Cú Lừa Hôn Ngoạn Mục

Chương 40: Chìm đắm vào đi




Quý Thù nói, trên người đàn ông có mùi hấp dẫn nhất chính là mùi hormone. Bây giờ đây, Mạc Tiếu Bạch mắt lơ đờ hơi mê ly, cũng không rõ là say trong lòng hay thân thể say, tóm lại là ánh mắt tình tứ kia phảng phất chiếu qua thủy tinh mờ mờ trở thành mê mê mang mang, phát ra ánh sáng rỡ. Hơi thở của anh mềm nhũn bên tai Tăng Lam, mang theo hơi rượu, lại càng làm phá ra cái hương vị khó nói, hương hormon.

Tăng Lam bị anh trêu chọc tâm tư cũng rối bời, cố gắng dùng một chút ý thức còn lại quẫy người một cái, “Em mệt rồi, đi tắm rửa rồi đi ngủ.”

Người đàn ông của cô làm sao có thể thả cô đi dễ dàng như vậy, cánh tay lớn kia dùng lực mạnh hơn mà giữ cô ở lại, ấn chặt vào trong ngực, nửa bước cũng không tha. Mắt nhìn vào gương mặt càng đỏ ửng đến tận mang tai của cô mà cười xấu xa, “Bảo bối, lúc em nghĩ một đằng làm một nẻo chính là lúc em đáng yêu nhất đấy.”

Tăng Lam đúng là đang rất mệt, chẳng thèm giãy dụa, đành mềm mại áp vào ngực anh, mặc cho nhiệt độ của thể ngày càng tăng của anh hòa tan chính mình. Sau đó cô cảm thấy đây quả thực là một cảm giác vô cùng kì diệu, toàn thân buông lỏng rúc vào lòng người khác, thân thể trở nên nhẹ nhàng, phảng phất như linh hồn cũng bay lên. Một khối cao lớn, vững vàng đỡ lấy cô, chẳng cần nghĩ ngợi gì, vì anh đang ở đây.

Mạc Tiếu Bạch phát hiện ra người phụ nữ trong ngực mình không hề chống cự, thân thể mềm mại áp vào lồng ngực anh, phảng phất hòa tan trong tim anh. Vì vậy anh ôm cô chặt hơn, giờ phút này thân thể của cô, tâm hồn của cô đều thuộc về anh. Đột nhiên anh thấy vô cùng thỏa mãn, thậm chí nó còn hơn cả cảm giác khi thân thể được thiêu đốt bởi dục vọng kịch liệt, làm cho anh lặng xuống không dám lộn xộn, anh sợ động đậy sẽ làm cho người phụ nữ trong ngực tỉnh táo lại mà muốn chạy trốn.

Đồng hồ trên tường tí tách bò qua mười hai giờ, ngoài cửa sổ nước sông lấp lánh những vệt sáng nhỏ bé.

Anh cảm thấy có thể cứ thế mà ôm cô mãi mãi.

Vào lúc Tăng Lam hồi phục tinh thần bừng tỉnh thì thấy người đan ông đang ôm cô thế mà hơi thở trở nên đều đặn, thong thả. Cô cho là anh đã ngủ thiếp đi, vì vậy ánh mắt  dò xét vòng vòng quanh mặt anh, bất chợt lại đối diện ngay với hai tròng mắt đen thâm trầm của anh.

"Khuya lắm rồi, ngủ đi." Tăng Lam nhanh chóng dời đi tầm mắt, trên mặt không tránh được lại có một tia đỏ ửng.

Anh khẽ mỉm cười, cúi xuống  bế nang người cô lên, “ Được, chúng mình đi ngủ!”

Mấy đêm trước anh liên tục ôm cô, ngủ được yên ổn. Thật ra thì cô cũng không thích bị anh ôm khi ngủ, cũng có thể là do gần đây bị ôm thành thói quen, nên tựa trong ngực anh vẫn có thể ngủ được tốt.

Trời sáng bảnh, Tăng Lam mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt anh đang ngủ ngay bên cạnh. Tóc rơi lả tả ngay bên gối, hai mắt nhắm thoải mái, hơi thở an ổn yên tĩnh, dường như khóe miệng lại mang theo vài phần ngọt ngào vui vẻ. Khuôn mặt rất dễ nhìn, ngay cả chút râu như ẩn như hiện trên mặt cũng rất khêu gợi. Không xác định được anh đang ngủ thật hay đang giả vờ, tay cô sờ sờ lên đám râu lún phún, quả nhiên là bị một bàn tay khác bắt được đưa lên miệng hôn nhẹ.

"Làm thế nào mà anh lúc nào cũng tỉnh sớm hơn em thế?” Tăng Lam nghĩ mãi không ra.

“ Vì anh muốn nhìn em lúc em đang ngủ.”Cặp mắt kia lười biếng mở ra, khóe miệng cong lên."Vậy anh rõ ràng đã tỉnh ngủ, sao lại còn giả vờ ngủ?” Tăng Lam đỏ mặt hồng, lại tiếp tục hỏi.

Khóe miệng kia vui vẻ càng đậm: "Bởi vì anh muốn để em nhìn  anh ngủ.” Nói rồi lại bắt lấy tay cô nhéo nhéo, “ Sao nào, động lòng với anh rồi chứ gì?”

Tăng Lam rút tay về, trở mình, không nhìn anh.

Người đàn ông phía sau dán đến, cọ chiếc cằm râu xuống cổ cô, ”Ngày hôm qua nói chuyện với mẹ Cao Hưng vui không?”

Cô vẫn biết là anh sẽ hỏi, nhưng không nghĩ là anh lại để qua đêm mới hỏi như thế. Cổ bị râu đâm vào ngưa ngứa, Tăng Lam cười, “ Vâng, em với dì Phương vẫn luôn thân thiết mà.”

Râu của Mạc Tiếu Bạch rời khỏi cổ cô, ngay sau đó cổ cô bị cắn, ”Có phải là đối với con trai của dì ấy còn thân hơn không?”

Tăng Lam chau mày, thật ra thì cô cũng không đau, chỉ là nghĩ tới trên cổ mình có dấu răng cắn thì thật phiền. “ Anh đừng có lúc nào cũng cắn vào cổ em thế, người trong cơ quan nhìn thấy thì thật không tốt!”

"Sợ cái gì, dù sao Tần Chinh cũng biết em là vợ anh. Mạc Tiếu Bạch cây ngay không sợ chết đứng, anh muốn cắn đấy, anh chính là muốn nhắc những người khác rằng Tăng Lam chính là của anh.

Nhắc tới Tần Chinh, trong lòng Tăng Lam lại thấy một hồi khó xử, từ hôm đó trở đi, mỗi lần Tần Chinh nhìn thấy cô đều không nói đến mấy câu. Cũng may là kết quả thí nghệm coi như thuận lợi, cho nên hai người bọ họ cũng không có cần nói chuyện với nhau nhiều, chỉ cần tự làm xong phần phân tích số liệu của mình là được rồi. Nhưng Tăng Lam biết rằng cái kiểu không khí như thế này không thể thích ứng được, cô cần nói chuyện với Tần Chinh nhiều hơn một chút nữa.

Người đàn ông bên cạn có vẻ không có hứng tiếp tục nói thêm về đề tài này, kiên nhẫn hỏi tiếp: “ Em cùng mẹ Cao Hưng nói chuyện gì thế? Sao mãi muộn như thế mới về?”

Suy nghĩ của Tăng Lam vừa dứt, cô cũng đồng thời nhớ đến chuyện về ông bà, “ Bọn em định tháng sau về thăm ông bà một chuyến, sinh nhật bà ngoại, em muốn gặp bà.”

Người đàn ông phía sau hơi động một chút, lười biếng liếm trên cổ cô, ”Sinh nhật bà ngoại em thì có liên quan gì đến Cao Hưng chứ?”

"Bà ngoại trông nom cả bọn chúng em, đều là hàng xóm cho nên tình cảm rất thân thiết, vừa đúng lúc dì Phương cũng muốn về quê thăm  nên hẹn nhau cùng về một đợt.” Tăng Lam nghe thấy trong âm thanh lười biếng của anh cất giấu gì đó.

“ Ừ, hai đứa nhỏ vô tư.” Mạc Tiếu Bạch hừ một tiếng, “ Vậy anh thì thế nào đây, bà xã?”

Tăng Lam không lên tiếng, xoay người lại, mắt nhìn thẳng vào mắt anh, hợp đồng của họ viết rất rõ, việc cưới chớp nhoáng này không để cho người nhà hai bên biết. Cô nhìn thấy trong mắt anh, rõ ràng rất mong đợi.

"Anh có muốn đi cùng em không?” Cô trực tiếp hỏi.

Anh cười, lộ ra hàm răng trắng, “Em đồng ý để đưa anh đi cùng à”

Ánh mắt cô lưu chuyển, thản nhiên nói, “Nếu anh muốn đi, thì đi cùng với em.”

Anh càng cười vui vẻ, sát mặt vào má cô hôn một cái, ”Bảo bối à, anh không phải muốn đi, mà là rất muốn đi, phải đi!”

"Nhưng mà, em chưa muốn để bà ngoại biết chuyện chúng ta kết hôn, trong hợp đồng cũng nói...” Tăng Lam vội vàng bổ sung.

"Không sao cả, nói với bà ngoại em anh là bạn trai của em không được à?” Ngược lại, anh suy nghĩ chu đáo.

Tăng Lam thỏa hiệp, "Vâng, vậy anh sắp xếp thời gian nhé, không được để ảnh hưởng đến công việc.”

"Đương nhiên rồi, báo cáo của chúng ta cuối tháng chắc chắn là sẽ không bị chậm.” Anh cười nói. Ở trên giường mà nói chuyện công việc, bà xã của anh thực sự là quá chuyên nghiệp đi. Như một con mãnh hổ vồ người, anh đem ai đó áp xuống phía dưới, “Còn nói đến chuyện không làm lỡ công việc,  không biết anh có nên làm nốt chuyện của ngày hôm qua không nhỉ.”

Lúc Sở Thần nghe thấy chuyện Tăng Lam muốn về thăm ông bà, lăn qua lộn lại chỉ hỏi có mấy câu: "Quý Thù cũng đi? Quý Thù xác định cũng đi? Quý Thù thật sự cùng đi với các cậu?"

Mạc Tiếu Bạch vừa cười gật đầu, vừa cảm khái người anh em này cũng tẩu hỏa nhập ma không kém gì anh.  

"Vậy tớ cũng đi!" Sở Thần con mắt tỏa sáng.

"Cậu đi? làm thế nào để cậu đi? Người ta là về quê thăm người thân và chúc thọ bà ngoại, cậu tư cách gì để đi?” Mạc Tiếu Bạch lông mày giương lên.

"Thế cậu lấy tư cách gì?” Sở Thần hỏi ngược lại, thái độ cường ngạnh.

"Đây là bà xã của tớ, đương nhiên là tớ muốn đi!” Mạc Tiếu Bạch cây ngay không sợ chết đứng.

"Tặc tặc, nhìn cậu hễ cứ mở miệng ra là sảng khoái gọi vợ tớ kìa, tớ biết thừa là vì cậu lo lắng cái cái anh chàng Happy  kia đào vợ cậu đi, tiểu Bạch à, tâm tình của cậu tớ hiểu, anh em của cậu bây giờ hiểu rồi, thôi thì những châm chọc khiêu khích trước kia của tớ với cậu thì tớ nhận lỗi cậu, hạnh phúc của cậu không bị ảnh hưởng thì cũng đừng quản anh em đi! Cậu giúp tớ đi!” Sở Thần ánh mắt nguy ngập.

Mạc Tiếu Bạch hài lòng nhếch miệng cười một tiếng, đã chờ được những lời này của cậu đây. “Được rồi, tớ sẽ hỏi ý kiến vợ tớ, bây giờ mặt dày mày dạn để cậu theo về chắc cũng không có ai đuổi cậu đi. Quý Thù với Tăng Lam không giống nhau, Tăng Lam thì trước sau như một, nếu đã từ chối cậu là hoàn toàn từ chối, không có đường sống nào mà đi lại. Quý Thù lại quá thông minh khéo léo, cho dù cự tuyệt, nhưng cũng không phải hoàn toàn không đón lại, trước có đùa giỡn cậu, nhưng không phải lần sau đó vẫn theo cậu sao?”  

Nghe tiểu Bạch phân tích, Sở Thần giơ ngón tay cái lên, "Đúng là người ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê, cậu nói vậy thì tôi thấy hi vọng còn rất lớn.  Lần trước đúng là cô ây theo tớ một lần, có thể sau giai đoạn hờ hững này sẽ khác, người anh em, cậu phải giúp tớ, sống hay chết tớ cũng phải liều một phen!”

Mạc Tiếu Bạch thở dài cười, "Sở thiếu, không thể tưởng tượng được cậu cũng có ngày hôm nay.”

Sở Thần đẩy Mạc Tiếu Bạch một cái, cười nói: "Cậu đừng có cười tớ, cậu không phải là cũng như vậy hay sao? Tiểu Bạch, có phải là cậu với cô tiến sĩ này động lòng thật sự hay không, đừng hư theo tớ, nói thật xem cậu định cùng cô ấy cứ như thế à?”

Mạc Tiếu Bạch thần sắc hơi chậm lại, nhấp ngụm rượu rồi  lắc lắc chỗ rườu trong chén, khóe miệng khẽ cong lên “ Cứ như thế này mà đi tiếp,  thật ra thì cũng không sai.” 

"A? Cậu nói thật à? Ha ha, tiểu Bạch, cậu so với tớ còn lợi hại hơn nhiều!” Sở Thần thần thái rạng rỡ, "Tớ liều mạng theo đuổi Quý Thù như vậy, đơn giản là vì so đo cảm xúc, còn cậu có lẽ đã hoàn toàn chìm đắm trong tình cảm này rồi!.”

Mạc Tiếu Bạch nhớ tới người phụ nữ mềm mại không hề đề phòng trong ngực mình buổi tối hôm trước, dư âm cảm xúc dịu dàng  như vẫn còn. “Tớ có bị chìm đắm hay không không quan trọng, quan trọng là tớ muốn cô ấy hoàn toàn chìm đắm, hoàn toàn thuộc về tớ!”