CROSSFIRE: Chạm Mở, Soi Chiếu, Hoà Quyện

Quyển 1 - Chương 12




Sáng hôm sau Gideon thức dậy lúc tôi đang tắm. Anh bước vô với cơ thể tuyệt mỹ. Dù đang tắm nước nóng, người tôi vẫn săn cứng lại, gai ốc sởn khắp người.

Nụ cười trên môi chứng tỏ anh biết tôi đang nghĩ gì. Tôi đáp trả bằng cách chà hai tay đầy xà bông lên khắp người anh, rồi ngồi xuống ghế, chạm mạnh đến nỗi anh phải bám cả hai tay vào tường để đứng vững.

Những lời yêu cầu quyến rũ của anh cứ vang lên trong đầu lúc tôi thay đồ đi làm. Tôi cố gắng mặc đồ thật nhanh trước khi anh tắm xong để không bị anh cám dỗ như lúc này.

Tối qua anh không gặp ác mộng, nghĩa là chuyện gần gũi nhau đã có tác dụng. Tôi mừng thầm khi nghĩ vậy.

“Đừng nghĩ em thoát rồi đấy nhé.” Anh nói khi lảng vảng theo tôi vào bếp. Trong bộ com-ple kẻ sọc màu đen không chê vào đâu được, anh cầm lấy ly cà phê và trao cho tôi cái nhìn nhiều hàm ý. Nhìn anh trong bộ cánh cực kỳ sang trọng đó, tôi chỉ thấy mỗi anh chàng nồng nàn mò lên giường đêm hôm qua. Máu tôi như sôi lên, da thịt nhói buốt hồi tưởng lại sự sung sướng đó, mong chờ tới lần sau.

“Em cứ nhìn anh kiểu đó nữa đi rồi coi chuyện gì sẽ xảy ra.” Anh cảnh cáo tôi khi nhấp ngụm cà phê.

“Chắc em sẽ mất việc vì anh quá.”

“Thì anh cho em việc khác.”

Tôi khịt mũi. “Làm người tình riêng cho anh hả?”

“Ý tưởng hay đó. Mình bàn tiếp đi.”

“Đồ quỷ.” Tôi vừa càu nhàu vừa tráng sơ cái ly rồi bỏ vô máy rửa chén. “Anh chuẩn bị xong chưa? Ý là để đi làm đó.”

Lúc tôi định cầm lấy cái ly cà phê anh vừa uống xong, anh bước vòng qua người tôi rồi tự mở vòi nước. Lại thêm một hành động chứng tỏ anh không quá sang trọng xa cách đến nỗi tôi không với tới được.

Anh quay lại nhìn tôi. “Tối nay anh muốn đưa em đi ăn tối rồi về nhà anh.”

“Em không muốn anh tốn hết thời gian cho em.” Tôi biết anh đã quen sống một mình và gần đây không có một mối quan hệ nghiêm túc nào cả. Còn bao lâu nữa thì anh bắt đầu nhớ thói quen đó? Mặc khác, chúng tôi cũng không nên thân thiết ở nơi công cộng nữa…

“Không có lý do gì hết.” Anh đanh nét mặt. “Em không quyết định thay anh được đâu.”

Tôi tự trách mình vì đã nói câu đó. Rõ ràng anh đang cố gắng và cần được khích lệ. “Em không có ý đó. Em chỉ không muốn làm anh vướng bận thôi. Với lại tụi mình phải…”

“Eva.” Anh thở dài vẻ căng thẳng. “Em phải tin anh. Vì anh tin em nên mình mới có ngày hôm nay.”

Tôi gật đầu, hơi nghẹn lời. “Vậy mình sẽ đi ăn tối rồi về nhà anh. Em chờ anh nhé.”

**

Trong đầu tôi vẫn còn vang vang những lời Gideon nói về chuyện tin tưởng nhau khi nhận được kết quả thông tin từ Google.

Lần này không chỉ có một tấm hình. Mỗi bài viết đều có hình tôi và Cary đang ôm nhau tạm biệt trước cửa nhà hàng mà hai đứa ăn trưa ngày hôm qua, với chú thích về mối quan hệ của chúng tôi. Có phóng viên còn khai thác được là bọn tôi ở chung nhà với nhau nữa. Có người cho rằng tôi trong khi đang quấn lấy ‘tỷ phú ăn chơi Cross” thì vẫn lén lút đi lại với người tình là siêu mẫu.

Mọi chuyện dần sáng tỏ khi tôi thấy thêm hình của Gideon. Hình chụp tối qua lúc tôi đang coi phim với Cary và Trey, còn Gideon thì, theo như lời anh nói, đang ăn tối với đối tác. Trong hình, Gideon và Magdalene Perez nhìn nhau cười thân mật trước cửa một nhà hàng, cô ả còn nắm lấy cánh tay anh nữa chứ. Lời chú thích hết ca ngợi “sức hút người đẹp” của Gideon, rồi đặt giả thiết anh đang tìm vui để quên nỗi đau bị tôi phản bội bằng cách hẹn hò với người khác.

“Em phả tin anh.”

Tôi đóng hết lại, tim đập thình thịch, lòng rối bời và tức tối vì ghen tuông. Tôi biết anh yêu tôi và chắc không có quan hệ xác thịt với người khác. Nhưng tôi lại căm ghét Magdalene vô cùng từ sau cuộc nói chuyện trong toilet lần trước, nên tôi không chịu được khi nhìn thấy Gideon ở bên cô ả. Với những gì cô ta đã đối xử với tôi thì tôi không chấp nhận được chuyện Gideon cười tươi với cô ta.

Nhưng tôi cố nén lòng để tập trung làm việc. Ngày mai Mark sẽ họp tiếp với Gideon về vụ hồ sơ mời thầu của Kingsman, và tôi đang phải điều phối mọi việc giữa Mark và các bộ phận có liên quan.

“Eva này,” Mark ló đầu ra khỏi phòng làm việc. “Tôi và Steve có hẹn ăn trưa ở nhà hàng đồ nướng trên công viên Bryant đó, anh ấy hỏi cô rảnh không, muốn rủ cô đi cùng.”

“Được ạ.”Tôi vui hẳn khi sắp được ăn trưa ở nhà hàng yêu thích cùng hai anh chàng dễ chịu, giúp tôi tạm quên đi chuyện tôi sắp phải kể với Gideon về quá khứ của mình.

Tôi không còn ẩn mình như trước đây được nữa. Cho nên tôi phải lấy hết can đảm để nói chuyện với Gideon trước bữa ăn tối. Trước khi gới truyền thông có thể bới móc thêm nữa, anh có quyền được biết cái rủi ro mà anh đang phải đối diện khi hẹn hò với tôi.

Khi có một phong bì được giao tới, tôi cứ nghĩ đó là một mẫu thiết kế cho quảng cáo của Kingsman. Nhưng hóa ra lại là một tấm thiệp của Gideon.

Giờ ăn trưa. Ở văn phòng anh.

“Vậy cũng được hả?” Tôi lẩm bẩm, hơi bực mình vì kiểu ăn nói cộc lốc như ra lệnh đó. Mà tôi vẫn còn bực vì cái vụ gặp gỡ với Magdalene tối hôm qua nữa chứ.

Hay là anh rủ cô ả đi cùng vì tôi không đi được? suy cho cùng thì đó là mục đích của ả ta mà, sao nhỉ, làm bạn với anh khi anh không bận làm tình với người khác.

Tôi lật ra mặt sau tấm thiệp ghi lại cũng đúng vài chữ ngắn ngủn.

Không được rồi. Em có việc.

Anh nhận câu trả lời cụt lủn đó. Tôi và Mark đón thang máy xuống sảnh lúc mười hai giờ kém mười lăm. Sự bực bội biến thành cơn giận dữ khi nhân viên an ninh chặn tôi lại và gọi điện thoại lên báo với Gideon.

“Mình đi thôi.” Tôi nói với Mark rồi sải bước ra cửa mặc cho anh ta yêu cầu đứng chờ, thấy hơi áy náy vì làm người khác khó xử.

Tôi vừa nhìn thấy Angus với chiếc Bentley bên vệ đường thì đã nghe giọng Gideon cáu kỉnh gọi sau lưng. Anh bắt kịp tôi và Mark, vẻ mặt và ánh nhìn lạnh tanh.

Tôi hơi hất cằm. “Em đi ăn trưa với sếp.”

“Hai người định đi ăn ở đâu, Garrity?” Gideon hỏi, mắt vẫn nhìn tôi.

“Công viên Bryant.”

“Tôi sẽ đưa Eva tới đó.” Nói rồi anh nắm tay tôi kéo về phía chiếc Bentley mà Angus đã mở sẵn cửa. Gideon đẩy tôi vô trước rồi chui vo xe, đóng cửa lại.

Tôi kéo lại vạt áo cho ngay ngắn. “Anh làm cái gì vậy? Làm em bẽ mặt với sếp em kìa.”

Anh choàng một tay lên thành ghế chồm tới sát tôi. “Cary yêu em phải không?”

“Cái gì? Không có!”

“Em ngủ với anh ta chưa?”

“Anh điên à?” Tôi xấu hổ liếc nhìn Angus, nhưng ông làm như mình không nghe thấy gì cả. “Còn cái gì mà tay tỷ phú ăn chơi có sức hút với người đẹp.”

“Vậy là em cũng coi hình rồi.”

Tôi tức đến mức thở hổn hển, đầu như sắp vỡ tung. Tôi quay đi để khỏi nhìn thấy anh và nghe lời buộc tội vô lý đó. “Cary như anh trai của em thôi. Anh biết mà.”

“Nhưng còn em là gì đối với anh ta? Nhìn trong hình rõ mồn một đó, Eva. Anh nhận ra đó là tình yêu ngay mà.”

Xe chậm lại vì có một nhóm người băng qua đường. Tôi mở cửa xe rồi quay mặt lại nhìn anh. “Anh hoàn toàn không nhận ra gì hết.”

Tôi đóng sầm cửa lại rồi đi như chạy, cho rằng mình phẫn nộ một cách chính đáng. Tôi đã đấu tranh bằng một nỗ lực phi thường để không ghen tuông hay thắc mắc với anh, để đổi lại được cái gì đây? Một cơn giận vô lý của anh.

“Eva, đứng lại ngay.”

Tôi giơ ngón tay giữa qua vai, rồi chạy nhanh lên mấy bậc thang dẫn vào công viên Bryant, một ốc đảo yên tĩnh và xanh tươi ngay trong lòng thành phố. Chỉ cần bước qua khỏi mấy bậc thang này là vô tới một vương quốc hoàn toàn khác. Lọt thỏm giũa những tòa nhà chọc trời xung quanh, công viên Bryant là mảnh vườn rộng lớn phía sau một thư viện cũ xinh đẹp, nơi thời gian dường như trôi chậm hơn, trẻ con cười đùa trên những chiếc đu quay, còn sách là thứ vô cùng quan trọng.

Xui xẻo cho tôi là bị con chằn tinh đẹp mã từ thế giới bên ngoài đuổi theo vào tận đây. Gideon bắt kịp, nắm lấy cổ tay tôi.

“Đừng bỏ chạy nữa.” Anh rít lên bên tai tôi.

“Anh đang cư xử như thằng điên.”

“Tại vì em làm anh phát điên.” Tay anh siết chặt như gọng kềm. “Em là của anh. Nói anh nghe là Cary biết em là của anh.”

“Phải rồi. Giống như kiểu Magdalene biết anh là của em vậy đó.” Tôi chỉ muốn cắn anh một cái. “Anh đang làm um sùm lên đó.”

“Nếu không vì em quá cứng đầu thì mình đã có thể nói chuyện này trong văn phòng của anh.”

“Em có việc, ngốc ạ. Mà anh cũng phá hỏng luôn rồi.” Tôi lạc giọng, chảy nước mắt khi thấy xung quanh mọi người đang nhìn. Tôi sẽ bị đuổi việc mất vì cái chuyện xấu hổ này. “Anh làm hỏng hết mọi thứ rồi.”

Ngay lập tức Gideon bỏ tay ra, kéo tôi quay mặt về phía anh, tay đặt trên vai để giữ tôi khỏi chạy.

“Trời ơi.” Anh ôm tôi vào người, hôn lên tóc tôi. “Em đừng khóc mà, anh xin lỗi.”

Tôi đấm tay vào ngực anh, thấy giống như đang đấm vào đá. “Anh bị làm sao vậy? Anh có thể đi gặp cái con ả nanh nọc đã gọi em là đồ lẳng lơ và nói với em là anh và ả sẽ lấy nhau, trong khi em không được đi ăn trưa với người bạn thân đã bênh vực cho anh từ đầu tới giờ hả?”

“Eva nè,” anh nâng nhẹ đầu tôi lên, áp vào má mình. “Maggie chỉ tình cờ có mặt ở cùng nhà hàng mà anh đi ăn với đối tác thôi.”

“Em không quan tâm. Vậy chứ còn ánh mắt của anh thì sao? Sao anh có thể nhìn ả ta như vậy sau những gì ả đã nói với em?”

“Cưng ơi…” Môi anh nồng nàn lướt khắp mặt tôi. “Ánh mắt đó là dành cho em đó. Maggie gặp anh ngoài cửa và anh nói là đang về nhà với em. Anh không để ý là mặt mũi mình nhìn như thế nào khi anh nghĩ tới chuyện được ở bên cạnh em.”

“Anh đừng có nói là cô ta mỉm cười khi nghe vậy nha?”

“Cô ấy nhờ anh gửi lời chào em. Anh biết đó không phải ý hay nên không nói với em, anh không bao giờ muốn làm hỏng buổi tối của hai đứa mình vì cô ấy.”

Tôi vòng tay ôm eo anh dưới làn áo khoác. “Mình cần phải nói chuyện, tối nay nhé, Gideon. Có nhiều chuyện em phải cho anh biết trước khi cánh phóng viên đào bởi đúng chỗ và gặp may… Mình phải giấu giếm hoặc là chấm dứt mối quan hệ này. Đó là hai lựa chọn tốt cho anh.”

Anh ôm mặt tôi áp vào mặt mình. “Anh không muốn chọn cách nào cả. Chuyện gì đi nữa, mình sẽ cùng tìm cách giải quyết.”

Tôi nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn sâu. Tôi lờ mờ nhận ra đám đông đang vây xung quanh hai đứa, những tiếng xì xào bàn tán, tiếng xe cộ phía xa… nhưng tất cả trở nên mờ nhạt khi tôi đang trong vòng tay của Gideon và được anh bảo bọc. Mọi nỗi niềm vui sướng hay đau khổ của tôi đều phụ thuộc vào tâm trạng khó đoán và niềm đam mê thất thường của anh.

“Đây nè.” Anh thì thầm, lướt ngón tay trên má tôi. “Để họ đăng cái hình này nè.”

“Anh không chịu nghe em gì hết. Người gì mà cứng đầu điên khùng vậy. Em phải đi rồi.”

“Chiều nay mình sẽ về nhà anh.” rồi anh quay đi nhưng vẫn nắm tay tôi tới khi hai cánh tay bị kéo căng hết mức mới chịu buông.

Khi tôi quay về phía nhà hàng phủ đầy dây thường xuân, Mark và Steven đang đứng chờ trên lối vào. Mark mặc com-ple, còn Steven vẫn mặc quần jean sờn bạc và giày bảo hộ lao động, nhìn hai người như bù trừ cho nhau.

Steven thọc tay vào túi quần, nở một nụ cười rộng hết cỡ. “suýt nữa thì anh đã vỗ tay rồi. Còn mùi mẫn hơn phim tình cảm nữa.”

Tôi đỏ mặt lúng túng.

Mark mở cửa cho tôi. “Tôi thấy cô cứ bỏ ngoài tai những lời tôi nói hôm trước về Cross nhé.”

“Cảm ơn vì không đuổi việc em.” Tôi nói lí nhí trong lúc chờ bàn. “Hay ít ra cũng cho em ăn bữa chót rồi hãy đuổi nhé.”

Steven vỗ vai tôi. “Mark không để mất em đâu.”

Mark kéo ghế cho tôi. “Không có cô thì tôi lấy chuyện đâu mà kể cho Steven nghe đây. Anh ấy nghiện xem phim tình cảm lắm, mấy cái thể loại lãng mạn kịch tính đó.”

Steven mỉm cười, tay chống cằm. “Anh không nói gì hết nha. Đàn ông là phải có bí mật.”

Tôi cười, nhưng lại thầm tủi thân vì những bí mật của mình. Tôi càng buồn rầu hơn khi nghĩ tới chuyện không bao lâu nữa phải nói hết ra.

**

Năm giờ. Tôi ráng hết sức củng cố tinh thần để chuẩn bị nói chuyện với Gideon. Lúc bước lên xe tôi vừa căng thẳng vừa buồn rười rượi, càng lo sợ hơn khi anh cứ săm soi nhìn mặt tôi. Anh cầm tay tôi đưa lên miệng hôn, làm tôi muốn khóc. Vụ cãi nhau trong công viên trưa nay trở thành nhỏ xíu so với những chuyện sắp xảy ra.

Hai đứa không nói lời nào suốt trên đường về.

Vô tới nhà anh kéo tôi đi xuyên qua gian phòng khách rộng lớn sang trọng, vô thẳng phòng ngủ. Trên giường để sẵn một cái đầm hở vai màu xanh da trời và một cái đầm ngủ bằng lụa dài màu đen.

“Hôm qua trước khi đi ăn tối anh rảnh vài phút nên đi mua đồ cho em.” Anh giải thích.

Sự chu đáo của anh khiến tôi vui hơn một chút. “Cảm ơn anh.”

Anh cầm lấy túi xách cất trên ghế cho tôi rồi nói. “Anh muốn em thoải mái khi ở đây. Em mặc cái áo ngủ đó hay áo thun của anh cũng được. Giờ anh sẽ đi khui một chai rượu để sẵn. Khi nào em sẵn sàng thì mình nói chuyện.”

“Để em tắm cái đã.” Phải chi bây giờ tôi có thể tạm quên chuyện này đi để giải quyết tiếp chuyện hồi trưa ở trong công viên thì tốt biết mấy. Nhưng tôi không dám. Ngày nào tôi còn lần lữa thì ngày đó Gideon còn có nguy cơ sẽ khám phá ra sự thật từ người khác chứ không phải từ tôi.

“Em muốn sao cũng được. Cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”

Tôi cảm nhận được nỗi lo lắng trĩu nặng trong giọng anh. Nhưng tôi phải trấn tĩnh lại và chuẩn bị tinh thần trước đã, nên cố ý tắm lâu hơn. Không ngờ ở trong phòng tắm chỉ càng làm tôi nhớ lại lúc hai đứa tắm chung mới sáng nay, lòng cay đắng tự hỏi liệu đó có phải là lần đầu cũng như lần cuối tôi tắm cùng với Gideon không.

Khi tôi ra thì Gideon đang đứng cạnh ghế dài trong phòng khách, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần lụa đen lưng thấp. Ngọn lửa nhỏ bập bùng tí tách trong lò sưởi, trên bàn là một chai rượu đang ướp đá. Ánh sáng duy nhất trong phòng, là ngọn lửa lò sưởi từ mấy cây nến trắng đặt ở giữa bàn.

Tôi đứng lại bên ngưỡng cửa nói vọng vô. “Xin lỗi, tôi đang tìm Gideon Cross, cái anh chàng không biết lãng mạn là gì hết.”

Anh cười bẽn lẽn, nụ cười có phần trẻ con khá là mâu thuẫn với thân hình nam tính quyến rũ của anh. “Anh không suy nghĩ nhiều, anh chỉ cố thử làm những việc mà anh nghĩ sẽ khiến em vui, và hy vọng mình thành công thôi.”

“Có anh là em vui rồi.” Tôi bước tới trong cái đầm ngủ màu đen, thầm hài lòng vì chiếc quần anh chọn mặc có cùng màu.

“Anh muốn làm em vui, anh đang cố gắng đây.” Anh nói rành mạch từng chữ một.

Tôi đứng lại trước mặt anh, nuốt lấy từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt và mái tóc, đưa tay chạm vào hai cánh tay, siết chặt rồi bước tới úp mặt vào ngực anh.

Anh ôm lấy tôi, thì thầm. “Em nè, em buồn vì chuyện anh cư xử lúc trưa nay hả? Hay là chuyện gì khác? Nói anh biết mau đi, để anh còn dỗ nữa.”

Tôi dụi mũi vào ngực anh, hít một hơi dài cái mùi hương quen thuộc như một liều thuốc an thần. “Anh ngồi xuống đi. Em muốn kể anh nghe chuyện của em. Những chuyện không hay ho gì.”

Gideon miễn cưỡng buông ra khi tôi bỏ đi về phía chiếc ghế dài, leo lên ngồi cuộn người lại. Anh rót rượu cho hai đứa rồi ngồi xuống cạnh tôi, một tay cầm ly, một tay choàng lên thành ghế, nhìn tôi chăm chú.

“Rồi, anh đang nghe nè.” Tôi hít một hơi dài, tim nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Tôi không nhớ là mình đã từng bao giờ hồi hộp nhiều đến phát ốm như vầy chưa.

“Bố mẹ em chưa hề cưới nhau. Em không biết nhiều về chuyện họ gặp nhau ra sao, vì không ai kể hết. Em chỉ biết mẹ em là con nhà giàu. Không giàu bằng những người chồng của bà, nhưng cũng đủ hơn rất nhiều người. Lúc mang thai bà chỉ là cô gái mới lớn còn ham chơi. Việc ngoài ý muốn đó khiến bà bị đuổi khỏi nhà, nhưng vẫn quyết định sinh em ra.”

Tôi cúi nhìn vào ly rượu trên tay mình. “Em rất phục mẹ vì chuyện đó. Có rất nhiều áp lực từ phía gia đình buộc bà bỏ đứa bé, tức là em, nhưng bà vẫn kiên quyết giữ.”

Anh lùa tay vào tóc tôi. “Anh may mắn quá.”

Tôi hôn tay anh rồi giữ lại trên đùi. “Dù có con riêng, mẹ vẫn lấy được một người chồng tỷ phú. Ông này góa vợ, có con trai lớn hơn em hai tuổi, nên coi như cả hai đều tìm được người thích hợp. Ông thường xuyên phải đi công tác, rất ít khi có ở nhà, nên mẹ em quản lý hết tiền bạc và thay ông nuôi dạy cả đứa con trai riêng.”

“Anh hiểu tiền bạc cần thiết như thế nào, Eva à.” Anh thì thầm. “Anh cũng rất cần tiền, nó mang lại sức mạnh và sự an tâm.”

Chúng tôi nhìn vào mắt nhau, có một chút đồng cảm. Điều này khiến tôi nói câu tiếp theo dễ dàng hơn một chút.

“Năm lên mười tuổi em bị con riêng của dượng hãm hiếp lần đầu tiên…”

Ly rượu gãy đôi trên tay anh. Anh lập tức chụp lấy cái bụng ly vừa rơi xuống đùi để rượu không đổ ra ngoài, nhanh đến nỗi tôi không kịp nhìn.

Tôi nhỏm dậy theo lúc anh đứng dậy. “Anh có sao không? Có chảy máu không?”

“Anh không sao.” Anh đi vào bếp vứt cái ly đi, làm nó bể tan tành. Tôi run rẩy đặt ly của mình xuống bàn, nghe thấy trong bếp có tiếng anh mở tủ. Vài phút sau Gideon quay lại, tay cầm một cái ly khác không có chân và chứa một thức uống có màu sậm hơn.

“NGồi xuống, Eva.”

Tôi nhìn sững gương mặt và ánh mắt lạnh như băng của anh. Rồi anh đưa một tay lên xoa mặt, nhẹ giọng lại. “Em ngồi xuống đi mà.”

Tôi gần như rơi xuống mép ghế, đưa tay kéo lại chiếc áo ngủ cho chặt.

Gideon vẫn đứng, nốc một ngụm lớn từ cái ly trên tay. “Em nói đó là lần đầu tiên. Vậy có bao nhiêu lần tất cả?”

Tôi hít thở để bình tĩnh lại. “Em không biết. Em không đếm nữa.”

“Em có kể với ai không? Mẹ em có biết không?”

“Không, Chúa ơi, nếu mẹ em mà biết thì bà đã cứu em rồi. Nhưng Nathan làm đủ cách để em sợ mà không dám kể với mẹ.” Tôi cố nuốt nước mắt, thấy cổ họng rát bỏng. Lúc có thể nói tiếp được, giọng tôi nghe như thở. “Có một lần kinh khủng tới nỗi em định làm liều kể với mẹ, nhưng Nathan đoán được, thế là hắn bẻ gãy cổ con mèo của rm rồi quăng lên trên giường.”

“Quỷ thần ơi.” Ngực anh phập phồng. “Thằng đó nó không chỉ đốn mạt mà còn điên nữa. Nó dám đụng vô em… Eva ơi…”

“Em nghĩ mấy người giúp việc ai cũng biết.” Tôi nói tiếp, mặt cúi gằm nhìn xuống hai bàn tay. Tôi muốn nói ra hết cho thật nhanh để rồi lại được đóng kín cái bí mật này vào một góc khuất sâu trong lòng mình và không nghĩ tới nó nữa. “Nhưng không ai dám hé răng chứng tỏ họ cũng sợ Nathan. Người lớn mà còn như vậy, còn em chỉ là đứa con nít nên lúc đó đâu có dám làm gì.”

“Rồi làm sao em thoát được.” Giọng anh khản đặc. “Mọi chuyện chấm dứt khi nào?”

“Năm em mười bốn tuổi. Lúc đầu em tưởng là em tới tháng, nhưng rồi máu cứ chảy càng lúc càng nhiều. Mẹ em sợ quá đưa em đi cấp cứu. Thì ra là em bị sẩy thai. Lúc khám thì bác sĩ phát hiện ra nhiều dấu vết khác… những vết sẹo ở phía trước lẫn phía sau…”

Gideon dằn mạnh ly xuống bàn.

“Em xin lỗi.” tôi lí nhí, cảm giác mình sắp ngã quỵ đến nơi. “Em sẽ không nói thêm chi tiết nữa, nhưng anh cần phải biết là có khả năng ai đó sẽ khám phá ra chuyện này. Năm đó bệnh viện đã báo cáo cho tổ chức chống lạm dụng trẻ em. Tất cả hồ sơ đều được niêm phong, nhưng còn có những người biết chuyện. Khi mẹ em lấy dượng Stanton, dượng đã quay lại để dàn xếp thêm lần nữa, không ngại tốn kém làm đủ thứ các thủ tục bảo mật này nọ. Nhưng anh có quyền được biết chuyện này sẽ có khả năng bị lộ ra và làm anh mất mặt.”

“Làm anh mất mặt hả?” Anh ngắt lời tôi, la lên giận dữ. “Anh sẽ cảm thấy nhiều điều khác nhưng chắc chắn không phải là nỗi xấu hổ.”

“Gideon…”

“Anh sẽ hủy hoại cả sự nghiệp của đứa phóng viên nào dám viết về chuyện này, rồi phá nát cái tờ báo nào dám đăng luôn.” Anh tức giận đến nỗi người lạnh như nước đá. “Anh sẽ tìm cho ra thằng khốn đã làm hại em, Eva à, và nó sẽ phải sống không bằng chết.”

Tôi rùng mình. Tôi tin là anh nói thật. Gương mặt, giọng nói, và vẻ tập trung cao độ của anh nói lên điều đó. Ở Gideon không phải chỉ có vẻ bề ngoài là nguy hiểm. Anh là dạng người sẽ làm cho được cái mình muốn bằng mọi giá.

Tôi đứng lên. “Hắn không đáng đâu, anh đừng phí thời gian.”

“Nhưng vì em thì đáng. Trời ơi. Quỷ tha ma bắt.”

Tôi bước tới gần lò sưởi, cảm thấy mình cần chút hơi ấm. “Còn một dấu vết khác có thể bị bới móc lên nữa. Cánh phóng viên và cảnh sát sẽ luôn luôn điều tra chuyện tiền bạc. Sẽ có người thắc mắc tại sao khi li dị mẹ em chỉ được hai triệu đô, trong khi đứa con gái riêng của bà được tới năm triệu.

Không cần quay lại nhìn tôi cũng biết anh đang lặng người. Tôi nói tiếp. “Đương nhiên là số tiền đó bây giờ chắc là đã nhân lên nhiều lần rồi. Em không đụng vô, nhưng dượng Stanton đầu tư và quản lý giùm em, mà ai lại không biết là dượng ấy mát tay như thế nào. Cho nên nếu có lúc nào anh nghĩ là em cần tiền của anh thì…”

“Em im đi.”

Tôi quay qua nhìn anh, thấy trong mắt anh là lòng thương xót và một nỗi bàng hoàng. Nhưng những gì tôi không thể thấy mới là đau lòng.

Đây chính là cơn ác mộng lớn nhất của tôi trở thành sự thật. Tôi đã e sợ rằng quá khứ của tôi sẽ làm anh thôi không say mê tôi nữa. Tôi đã nói với Cary là sau khi nghe chuyện này Gideon có thể sẽ ở vẫn bên tôi nhưng là vì lý do khác, một ly do không đúng. Rằng có thể anh sẽ không bỏ tôi, nhưng tôi coi như vẫn mất anh.

Mà bây giờ hình như đúng là như vậy.