Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 353: Luận võ (1)




Triệu Nguyên Cấp cảm thấy, Diệp Tư Quân hắn nhất định là điên rồi.

Cách sáu ngày thông gia hai nước tính toán đâu ra đấy, tất cả mọi thứ đều chuẩn bị xong.

Phủ đệ, thánh chỉ, đồ cưới, Nội vụ phủ đều đã chuẩn bị thỏa đáng.

Lễ bộ, Khâm Thiên Giám, Tào gia, Khố Nạp quốc và tất cả văn võ đại thần, tất cả mọi người thủ thế chờ đợi.

Hôn lễ long trọng này như tên đã rời cung, không bắn cũng phải bắn.

Lúc này, Diệp Tư Quân bỗng nhiên lại chạy tới quỳ gối ngoài của Ngự thư phòng.

''Hoàng thượng, thần muốn cưới Công chúa Vân Châu''

Tự nhiên có một cơn thịnh nộ chỉ tiếc rèn sắt không thành khí được sinh ra, Triệu Nguyên Cấp không khống chế nổi, đưa tay ném một chồng tấu chương bên cạnh tới dưới gối Diệp Tư Quân.

''Giờ này khanh làm cái gì?''

''Lúc này khanh tới, là để người trong cả thiên hạ chê cười khanh, hay là chê cười trẫm?''

Chuyện tranh đoạt nữ nhân với một kẻ ngu, đặt ở trên bất kể kẻ nào cũng là sỉ nhục.

Cũng như Hoàng đế hạ thánh chỉ xong còn muốn lật lọng.

Triệu Nguyên Cấp nổi trận lôi đình, một bồn lửa giận tán loạn trong bụng, ngay cả chỗ phát tiết cũng tìm không ra.

''Lúc trước trẫm đã nói với khanh, cho khanh cưới nàng ta, khanh thề sống thề chết nói không cưới, thà đi tìm nữ nhân nông thôn cũng không cần''

''Hiện tại lại quỳ gối trước mặt trẫm làm cái gì?''

Triệu Nguyên Cấp nghiến răng nghiến lợi. đôi mắt đỏ ngầu.

''Là thần phụ lại khổ tâm của Hoàng thượng, mọi tội nên gánh lấy thần đều nguyện ý nhận, nhưng xin Hoàng thượng thành toàn cho vi thần và Công chúa''

Mí mắt Diệp Tư Quân cụp xuống, dường như đã chuẩn bị sẵn.

''Khanh!''

Triệu Nguyên Cấp lại nổi đóa.

''Hoàng thượng yên tâm, thần đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, nhất định sẽ không khiến cho Hoàng thượng khó xử'' Diệp Tư Quân cúi đầu.

Xoang xoảng, bát đĩa trà rơi xuống đất, Triệu Nguyên Cấp đi vòng vòng cả trăm bước trong Ngự thư phòng.

Rốt cuộc hắn dừng lại, nổi giận đùng đùng chỉ vào mũi y mà mắng.

''Nếu khanh thật sự nhất định phải đoạt lấy, tất nhiên phải có danh tiếng''

''Ít nhất phải quang minh chính đại, không được lén lút, chờ sau khi chuyện của khanh thành công, trẫm tự nhiên sẽ tứ hôn cho khanh!''

Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Đế vương.

''Đa tạ Hoàng thượng thành toàn, vi thần nhất định không phụ lại kỳ vọng của Hoàng thượng'' Diệp Tư Quân dập đầu.

''Tốt nhất là như vậy''

Triệu Nguyên Cấp cười lành lạnh, phất phất tay với y mắng.

''Cút đi đi, đừng để trẫm gặp lại khanh nữa''

''Rõ!''

Diệp Tư Quân giấu đi khóe môi đắc ý, đứng dậy sải bước rời đi.

Triệu Nguyên Cấp dùng tay ôm lấy lòng ngực tức muốn nổ tung, nhắm mắt trở lại trước Ngự án ngồi xuống.

Phùng An Hoài đã thay trà mới.

Tâm hắn không ở đây nhận lấy nhấp một miếng, cảm giác đau hết cả đầu.

Làm sao giải thích với Nhàn Nhàn đây, ca ca của nàng nhất định phải đoạt nữ nhân với một kẻ ngu.

...

Trữ Tú Cung.

Diệp Tư Nhàn đang mặt mày ủ rũ ngồi, dường như đang sầu chuyện gì.

Ngay cả thái giám cao giọng thông báo cũng không nghe thấy, chỉ ngước mặt ngẩn người.

''Ưu sầu gì đó?''

Triệu Nguyên Cấp sải bước vào cửa, vất vả che giấu sự thật là hiện tại mình đang rất tức giận.

''Hoàng thượng người tới rồi''

Dùng tốc độ nhanh nhất thu hồi vẻ u sầu lại, Diệp Tư Nhàn khẽ cười đứng dậy, hầu hạ Hoàng đế ngồi trên giường trước cửa sổ.

''Giữa ngày hè, mấy đứa nhỏ cũng không ngoan, không muốn ăn cơm, đứa nào cũng gầy hết, cho nên thiếp phát sầu''

''Chỗ này của nàng không phải có các Trù nữ sao, có phải bọn họ không tận tâm rồi không?'' Triệu Nguyên Cấp ra vẻ ung dung hỏi.

''Cái này không liên quan đến Trù nữ''

Diệp Tư Nhàn xua tay cười: ''Nhưng cũng không phải đại sự gì, mùa hè chính thiếp cũng ăn không vô, chuyện nhỏ này vẫn không nên khiến Hoàng thượng lo lắng''

Diệp Tư Nhàn dịu dàng ngoan ngoãn tiến lên bóp vai Triệu Nguyên Cấp.

Tay nàng sức lực mềm dẻo, lực đạo vừa phải, Triệu Nguyên Cấp hơi híp mắt rất hưởng thụ.

''Ca ca của nàng nói, y muốn cưới Công chúa''

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không cần phải giấu diếm, dứt khoát nói thẳng ra.

''Ừ''

Diệp Tư Nhàn trong lòng có chuyện nên ban đầu không để ý, phản ứng một hồi mới đột nhiên trợn to mắt, ngừng lại động tác tển tay.

''Cái gì? Ca ca thiếp muốn cưới Công chúa Khố Nạp? Không phải là huynh ấy...''

Nhàn nhạt lườm nàng một chút, Triệu Nguyên Cấp cũng không chất vấn, chỉ buông tay.

''Ai biết trong lòng y nghĩ thế nào, có lẽ bảo vệ bông hoa cả một đường, bảo vệ ra tình cảm luôn''

Sau khi im lặng thật lâu, Diệp Tư Nhàn chậm rãi tiêu hóa tin tức này, bỗng nhiên nàng lại hỏi.

''Ca ca thiếp chỉ là một tên hộ vệ, tương lai huynh ấy còn có khát vọng cao xa, nhưng huynh ấy cưới Công chúa, có phải không được dẫn binh nữa rồi không?''

Diệp Tư Nhàn kinh ngạc.

Loại hy sinh tự tay cắt đứt tương lai thế này, có đáng không?

''Tất nhiên y đã nghĩ kỹ rồi mới đến nói, nếu không y sẽ không mở miệng''

Triệu Nguyên Cấp thở dài.

Diệp Tư Nhàn tiếp tục lâm vào trầm mặc thật sâu.

...

Diệp phủ.

Bên trong Diệp phủ xưa nay yên bình, lúc này quả thật gà bay chó chạy.

''Ta không đồng ý''

Diệp phu nhân chống nạnh đứng trước mặt nhi tử.

''Nương nhất định sẽ cho con một thiếu phụ thật tốt, con tuyệt đối đừng gấp, tóm lại, con cưới ai cũng không được cưới Công chúa''

Tim vui mừng, Diệp phu nhân nói thẳng.

Từ trước đến nay Diệp phụ ít nói cũng hiếm thấy ngẩng đầu lên từ trong cổ thư.

''Nhi tử à, nam tử hán đại trượng phu, tuổi còn trẻ sao có thể đứt đoạn chứ?''

''Con khó khăn lắm mới tới tuổi xây dựng sự nghiệp, nhân sinh của con còn rất dài, về sau cũng không còn được dẫn binh nữa, con có thể cam tâm sao?''

Diệp phụ hướng dẫn từng bước, ân cần dạy bảo.

''Lãnh binh đánh trận là báo quốc, hai nước thông gia cũng là báo quốc, xin phụ thân mẫu thân thành toàn cho tâm nguyện của nhi tử''

Diệp Tư Quân quỳ xuống đất dập đầu.

''Con đứa con bất hiếu này, con...!''

Diệp phu nhân tức giận muốn tiến lên đánh, bị Diệp phụ ngăn lại.

Diệp phụ cao tuổi run rẩy cất bước, đi tới trước mặt nhi tử, cúi người nghiêm túc hỏi.

''Nhà chúng ta xưa nay bần hàn, trước kia ở huyện Giang Hoài, huynh muội các con sống còn không bằng hài tử nhà thương hộ trong thành, về sau các con lớn lên, vi phụ vẫn là Tri huyện nghèo, trong tay cũng không có tới hai ba phân tiền''

''Sau đó nữa, muội muội con vào cung, con rời nhà, vi phụ vẫn là Tri huyện nghèo''

''Hiện tại, ngay cả Tri huyện nghèo vi phụ cũng không phải, nhà chúng ta ở Kinh thành chỉ có thể ở tiểu viện xa xôi như vậy, đơn sơ đến ngay cả mái hiên ngói cũng tiếc rẻ không tu sửa''

''Nhiều năm nghèo túng như vậy đúng là ủy khuất cho huynh muội các con, hài tử, bây giờ con vậy mà...coi trọng phú quý đầy trời kia sao?''

Diệp Tư Quân còn chưa nói gì, Diệp phu nhân đã thút thít khóc trước, chỉ vào Diệp Tư Quân.

''Trước kia phụ thân con dạy con thế nào? Đừng bị tiền bạc cám dỗ, nghèo hèn cũng không thay đổi, uy vũ không khuất phục''

''Con bây giờ, không biết cố gắng, càng coi trọng vàng bạc cặn bã đó''

Diệp phu nhân rất thất vọng.

Diệp phụ xuất thân là người đọc sách, gia phong nghèo khó mộc mạc, coi trọng một điều chính là không thẹn với lương tâm.

Nhưng Diệp Tư Quân y...

''Không phải, dạy bảo của phụ mẫu đối với nhi tử, nhi tử từ đầu tới cuối luôn khắc ghi trong tâm khảm, nhưng nhi tử cưới Công chúa, cũng không phải vì vinh hoa phú quý''

Diệp Tư Quân kể ra hết mấy ngày gần đây gặp phải cảnh ngộ, cũng chứng kiến mọi thứ, thậm chí nội tâm biến hóa.

Còn chưa nghe xong, Diệp phụ mẫu đã rơi nước mắt.

Diệp phu nhân che khăn chỉ vào trán nhi tử.

''Thà con đừng có nói ra, ta còn có thể mắng con cho hả giận, hiện tại....còn có thể ngăn cản được con sao?''

''Nhi tử khiến phụ mẫu đau lòng rồi'' Diệp Tư Quân áy náy.

Cuối cùng vẫn là Diệp phụ hiểu rõ đại nghĩa, chỉ vỗ vai nhi tử mấy cái, nói một câu.

''Chính con nghĩ kỹ là được, tương lai đừng hối hận''