Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Chương 72




Ngày hôm nay, trời mưa tầm tã, ,màn mưa trắng xoá mờ ảo ,những hạt mưa cứ thể rơi mang 1 màu tâm trạng, ko thay đổi được những gì đã trải qua, chỉ làm nỗi đau càng rộng thêm ra.

Nơi đây vắng bóng anh, vắng bóng người con gái đó. Từ lúc nào, anh nhận ra, anh đã yêu cô rất nhiều, ko hẳn vì sự hi sinh đó mà hơn hết chính tấm lòng cao cả đó đã cảm hoá con tim anh

Nhìn di ảnh của cô, anh chỉ khẽ cười , lòng nặng trĩu, ánh mắt chăm chú, nhìn sâu có thể thấy những vệt đỏ dài

Anh – với khuôn mặt đã hoàn toàn khác, anh sẽ thôi trả thù vì đơn giản anh đã biết hết sự thật, sự thật làm cho anh do dự, bối rối, người con gái đó hi sinh vì anh nên anh có thể coi đây là 1 sự bù đắp cho lỗi lầm người anh trai của cô gái gây ra cho anh. Anh đã trở lại với khuôn mặt ngày nào của mình, nhưng những vết sẹo vẫn còn mờ nhạt, phải chăng kí ức, dĩ vãng của anh vẫn đọng lại trên khuôn mặt ấy

- Thiên Kỳ - Ông Trí ngồi vỗ vai con trai, giọng ông có vẻ mệt mỏi sau bao thăng trầm.

Tháng qua, c.ty của cô đã phá sản vì làm ăn thua lỗ và vì sự tham lam của ông, tất cả đã biến mất, và giờ…ông chỉ là 1 người dân tầm thường, ông đã nhận ra mọi chuyện đều có cái kết của nó, gieo nhân nào tất thảy gặp quả đó, những sai lầm dù chỉ nhỏ bé thế nhưng ông đã ko lường trước được mọi chuyện, hằng đêm, ông luôn nhớ về đứa con gái của mình, hối hận và lo lắng, ko biết nó sống thế nào, có tốt ko. Tình yêu của nó đi đến bước nào

rồi….Ông hối hận, hối hận lắm, chắc ông chả còn mặt mũi nào gặp lại đứa con gái đã bị ông làm tổn thương nữa đâu.

- Con muốn đón Thiên Anh sang đây – Thiên Kỳ lên tiếng, giọng trầm lại

- Nó đồng ý thì tuỳ con…- ông cười và gật đầu…nhưng trong lòng ông đang rất lo sợ, ông lo sợ đứa con gái đó sẽ kinh tởm ông nhưng ông đâu biết nó vẫn yêu ông lắm

- Vậy 2 ngày nữa con về nước đón nó sang…

Ở một nơi khác…

“ Thiên Anh, hôm qua tôi chưa kịp nói cậu đã về rồi, chiều nay hẹn chỗ cũ được ko?” – sent to Thiên Anh

“ Được” – cô nhắn tin trả lời Phong một cách vui vẻ

Thiên Anh bấm nút sent và chuẩn bị bữa trưa cho cả Vy thì nhận được tin nhắn của Khánh Anh

“ Chiều nay rảnh đi ăn nhé !”

Do dự, phân vân mãi Thiên Anh mới dám bấm nút sent với nội dung “ Em bận rồi, khi khác nha anh”

Lỡ đồng ý hẹn với Phong rồi giờ cô ko muốn từ chối, sao anh rủ trùng lúc thế????

…….

Ăn xong, Vy lon ton chạy lên phòng thay đồ rồi lượn luôn ra ngoài, ( chắc lại có hẹn với Minh nhà ta đây mà -_-)

Công viên đông đúc nhưng có thể dễ dàng nhìn thấy cặp đôi nổi bật nhất ở đây…đang chí choé cãi nhau..ko biết vì lý do gì @@

- Anh bị hâm à? – Vy cáu kỉnh giật cốc trà sữa trên tay Minh

- hâm có nhiều nghĩa lắm đấy:

H: hạnh phúc khi có anh bên cạnh.

Â: âm thầm và quan tâm anh.

M: mãi mãi yêu anh. – Minh chêu ngươi Vy

- Anh điên à? Em chỉ vô tình nói thôi, chả ý nghĩa gì hết – Vy bĩu môi, mặt đỏ lựng, có lẽ anh nói đúng chăng???

- Vô tình hay cố ý ai mà biết được, yêu anh như thế thì cứ nói thẳng đi – Minh cười híp mắt, vừa đáng yêu vừa đáng ghét

- Anh nằm mơ giữa ban ngày à? Tỉnh đi – Vy trợn tròn mắt, 1 tay giữ cốc trà sữa 1 tay liên tục cấu véo Minh

Và bốn mắt nhìn nhau. Minh cười nhẹ, làn gió thoảng qua làm tóc cả hai khẽ bay bay. Vy nhắm mắt lại, cô sắp được thưởng thức 1 thứ gì đó ngọt ngào mà thế gian này chỉ duy nhất 1 người mới đem lại được cho cô. Minh hiểu Vy đang nghĩ gì, anh đẩy cô ra và cười lớn

- Ha ha, em tỉnh lại đi, anh chỉ đùa thôi, anh không kiss em đâu, dù kiss cũng chẳng có cảm giác gì

Vy bặm môi tức giận nhưng không thể hiện ra bên ngoài, cô vẫn giữ nguyên cái nụ cười mật ngọt chết ruồi trên khuôn mặt ấy, từ từ kéo anh lại gần môi mình, Minh cũng từ từ nhắm mắt lại thì lại bị Vy đẩy ra suýt lăn đùng ngã ngửa xuống đất. Vy nhìn Minh cười đểu

- Hơ hơ, thằng khùng tỉnh lại mauuu, em ko kiss anh đâu, dù kiss cũng chẳng có cảm giác gì…ề…ề

- Hơ hơ, em bị điên à? Anh chỉ thử em thôi

- Có phải ko đấy, thử mà cứ như thật ý – Vy lè lưỡi

- Anh thèm vào…

Và cứ thế, tiếng của hai người cứ vang vọng mãi trong ko gian cùng tiếng cười hạnh phúc. Họ hạnh phúc đến mây của trời cũng phải ghen tị, người xung quanh đi qua nhìn họ mà ko thấy chán

Đã đến giờ hẹn, Thiên Anh nhanh chóng thay đồ rồi đến chỗ hẹn với Phong, ngắm mình trong gương, cô thấy mình cũng tạm ổn, cô vẫn giản dị và chân thực nhất.

Vẫn chỗ cũ ở cửa hàng đó, Thiên Anh sải chân bước vào, từ xa cô đã thấy Phong ngồi kia và đang trầm tư suy nghĩ gì đó

Thấy Phong ko để ý, cô định tạo bất ngờ bằng cái oà thì Phong lên tiếng kịp thời

- Đến rồi đấy à? Ngồi đi định ú oà gì sao?

Thiên Anh bĩu môi rồi ngồi xuống tươi cười

- Cậu tinh thế?

- Từ xa tôi đã ngửi thấy mùi của cậu rồi – Phong chêu

- Mùi gì? Làm gì có gì? – cô đưa tay áo rồi vạt áo lên ngửi, quả thật là ko có mùi gì, nước hoa cũng ko xài mà cô tắm rửa sạch sẽ lắm, ko có cái mùi chua ngoa kia đâu ^^

- Đùa thôi, ăn gì gọi nhé – Phong chìa cuốn menu ra trước mắt cô, cô cầm lấy và lật qua lật lại vài trang, cuối cùng thì lắc đầu, đặt cuốn menu xuống và nói

- Thôi chả ăn gì đâu, vào vấn đề chính đi, hôm nay tôi phải về sớm

- Đến đây với tôi – Phong kéo ghế đứng dậy, mỉm cười nhìn Thiên Anh, nụ cười khó hiểu làm cho cô bối rối và quay đi

- Đi đâu?

- Đến nơi rồi sẽ biết – Cậu cười nhẹ, từ lúc nào, những nụ cười của cậu đã hoàn toàn khác với ngày xưa, ngày cậu là một thằng con trai lăng nhăng đào hoa và chỉ biết cười gian, cười cho có, nhưng bây giờ, nụ cười ấy thật khác, nó ẩn chứa một thứ gì đó rất lạ và hình như nụ cười này chỉ dành cho người con gái đứng trước mặt cậu

Lại là cái câu này “ đến nơi rồi sẽ biết” , sao cô thấy bức xúc khi nghe thấy câu này thế nhỉ? Tính cô đã tò mò rồi mà bắt cô đợi chờ kết quả thì thật là…

Một ngọn đồi xanh mấp mô đá, những viên đá với những hình thù khác nhau như được tạc khắc chứ ko phải tự nhiên, bãi cỏ xanh như trải dài đến vô tận, nơi đây ko có hoa, chỉ có cây xanh bao phủ mọi vật, buổi chiều xế tà những cơn gió rít qua lồng lộng, mát dịu

Nơi đây thật đẹp nhưng có vẻ âm u khác thường, xung quanh thật vắng, ko có nhà dân ở, ko có một bóng người, chỉ có hai con người đang leo lên đỉnh đồi, vì những viên đá nhấp nhô tạo thành bậc thang nên việc đặt chân đến đỉnh đồi là rất dễ dàng

Lên trên đỉnh, có một cái cây tùng to, rất to, gió rít qua từng kẽ lá, lá rơi xuống đất, rơi lên chiếc xích đu cạnh đó

- Cậu có thấy gì ko? – Phong đưa mắt nhìn Thiên Anh

- Khác với các ngọn đồi khác, ở đây ko có hoa. Mà ở đây lại lắm đá, ngã hẳn là đau lắm – cô nói theo suy nghĩ của mình, những gì mình nhìn thấy và cảm nhận

Phong lắc đầu nhìn Thiên Anh, cậu cười rồi bước thêm vài bước nữa, Thiên Anh ngớ ngẩn rồi bước theo, xuất hiện trước mắt hai người là hai ngôi mộ được xây cẩn thận, tỉ mỉ và giống nhau y đúc nhưng hai ngôi mộ này rất bé, hai ngôi mộ nấp sau thân cây tùng to lớn kia thảm nào Thiên Anh ko nhìn thấy, giờ cô đã biết câu trả lời mà Phong muốn hỏi cô

- Đây là…- Thiên Anh khẽ đưa mắt nhìn Phong

- Mộ của ba mẹ tôi – Phong mỉm cười và quỳ xuống bên cạnh hai ngôi mộ

- Con chào hai bác – Thiên Anh cũng quỳ xuống cạnh Phong, cô đang rất thắc mắc tại sao Phong lại đưa cô đến đây

- Khi còn sống, hai người luôn mong đứa con trai này có thể tìm được 1 nửa trọn vẹn chứ ko phải vui chơi qua đường, giờ con đã tìm thấy cô gái đó và dẫn cô ấy đến đây cho hai người xem mặt đây, hai người yên tâm rồi nhé – Phong nói nghiêm túc, Thiên Anh nghe vậy vừa bất ngờ vừa bối rối, cứ tưởng mình nghe lầm

- Cậu nói gì? – cô nhìn Phong

- Thiên Anh, thật ra thì tôi thích em từ lâu lắm rồi, từ cái lần đầu tiên gặp mặt cơ, nhưng tôi chưa có thổ lộ vì chưa phải là lúc, tôi đã hứa với ba mẹ tôi nếu yêu ai thật lòng sẽ dẫn người đó đến đây, để hai người chứng giám, giờ thì tôi dẫn em đến đây, em biết ý tôi rồi chứ? Vậy em làm bạn gái anh nhé!

Nghe những lời nói đó thốt ra từ miệng cậu, cô như bị shock nặng, cậu đưa cô đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, có lẽ nào đây chỉ là lời nói đùa? Mà ko thể, nói đùa thì dẫn cô đến trước mộ của cha mẹ cậu làm gì cơ chứ.

Người ra đi là thiêng liêng bất tử nhưng cô phải xin lỗi họ, cô đành phải nói thật những gì mình nghĩ và cô phải nói thật lời của con tim mình, ngay tại đây

- Xin lỗi cậu, tôi có bạn trai rồi, tôi ko thể….

- Đừng…- Phong chặn lời của cô, cậu ko muốn nghe, cậu đâu biết cô đã có bạn trai, nếu cậu biết cậu đã từ bỏ ngay từ lần đầu gặp mặt, nếu trường hợp khác cậu sẽ giành giật bằng được nhưng đó chỉ là yêu chơi, còn đây là yêu thật, cậu ko muốn giành giật gì cả. Lần này ko biết lỗi có phải của Thiên Anh ko? Vì sao ư? Vì cô ko nói với cậu là cô đã có n.y rồi chứ, tại sao cô giấu chuyện đó.

Ko hẳn là cô giấu, vì cậu đâu có hỏi, cậu quá bồng bột mà thôi, quen nhau lâu vậy mà chút tin tức bé nhỏ này cậu cũng ko nắm bắt được. Có quá vô dụng ko?

Phong im lặng nhìn vào di ảnh trên hai ngôi mộ, cậu cười nhẹ và nói nhỏ điều gì đó

- Ko yêu thật à? – Cậu cố tình chêu đùa để tránh làm cả hai xa lánh nhau

Thiên Anh lắc đầu nhưng lại nở nụ cười tươi rói như thể cả hai đang diễn kịch vậy

- Vậy thì trả dép đi về đây – Phong cười

- Ko trả đấy – cô cũng cười và hếch mặt lên kiểu thách thức

- Có trả ko thì bảo…

- Ko

Cả hai người giao kèo qua lại, rồi rượt nhau chạy xung quanh ngọn đồi, gió thổi đi những xúc cảm trong tim của hai con người lúc bấy giờ, chỉ thổi tạm thời lúc này thôi, thôi gió, cảm xúc ấy lại quay lại ngay.

Phong liên tục nở nụ cười tươi rói nhìn Thiên Anh chêu đùa, cậu cố che đi cái đau khổ bên trong và những giọt nước mắt chảy ngược. Thỉnh thoảng tim cậu lại nhói lên khi những dòng miên man cứ liên tục văng vẳng trong đầu cậu.

Biết những nụ cười ấy là giả tạo, biết cậu đang nghĩ gì, Thiên Anh cũng buồn lắm, mặc dù cười to lắm nhưng cô vẫn đang rất tự trách bản thân mình…sao lại làm nhiều người đau khổ như thế…

Phong lái xe đưa Thiên Anh rời khỏi nơi này và về thành phố, nơi ồn ào nhộn nhịp tiếng xe cộ và tiếng người dân. Vẫn chưa muộn nên Phong vẫn muốn đi chơi, cậu muốn bên cô, cứ mãi như vậy…

Dù sao cũng ko thể từ chối lời yêu cầu của Phong, Thiên Anh cũng gật đầu và hai người lại có chuyến hành trình “đập phá” tại khu vui chơi trung tâm thành phố

Những chiếc lá rụng xuống, trải dài trên màu xanh của đất trời, ko gian yên tĩnh và lắng đọng, thỉnh thoảng có một vài cơn gió nhẹ thổi qua làm mái tóc nâu nâu kia nhẹ bay trong gió, đẹp đến ma mị

Anh nằm trên xích đu, dưới một tán cây rộng, xung quanh toàn hoa là hoa, cảnh thiên nhiên nơi đây như 1 bức tranh sơn mài, đẹp và có hồn, đặc biệt là người con trai trong bức tranh, đôi mắt khẽ nhắm hờ, hàng mi rủ xuống, mái tóc phớt phơ cùng gương mặt lạnh như gió đông.

Đây là khuôn viên trong biệt thự của Khánh Anh, và người con trai kia chính là anh.

Gương mặt anh đã lạnh giờ còn lạnh hơn khi đọc được dòng tin nhắn từ số của Yun và kèm theo đó là những tấm hình 1 nam 1 nữ đi chung với nhau trong khu vui chơi

“ Cô ta đi cùng 1 người con trai khác thật tình cảm anh nhỉ? Em sợ anh ko tin nên em gửi ảnh cho anh xem, em tình cờ nhìn thấy”

Anh khẽ nhếch môi và ném đt sang 1 bên, anh sẽ ko ghen đâu…

………

Sáng hôm sau…

Thiên Anh và Vy đến trường với bộ đồng phục ko được gọn gàng cho lắm, đầu tóc thì chải được 1 nửa đã tóm gọn lên rồi. Đơn giản vì hai bà ngủ dậy muộn, cái tội tối hôm qua đi thâu đêm với nhóm nam kia

Cả hai chạy thục mạng với “ tốc độ bàn thờ” đến lớp

Từ khi lớp thay đổi cô chủ nhiệm, Vy và Thiên Anh đều đi học đầy đặn và đúng giờ hơn, tại chủ nhiệm mới vừa ghê vừa nghiêm khắc. Hôm nay muộn những nửa tiết đầu của cô chủ nhiệm với tiết truy bài, chắc hai người ko còn đường sống mất

- Em…ôi..à…em chào cô…ôi trông cô hôm nay đẹp thế? – Vy vừa thở dốc vừa nịnh hót

- Ơ. Vẫn như mọi hôm mà đẹp cái nỗi gì? – Thiên Anh buộc miệng nói, ko to quá nhưng đủ cho cả lớp nghe thấy

- Ơ..ơ – Vy vội bịt miệng Thiên Anh lại và nói tiếp – Hơ hơ…cô cho bọn em vào lớp, trộ ôi cô xênh thế ko biết, ôi kìa cả tóc cô cũng mới nữa à? Xoăn nhớ, đẹp lắm cô ạ - Vy hót 1 tràng dài khiến cả lớp bật cười thành tiếng, gvcn cũng cười phớt lờ rồi gật đầu cho cả hai vào lớp

Ngồi trong lớp, Thiên Anh chỉ mải mê nghĩ lại chuyện tối hôm qua mà cười thầm chứ chẳng chịu chăm chú nghe giảng

Tua lại đoạn kí ức tối hôm qua…

- Này, sao anh đi nhanh vậy? Chờ em với – Thiên Anh hậm hực nhún chạy theo bước chân Khánh Anh, Mặc dù nghe Thiên Anh kêu nãy giờ anh vẫn đi nhanh, mặc kệ cô như đang giận dỗi

- Anh Khánh, anh có nghe em nói gì ko? Anh đi bước nữa em về - cô tức thật rồi, cô đứng lại thở, hai tay quệt vài giọt mồ hôi trên mặt

Bấy giờ, anh mới dừng lại, đưa đt cho Thiên Anh, mở zalo cho cô xem

- Gì đây? – cô cau mày khi thấy ảnh của cô và Phong

- Nhìn mà ko biết à?

- Sao? Đừng nói là anh đang ghen nhé, em vô tội mà

- Anh tưởng chiều nay em bận gì, thì ra bận đi chơi với tên này hả?

- Em…tại cậu ấy hẹn em trước anh, em xin lỗi, em sai rồi – cô thành thật, gương mặt buồn buồn cúi gằm xuống, ko dám cãi anh

- Ngẩng mặt lên xem nào – Anh đưa hai tay nâng mặt cô lên và nói tiếp – Lần sau đi chơi nói với anh, đừng nói là bận,ok

- Ha ha, được, ôi yêu anh thế ko biết – cô nhảy cẫng lên ôm lấy anh, tự nhiên cô lại thấy mình càng yêu anh nhiều hơn, ko thể mất anh trong đời được…

Quay về hiện thực

- Họ và tên Vĩnh Thiên Anh, đứng dậy ra cửa đứng cho tôi – tiếng bà chủ nhiệm vang lên khiến Thiên Anh giật mình ngơ ngác như con nai

- Em…làm gì?

- Tâm hồn cô trên mây, ra ngoài trời mới lấy về được

- Vâng…

Thiên Anh ngậm ngùi bước ra ngoài đứng, cô bảo ra ngoài trời mới lấy lại được mà tâm hồn cô còn bay cao bay xa hơn đến nỗi chả biết xung quanh đang diễn ra hoạt động gì nữa….( pó tay )