Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 149: 20 vạn đại quân




Năm ngày sau, Triệu Nguyên Triệt tiền hô hậu ủng đến Huệ Vương phủ, dáng vẻ phong trần mệt mỏi thật sự giống mới từ Kinh thành chạy tới.

Huệ Vương lệnh cho người sắp xếp tùy tùng ổn thỏa, tiếp kiến cháu trai tại Thư phòng.

''Triệt nhi đi đường vất vả, khiến ta đợi lâu quá!'' nếp nhăn trên mặt Huệ Vương hiện ra, lộ vẻ vui mừng chờ mong.

''Làm phiền Hoàng thúc, lần đầu tiên Nguyên Triệt tới cam Châu, bị non sông tươi đẹp dọc đường hấp dẫn, du sơn ngoạn thủy một thời gian mới tới, không để ý đã chậm trễ đến tận bây giờ'' Triệu Nguyên Triệt áy náy.

''Được được được, bình an đến đây là được rồi, phiền Thái hậu cứ luôn chờ con, quay về nhớ gửi tin cho Thái hậu, nói con đã đến nơi bình an rồi!''

''Được!''

Thúc cháu hai người lại nói vài chuyện khác, Huệ Vương lấy lý do đi đường vất vả để y đi nghỉ ngơi.

Triệu Nguyên Triệt cáo lui, ra khỏi Thư phòng đi thẳng đến khách viện.

Khách viện cách Thư phòng cũng không xa, vật phẩm bài trí bên trong hoa lệ, hiển nhiên là Huệ Vương tỉ mỉ chuẩn bị.

Nhưng Triệu Nguyên Triệt cũng không định ở lại đây mãi, y lộ mặt xong lập tức muốn tìm cách trở về.

Thứ nhất là phải tránh mặt Tử Dương quận chúa, không thể để nàng ta nhận ra.

Thứ hai y đã xác định được đại khái phương hướng binh lực của ông ta, chỉ chờ tới lúc ông ta vận chuyển lương thảo vào núi thì có thể xác định vị trí chính xác.

Đêm đó.

Huệ Vương thiết yến mời khách ở tiền viện vì Triệu Nguyên Triệt, chỉ mời trưởng tử và các thứ trưởng tử lớn hơn một chút.

''Tẩu tẩu đâu rồi?''

''Mấy hôm nay thân thể Tử nhi không khỏe, tẩu tẩu của con đang chăm sóc nó''

Thực tế là vì không thích, thậm chí cũng không muốn lộ mặt.

Yến tiệc.

Ngoài trừ thức ăn và rượu ngon, Huệ Vương còn sắp xếp vài ca nữ và vũ nữ, tiếp yến một chút xem như náo nhiệt.

Mấy đứa con thứ rụt rè gặp Triệu Nguyên Triệt, uống vài chén rượu nói vài câu với y, chợt cảm thấy đường ca Vương gia này đã đọc kinh thư mòn cả mắt, học thức uyên bác, trong mắt từng người hiện lên vẻ sùng bái.

''Bọn nó còn nhỏ, chưa từng đi xa nhà, Triệt nhi con đã tới những đâu, giảng giải một chút cho bọn nó nghe được không?'' Huệ Vương cười cười ra vẻ lơ đãng.

''Chuyến này cháu cưỡi ngựa hoặc ngồi thuyền dọc theo hai bên bờ sông, vừa đi vừa nghỉ, từ đầu đến cuối đã đi qua vài chỗ như Thanh Châu, Lâm Châu, Hồi Châu...Lúc đi ngang Thanh Châu, cá mè chưng ở đó khiến cháu lưu luyến mãi không quên''

''Các đệ có rảnh thì nhất định phải ra ngoài nhìn một chút''

Triệu Nguyên Triệt vờ bình tĩnh, vừa nói vừa uống rượu, y biết là Huệ Vương đang thử thăm dò.

Chỉ cần đáp không được, Huệ Vương sẽ có lý do để nghi ngờ khoảng thời gian này mình thật sự đã đi đâu.

Ánh mắt Huệ Vương sâu kín nâng chén với y: ''Không tệ, cá mè ở đó thúc thúc cũng thích''

Đáp án của Triệu Nguyên Triệt không chút sơ hở, nhưng ông ta vẫn không yên tâm.

''Tiếp theo Triệt nhi còn dự định gì không? Muốn đi đâu, muốn ăn gì, nói với thúc, thúc giúp con thu xếp đầy đủ''

''Vậy cũng không cần đâu!'' Triệu Nguyên Triệt cười tự rót tự uống.

''Dọc đường nghe bách tính nghị luận, nói ở phía nam lại có lũ lụt, người đắc lực ở trong triều không nhiều, con ở lại vài ngày sẽ hồi Kinh san sẻ với Hoàng huynh!''

''Chỉ ở vài ngày sao được...'' Huệ Vương không hiểu sao cực kỳ vui.

''Con mới đến đã muốn đi, Thái hậu lại trách ta chiêu đãi không chu đáo!''

''Hoàng thúc nói đùa rồi, mẫu hậu thường xuyên khen người trấn thủ tây bắc, vô cùng vất vả, đặc biệt căn dặn con không được trì hoãn quá lâu''

''Nếu cháu đã quyết định như vậy, vậy mấy ngày này cứ đi chơi đi, để Bái nhi đi cùng với con'' Huệ Vương tỏ ra tiếc nuối không thôi, trong lòng thật ra rất vui.

Chỉ có hai ngày, vậy sinh sĩ của ông ta có thể giấu chặt chẽ trong thâm sơn, không còn cần vận chuyển lương thực thêm vào nữa.

Chờ Triệu Nguyên Triệt vừa đi, bọn hắn có thể ra ngoài ngay không cần trốn tránh nữa.

Chỉ cần qua được ải này, lúc gặp lại nhau lần nữa long trời lở đất.

Đến lúc đó ông ta dùng hai mươi vạn đại quân trong tay, đến hủy diệt tất cả của Triệu Nguyên Cấp.

Đây là tâm nguyện cả đời của ông ta, muốn thực hiện ngay lập tức.

Hai ngày này Triệu Nguyên Triệt ở Huệ Vương phủ.

Ban ngày cùng mấy người Triệu Nguyên Bái ra phố đi dạo, xem chút môi trường sống ở đó, buổi tối thì ở trong Thư phòng của khách viện ngâm thơ vẽ tranh hoặc thổi sáo đánh đàn.

Huệ Vương ở chính viện thỉnh thoảng nghe thấy vài âm thanh, trong lòng yên tâm.

''Quả nhiên không có giở trò, chắc là...'' là ông ta quá căng thẳng?

Hai ngày cứ thế trôi qua, Triệu Nguyên Triệt quả nhiên khởi hành hồi Kinh.

Huệ Vương giữ lại nhưng không được, liền phân phó nhi tử: ''Đi, tiễn đường ca của con một đoạn đi, Cam Châu lớn như vậy hiếm khi ra ngoài một lần, để đường huynh dẫn theo con đi một đoạn cũng tốt''

Nói xong quay người nhìn về phía Triệu Nguyên Triệt.

''Từ nhỏ Bái nhi chưa từng đi xa nhà, chuyến này làm phiền Triệt nhi''

''Hoàng thúc khách khí, con còn đang lo không có ai bầu bạn''

Triệu Nguyên Triệt thoải mái bái biệt Huệ Vương, nhanh nhẹn xoay người leo lên ngựa, rầm rộ rời đi.

Triệu Nguyên Bái đi theo phía sau có chút không tình nguyện, Huệ Vương âm thầm nháy mắt với y.

'Tiểu tử thối theo dõi người ta cho chặt vào, đừng có giở trò'

Triệu Nguyên Bái nhìn không hiểu lắm, nhưng y không cần hiểu, người mà Huệ Vương phái đi theo bên cạnh để bảo vệ y hiểu là được rồi, bọn họ sẽ kín đáo giám sát Triệu Nguyên Triệt, cho đến khi ra khỏi Cam Châu.

Tiếc là Huệ Vương lên kế hoạch kín đáo kia làm thế nào cũng không ngờ được, bọ ngựa bắt ve, châu chấu phía sau.

Triệu Nguyên Triệt sớm hồi Kinh là để ông ta buông lỏng cảnh giác, chờ binh lính của ông ta rời khỏi núi, lúc đó xác nhận số lượng luôn một lượt.

...

Triệu Nguyên Triệt du sơn ngoạn thủy, đến khi ra khỏi Cam Châu mới duỗi roi quất ngựa bỏ lại người của Huệ Vương, lúc về tới Kinh thành đã là tháng sáu.

Triệu Nguyên Cấp bí mật triệu kiến tại Ngự thư phòng.

''Hoàng huynh, Huệ Vương ít nhất cũng có khoảng hai mươi vạn binh lực, đều là các nhân công cường tráng mà ông ta bắt tới từ các bộ lạc''

Đây là mật tín mới nhận được ba ngày trước.

''Hai mươi vạn...'' Triệu Nguyên Cấp híp mắt, lặp lại con số này.

''Chuyến này đệ vất vả rồi, nhất định là rất mạo hiểm, mẫu hậu nhất định sẽ lại trách trẫm!'' Triệu Nguyên Cấp vỗ bồm bộp lên vai đệ đệ.

''Vất vả cũng là thứ yếu, chỉ yếu là Huệ Vương giấu binh lực quá kín, đệ dẫn theo ám vệ tìm hết mọi dấu vết để lại, mới xác định được vị trí cơ bản!''

''Vì để không đánh cỏ động rắn, đệ ở Huệ Vương phủ hai ngày là nói muốn về Kinh, dắt theo Triệu Nguyên Bái du sơn ngoạn thủy ở Cam Châu để dời ánh mắt của Huệ Vương, sau khi chúng đệ rời khỏi Cam Châu, Huệ Vương quả nhiên điều hết lính của ông ta ra khỏi thâm sơn''

''Tất cả binh lực trong tay ông ta cộng lại, khoảng chừng hai mươi vạn''

''Biết rồi, chuyện tiếp theo để trẫm ra mặt, đệ nghỉ ngơi đi'' Triệu Nguyên Cấp quan sát đệ đệ mình.

''Lại nói năm nay đệ vừa đúng hai mươi tuổi, chuyện chung thân đại sự của bản thân đúng là nên suy nghĩ một chút, đừng khiến mẫu thân trách móc trẫm''

Chỉ là một câu trêu chọc bình thường, sắc mặt Triệu Nguyên Triệt không hiểu sao không được tự nhiên.

''Khụ! Còn sớm, vẫn chưa gặp được người đó!''

Nhắc tới cũng kỳ lạ, trong đầu y thế mà không hiểu sao lại hiện ra hình bóng của Ô Lệ Na, vòng eo của nàng nhìn thì nhỏ nhưng lại dẻo dai, đôi mắt trông yếu đuối lại rất kiên định.

Rõ ràng là một nữ tử yếu đuối, lại ngẩng đầu ưỡn ngực gánh vác sứ mệnh của bộ tộc trên vai, cho dù ăn xin đến chết cũng không nhượng bộ dù chỉ một chút, tính tình ngoài mềm trong cứng này, cực kỳ giống y.

...

Sau khi Triệu Nguyên Triệt rời đi.

Triệu Nguyên Cấp xem lại tấu chương báo về nạn hồng thủy ở Giang Nam, trong mắt đều là đau xót.

''Đi, đón Diệp tiệp dư tới đây''

''Nô tài tuân chỉ''

Phùng An Hoài quen thuộc gật đầu, nhanh nhẹn lui ra.