập lên vó ngựa, có chút xấu hổ vuốt cái đầu nửa trọc của mình nở nụ cười: “Dù sao thì Phạm ca chính là lợi hại.”

“Được rồi được rồi, nói thế này đi nữa thì chuyện bữa nay tốt xấu là hữu kinh vô hiểm*, mọi người bình an vô sự là tốt.” Ánh mắt đạo diễn nhìn Phạm Vô Cữu cũng tràn ngập sùng bái: “Phạm ca, nếu không có việc gì thì ta trở về phim trường nhé? Hôm nay mọi người về sớm chút thu dọn rồi nghỉ ngơi một chút, cảnh diễn còn lại thì ngày mai chúng ta lại quay.”

*: là có kinh sợ nhưng không nguy hiểm.

Phạm Vô Cữu không nhúc nhích: “Mọi người về trước đi, tôi phải tiễn bước mấy con quỷ này đã, miễn cho chúng hại người nữa.”

“À, bọn họ còn ở à.” Đạo diễn rụt cổ, không nhịn được mà lại ngó hai cái về phía cái xích sắt trên đất: “Vậy được, cậu đi bận trước đi, tôi mang những người khác về.”

Giang Hàm nghe vậy thì vẫy vẫy tay về phía Phạm Vô Cữu: “Phạm ca, tôi về trước với đạo diễn, ngày mai tan tầm rồi mời anh đi uống rượu.”

Phó đạo diễn cũng vẫy vẫy tay tay theo: “Phạm ca, ngày mai gặp.”

Khương Mai Mai đi đến trước mặt Phạm Vô Cữu, cũng thuận miệng gọi một tiếng Phạm ca: “Phạm ca, anh có mấy thứ linh tinh như bùa gì không? Hai ngày nay tôi chịu kinh hãi hơi bị lớn, tôi sợ buối tối gặp ác mộng.”

“Tôi không biết vẽ bùa, có điều……” Phạm Vô Cữu duỗi tay tóm Lý Tiểu Tiểu phía sau mình lên phía trước: “Cô có thể ôm cô chủ nhỏ Lý Tiểu Tiểu của công ty bọn tôi một cái, ôm hai cái sẽ liền không gặp ác mộng.”

Lý Tiểu Tiểu vẫn luôn bị vây trong trạng thái mộng bức thoạt nhìn càng mộng bức, cô có công hiệu này lúc nào vậy, sao cô không thế?

Hiện tại địa vị của Phạm Vô Cữu trong lòng Khương Mai Mai rất cao, không chút nghi ngờ mà dang cánh tay ra về phía Lý Tiểu Tiểu một cái ôm ôm của yêu.

Dù sao thì Khương Mai Mai cũng là nữ ngôi sao tuyến 1 đang đỏ, rất nhiều tác phẩm cô ấy diễn đều là cái Lý Tiểu Tiểu thích. Thần tượng muốn một cái ôm ôm cũng không là gì, chẳng qua…

Lý Tiểu Tiểu lui về sau một bước, chỉ chỉ trên người cô ấy hỏi: “Chị có thể cởi bộ quần áo hoàng hậu mặc trên người chị không, em nhìn mà khiếp đến hoảng.”

Lúc này Khương Mai Mai mới nhận ra trên người mình với Tiểu Khê thế mà đều tròng vào bộ quần áo chả ra gì cả, hai người nhanh chóng cởi mấy thứ lộn xộn trên người xuống vứt xuống đất. Vào nháy mắt khi quần áo với trang sức rơi xuống đất liền đều biến thành giấy vàng ấy, gió thổi qua, giấy vàng không lửa tự cháy, rất nhanh liền biến thành tro cuốn đi theo gió.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Khương Mai Mai thập phần khó coi: “Cái này cũng quá đen đủi.”

“Không sao không sao!” Lý Tiểu Tiểu chủ động tiến lên ôm ôm Khương Mai Mai với Tiểu Khê, ôn nhu nhỏ nhẹ an ủi các cô: “Em cũng không biết cái ôm của em có hữu dụng không, có điều nếu Phạm Vô Cữu đã cho kiến nghị như thế, chúng ta đây vẫn là ôm cái đi, chúc các chị ngủ một giấc ngon an ủi.”

Cũng không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, thấp thỏm lo âu trong lòng Khương Mai Mai tiêu tan theo mấy câu nói, cỗ khí lạnh âm trầm quanh quẩn trên người cô kia cũng biến mất vô tung vô ảnh.

Khương Mai Mai kiên định nhẹ nhàng thở ra: “Dùng được, cảm ơn em nhiều.”

Mấy người của đoàn phim phất phất tay, đi về phía phim trường. Nhìn bóng lưng bọn họ biến mất nơi góc tường, Lý Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhìn Phạm Vô Cữu, trên mặt lộ ra biểu tình một lời khó nói hết: “Phạm ca, chuyện mà anh kể cho tôi lúc tối ấy là thật hả?”

Phạm Vô Cữu mặt vô biểu tình nhìn cô: “Chuyện nào?”

Lý Tiểu Tiểu nhăn nhăn cái mũi: “Chính là anh nói thật ra anh là Hắc Vô Thường của địa phủ, đã hẹn bỏ trốn với Mạnh Bà, kết quả lúc đầu thai Mạnh Bà bị rớt vào cái lu của mình, kết quả cô ấy mất trí nhớ, anh mang theo trí nhớ đầu thai thành công.”

“À, là vụ đó à, tất nhiên là thật.” Phạm Vô Cữu nghiêm túc mà nói: “Tôi chưa bao giờ nói dối.”

“Đậu mía, quả thực quá khó tin.” Lý Tiểu Tiểu há hốc mồm nhìn Phạm Vô Cữu, vẻ mặt khó có thể tin: “Nghệ nhân của công ty tôi thế mà có một Hắc Vô Thường đại danh đỉnh đỉnh. Đúng rồi, giờ anh là người sống hay là người chết thế? Xem như là quỷ sai sao?”

“Xem như, bây giờ tôi vẫn thực hiện chức trách của địa phủ.” Phạm Vô Cữu lộ ra vẻ mặt buồn bực: “Vốn là có thể gì cũng không cần lo, làm người cả đời cho thật tốt, kết quả tôi lại lạc mất Mạnh Bà, chỉ có liên hệ với địa phủ một lần nữa, hy vọng bọn họ có thể giúp tôi tìm được Mạnh Bà.”

Lý Tiểu Tiểu đặt mình vào hoàn cảnh của người mà nghĩ nghĩ, đều có chút đồng tình Phạm Vô Cữu, vụ rời nhà trốn đi này làm cũng quá thất bại, ai có thể ngờ đến Mạnh Bà thế mà có thể rớt vào lu của chính mình chứ.

“Địa phủ hẳn là rất lợi hại đi, bọn họ cũng không tìm thấy Mạnh Bà sao?”

Phạm Vô Cữu lắc lắc đầu: “Mạnh Bà vốn là thiên thần, tự nguyện đứng ở địa phủ tẩy đi ký ức cho linh thể đầu thai. Hiện tại tuy cô ấy là âm sử của địa phủ, nhưng thần hồn của cô ấy vẫn thuộc về thiên giới, sau khi rời khỏi địa phủ thì ràng buộc của cô ấy với địa phủ cũng sẽ biến mất theo, trừ phi cô ấy lại trở về, nếu không thì địa phủ cũng không tuần tra được tung tích của cô ấy.”

Lý Tiểu Tiểu cũng thở dài theo: “Thì ra là như vậy, vậy anh đi tìm cũng quá khó khăn. Nếu mà Mạnh Bà thật sự mất trí nhớ, cho dù anh có đỏ, cô ấy nhìn thấy anh vẫn là không nhớ ra anh nha!”

Phạm Vô Cữu nhấp nhấp miệng: “Trước khi đầu thai, Mạnh Bà dùng thanh ti* của cô ấy biên một cái kết đồng tâm cột trên cổ tay của hai bọn tôi. Chỉ là giờ lực lượng của tôi không đủ cường đại, không thể kích hoạt lực lượng của đồng tâm kết, chờ tôi đỏ rồi sẽ có fan thích tôi, yêu thích của fan đối với tôi mà nói chính là một loại niệm lực, chỉ cần niệm lực cũng đủ mạnh, tôi liền có thể kích hoạt đồng tâm kết, tìm về Mạnh Bà của tôi.”

*: thanh ti này là tóc đen, mà ghi thẳng tóc đen thì thấy kỳ quá, nên mình để thanh ti.

“Nghe qua thật phức tạp, có điều tôi sẽ cố gắng nâng đỏ anh!” Lý Tiểu Tiểu vỗ bả vai Phạm Vô Cữu, thề son sắt bảo đảm: “Tôi sẽ cố gắng đàm được tài nguyên tốt cho anh, để anh mau chóng đỏ lên.”

“Được!” Ánh mắt Phạm Vô Cữu nhìn ấm áp hơn trước đó rất nhiều, anh kéo xích sắt nơi tay xuống, quay đầu hỏi Lý Tiểu Tiểu: “Tôi muốn mở quỷ môn đưa bọn họ vào địa phủ, cô có thể sợ hay không?”

“Cái này có gì mà sợ?” Lý Tiểu Tiểu vỗ ngực bang bang: “Nghệ sĩ của tôi còn là quỷ sai, tôi còn sợ quỷ sao? Anh mở là được, tôi còn mở mắt đây!”

Phạm Vô Cữu lấy một tấm lệnh bài từ thắt lưng ra ném lên hư không một cái, một cánh cửa lớn màu đen xuất hiện nơi hư không, Phạm Vô Cữu mở cửa tùy tay ném một chuỗi quỷ này vào trong. Lý Tiểu Tiểu mắt sắc nhìn thấy một thân ảnh màu trắng bên trong cửa nhào về phía cửa lớn mà chạy như điên, miệng còn hùng hùng hổ hổ: “Phạm Vô Cữu cụ nhà cậu!”

Lý Tiểu Tiểu nghĩ thầm, đây phỏng chừng chính là Tạ Tất An bị đồng bọn tốt hố đi bờ cầu Nại Hà phát canh Mạnh Bà.

Phạm Vô Cữu giống như là chả thấy gì, động tác vô cùng nhanh nhẹn mà đóng quỷ môn lại, thu lệnh bài treo trên không trung trở về, lại giấu trở lại trong thắt lưng.

Lý Tiểu Tiểu nhìn động tác lưu loát của Phạm Vô Cữu, trong lòng không khỏi cảm thán: Thế giới này quả thực rất thần kỳ, chẳng những có quỷ còn có địa phủ, cô sống hai mươi rồi mới biết được chuyện siêu hiện thực như vậy.

Lý Tiểu Tiểu lấy di động ra, không nhịn được hỏi: “Người của công ty ta biết được anh là Hắc Vô Thường không?”

Phạm Vô Cữu xoay người đi về phía đoàn phim: “Cô hỏi một chút không phải được sao.”

Lý Tiểu Tiểu cắn môi, thử phát một câu “Tôi đã biết bí mật của Phạm Vô Cữu.”

Ông Thổ: “Bí mật gì hở?”

Ông Táo: “Phạm Vô Cữu còn có bí mật?”

Thân Văn Duệ: “Chẳng lẽ là nói chuyện anh ấy thật ra là Hắc Vô Thường?”

Ngưu Hồng Hải: “Hay là chuyện anh ấy hố Bạch Vô Thường?”

Ngụy Giai Ý: “Có lẽ là chuyện anh ấy yêu đương với Mạnh Bà?”

Hồ Linh Lung: “Có thể là chuyện bà xã anh ấy rớt vào lu mất trí nhớ.”

Lý Tiểu Tiểu: “………………”

Huyền Phinh: “Mấy cái đó đều không phải hả? Chẳng lẽ là chuyện Phạm Vô Cữu còn có ba năm mới có thể gọi trí nhớ của Mạnh Bà trở về?”

Lý Tiểu Tiểu: “???”

Sao mấy người lại biết nhiều hơn cả tôi vậy? Rốt cuộc ai là ông chủ của cái công ty này hả!!!