Cứ Vậy Mà Yêu Em

Chương 44: “cô nam, cô thắt như vậy không đúng.”




Lúc hai người xem nhà xong cũng đã gần năm giờ chiều. Mang kính AR Đậu xe xong, Nam Vận không muốn lên lầu mà muốn tản bộ trong tiểu khu một chút, tiện thể tiêu cơm. Đương nhiên Lục Dã cũng đi cùng cô gái nhỏ nhà mình.Lục Dã đương nhiên hiểu điều này có nghĩa là gì, không hề nghĩ ngợi đáp: “Được!”Giây phút này sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, trăng đã treo trên đầu, những vì sao điểm xuyết cho màn trời đêm. Những chấm nhỏ kia dù không nhiều, nhưng mỗi một vì sao đều vô cùng sáng, lấp lánh như kim cương.Cô ấy dùng đại từ ‘cô gái’ mà không phải là ‘quý cô’.(kính thực tế tăng cường)Tuy là Nam Vận có trang điểm nhưng cũng chỉ là đánh một lớp chống nắng và tô son môi, cũng không có thay đổi gì nhiều, nhìn thoáng qua cũng giống một học sinh, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ trẻ con. Lục Dã thì trưởng thành chững chạc, khí chất ưu nhã cao quý vừa nhìn là biết một tinh anh ưu tú. hơn hai tiếng mà Nam Vận không thấy choáng váng chút nào, ngược lại càng cảm thấy cực kỳ sảng khoái và hưng phấn.

Lúc hai người đến nhà hàng lẩu chỉ mới năm giờ rưỡi hơn. Mùa đông ban ngày thường ngắn nên sắc trời đã nhá nhem tối.

Lục Dã: “Ừ.”

Lúc hai người xem nhà xong cũng đã gần năm giờ chiều. Mang kính AR (kính thực tế tăng cường) hơn hai tiếng mà Nam Vận không thấy choáng váng chút nào, ngược lại càng cảm thấy cực kỳ sảng khoái và hưng phấn.Nam Vận kiêu ngạo: “Tôi phải suy nghĩ lại đã.”Cô chưa từng có trải nghiệm như thế này, ngoài cảm giác sảng khoái và vui ra cô còn đang cực kỳ cảm thán trước sự phát triển và tiến bộ của khoa học kỹ thuật.

Nam Vận: “Giờ em học được rồi, anh buông em ra ngay.”

Giọng Lục Dã bình tĩnh: “Còn mắt nữa.”Mà đã thế thì dứt khoát dùng băng keo trong suốt còn tốt hơn.Trên đường về cô vẫn còn kích động đến mức không kiềm chế nổi, thao thao bất tuyệt nói về cảm giác của mình: “Trước đây em chỉ mới thử mang kính VR (kính thực tế ảo)Bây giờ xem ra cũng không phải là không có khả năng xảy ra.“…”(kính thực tế ảo)Lục Dã ngẩn người: “Em gái tôi?”, lúc đó hay đi cùng Lâm Lang đến quán game chơi.”

Lục Dã vừa lái xe vừa khẽ cười nghe suy nghĩ của cô gái nhỏ.

Trong nháy mắt cô hoàn hồn, quay đầu lại nhìn anh: “Sao thế?”Nam Vận thản nhiên như không: “Ở cổng Nam ngoài trường chúng ta mới mở một nhà hàng lẩu, có một người bạn của em nói ăn ở đó rất ngon, nhưng em không tin.”“Trước đây em cũng không biết là còn có loại kính AR này! Công nghệ cao thật!”

Có thể nói là tương đối giỏi đoán ý người.

Gọi đồ ăn xong, Nam Vận đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ sau đó đi vào nhà vệ sinh.

Lục Dã rất hiểu ý cô gái nhỏ, nhận lại thực đơn xem qua một lượt rồi nói: “Không nhiều lắm, không cần gạch bớt đâu.”

Nam Vận rất hài lòng, nghiêm túc nói: “Nếu anh Lục đã nói như vậy tôi đây cũng đành cung kính không bằng tuân mệnh.”“Khoa học kỹ thuật làm thay đổi cuộc sống, khoa học kỹ thuật làm thay đổi vận mệnh, khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất chính!”

Lần đầu tiên là khi cô học năm nhất, ngày kết thúc đợt huấn luyện quân sự, anh đưa cô về nhà.

Lục Dã không lên tiếng, tùy tiện lật cổ tay vài lần đã làm cái cà-vạt màu xám kia lỏng ra, nắm trong lòng bàn tay.Lục Dã vừa lái xe vừa khẽ cười nghe suy nghĩ của cô gái nhỏ.

Vật lý có tám câu thì cô đã sai một nửa, còn hai câu hỏi lớn cô chỉ biết một câu, nếu không phải có hóa học và sinh học, và cả những môn tự chọn sau đó gần như không bị trừ điểm thì cô chắc chắn sẽ phải học lại.

Lục Dã nhất định không thể nói cho cô biết sự thật, nếu không lại bị cô gái nhỏ trêu chọc mất, anh đáp mà mặt không đổi sắc: “Làm đổ nước.”Lúc đầu cả hai không ai nói chuyện, chỉ nắm tay nhau đi chầm chậm, nhưng bầu không khí lại không buồn tẻ chút nào.Nam Vận bị anh chọc cười, nhưng đã nhanh chóng thay đổi sắc mặt nhắc nhở: “Anh cũng đừng đắc ý quên mình, em còn chưa tha thứ cho anh đâu, bây giờ thân anh còn mang tội đó!”Đang nói Nam Vận bỗng nổi lên sự tiếc nuối: “Haiz, sao năm đó lúc điền nguyện vọng lại không đăng ký vào chuyên ngành cao chứ? Chẳng hạn như vật lý và máy tính!”

Phục vụ lúc đầu rất ngạc nhiên, sau đó vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Anh đã ở bên làm bạn với cô suốt mười sáu năm, gần như là một phần của cuộc sống cô, chỉ cần cả hai người có thể bên nhau mãi là cô đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

Nam Vận nghi ngờ anh đang giở trò: “Sao anh biết là không được?”Lục Dã chỉ đáp: “Bài kiểm tra vật lý của em được bao nhiêu điểm?”

Vì vậy đổi thành: “Anh có được cao hơn em 60 điểm không?”

Rầu rĩ một lúc, cô ngẩng đầu lên nhìn Dã Tử: “Hình như em chọn nhiều quá, nhưng lại không biết nên bỏ bớt đi hai món nào.” Nói xong cô cũng đưa thực đơn cho anh.

Nam Vận không hỏi thêm nữa.Nam Vận im bặt.

Khi đó cô vẫn để tóc ngắn – nội quy  của trường THPT số 7 Tây Phụ rất nghiêm khắc, nữ sinh không được phép nuôi tóc dài quá ngang vai – hơn hai năm trôi qua, bây giờ tóc đã dài.

Nam Vận không hỏi thêm nữa.

Vật lý có tám câu thì cô đã sai một nửa, còn hai câu hỏi lớn cô chỉ biết một câu, nếu không phải có hóa học và sinh học, và cả những môn tự chọn sau đó gần như không bị trừ điểm thì cô chắc chắn sẽ phải học lại.Cô có thể thi đậu đại học Tây Phụ hoàn toàn là dựa vào điểm số của ba môn chính cao hơn so với người khác, còn về tổng điểm môn vật lý… cao nhất là 300 cô chỉ thi được 240.

Nam Vận cũng không ngốc, đáp ngay chẳng cần nghĩ: “Em không cần anh…” Còn chưa nói hết lời thì tay anh đã ấn đầu vai cô, xoay cổ tay một cái đã xoay người cô lại một vòng đưa lưng về phía mình.

Thật ra lúc đầu cô muốn hỏi ‘anh thi được bao nhiêu điểm?’ nhưng lời đã đến miệng rồi cô mới nhận ra hỏi như vậy chẳng khác nào tự rước lấy nhục.

Đương nhiên là Lục Dã sẽ đi theo cô vợ nhà mình, cô đi đâu thì anh theo đó.Nam Vận trợn mắt hốc mồm nhìn, đồng thời cũng thấy có chút may mắn, may mà chưa bắt đầu, nếu không anh nhất định sẽ phản công, mà đến lúc đó cô sẽ chết thảm.Vật lý có tám câu thì cô đã sai một nửa, còn hai câu hỏi lớn cô chỉ biết một câu, nếu không phải có hóa học và sinh học, và cả những môn tự chọn sau đó gần như không bị trừ điểm thì cô chắc chắn sẽ phải học lại.

Lúc đầu cả hai không ai nói chuyện, chỉ nắm tay nhau đi chầm chậm, nhưng bầu không khí lại không buồn tẻ chút nào.

Trên đường về cô vẫn còn kích động đến mức không kiềm chế nổi, thao thao bất tuyệt nói về cảm giác của mình: “Trước đây em chỉ mới thử mang kính VR (kính thực tế ảo), lúc đó hay đi cùng Lâm Lang đến quán game chơi.”Lục Dã kiên định: “Em yên tâm, họ nhất định sẽ đồng ý.”Bị đâm thẳng vào nỗi đau, Nam Vận có chút không phục, cũng cảm thấy hơi mất mặt, cô liếc sang  người đàn ông ngồi bên cạnh, tức giận nói: “Anh có được cao hơn em 60 điểm không?”

Lục Dã vừa lái xe vừa khẽ cười nghe suy nghĩ của cô gái nhỏ.

Thịt lợn chiên giòn đã được chiên từ trước, sau khi có khách gọi món là có thể vào bếp bưng lên luôn. Nam Vận còn chưa ra khỏi nhà vệ sinh thì món thịt lợn giòn đã được dọn lên bàn.

Nam Vận thấy là lạ, sau khi ngồi xuống lại hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”Sau đó hai người lại đi vài vòng trong tiểu khu rồi mới về nhà.Thật ra lúc đầu cô muốn hỏi ‘anh thi được bao nhiêu điểm?’ nhưng lời đã đến miệng rồi cô mới nhận ra hỏi như vậy chẳng khác nào tự rước lấy nhục.

Bây giờ còn chưa tới giờ cơm nên người trong nhà hàng cũng không nhiều, hai người bọn họ cũng không cần xếp hàng, vừa đi vào trong thì có nhân viên phục vụ dẫn họ tìm chỗ ngồi.

Đậu xe xong, Nam Vận không muốn lên lầu mà muốn tản bộ trong tiểu khu một chút, tiện thể tiêu cơm. Đương nhiên Lục Dã cũng đi cùng cô gái nhỏ nhà mình.

Cô ấy dùng đại từ ‘cô gái’ mà không phải là ‘quý cô’.

Lục Dã: “Ừ.”Lục Dã thong thả đi đến đứng trước mặt cô.Tuy cô không nhớ rõ thành tích thi đại học năm đó của anh,nhưng cô vẫn nhớ rõ năm ấy tổng điểm của anh cao nhất thành phố.

Lục Dã nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt, giọng nói chậm rãi: “Xin hỏi cô Nam bây giờ tôi nên làm thế nào?”

Ở bên cạnh người mình yêu, cho dù là không nói một lời nhưng lòng vẫn thấy ấm áp.

Lúc ăn lẩu, Lục Dã trầm mặc ít nói hẳn, trừ khi cô gái nhỏ nói chuyện với anh còn không thì cứ im lặng suốt. Nam Vận cảm thấy anh có điều gì đó không ổn, nhưng lại không biết đó là chuyện gì.Nam Vận muốn ăn lẩu nhưng lại không muốn đồng ý trực tiếp với anh, nếu như vậy thì không sang chảnh, ngầm nghĩ một lúc cô mới hỏi: “Anh Lục đã có quyết định rồi àà?”Anh đã từng  dày công lên kế hoạch cho một màn cầu hôn, nhưng lại chẳng thành, chỉ là đeo cho cô một chiếc nhẫn. Lần này là nhất thời nảy  ý nên cũng chưa có chuẩn bị.Vì vậy đổi thành: “Anh có được cao hơn em 60 điểm không?”

Bây giờ xem ra cũng không phải là không có khả năng xảy ra.

Đã lâu Nam Vận không ăn lẩu nên đã chọn một lúc rất nhiều đồ ăn, sau khi gọi xong mới nhận ra mình không thể ăn hết được, cô định gạch bớt đi hai món nhưng nhìn đi nhìn lại món nào cũng thấy tiếc, đều muốn ăn.Ở bên cạnh người mình yêu, cho dù là không nói một lời nhưng lòng vẫn thấy ấm áp.240 cộng với 60 là 300 điểm, mà 300 điểm là điểm tuyệt đối, cô đoán dù anh có giỏi thế nào đi nữa thì cũng không thể được điểm tuyệt đối.

Nam Vận thấy là lạ, sau khi ngồi xuống lại hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Cô có thể thi đậu đại học Tây Phụ hoàn toàn là dựa vào điểm số của ba môn chính cao hơn so với người khác, còn về tổng điểm môn vật lý… cao nhất là 300 cô chỉ thi được 240.

Lục Dã thản nhiên trả lời: “Không có gì.” Sau đó nói với phục vụ: “Cô đi đi.”

Lòng tự trọng của cô gái nhỏ bị tổn thương, Lục Dã lập tức dỗ dành: “Tôi muốn mời cô Nam đi ăn, không biết cô Nam có thể nể mặt đi ăn tối cùng tôi không?”Lục Dã cực kỳ thản nhiên nói thẳng: “Không.” Nam Vận đang chuẩn bị dương dương đắc ý, ai biết lúc này anh lại nói bổ sung: “Chỉ cao hơn có 57 điểm.”

Nam Vận nhìn anh một lúc, nhỏ giọng trả lời: “Không có gì.” Sau đó tiếp tục hành động lúc nãy – trói tay.Phục vụ thở phào, lập tức nhanh chóng rời khỏi.“…”

Lục Dã đương nhiên hiểu điều này có nghĩa là gì, không hề nghĩ ngợi đáp: “Được!”

Nam Vận rất hài lòng, nghiêm túc nói: “Nếu anh Lục đã nói như vậy tôi đây cũng đành cung kính không bằng tuân mệnh.”

Phục vụ lúc đầu rất ngạc nhiên, sau đó vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”Tôi nghĩ là anh đang làm nhục tôi, hơn nữa còn đang nắm trong tay bằng chứng.

Nam Vận muốn ăn lẩu nhưng lại không muốn đồng ý trực tiếp với anh, nếu như vậy thì không sang chảnh, ngầm nghĩ một lúc cô mới hỏi: “Anh Lục đã có quyết định rồi àà?”

Sự chênh lệch tuổi tác khiến anh cảm thấy lo sợ. Cuộc sống của cô gái nhỏ chỉ mới bắt đầu, anh có chút lo, lỡ về sau cô sẽ bỏ theo người khác.Mặt Lục Dã không hề biến sắc: “Sao vậy?”Nam Vận bĩu cái miệng nhỏ nhắn, tức tối lườm anh một cái sau đó “Hừ” một cái quay đầu sang chỗ khác, tuy rằng không nói lời nào nhưng lại tỏ rõ thái độ – Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!

Trong lúc cô đang vắt óc nghĩ cách thì Lục Dã bỗng lên tiếng:  “Tôi có thể chỉ cho cô Nam.”“Trước đây em cũng không biết là còn có loại kính AR này! Công nghệ cao thật!”Lòng tự trọng của cô gái nhỏ bị tổn thương, Lục Dã lập tức dỗ dành: “Tôi muốn mời cô Nam đi ăn, không biết cô Nam có thể nể mặt đi ăn tối cùng tôi không?”

Nam Vận thấy là lạ, sau khi ngồi xuống lại hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Nam Vận cảnh cáo: “Ông bà ngoại của em mà không đồng ý thì chắc chắn em cũng sẽ không gả cho anh.”

Trời mùa đông rất lạnh nhưng Nam Vận lại không hề thấy lạnh chút nào, nhiệt độ từ cơ thể anh truyền đến từ lòng bàn tay dán sát nhau của hai người, truyền hơi ấm từ bàn tay đến tim cô.Nam Vận cảnh cáo: “Ông bà ngoại của em mà không đồng ý thì chắc chắn em cũng sẽ không gả cho anh.”Nam Vận kiêu ngạo: “Tôi phải suy nghĩ lại đã.”

Giọng Lục Dã bình tĩnh: “Còn mắt nữa.”

“…”Lục Dã: “Cá nướng? Thịt nướng? Hay lẩu?”

Sự chênh lệch tuổi tác khiến anh cảm thấy lo sợ. Cuộc sống của cô gái nhỏ chỉ mới bắt đầu, anh có chút lo, lỡ về sau cô sẽ bỏ theo người khác.

Lục Dã lập tức nói: “Anh nhất định sẽ bổ sung cho em một màn cầu hôn lãng mạn.”

Lục Dã rất hiểu ý cô gái nhỏ, nhận lại thực đơn xem qua một lượt rồi nói: “Không nhiều lắm, không cần gạch bớt đâu.”Nam Vận muốn ăn lẩu nhưng lại không muốn đồng ý trực tiếp với anh, nếu như vậy thì không sang chảnh, ngầm nghĩ một lúc cô mới hỏi: “Anh Lục đã có quyết định rồi àà?”

Tôi nghĩ là anh đang làm nhục tôi, hơn nữa còn đang nắm trong tay bằng chứng.

Lúc này Nam Vận vừa từ nhà vệ sinh trở lại, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

Giây tiếp theo anh nắm lấy cổ tay cô.

Nam Vận: “Giờ em học được rồi, anh buông em ra ngay.”Nam Vận nhìn anh một lúc, nhỏ giọng trả lời: “Không có gì.” Sau đó tiếp tục hành động lúc nãy – trói tay.Lục Dã: “Tôi nghe cô Nam.”Lục Dã: “Tôi nghe cô Nam.”

“Cái này bổ sung sao được?” Nam Vận tức giận: “Anh phải cầu hôn một màn thật ra trò, sau đó em mới xem xét có nên hay không? Còn nữa!”Cô chưa từng có trải nghiệm như thế này, ngoài cảm giác sảng khoái và vui ra cô còn đang cực kỳ cảm thán trước sự phát triển và tiến bộ của khoa học kỹ thuật.Trên đường về cô vẫn còn kích động đến mức không kiềm chế nổi, thao thao bất tuyệt nói về cảm giác của mình: “Trước đây em chỉ mới thử mang kính VRNam Vận thản nhiên như không: “Ở cổng Nam ngoài trường chúng ta mới mở một nhà hàng lẩu, có một người bạn của em nói ăn ở đó rất ngon, nhưng em không tin.”

Lục Dã làm theo.

Thật ra lúc đầu cô muốn hỏi ‘anh thi được bao nhiêu điểm?’ nhưng lời đã đến miệng rồi cô mới nhận ra hỏi như vậy chẳng khác nào tự rước lấy nhục.

Người là dao thớt ta là cá thịt, Nam Vận không thể không lựa chọn khuất phục trước thế lực tà ác, cũng không dám phách lối nữa, yếu ớt nói: “Dã Tử, không chơi nữa được không? Không vui chút nào…”

Giây tiếp theo anh nắm lấy cổ tay cô.Lục Dã cực kỳ hợp tác: “Vậy hôm nay chúng ta đi ăn thử xem người bạn kia của em nói có đúng không.”

Trong nháy mắt cô hoàn hồn, quay đầu lại nhìn anh: “Sao thế?”

Nam Vận hài lòng cong môi cười.

Ngoài ra thì cũng không có gì thay đổi nhiều, có lẽ có nhưng cô cũng không để ý, chỉ cần người bên cạnh không thay đổi thì những chuyện khác có thế nào cô cũng có thể chấp nhận.

Lúc hai người đến nhà hàng lẩu chỉ mới năm giờ rưỡi hơn. Mùa đông ban ngày thường ngắn nên sắc trời đã nhá nhem tối.

Nam Vận cầm cà vạt trong tay, ánh mắt không chút thiện ý nhìn Lục Dã: “Giờ là lúc để anh chứng minh thành ý!”Sau này nhất định họ sẽ còn có hai mươi sáu năm, ba mươi sáu năm, bốn mươi sáu năm,… Nam Vận đang chìm trong suy nghĩ đó, bỗng nhiên Dã Tử khẽ gọi cô: “A Vận.”Bây giờ còn chưa tới giờ cơm nên người trong nhà hàng cũng không nhiều, hai người bọn họ cũng không cần xếp hàng, vừa đi vào trong thì có nhân viên phục vụ dẫn họ tìm chỗ ngồi.

Tuy là Nam Vận có trang điểm nhưng cũng chỉ là đánh một lớp chống nắng và tô son môi, cũng không có thay đổi gì nhiều, nhìn thoáng qua cũng giống một học sinh, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ trẻ con. Lục Dã thì trưởng thành chững chạc, khí chất ưu nhã cao quý vừa nhìn là biết một tinh anh ưu tú.

Lúc này Nam Vận vừa từ nhà vệ sinh trở lại, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”Đã lâu Nam Vận không ăn lẩu nên đã chọn một lúc rất nhiều đồ ăn, sau khi gọi xong mới nhận ra mình không thể ăn hết được, cô định gạch bớt đi hai món nhưng nhìn đi nhìn lại món nào cũng thấy tiếc, đều muốn ăn.

Nhân viên phục vụ ghi lại xong cô mới yên tâm đi tiếp đến phòng vệ sinh.

Nghe phục vụ giải thích, trong nháy mắt Lục Dã nhớ lại những lời cô gái nhỏ nói với anh hồi chiều lúc ở nhà: “Không biết có ai nghĩ em là sinh viên đại học được anh bao nuôi không?”

Sau này nhất định họ sẽ còn có hai mươi sáu năm, ba mươi sáu năm, bốn mươi sáu năm,… Nam Vận đang chìm trong suy nghĩ đó, bỗng nhiên Dã Tử khẽ gọi cô: “A Vận.”Rầu rĩ một lúc, cô ngẩng đầu lên nhìn Dã Tử: “Hình như em chọn nhiều quá, nhưng lại không biết nên bỏ bớt đi hai món nào.” Nói xong cô cũng đưa thực đơn cho anh.

(kính thực tế tăng cường)

Nam Vận thản nhiên như không: “Ở cổng Nam ngoài trường chúng ta mới mở một nhà hàng lẩu, có một người bạn của em nói ăn ở đó rất ngon, nhưng em không tin.”Lục Dã rất hiểu ý cô gái nhỏ, nhận lại thực đơn xem qua một lượt rồi nói: “Không nhiều lắm, không cần gạch bớt đâu.”

Sau này nhất định họ sẽ còn có hai mươi sáu năm, ba mươi sáu năm, bốn mươi sáu năm,… Nam Vận đang chìm trong suy nghĩ đó, bỗng nhiên Dã Tử khẽ gọi cô: “A Vận.”

Lúc đầu cả hai không ai nói chuyện, chỉ nắm tay nhau đi chầm chậm, nhưng bầu không khí lại không buồn tẻ chút nào.

Trên đường đi vệ sinh cô vô tình thấy có khách gọi món thịt lợn chiên giòn, bỗng nhiên có chút thèm, vừa lúc gặp phục vụ bàn của họ đi qua, liền nói với cô ấy: “Xin chào, thêm cho bàn chúng tôi một phần thịt lợn chiên giòn.”

Lục Dã nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt, giọng nói chậm rãi: “Xin hỏi cô Nam bây giờ tôi nên làm thế nào?”Lục Dã rất hiểu ý cô gái nhỏ, nhận lại thực đơn xem qua một lượt rồi nói: “Không nhiều lắm, không cần gạch bớt đâu.”Nam Vận im bặt.Có thể nói là tương đối giỏi đoán ý người.

Lục Dã cực kỳ hợp tác: “Vậy hôm nay chúng ta đi ăn thử xem người bạn kia của em nói có đúng không.”

Cô chưa từng có trải nghiệm như thế này, ngoài cảm giác sảng khoái và vui ra cô còn đang cực kỳ cảm thán trước sự phát triển và tiến bộ của khoa học kỹ thuật.

Lục Dã nhịn cười: “Cô Nam khách khí rồi.”Lục Dã tắm xong, vẫn như trước chỉ quấn cái khăn tắm quanh hông. Nam Vận thấy anh thì chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức bật người dậy xuống giường, ba chân bốn cẳng chạy đến tủ quần áo, mở cửa tủ ra, lấy ra hai chiếc cà vạt một cái màu đen, một cái màu xám tro của anh.Đang nói Nam Vận bỗng nổi lên sự tiếc nuối: “Haiz, sao năm đó lúc điền nguyện vọng lại không đăng ký vào chuyên ngành cao chứ? Chẳng hạn như vật lý và máy tính!”Nam Vận rất hài lòng, nghiêm túc nói: “Nếu anh Lục đã nói như vậy tôi đây cũng đành cung kính không bằng tuân mệnh.”

Mà đã thế thì dứt khoát dùng băng keo trong suốt còn tốt hơn.

Anh đã từng  dày công lên kế hoạch cho một màn cầu hôn, nhưng lại chẳng thành, chỉ là đeo cho cô một chiếc nhẫn. Lần này là nhất thời nảy  ý nên cũng chưa có chuẩn bị.

Lục Dã tắm xong, vẫn như trước chỉ quấn cái khăn tắm quanh hông. Nam Vận thấy anh thì chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức bật người dậy xuống giường, ba chân bốn cẳng chạy đến tủ quần áo, mở cửa tủ ra, lấy ra hai chiếc cà vạt một cái màu đen, một cái màu xám tro của anh.Lục Dã nhịn cười: “Cô Nam khách khí rồi.”

Nam Vận: “Anh tự tin nhỉ?”

Nam Vận không ngờ anh có thể ngoan ngoãn như thế, lại sợ bị lừa, kinh ngạc nhìn anh.

Tuy cô không nhớ rõ thành tích thi đại học năm đó của anh,nhưng cô vẫn nhớ rõ năm ấy tổng điểm của anh cao nhất thành phố.

Gọi đồ ăn xong, Nam Vận đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ sau đó đi vào nhà vệ sinh.

Đến giờ Nam Vận vẫn nhớ ngày sinh nhật hai mươi mới qua của cô, trong phòng chứa đồ chật chội và tối tăm, anh vội vàng cầu hôn, cô cảm thấy có chút bất mãn: “Anh cầu hôn qua loa như thế à?”

Ở bên cạnh người mình yêu, cho dù là không nói một lời nhưng lòng vẫn thấy ấm áp.Người là dao thớt ta là cá thịt, Nam Vận không thể không lựa chọn khuất phục trước thế lực tà ác, cũng không dám phách lối nữa, yếu ớt nói: “Dã Tử, không chơi nữa được không? Không vui chút nào…”Trên đường đi vệ sinh cô vô tình thấy có khách gọi món thịt lợn chiên giòn, bỗng nhiên có chút thèm, vừa lúc gặp phục vụ bàn của họ đi qua, liền nói với cô ấy: “Xin chào, thêm cho bàn chúng tôi một phần thịt lợn chiên giòn.”

Nam Vận cảnh cáo: “Ông bà ngoại của em mà không đồng ý thì chắc chắn em cũng sẽ không gả cho anh.”

Vì món ăn được thêm vào sau nên lúc bưng lên phục vụ đã thông báo với Lục Dã: “Đây là em gái của ngài vừa gọi trực tiếp ở quầy lễ tân ạ.”

Lục Dã: “Cưới vợ là chuyện quan trọng cả đời, sao không tự tin cho được?”Nhân viên phục vụ ghi lại xong cô mới yên tâm đi tiếp đến phòng vệ sinh.

Giây tiếp theo anh nắm lấy cổ tay cô.

Nam Vận hài lòng cong môi cười.Thịt lợn chiên giòn đã được chiên từ trước, sau khi có khách gọi món là có thể vào bếp bưng lên luôn. Nam Vận còn chưa ra khỏi nhà vệ sinh thì món thịt lợn giòn đã được dọn lên bàn.

Thịt lợn chiên giòn đã được chiên từ trước, sau khi có khách gọi món là có thể vào bếp bưng lên luôn. Nam Vận còn chưa ra khỏi nhà vệ sinh thì món thịt lợn giòn đã được dọn lên bàn.

Nam Vận thản nhiên như không: “Ở cổng Nam ngoài trường chúng ta mới mở một nhà hàng lẩu, có một người bạn của em nói ăn ở đó rất ngon, nhưng em không tin.”

“Anh là tên lừa đảo, đồ lừa đảo!” Cô vừa gấp vừa tức, nhìn tình hình thế này, nếu bây giờ cô không phản kháng thì chắc chắn sẽ phải chịu thiệt, vì vậy xuất ra đòn chí mạng: “Anh chẳng hề có thành ý nhận sai gì cả.”

Đã lâu Nam Vận không ăn lẩu nên đã chọn một lúc rất nhiều đồ ăn, sau khi gọi xong mới nhận ra mình không thể ăn hết được, cô định gạch bớt đi hai món nhưng nhìn đi nhìn lại món nào cũng thấy tiếc, đều muốn ăn.Để cho anh đi cùng là muốn cho người lớn gặp mặt một lần.Vì món ăn được thêm vào sau nên lúc bưng lên phục vụ đã thông báo với Lục Dã: “Đây là em gái của ngài vừa gọi trực tiếp ở quầy lễ tân ạ.”

Mặt Lục Dã không hề biến sắc: “Sao vậy?”

Hèn gì cô gái nhỏ cảm thấy qua loa.

Vì vậy đổi thành: “Anh có được cao hơn em 60 điểm không?”Tôi nghĩ là anh đang làm nhục tôi, hơn nữa còn đang nắm trong tay bằng chứng.Lục Dã cực kỳ thản nhiên nói thẳng: “Không.” Nam Vận đang chuẩn bị dương dương đắc ý, ai biết lúc này anh lại nói bổ sung: “Chỉ cao hơn có 57 điểm.”Lục Dã ngẩn người: “Em gái tôi?”

Lục Dã lời ít ý nhiều, kiên định nói: “Không được.”

Nhân viên phục vụ cũng ngẩn ra, rồi mới giải thích: “Chính là cô gái ngồi đối diện ngài lúc nãy ạ.”

Lục Dã rất hiểu ý cô gái nhỏ, nhận lại thực đơn xem qua một lượt rồi nói: “Không nhiều lắm, không cần gạch bớt đâu.”

Cô có thể thi đậu đại học Tây Phụ hoàn toàn là dựa vào điểm số của ba môn chính cao hơn so với người khác, còn về tổng điểm môn vật lý… cao nhất là 300 cô chỉ thi được 240.Cô ấy dùng đại từ ‘cô gái’ mà không phải là ‘quý cô’.

Vì món ăn được thêm vào sau nên lúc bưng lên phục vụ đã thông báo với Lục Dã: “Đây là em gái của ngài vừa gọi trực tiếp ở quầy lễ tân ạ.”

Lục Dã ngẩn người: “Em gái tôi?”

Gọi đồ ăn xong, Nam Vận đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ sau đó đi vào nhà vệ sinh.

Lục Dã dừng bước.Tôi nghĩ là anh đang làm nhục tôi, hơn nữa còn đang nắm trong tay bằng chứng.Tuy là Nam Vận có trang điểm nhưng cũng chỉ là đánh một lớp chống nắng và tô son môi, cũng không có thay đổi gì nhiều, nhìn thoáng qua cũng giống một học sinh, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ trẻ con. Lục Dã thì trưởng thành chững chạc, khí chất ưu nhã cao quý vừa nhìn là biết một tinh anh ưu tú.

Sau khi ăn xong bọn họ về nhà.

Bây giờ xem ra cũng không phải là không có khả năng xảy ra.Cho nên lúc này nhân viên không hề nghĩ rằng quan hệ hai người là yêu đương.

Nam Vận kiêu ngạo: “Tôi phải suy nghĩ lại đã.”

Nam Vận không ngờ anh có thể ngoan ngoãn như thế, lại sợ bị lừa, kinh ngạc nhìn anh.

Nam Vận bĩu cái miệng nhỏ nhắn, tức tối lườm anh một cái sau đó “Hừ” một cái quay đầu sang chỗ khác, tuy rằng không nói lời nào nhưng lại tỏ rõ thái độ – Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!Nói xong anh giơ tay lên, dùng chiếc cà vạt màu đen che mắt cô lại.Nghe phục vụ giải thích, trong nháy mắt Lục Dã nhớ lại những lời cô gái nhỏ nói với anh hồi chiều lúc ở nhà: “Không biết có ai nghĩ em là sinh viên đại học được anh bao nuôi không?”

Lúc này Nam Vận mới thấy thỏa mãn.

Nam Vận vẫn quen sống trong nhà cũ, hơn nữa toàn bộ đồ dùng của cô cũng ở đó cho nên không quay lại nhà bên cạnh nữa.

Lúc đó anh đã đáp: “Chắc chắn không.”

Nhân viên phục vụ cũng ngẩn ra, rồi mới giải thích: “Chính là cô gái ngồi đối diện ngài lúc nãy ạ.”

Lục Dã: “Cá nướng? Thịt nướng? Hay lẩu?”Bây giờ xem ra cũng không phải là không có khả năng xảy ra.

“Anh là tên lừa đảo, đồ lừa đảo!” Cô vừa gấp vừa tức, nhìn tình hình thế này, nếu bây giờ cô không phản kháng thì chắc chắn sẽ phải chịu thiệt, vì vậy xuất ra đòn chí mạng: “Anh chẳng hề có thành ý nhận sai gì cả.”

Đậu xe xong, Nam Vận không muốn lên lầu mà muốn tản bộ trong tiểu khu một chút, tiện thể tiêu cơm. Đương nhiên Lục Dã cũng đi cùng cô gái nhỏ nhà mình.Hiện thực một lần nữa nhắc nhở về tuổi tác của anh – năm mới đã qua, anh năm nay đã 26 rồi, cô gái nhỏ mới có 21 tuổi – không khỏi có chút chạnh lòng, mặt không đổi sắc đáp: “Cô ấy là vợ tôi.”

Nam Vận cầm cà vạt trong tay, ánh mắt không chút thiện ý nhìn Lục Dã: “Giờ là lúc để anh chứng minh thành ý!”

Thật ra lúc đầu cô muốn hỏi ‘anh thi được bao nhiêu điểm?’ nhưng lời đã đến miệng rồi cô mới nhận ra hỏi như vậy chẳng khác nào tự rước lấy nhục.Về đến nhà, Nam Vận đi tắm trước rồi chui vào ổ chăn.Phục vụ lúc đầu rất ngạc nhiên, sau đó vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Đầu tiên cô quấn cà vạt quanh cổ tay anh vài vòng, sau đó thắt lại.

Đến giờ Nam Vận vẫn nhớ ngày sinh nhật hai mươi mới qua của cô, trong phòng chứa đồ chật chội và tối tăm, anh vội vàng cầu hôn, cô cảm thấy có chút bất mãn: “Anh cầu hôn qua loa như thế à?”Lúc này Nam Vận vừa từ nhà vệ sinh trở lại, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

Trên đường đi vệ sinh cô vô tình thấy có khách gọi món thịt lợn chiên giòn, bỗng nhiên có chút thèm, vừa lúc gặp phục vụ bàn của họ đi qua, liền nói với cô ấy: “Xin chào, thêm cho bàn chúng tôi một phần thịt lợn chiên giòn.”

Trời mùa đông rất lạnh nhưng Nam Vận lại không hề thấy lạnh chút nào, nhiệt độ từ cơ thể anh truyền đến từ lòng bàn tay dán sát nhau của hai người, truyền hơi ấm từ bàn tay đến tim cô.

Nếu vậy cô nên buộc nút thắt như nào đây?

Nói xong anh giơ tay lên, dùng chiếc cà vạt màu đen che mắt cô lại.Nam Vận muốn ăn lẩu nhưng lại không muốn đồng ý trực tiếp với anh, nếu như vậy thì không sang chảnh, ngầm nghĩ một lúc cô mới hỏi: “Anh Lục đã có quyết định rồi àà?”Nhân viên phục vụ xấu hổ ra mặt.

Đậu xe xong, Nam Vận không muốn lên lầu mà muốn tản bộ trong tiểu khu một chút, tiện thể tiêu cơm. Đương nhiên Lục Dã cũng đi cùng cô gái nhỏ nhà mình.

Cô muốn làm gì anh cũng được!

Lúc đầu cả hai không ai nói chuyện, chỉ nắm tay nhau đi chầm chậm, nhưng bầu không khí lại không buồn tẻ chút nào.Lục Dã thản nhiên trả lời: “Không có gì.” Sau đó nói với phục vụ: “Cô đi đi.”

Lục Dã: “Cá nướng? Thịt nướng? Hay lẩu?”

Rầu rĩ một lúc, cô ngẩng đầu lên nhìn Dã Tử: “Hình như em chọn nhiều quá, nhưng lại không biết nên bỏ bớt đi hai món nào.” Nói xong cô cũng đưa thực đơn cho anh.

Lục Dã chỉ đáp: “Bài kiểm tra vật lý của em được bao nhiêu điểm?”Phục vụ thở phào, lập tức nhanh chóng rời khỏi.

Nam Vận thản nhiên như không: “Ở cổng Nam ngoài trường chúng ta mới mở một nhà hàng lẩu, có một người bạn của em nói ăn ở đó rất ngon, nhưng em không tin.”

Lúc đó anh đã đáp: “Chắc chắn không.”

Lục Dã khẽ hé môi, thong dong điềm tĩnh: “Cô Nam hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn dạy cô trói tay như thế nào.”Cho nên lúc này nhân viên không hề nghĩ rằng quan hệ hai người là yêu đương.Giọng Lục Dã bình tĩnh: “Còn mắt nữa.”Nam Vận thấy là lạ, sau khi ngồi xuống lại hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Lục Dã nhất định không thể nói cho cô biết sự thật, nếu không lại bị cô gái nhỏ trêu chọc mất, anh đáp mà mặt không đổi sắc: “Làm đổ nước.”

Nhân viên phục vụ ghi lại xong cô mới yên tâm đi tiếp đến phòng vệ sinh.

Trên đường về cô vẫn còn kích động đến mức không kiềm chế nổi, thao thao bất tuyệt nói về cảm giác của mình: “Trước đây em chỉ mới thử mang kính VR

Lục Dã cực kỳ hợp tác: “Vậy hôm nay chúng ta đi ăn thử xem người bạn kia của em nói có đúng không.”Mà đã thế thì dứt khoát dùng băng keo trong suốt còn tốt hơn.Nam Vận: “Chỉ vậy thôi?”

Phục vụ lúc đầu rất ngạc nhiên, sau đó vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Đang nói Nam Vận bỗng nổi lên sự tiếc nuối: “Haiz, sao năm đó lúc điền nguyện vọng lại không đăng ký vào chuyên ngành cao chứ? Chẳng hạn như vật lý và máy tính!”

Đến giờ Nam Vận vẫn nhớ ngày sinh nhật hai mươi mới qua của cô, trong phòng chứa đồ chật chội và tối tăm, anh vội vàng cầu hôn, cô cảm thấy có chút bất mãn: “Anh cầu hôn qua loa như thế à?”

Nam Vận tiếp tục ra lệnh: “Đưa hai tay ra đây.”Lục Dã: “Cá nướng? Thịt nướng? Hay lẩu?”Lục Dã: “Ừ.”

Đã lâu Nam Vận không ăn lẩu nên đã chọn một lúc rất nhiều đồ ăn, sau khi gọi xong mới nhận ra mình không thể ăn hết được, cô định gạch bớt đi hai món nhưng nhìn đi nhìn lại món nào cũng thấy tiếc, đều muốn ăn.

Nam Vận không hỏi thêm nữa.

Nam Vận nghi ngờ anh đang giở trò: “Sao anh biết là không được?”

Đang nói Nam Vận bỗng nổi lên sự tiếc nuối: “Haiz, sao năm đó lúc điền nguyện vọng lại không đăng ký vào chuyên ngành cao chứ? Chẳng hạn như vật lý và máy tính!”Lúc ăn lẩu, Lục Dã trầm mặc ít nói hẳn, trừ khi cô gái nhỏ nói chuyện với anh còn không thì cứ im lặng suốt. Nam Vận cảm thấy anh có điều gì đó không ổn, nhưng lại không biết đó là chuyện gì.

Lục Dã dừng bước.

Sau khi ăn xong bọn họ về nhà.Sau khi ăn xong bọn họ về nhà.

Lục Dã khẽ cau đôi mày, thiện chí nhắc nhở: “Cô Nam, cô thắt như vậy không được đâu.”

Lục Dã ngẩn người: “Em gái tôi?”

Lúc hai người đến nhà hàng lẩu chỉ mới năm giờ rưỡi hơn. Mùa đông ban ngày thường ngắn nên sắc trời đã nhá nhem tối.Đậu xe xong, Nam Vận không muốn lên lầu mà muốn tản bộ trong tiểu khu một chút, tiện thể tiêu cơm. Đương nhiên Lục Dã cũng đi cùng cô gái nhỏ nhà mình.

Nhân viên phục vụ cũng ngẩn ra, rồi mới giải thích: “Chính là cô gái ngồi đối diện ngài lúc nãy ạ.”

Lục Dã không lên tiếng, tùy tiện lật cổ tay vài lần đã làm cái cà-vạt màu xám kia lỏng ra, nắm trong lòng bàn tay.

Lục Dã vừa lái xe vừa khẽ cười nghe suy nghĩ của cô gái nhỏ.Hai người họ tay nắm tay đi lòng vòng quanh tiểu khu.

Lục Dã nhất định không thể nói cho cô biết sự thật, nếu không lại bị cô gái nhỏ trêu chọc mất, anh đáp mà mặt không đổi sắc: “Làm đổ nước.”

Trời mùa đông rất lạnh nhưng Nam Vận lại không hề thấy lạnh chút nào, nhiệt độ từ cơ thể anh truyền đến từ lòng bàn tay dán sát nhau của hai người, truyền hơi ấm từ bàn tay đến tim cô.

Khi đó cô vẫn để tóc ngắn – nội quy  của trường THPT số 7 Tây Phụ rất nghiêm khắc, nữ sinh không được phép nuôi tóc dài quá ngang vai – hơn hai năm trôi qua, bây giờ tóc đã dài.

Khi đó cô vẫn để tóc ngắn – nội quy  của trường THPT số 7 Tây Phụ rất nghiêm khắc, nữ sinh không được phép nuôi tóc dài quá ngang vai – hơn hai năm trôi qua, bây giờ tóc đã dài.Đã lâu rồi hai người không đi dạo cùng nhau.

Đã lâu rồi hai người không đi dạo cùng nhau.

Lục Dã làm theo.Hiện thực một lần nữa nhắc nhở về tuổi tác của anh – năm mới đã qua, anh năm nay đã 26 rồi, cô gái nhỏ mới có 21 tuổi – không khỏi có chút chạnh lòng, mặt không đổi sắc đáp: “Cô ấy là vợ tôi.”Vì món ăn được thêm vào sau nên lúc bưng lên phục vụ đã thông báo với Lục Dã: “Đây là em gái của ngài vừa gọi trực tiếp ở quầy lễ tân ạ.”Giây phút này sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, trăng đã treo trên đầu, những vì sao điểm xuyết cho màn trời đêm. Những chấm nhỏ kia dù không nhiều, nhưng mỗi một vì sao đều vô cùng sáng, lấp lánh như kim cương.

Đã lâu rồi hai người không đi dạo cùng nhau.

Lục Dã đương nhiên hiểu điều này có nghĩa là gì, không hề nghĩ ngợi đáp: “Được!”Lúc đầu cả hai không ai nói chuyện, chỉ nắm tay nhau đi chầm chậm, nhưng bầu không khí lại không buồn tẻ chút nào.

Nam Vận: “Bà ngoại của em dặn em năm nay đến Đông Phụ đón năm mới, anh phải đi cùng em.”

Lúc hai người xem nhà xong cũng đã gần năm giờ chiều. Mang kính AR

Rầu rĩ một lúc, cô ngẩng đầu lên nhìn Dã Tử: “Hình như em chọn nhiều quá, nhưng lại không biết nên bỏ bớt đi hai món nào.” Nói xong cô cũng đưa thực đơn cho anh.Nam Vận cũng không ngốc, đáp ngay chẳng cần nghĩ: “Em không cần anh…” Còn chưa nói hết lời thì tay anh đã ấn đầu vai cô, xoay cổ tay một cái đã xoay người cô lại một vòng đưa lưng về phía mình.Nam Vận: “Chỉ vậy thôi?”Ở bên cạnh người mình yêu, cho dù là không nói một lời nhưng lòng vẫn thấy ấm áp.

Lục Dã lời ít ý nhiều, kiên định nói: “Không được.”Trong trí nhớ của, Nam Vận hai người đã từng nắm tay đi cùng nhau không biết bao nhiêu lần trên con đường này.

Lục Dã: “Cưới vợ là chuyện quan trọng cả đời, sao không tự tin cho được?”

Nam Vận không hỏi thêm nữa.

Nam Vận cầm cà vạt trong tay, ánh mắt không chút thiện ý nhìn Lục Dã: “Giờ là lúc để anh chứng minh thành ý!”Lần đầu tiên là khi cô học năm nhất, ngày kết thúc đợt huấn luyện quân sự, anh đưa cô về nhà.

Tuy cô không nhớ rõ thành tích thi đại học năm đó của anh,nhưng cô vẫn nhớ rõ năm ấy tổng điểm của anh cao nhất thành phố.

Lục Dã cực kỳ thản nhiên nói thẳng: “Không.” Nam Vận đang chuẩn bị dương dương đắc ý, ai biết lúc này anh lại nói bổ sung: “Chỉ cao hơn có 57 điểm.”

Bây giờ còn chưa tới giờ cơm nên người trong nhà hàng cũng không nhiều, hai người bọn họ cũng không cần xếp hàng, vừa đi vào trong thì có nhân viên phục vụ dẫn họ tìm chỗ ngồi.Khi đó cô vẫn để tóc ngắn – nội quy  của trường THPT số 7 Tây Phụ rất nghiêm khắc, nữ sinh không được phép nuôi tóc dài quá ngang vai – hơn hai năm trôi qua, bây giờ tóc đã dài.

Lục Dã không lên tiếng, tùy tiện lật cổ tay vài lần đã làm cái cà-vạt màu xám kia lỏng ra, nắm trong lòng bàn tay.

Đột nhiên cô có cảm giác như đang lấy đá tự đập vào chân mình.Đầu tiên cô quấn cà vạt quanh cổ tay anh vài vòng, sau đó thắt lại.Ngoài ra thì cũng không có gì thay đổi nhiều, có lẽ có nhưng cô cũng không để ý, chỉ cần người bên cạnh không thay đổi thì những chuyện khác có thế nào cô cũng có thể chấp nhận.

Lúc ăn lẩu, Lục Dã trầm mặc ít nói hẳn, trừ khi cô gái nhỏ nói chuyện với anh còn không thì cứ im lặng suốt. Nam Vận cảm thấy anh có điều gì đó không ổn, nhưng lại không biết đó là chuyện gì.

Gọi đồ ăn xong, Nam Vận đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ sau đó đi vào nhà vệ sinh.Anh đã từng  dày công lên kế hoạch cho một màn cầu hôn, nhưng lại chẳng thành, chỉ là đeo cho cô một chiếc nhẫn. Lần này là nhất thời nảy  ý nên cũng chưa có chuẩn bị.Anh đã ở bên làm bạn với cô suốt mười sáu năm, gần như là một phần của cuộc sống cô, chỉ cần cả hai người có thể bên nhau mãi là cô đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

Nam Vận vẫn quen sống trong nhà cũ, hơn nữa toàn bộ đồ dùng của cô cũng ở đó cho nên không quay lại nhà bên cạnh nữa.

Lúc ăn lẩu, Lục Dã trầm mặc ít nói hẳn, trừ khi cô gái nhỏ nói chuyện với anh còn không thì cứ im lặng suốt. Nam Vận cảm thấy anh có điều gì đó không ổn, nhưng lại không biết đó là chuyện gì.Mặt Lục Dã không hề biến sắc: “Sao vậy?”Sau này nhất định họ sẽ còn có hai mươi sáu năm, ba mươi sáu năm, bốn mươi sáu năm,… Nam Vận đang chìm trong suy nghĩ đó, bỗng nhiên Dã Tử khẽ gọi cô: “A Vận.”

Lục Dã nhất định không thể nói cho cô biết sự thật, nếu không lại bị cô gái nhỏ trêu chọc mất, anh đáp mà mặt không đổi sắc: “Làm đổ nước.”

Vật lý có tám câu thì cô đã sai một nửa, còn hai câu hỏi lớn cô chỉ biết một câu, nếu không phải có hóa học và sinh học, và cả những môn tự chọn sau đó gần như không bị trừ điểm thì cô chắc chắn sẽ phải học lại.Trong nháy mắt cô hoàn hồn, quay đầu lại nhìn anh: “Sao thế?”

Ở bên cạnh người mình yêu, cho dù là không nói một lời nhưng lòng vẫn thấy ấm áp.

Nam Vận ngoắc tay gọi anh như phường ác bá cường hào phách lối: “Anh, qua đây.”

Nam Vận: “Bà ngoại của em dặn em năm nay đến Đông Phụ đón năm mới, anh phải đi cùng em.”Lục Dã dừng bước.

Nam Vận nhìn anh một lúc, nhỏ giọng trả lời: “Không có gì.” Sau đó tiếp tục hành động lúc nãy – trói tay.

Lúc này Nam Vận vừa từ nhà vệ sinh trở lại, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”Cô có thể thi đậu đại học Tây Phụ hoàn toàn là dựa vào điểm số của ba môn chính cao hơn so với người khác, còn về tổng điểm môn vật lý… cao nhất là 300 cô chỉ thi được 240.Nam Vận không thể không dừng bước lại cùng anh.

Để cho anh đi cùng là muốn cho người lớn gặp mặt một lần.

Thịt lợn chiên giòn đã được chiên từ trước, sau khi có khách gọi món là có thể vào bếp bưng lên luôn. Nam Vận còn chưa ra khỏi nhà vệ sinh thì món thịt lợn giòn đã được dọn lên bàn.Lần đầu tiên là khi cô học năm nhất, ngày kết thúc đợt huấn luyện quân sự, anh đưa cô về nhà.Anh nhìn cô không chớp mắt, nghiêm túc nói: “Chúng ta kết hôn nhé!”

Cô chưa từng có trải nghiệm như thế này, ngoài cảm giác sảng khoái và vui ra cô còn đang cực kỳ cảm thán trước sự phát triển và tiến bộ của khoa học kỹ thuật.

Nam Vận cũng không ngốc, đáp ngay chẳng cần nghĩ: “Em không cần anh…” Còn chưa nói hết lời thì tay anh đã ấn đầu vai cô, xoay cổ tay một cái đã xoay người cô lại một vòng đưa lưng về phía mình.Sự chênh lệch tuổi tác khiến anh cảm thấy lo sợ. Cuộc sống của cô gái nhỏ chỉ mới bắt đầu, anh có chút lo, lỡ về sau cô sẽ bỏ theo người khác.

Lục Dã khẽ thở dài: “Ra vậy, sau này nhất định sẽ nghe lời cô Nam dạy dỗ.”

Lục Dã khẽ cau đôi mày, thiện chí nhắc nhở: “Cô Nam, cô thắt như vậy không được đâu.”

“…”Đến giờ Nam Vận vẫn nhớ ngày sinh nhật hai mươi mới qua của cô, trong phòng chứa đồ chật chội và tối tăm, anh vội vàng cầu hôn, cô cảm thấy có chút bất mãn: “Anh cầu hôn qua loa như thế à?”

Sự chênh lệch tuổi tác khiến anh cảm thấy lo sợ. Cuộc sống của cô gái nhỏ chỉ mới bắt đầu, anh có chút lo, lỡ về sau cô sẽ bỏ theo người khác.“Anh là tên lừa đảo, đồ lừa đảo!” Cô vừa gấp vừa tức, nhìn tình hình thế này, nếu bây giờ cô không phản kháng thì chắc chắn sẽ phải chịu thiệt, vì vậy xuất ra đòn chí mạng: “Anh chẳng hề có thành ý nhận sai gì cả.”Anh đã từng  dày công lên kế hoạch cho một màn cầu hôn, nhưng lại chẳng thành, chỉ là đeo cho cô một chiếc nhẫn. Lần này là nhất thời nảy  ý nên cũng chưa có chuẩn bị.

Nam Vận: “Bà ngoại của em dặn em năm nay đến Đông Phụ đón năm mới, anh phải đi cùng em.”

Anh đã ở bên làm bạn với cô suốt mười sáu năm, gần như là một phần của cuộc sống cô, chỉ cần cả hai người có thể bên nhau mãi là cô đã cảm thấy mãn nguyện rồi.“…”Hèn gì cô gái nhỏ cảm thấy qua loa.

Hai người họ tay nắm tay đi lòng vòng quanh tiểu khu.

Nếu vậy cô nên buộc nút thắt như nào đây?Lục Dã lập tức nói: “Anh nhất định sẽ bổ sung cho em một màn cầu hôn lãng mạn.”

Trong trí nhớ của, Nam Vận hai người đã từng nắm tay đi cùng nhau không biết bao nhiêu lần trên con đường này.

Hai người họ tay nắm tay đi lòng vòng quanh tiểu khu.“Cái này bổ sung sao được?” Nam Vận tức giận: “Anh phải cầu hôn một màn thật ra trò, sau đó em mới xem xét có nên hay không? Còn nữa!”

“Trước đây em cũng không biết là còn có loại kính AR này! Công nghệ cao thật!”

Tuy là Nam Vận có trang điểm nhưng cũng chỉ là đánh một lớp chống nắng và tô son môi, cũng không có thay đổi gì nhiều, nhìn thoáng qua cũng giống một học sinh, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ trẻ con. Lục Dã thì trưởng thành chững chạc, khí chất ưu nhã cao quý vừa nhìn là biết một tinh anh ưu tú.Lục Dã hỏi lại: “Còn gì nữa?”

Anh nhìn cô không chớp mắt, nghiêm túc nói: “Chúng ta kết hôn nhé!”

Nam Vận hài lòng cong môi cười.Bị đâm thẳng vào nỗi đau, Nam Vận có chút không phục, cũng cảm thấy hơi mất mặt, cô liếc sang  người đàn ông ngồi bên cạnh, tức giận nói: “Anh có được cao hơn em 60 điểm không?”Nam Vận: “Bà ngoại của em dặn em năm nay đến Đông Phụ đón năm mới, anh phải đi cùng em.”

Nam Vận cũng không ngốc, đáp ngay chẳng cần nghĩ: “Em không cần anh…” Còn chưa nói hết lời thì tay anh đã ấn đầu vai cô, xoay cổ tay một cái đã xoay người cô lại một vòng đưa lưng về phía mình.

Để cho anh đi cùng là muốn cho người lớn gặp mặt một lần.

Cô ấy dùng đại từ ‘cô gái’ mà không phải là ‘quý cô’.

Lục Dã tắm xong, vẫn như trước chỉ quấn cái khăn tắm quanh hông. Nam Vận thấy anh thì chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức bật người dậy xuống giường, ba chân bốn cẳng chạy đến tủ quần áo, mở cửa tủ ra, lấy ra hai chiếc cà vạt một cái màu đen, một cái màu xám tro của anh.

Lục Dã đương nhiên hiểu điều này có nghĩa là gì, không hề nghĩ ngợi đáp: “Được!”

Nam Vận nghi ngờ anh đang giở trò: “Sao anh biết là không được?”

Nam Vận cảnh cáo: “Ông bà ngoại của em mà không đồng ý thì chắc chắn em cũng sẽ không gả cho anh.”

Lục Dã kiên định: “Em yên tâm, họ nhất định sẽ đồng ý.”

Cho nên lúc này nhân viên không hề nghĩ rằng quan hệ hai người là yêu đương.

Gọi đồ ăn xong, Nam Vận đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ sau đó đi vào nhà vệ sinh.Nam Vận: “Anh tự tin nhỉ?”

Lục Dã tắm xong, vẫn như trước chỉ quấn cái khăn tắm quanh hông. Nam Vận thấy anh thì chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức bật người dậy xuống giường, ba chân bốn cẳng chạy đến tủ quần áo, mở cửa tủ ra, lấy ra hai chiếc cà vạt một cái màu đen, một cái màu xám tro của anh.

Lục Dã: “Cưới vợ là chuyện quan trọng cả đời, sao không tự tin cho được?”

Sau đó hai người lại đi vài vòng trong tiểu khu rồi mới về nhà.

Về đến nhà, Nam Vận đi tắm trước rồi chui vào ổ chăn.

Nếu vậy cô nên buộc nút thắt như nào đây?Nam Vận bị anh chọc cười, nhưng đã nhanh chóng thay đổi sắc mặt nhắc nhở: “Anh cũng đừng đắc ý quên mình, em còn chưa tha thứ cho anh đâu, bây giờ thân anh còn mang tội đó!”

Sự chênh lệch tuổi tác khiến anh cảm thấy lo sợ. Cuộc sống của cô gái nhỏ chỉ mới bắt đầu, anh có chút lo, lỡ về sau cô sẽ bỏ theo người khác.

Khi đó cô vẫn để tóc ngắn – nội quy  của trường THPT số 7 Tây Phụ rất nghiêm khắc, nữ sinh không được phép nuôi tóc dài quá ngang vai – hơn hai năm trôi qua, bây giờ tóc đã dài.Lục Dã khẽ thở dài: “Ra vậy, sau này nhất định sẽ nghe lời cô Nam dạy dỗ.”

Lục Dã: “Tôi nghe cô Nam.”

Bây giờ còn chưa tới giờ cơm nên người trong nhà hàng cũng không nhiều, hai người bọn họ cũng không cần xếp hàng, vừa đi vào trong thì có nhân viên phục vụ dẫn họ tìm chỗ ngồi.Lúc này Nam Vận mới thấy thỏa mãn.

Đương nhiên là Lục Dã sẽ đi theo cô vợ nhà mình, cô đi đâu thì anh theo đó.

Trong trí nhớ của, Nam Vận hai người đã từng nắm tay đi cùng nhau không biết bao nhiêu lần trên con đường này.Sau đó hai người lại đi vài vòng trong tiểu khu rồi mới về nhà.

(kính thực tế tăng cường)

“…”

Nghe phục vụ giải thích, trong nháy mắt Lục Dã nhớ lại những lời cô gái nhỏ nói với anh hồi chiều lúc ở nhà: “Không biết có ai nghĩ em là sinh viên đại học được anh bao nuôi không?”Nam Vận vẫn quen sống trong nhà cũ, hơn nữa toàn bộ đồ dùng của cô cũng ở đó cho nên không quay lại nhà bên cạnh nữa.

Đang nói Nam Vận bỗng nổi lên sự tiếc nuối: “Haiz, sao năm đó lúc điền nguyện vọng lại không đăng ký vào chuyên ngành cao chứ? Chẳng hạn như vật lý và máy tính!”

Đương nhiên là Lục Dã sẽ đi theo cô vợ nhà mình, cô đi đâu thì anh theo đó.

Nghe phục vụ giải thích, trong nháy mắt Lục Dã nhớ lại những lời cô gái nhỏ nói với anh hồi chiều lúc ở nhà: “Không biết có ai nghĩ em là sinh viên đại học được anh bao nuôi không?”

Vì vậy đổi thành: “Anh có được cao hơn em 60 điểm không?”, lúc đó hay đi cùng Lâm Lang đến quán game chơi.”Về đến nhà, Nam Vận đi tắm trước rồi chui vào ổ chăn.

Nam Vận tiếp tục ra lệnh: “Đưa hai tay ra đây.”

Lục Dã tắm xong, vẫn như trước chỉ quấn cái khăn tắm quanh hông. Nam Vận thấy anh thì chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức bật người dậy xuống giường, ba chân bốn cẳng chạy đến tủ quần áo, mở cửa tủ ra, lấy ra hai chiếc cà vạt một cái màu đen, một cái màu xám tro của anh.

Nam Vận bị anh chọc cười, nhưng đã nhanh chóng thay đổi sắc mặt nhắc nhở: “Anh cũng đừng đắc ý quên mình, em còn chưa tha thứ cho anh đâu, bây giờ thân anh còn mang tội đó!”

Lúc hai người đến nhà hàng lẩu chỉ mới năm giờ rưỡi hơn. Mùa đông ban ngày thường ngắn nên sắc trời đã nhá nhem tối.Cô muốn làm gì anh cũng được!

Nam Vận muốn ăn lẩu nhưng lại không muốn đồng ý trực tiếp với anh, nếu như vậy thì không sang chảnh, ngầm nghĩ một lúc cô mới hỏi: “Anh Lục đã có quyết định rồi àà?”

Hèn gì cô gái nhỏ cảm thấy qua loa.

Lục Dã vừa lái xe vừa khẽ cười nghe suy nghĩ của cô gái nhỏ.Nam Vận cầm cà vạt trong tay, ánh mắt không chút thiện ý nhìn Lục Dã: “Giờ là lúc để anh chứng minh thành ý!”

Cô có thể thi đậu đại học Tây Phụ hoàn toàn là dựa vào điểm số của ba môn chính cao hơn so với người khác, còn về tổng điểm môn vật lý… cao nhất là 300 cô chỉ thi được 240.

Lục Dã nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt, giọng nói chậm rãi: “Xin hỏi cô Nam bây giờ tôi nên làm thế nào?”

Nam Vận hài lòng cong môi cười.

Về đến nhà, Nam Vận đi tắm trước rồi chui vào ổ chăn.Nam Vận: “Anh tự tin nhỉ?”Nam Vận ngoắc tay gọi anh như phường ác bá cường hào phách lối: “Anh, qua đây.”

Nam Vận: “Giờ em học được rồi, anh buông em ra ngay.”Lục Dã thong thả đi đến đứng trước mặt cô.

Lục Dã thong thả đi đến đứng trước mặt cô.

Lục Dã kiên định: “Em yên tâm, họ nhất định sẽ đồng ý.”

Lục Dã cực kỳ thản nhiên nói thẳng: “Không.” Nam Vận đang chuẩn bị dương dương đắc ý, ai biết lúc này anh lại nói bổ sung: “Chỉ cao hơn có 57 điểm.”Trời mùa đông rất lạnh nhưng Nam Vận lại không hề thấy lạnh chút nào, nhiệt độ từ cơ thể anh truyền đến từ lòng bàn tay dán sát nhau của hai người, truyền hơi ấm từ bàn tay đến tim cô.Có thể nói là tương đối giỏi đoán ý người.Nam Vận tiếp tục ra lệnh: “Đưa hai tay ra đây.”

Phục vụ thở phào, lập tức nhanh chóng rời khỏi.

Lục Dã làm theo.

Nam Vận bĩu cái miệng nhỏ nhắn, tức tối lườm anh một cái sau đó “Hừ” một cái quay đầu sang chỗ khác, tuy rằng không nói lời nào nhưng lại tỏ rõ thái độ – Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!

Giây phút này sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, trăng đã treo trên đầu, những vì sao điểm xuyết cho màn trời đêm. Những chấm nhỏ kia dù không nhiều, nhưng mỗi một vì sao đều vô cùng sáng, lấp lánh như kim cương.

Trên đường đi vệ sinh cô vô tình thấy có khách gọi món thịt lợn chiên giòn, bỗng nhiên có chút thèm, vừa lúc gặp phục vụ bàn của họ đi qua, liền nói với cô ấy: “Xin chào, thêm cho bàn chúng tôi một phần thịt lợn chiên giòn.”Bị đâm thẳng vào nỗi đau, Nam Vận có chút không phục, cũng cảm thấy hơi mất mặt, cô liếc sang  người đàn ông ngồi bên cạnh, tức giận nói: “Anh có được cao hơn em 60 điểm không?”Nam Vận không ngờ anh có thể ngoan ngoãn như thế, lại sợ bị lừa, kinh ngạc nhìn anh.

hơn hai tiếng mà Nam Vận không thấy choáng váng chút nào, ngược lại càng cảm thấy cực kỳ sảng khoái và hưng phấn.

Mặt Lục Dã không hề biến sắc: “Sao vậy?”

Trời mùa đông rất lạnh nhưng Nam Vận lại không hề thấy lạnh chút nào, nhiệt độ từ cơ thể anh truyền đến từ lòng bàn tay dán sát nhau của hai người, truyền hơi ấm từ bàn tay đến tim cô.

Trong lúc cô đang vắt óc nghĩ cách thì Lục Dã bỗng lên tiếng:  “Tôi có thể chỉ cho cô Nam.”

Nam Vận nhìn anh một lúc, nhỏ giọng trả lời: “Không có gì.” Sau đó tiếp tục hành động lúc nãy – trói tay.

Lúc hai người xem nhà xong cũng đã gần năm giờ chiều. Mang kính ARĐầu tiên cô quấn cà vạt quanh cổ tay anh vài vòng, sau đó thắt lại.

Trong nháy mắt cô hoàn hồn, quay đầu lại nhìn anh: “Sao thế?”

Lục Dã khẽ cau đôi mày, thiện chí nhắc nhở: “Cô Nam, cô thắt như vậy không được đâu.”

Nam Vận trợn mắt hốc mồm nhìn, đồng thời cũng thấy có chút may mắn, may mà chưa bắt đầu, nếu không anh nhất định sẽ phản công, mà đến lúc đó cô sẽ chết thảm.

Nhân viên phục vụ ghi lại xong cô mới yên tâm đi tiếp đến phòng vệ sinh.Lục Dã dừng bước.Nam Vận nghi ngờ anh đang giở trò: “Sao anh biết là không được?”

Lúc ăn lẩu, Lục Dã trầm mặc ít nói hẳn, trừ khi cô gái nhỏ nói chuyện với anh còn không thì cứ im lặng suốt. Nam Vận cảm thấy anh có điều gì đó không ổn, nhưng lại không biết đó là chuyện gì.

Nam Vận bị ép vào cửa tủ, lại còn là đối mặt với tủ, chưa kịp phản kháng hai tay của cô đã bị trói chặt vào nhau không thể động đậy.

Nam Vận ngoắc tay gọi anh như phường ác bá cường hào phách lối: “Anh, qua đây.”Giây phút này sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, trăng đã treo trên đầu, những vì sao điểm xuyết cho màn trời đêm. Những chấm nhỏ kia dù không nhiều, nhưng mỗi một vì sao đều vô cùng sáng, lấp lánh như kim cương.Lục Dã không lên tiếng, tùy tiện lật cổ tay vài lần đã làm cái cà-vạt màu xám kia lỏng ra, nắm trong lòng bàn tay.

Người là dao thớt ta là cá thịt, Nam Vận không thể không lựa chọn khuất phục trước thế lực tà ác, cũng không dám phách lối nữa, yếu ớt nói: “Dã Tử, không chơi nữa được không? Không vui chút nào…”

Đã lâu rồi hai người không đi dạo cùng nhau.Nam Vận trợn mắt hốc mồm nhìn, đồng thời cũng thấy có chút may mắn, may mà chưa bắt đầu, nếu không anh nhất định sẽ phản công, mà đến lúc đó cô sẽ chết thảm.

Nam Vận bị anh chọc cười, nhưng đã nhanh chóng thay đổi sắc mặt nhắc nhở: “Anh cũng đừng đắc ý quên mình, em còn chưa tha thứ cho anh đâu, bây giờ thân anh còn mang tội đó!”Nếu vậy cô nên buộc nút thắt như nào đây?

“…”

Lúc hai người xem nhà xong cũng đã gần năm giờ chiều. Mang kính AR (kính thực tế tăng cường) hơn hai tiếng mà Nam Vận không thấy choáng váng chút nào, ngược lại càng cảm thấy cực kỳ sảng khoái và hưng phấn.

Lục Dã không lên tiếng, tùy tiện lật cổ tay vài lần đã làm cái cà-vạt màu xám kia lỏng ra, nắm trong lòng bàn tay.Mà đã thế thì dứt khoát dùng băng keo trong suốt còn tốt hơn.

Nhân viên phục vụ cũng ngẩn ra, rồi mới giải thích: “Chính là cô gái ngồi đối diện ngài lúc nãy ạ.”Trong lúc cô đang vắt óc nghĩ cách thì Lục Dã bỗng lên tiếng:  “Tôi có thể chỉ cho cô Nam.”

Nhân viên phục vụ xấu hổ ra mặt.

Anh nhìn cô không chớp mắt, nghiêm túc nói: “Chúng ta kết hôn nhé!”

Nam Vận cũng không ngốc, đáp ngay chẳng cần nghĩ: “Em không cần anh…” Còn chưa nói hết lời thì tay anh đã ấn đầu vai cô, xoay cổ tay một cái đã xoay người cô lại một vòng đưa lưng về phía mình.

Lục Dã kiên định: “Em yên tâm, họ nhất định sẽ đồng ý.”Trong lúc cô đang vắt óc nghĩ cách thì Lục Dã bỗng lên tiếng:  “Tôi có thể chỉ cho cô Nam.”Giây tiếp theo anh nắm lấy cổ tay cô.

Nam Vận bĩu cái miệng nhỏ nhắn, tức tối lườm anh một cái sau đó “Hừ” một cái quay đầu sang chỗ khác, tuy rằng không nói lời nào nhưng lại tỏ rõ thái độ – Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!Nam Vận bị ép vào cửa tủ, lại còn là đối mặt với tủ, chưa kịp phản kháng hai tay của cô đã bị trói chặt vào nhau không thể động đậy.

Tuy là Nam Vận có trang điểm nhưng cũng chỉ là đánh một lớp chống nắng và tô son môi, cũng không có thay đổi gì nhiều, nhìn thoáng qua cũng giống một học sinh, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ trẻ con. Lục Dã thì trưởng thành chững chạc, khí chất ưu nhã cao quý vừa nhìn là biết một tinh anh ưu tú.

“Anh là tên lừa đảo, đồ lừa đảo!” Cô vừa gấp vừa tức, nhìn tình hình thế này, nếu bây giờ cô không phản kháng thì chắc chắn sẽ phải chịu thiệt, vì vậy xuất ra đòn chí mạng: “Anh chẳng hề có thành ý nhận sai gì cả.”

Mà đã thế thì dứt khoát dùng băng keo trong suốt còn tốt hơn.

Cô chưa từng có trải nghiệm như thế này, ngoài cảm giác sảng khoái và vui ra cô còn đang cực kỳ cảm thán trước sự phát triển và tiến bộ của khoa học kỹ thuật.Lục Dã khẽ hé môi, thong dong điềm tĩnh: “Cô Nam hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn dạy cô trói tay như thế nào.”

Nam Vận: “Giờ em học được rồi, anh buông em ra ngay.”

Nhân viên phục vụ xấu hổ ra mặt.

“Khoa học kỹ thuật làm thay đổi cuộc sống, khoa học kỹ thuật làm thay đổi vận mệnh, khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất chính!”

Giọng Lục Dã bình tĩnh: “Còn mắt nữa.”

Lục Dã chỉ đáp: “Bài kiểm tra vật lý của em được bao nhiêu điểm?”

Nam Vận bị ép vào cửa tủ, lại còn là đối mặt với tủ, chưa kịp phản kháng hai tay của cô đã bị trói chặt vào nhau không thể động đậy.Lục Dã khẽ thở dài: “Ra vậy, sau này nhất định sẽ nghe lời cô Nam dạy dỗ.”“…”

Lòng tự trọng của cô gái nhỏ bị tổn thương, Lục Dã lập tức dỗ dành: “Tôi muốn mời cô Nam đi ăn, không biết cô Nam có thể nể mặt đi ăn tối cùng tôi không?”

Đột nhiên cô có cảm giác như đang lấy đá tự đập vào chân mình.

Hiện thực một lần nữa nhắc nhở về tuổi tác của anh – năm mới đã qua, anh năm nay đã 26 rồi, cô gái nhỏ mới có 21 tuổi – không khỏi có chút chạnh lòng, mặt không đổi sắc đáp: “Cô ấy là vợ tôi.”

“Anh là tên lừa đảo, đồ lừa đảo!” Cô vừa gấp vừa tức, nhìn tình hình thế này, nếu bây giờ cô không phản kháng thì chắc chắn sẽ phải chịu thiệt, vì vậy xuất ra đòn chí mạng: “Anh chẳng hề có thành ý nhận sai gì cả.”hơn hai tiếng mà Nam Vận không thấy choáng váng chút nào, ngược lại càng cảm thấy cực kỳ sảng khoái và hưng phấn.Người là dao thớt ta là cá thịt, Nam Vận không thể không lựa chọn khuất phục trước thế lực tà ác, cũng không dám phách lối nữa, yếu ớt nói: “Dã Tử, không chơi nữa được không? Không vui chút nào…”

Ngoài ra thì cũng không có gì thay đổi nhiều, có lẽ có nhưng cô cũng không để ý, chỉ cần người bên cạnh không thay đổi thì những chuyện khác có thế nào cô cũng có thể chấp nhận.

Thật ra lúc đầu cô muốn hỏi ‘anh thi được bao nhiêu điểm?’ nhưng lời đã đến miệng rồi cô mới nhận ra hỏi như vậy chẳng khác nào tự rước lấy nhục.Lần đầu tiên là khi cô học năm nhất, ngày kết thúc đợt huấn luyện quân sự, anh đưa cô về nhà.Lục Dã lời ít ý nhiều, kiên định nói: “Không được.”

Nói xong anh giơ tay lên, dùng chiếc cà vạt màu đen che mắt cô lại.