Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 142: không phải ta đã xuất hiện rồi sao?




Trường Ninh Cung.

Tố phi dẫn theo Đại công chúa cung kính quỳ trên đất, lắng nghe Phùng An Hoài đọc thánh chỉ.

''Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng long ân;

''Tố phi nương nương khách khí'' Phùng An Hoài giơ cao thánh chỉ đặt lên tay nàng, tự mình xoay người đỡ Tố phi lên.

''Hoàng thượng nói oan ức cho người, còn nói người nuôi dạy Công chúa rất tốt, rảnh rỗi sẽ tới thăm người''

Tố phi run lên, mặt không biểu cảm cười nói.

''Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, thần thiếp sao dám làm phiền thánh giá, thời tiết mỗi ngày một nóng, thỉnh công công khuyên Hoàng thượng chứ trọng bảo dưỡng, nghỉ ngơi nhiều hơn''

''Lão nô nhất định truyền lời của nương nương''

Phùng An Hoài cười nhẹ dẫn tiểu thái giám rời đi, trong lòng nghĩ quả nhiên Tố phi nương nương hiền đức, nếu là người khác không chừng đã tranh thủ tình cảm, nhìn xem, Tố phi nương nương không như vậy.

''Chỉ tiếc là Hoàng thượng xem nhẹ hậu cung, không để ý đến một nương nương hiền lương như vậy''

Tố phi cung kính đặt thánh chỉ ở chính điện, dẫn Di An trở về nội thất.

''Mẫu phi, người không vui sao? Có phải phụ hoàng không khen người không?'' Tiểu công chúa Di An nắm chặt váy, nghiêm mặt ngửa đầu hỏi mẫu phi.

''Không được nói bậy, phụ hoàng của con bận trăm công nàn viêc, ngài ấy rất bận, chúng ta phải thông cảm cho phụ hoàng, phải ngoan ngoãn có biết không?'' Tố phi nhẹ nhàng chỉnh lại sợi tóc trên trán Di An, hôn một cái lên cái trán nhỏ trơn bóng.

''Mẫu phi sẽ không bỏ con''

''Nhưng mà...'' Tiểu công chúa lo sợ bất an ''Hình như con không làm phụ hoàng vui, cũng không thể khiến phụ hoàng nhớ nhung đến thăm người nhiều, như vậy người cũng sẽ không bỏ con sao?''

Như một lưỡi dao non nớt đâm vào tim Tố phi, khiến nàng khó mà thở được.

Trước kia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, hài tử nhỏ như vậy mới có thể nói ra lời khiến người ta đau lòng như vậy.

Cái gì gọi là không thể làm phụ hoàng vui cũng không cần nó nữa, trước kia Tống thị đã đối xử với nữ nhu của mình như vậy sao?

''Sẽ không!''

Tố phi ôm dưỡng nữ vào lòng, ôm chặt thân thể thơm mềm nhỏ nhắn của nó, tay run run vỗ nhè nhẹ lưng nó.

''Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mẫu phi cũng sẽ không vứt bỏ con''

Thâm cung mênh mông, ngoại trừ Diệp tiệp dư.

Bên cạnh nàng chỉ còn có Di An, cho dù không phải con gái ruột, nàng cũng không dám tưởng tượng cuộc sống không có Di An sẽ phải chịu đựng thế nào.

Trong thâm cũng không có nơi nương tựa là rất bi thảm, Tố phi lạnh nhạt ngồi trước cửa sổ.

''Nghênh Thư, ngươi mời Diệp tiệp dư tới đây đi, nói ta muốn đánh cờ''

''Bây giờ?'' Nghênh Thư chất vấn nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, bây giờ là thời điểm nghỉ trưa.

''Đi đi, muội ấy sẽ tới''

''Dạ''

Nghênh Thư bán tín bán nghi lui xuống.

Trữ Tú Cung, Diệp Tư Nhàn nằm trên giường định nghỉ trưa, Nghênh Thư bỗng nhiên tới nói Tố phi cho mời.

''Lúc này à?''

''Nương nương nói người nhất định sẽ tới''

Diệp Tư Nhàn nhíu mà nghĩ nghĩ, quả nhiên đứng dậy thay phục lần nữa, đi Trường Ninh Cung.

Trong Trường Ninh Cung, Tố phi sớm cho người bày bàn cờ, bàn tay thon dài đang nấu trà thơm.

Diệp Tư Nhàn vừa đến, nàng liền cho hạ nhân lui ra, lập tức vào thẳng vấn đề.

''Muội muội, ta không muốn sủng, xin muội tới giúp đỡ nghĩ chút biện pháp''

''???'' Diệp Tư Nhàn còn chưa vào chỗ ngồi, bị lời này làm kinh ngạc.

''Hoàng thượng nói cái gì sao?''

''Hoàng thượng nói khiến ta chịu oan ức, còn nuôi Di An rất tốt, ngài ấy sẽ tới thăm ta'' sắc mặt Tố phi bình tĩnh.

Trong thâm cung này, quá si mê sủng ái của Hoàng thượng sẽ sống rất thảm.

Nhưng không mong chờ sủng ái của Hoàng đế, trong lòng chứa nam nhân khác thì sẽ chết.

''Muội muội biết đó, sau lưng ta còn có cả tộc Bạch thị, ta phải sống sót''

Tố phi ưu nhã kéo ống tay áo lên, đưa trà thơm đã nấu đến trước mặt Diệp Tư Nhàn: ''Muội với ta không thân cũng chẳng quen, lại may mắn quen biết hiểu nhau trong thâm cung, trong lòng ta tín nhiệm muội, coi muội như muội muội ''

''Có lẽ tỷ tỷ muội muội trong cung quá rẻ rúng, nhưng Diệp muội muội, muội giúp ta hoàn thành tâm nguyện này, ta nhất định sau này mọi chuyện đều sẽ đứng về phía muội, giúp muội một tay''

Hứa hẹn này đúng là trang trọng.

Diệp Tư Nhàn sợ đến trà cũng quên uống: ''Nhưng mà ta phải giúp tỷ thế nào?''

''Muội không cần giúp thế nào, chỉ cần giữ vững trái tim Hoàng thượng, chỉ cần giữ chặt là tốt rồi''

...

Cùng lúc đó, y quán ở thành Cam Châu.

Trải qua mấy ngày giải độc dưỡng thương, nữ tử hôn mê rốt cuộc nhặt được một cái mạng về, mơ màng mở mắt ra, thấy người xa lạ ngồi trước mặt.

''Ngươi...các ngươi là ai?'' mắt nàng đầy cảnh giác, thân thể khó tránh co lại phía sau.

''Cô nương đừng sợ''

Đại phu tự mình bưng chén thuộc đưa đến trước mặt nàng.

''Là vị công tử này cứu người một mạng, bên trong nugời trúng kịch độc, lão phu đã giúp ngươi trị hơn một nửa, kế tiếp phải chăm chỉ uống thuốc''

Nữ tử kia nhìn quần áo trên người vẫn y nguyên, lại nhìn công tử áo xanh không có ác ý, dần buông lỏng cảnh giác, bưng chén thuốc uống từng ngụm lớn.

''Ô Lệ Na đa tạ công tử ân cứu mạng''

Nàng bò tới bên giường dùng lễ tiết của Đại Cảnh triều biểu đạt lòng cảm kích của mình.

''Cô nương quả nhiên không phải người của Đại Cảnh triều, vậy cô nương là...'' Triệu Nguyên Triệt nghiêm túc hỏi nàng.

Lời còn chưa dứt.

Hai mắt Ô Lệ Na rưng rưng: ''Là kẻ ăn mày lưu lạc ở Đại Cảnh triều, quê hương của ta đã bị phá hủy rồi''

Triệu Nguyên Triệt híp híp mắt, phỏng đoán Ô Lệ Na đến từ bộ lạc nào đó xung quanh biên thùy.

Nhưng bộ lạc to nhỏ dựa vào Đại Cảnh triều có tới vài chục cái, chưa nghe nói có xảy ra xung đột với bọn hắn trong triều, cái gọi là bị hủy có lẽ là...là mâu thuẫn nội bộ của họ.

''Tộc nhân của cô đâu?''

''Đều đã chết, toàn bộ bị sát hại''

''Vậy quê hương cô đâu?''

''Bị xâm chiếm, ta cuối cùng không thể quay về được''

Nhớ lại đau đớn, Ô Lệ Na co người, run lẩy bẩy, trong miệng không ngừng đọc ngôn ngữ xa lạ, như là đang thương tâm cho tộc nhân của nàng.

''Vậy về sau cô sẽ đi đâu?'' một nữ tử yếu đuối bơ vơ không nơi nương tựa, Triệu Nguyên Triệt có chút không đành lòng.

Ánh mắt Ô Lệ Na sáng rực: ''Ta không đi đâu hết, ở lại thành Cam Châu, ta còn có thể sống sót, nhất định có thể!''

Triệu Nguyên Triệt còn muốn nói gì đó, chỉ nghe ngoài cửa bỗng có một loạt động tĩnh, giống có người xung đột với nhau.

''Không xong rồi! Không xong rồi! Tử Dương quận chúa dẫn theo mười mấy con ngựa cao to vây quanh y quán'' tiểu dược đồng chạy vội vào bẩm báo.

Lão đại phu không nghe thì thôi, nghe xong là Tử Dương quận chúa, ông ta ôm tim không thở nổi.

''Y quán này là gia nghiệp truyền thừa của tổ tông ba đời nhà ta, ngài ấy muốn làm gì?''

Tử Dương quận chúa muốn làm gì đương nhiên rất rõ ràng, trong thành Cam Châu hàng năm đều có mười mấy nhà thương nhân tan nhà nát cửa kiểu này.

Lão đạy phu luôn căn dặn y quán phải thận trọng từ lời nói đến việc làm an phận thủ thường, nhưng làm thế nào cũng không ngờ không tránh thoát được ngày này.

''Đừng sợ, ta đi nói chuyện với cô ta''

Triệu Nguyên Triệt định đi ra ngoài, đã thấy Tử Dương quận chúa dẫn người khí thế hùng hổ chạy tới.

''Tên nào là họ Viên? Giao người ra đây, bổn Quận chúa tha cho y quán các ngươi!''

''Không cần giao, không phải ta đã xuất hiện rồi sao?'' Triệu Nguyên Triệt cười nhẹ sải bước đến phía trước.