Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 163: Hồi cung




Mấy ngày sau, Triệu Nguyên Cấp dẫn theo Diệp Tư Nhàn hồi Kinh.

Trước xe ngựa vải xanh, Diệp phu nhân lưu luyến không rời nắm tay nữ nhi, lau nước mắt.

''Nhàn Nhàn, sau này phải viết thư nhà đấy, đây là ân điển ta đặc biệt xin Hoàng thượng, con nhất định phải viết thư nhà đó!''

''Con biết rồi nương!'' Diệp Tư Nhàn lưu luyến vui vào trong lòng mẫu thân nũng nịu.

Diệp tri huyện nhìn nữ nhi, lại nhìn trời, cảm thán hạt cát hôm nay đúng là quá lớn, bay vào mắt đau rát, hốc mắt không nhịn được ướt sũng.

Diệp Tư Nhàn nhẹ nhàng lấy một chiếc khăn tay ra đưa cho phụ thân.

''Cha, hôm nay không có gió''

''Sau này nữ nhi nhất định sẽ sống tốt''

Nàng lại tựa lên vai phụ thân nũng nịu như cọ xát, nhìn về phía ca ca vẫn đứng sau lưng phụ thân cách đó không xa.

''Ca ca, huynh phải nhanh có tiền đồ đi, dẫn cha mẹ đến Kinh thành thăm muội, cũng đừng để họ đợi lâu''

''Biết rồi''

Trong lòng Diệp Tư Quân cũng không dễ chịu, nhưng từ trước đến nay không biết biểu đạt thế nào.

Chỉ là cuối cùng, lúc trơ mắt nhìn Hoàng thượng đem muội muội duy nhất của y đi, Diệp Tư Quân đột nhiên hoảng hốt đuổi theo.

''Hoàng thượng!''

Y quỳ một chân trên đất cung tay hành đại lễ, sau đó đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng Đế vương.

''Thải dân chỉ có một người muội muội này, từ nhỏ nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, tự tại không bị ràng buộc đã quen''

''Nếu có một ngày, muội muội của thảo dân phạm sai lầm, phụ mẫu lại cao tuổi, Hoàng thượng nhất định phải nói với thảo dân, thảo dân tới đón muội ấy về nhà''

Diệp Tư Nhàn vừa mới bị ôm vào xe ngựa trong nháy mắt ướt hốc mắt, nằm sắp ra cửa sổ rưng rưng.

''Ca ca, huynh nói cái gì đó?''

Triệu Nguyên Cấp lại nhìn chằm chằm người trẻ tuổi không kiêu ngạo cũng không tự ti trước mặt, trầm mặc hồi lâu sau đó gật đầu.

''Biết rồi, ta quyết sẽ không phụ nàng ấy''

''Vậy thì tốt, mời Hoàng thượng khởi giá''

Xe ngựa đi trên đường đá phát ra tiếng vang lộc cộc, Diệp Tư Nhàn thò đầu ra ngoài cửa sổ xe ra sức vẫy tay.

''Cha mẹ, trở về đi!''

''Ca ca, sớm cưới tẩu tẩu đi, để cha mẹ yên tâm!''

Trước cửa Diệp trạch đơn sơ, phụ mẫu huynh trưởng rất lâu cũng chưa rời đi, bọn họ cứ nhìn xe ngựa dần đi xa, cuối cùng biến mất thành chấm nhỏ mơ hồ.

Nước mắt cố nén của Diệp phu nhân cuối cùng không khống chế nỗi, đau đớn khóc thành tiếng.

''Nữ nhi của ta, nó mới ở mấy ngày, sao lại phải đi, ta còn chưa trông thấy cháu ngoại ra đời mà''

''Nữ nhân sinh con như Quỷ Môn quan, kẻ làm mẹ không ở bên cạnh nó có sợ hay không?''

''Ôi, sao lại quên xin Hoàng thượng ân điển cho lúc nữ nhi sinh con, ta có thể tới bên cạnh xem hay không, sao ta lại quên mất chuyện này chứ!''

Diệp phu nhân tự trách vỗ mạnh đầu.

Diệp Hoài Du không ngừng an ủi phu nhân: ''Đừng suy nghĩ lung tung, trong cung có thái y và bà đỡ tốt nhất, khuê nữ sẽ không xảy ra chuyện!''

''Vậy không được, không tận mắt ta, ta sao có thể yên tâm, lão gia, hay ông về dâng tấu chương cho Hoàng thượng đi?''

''Ta là một Thất phẩm Tri huyện, làm gì có tư cách dâng tấu chương cho Hoàng thượng, bà quên đi''

Hai người nói nhỏ trách hờn nhau quay về Diệp trạch.

Chỉ có Diệp Tư Quân còn đang nhìn về hướng muội muội rời đi.

Trong lòng y nghĩ, phụ mẫu ẩn dật cả một đời ở huyện Giang Hoài, đương nhiên không thể nhúc nhích, nhưng mình thì có thể chí ở bốn phương.

Muội muội ở Kinh thành không chỗ nương tựa, có lẽ...đã đến lúc y ra khỏi địa phương nhỏ này, đi xem thế giới rộng lớn.

Diệp Tư Nhàn có thai, xe ngựa đi cực chậm.

Trên đường đi gặp khách điếm liền nghỉ ngơi, sắc trời hơi tối chút là dừng lại trọ, sợ Diệp Tư Nhàn có chút xíu mệt mỏi.

Nhưng Diệp Tư Nhàn rất kinh ngạc: ''Hoàng thượng, chuyến đi này người không vội sao?''

''Kinh thành có chuyện gì chưa xử lý xong không, người cứ không nhanh không chậm bồi tiếp thiếp như vậy, văn võ cả triều phía sau có thể nói thiếp hồng nhan họa thủy, chậm trễ quốc sự không?''

''Đừng có nói hươu nói vượn!''

Triệu Nguyên Cấp nhẹ nhàng gõ đầu nàng, đóng tấu chương khẩn cấp trong tay lại.

''Nàng không nhận ra, đoạn đường này trẫm kỳ thật cũng không nhàn rỗi sao?''

Nhớ tới không có nhàn rỗi, Diệp Tư Nhàn bỗng nhiên nghĩ đến Triệu Nguyên Thuần.

''Đúng rồi, Thuần Tiểu Vương gia đâu?''

Triệu Nguyên Cấp nhớ tới Cửu đệ này, trên mặt hiện lên một chút bất đắc dĩ cười khổ.

''Tiểu tử thối này phát hiện mình bị lừa, tự dẫn người chạy về Kinh thành rồi, người trẫm phái đi tìm nó cũng bặt vô âm tín, chắc là giận rồi''

''Cũng không phải, người biết thời gian đó chúng thiếp trải qua thế nào không? Lấy nước mắt rửa mặt là nhẹ, thiếp thậm chí còn muốn chết tâm luôn!'' Diệp Tư Nhàn vừa nói vừa muốn khóc.

Triệu Nguyên Cấp nhanh chóng ôm nàng vào lòng.

''Thật xin lỗi, lúc ấy tình huống nguy cấp, ta cũng là nảy ra ý định giữa chừng, cho nên không báo cho ai hết''

''Vậy người sau đó không thể phái người tới nói một tiếng sao?'' Diệp Tư Nhàn hung hăng trừng mắt liếc hắn.

''Trong thành đều là tai mắt của Huệ Vương, ngay cả trẫm cũng tránh dưới vách núi ba ngày ba đêm mới dám ra ngoài, tình huống lúc đó vô cùng hung hiểm...''

Nếu như không phải thuần thục kỵ thuật, nếu không mang theo móc câu ám khí, nếu bên cạnh không có địa hình thiên thời địa lợi nhân hòa, chỉ sợ hắn cũng không có can đảm mạo hiểm bố trí ván này.

Lúc đầu trù tính định diễn xuất tương kế tựu kế, cũng không phải nhảy núi, không người nào dám cầm tính mạng Hoàng đế ra nói đùa.

''Nói nhiều rốt cuộc đều là người có lý!''

Diệp Tư Nhàn liếc hắn, không muốn nói nữa.

Lần nữa trở lại nơi phồn hoa quen thuộc, Diệp tư Nhàn ôm bụng thở dài.

''Haiz!''

''Yên tâm! Tương lai Đại Cảnh triều ngày càng tốt, trong một năm trẫm nhiều ít đều có thể nghỉ vài ngày, trẫm sẽ thường xuyên dẫn nàng ra ngoài'' Triệu Nguyên Cấp xoa tóc nàng.

''Hoàng thượng, người bình an thì tốt, nhưng thiếp không dám để người hứa gì nữa đâu''

Trong lòng Diệp Tư Nhàn nghĩ, chi bằng ở lại hậu cung làm sủng phi, chờ được Đế vương của nàng sủng ái nhiều, tự nhiên có thể đón mẫu thân tiến cung.

Triệu Nguyên cấp cười khổ, nhưng cũng không thể phản bác, vị trí Đế vương làm sao mà không phải cái lồng giam?

Xe ngựa ở cửa cung đổi thành Ngự liễn, Diệp Tư Nhàn ngồi cùng Triệu Nguyên Cấp, mãi cho đến cửa Chiêu Dương Cung.

''Hoàng thượng, hay là thần thiếp về Trữ Tú Cung nha''

''Ngồi xuống đừng lộn xộn!''

Triệu Nguyên Cấp đứng dậy, tự tay ôm nàng sải bước về tẩm cung của Đế vương.

''Hoàng thượng như vậy không hợp quy củ.''

''Mấy ngày này trẫm bận, không rảnh vào hậu cung, Nhàn Nhàn, nàng đợi ở đây để trẫm trông coi nàng!'' ánh mắt Triệu Nguyên Cấp tha thiết, lại có chút cầu khẩn trong đó.

Tim Diệp Tư Nàng đập bình bịch, nhưng vẫn chỉnh đốn lại y phục quỳ xuống.

''Hoàng thượng, thần thiếp cảm kích sự thương yêu của người, nhưng thần thiếp tuyệt đối không thể ở lại đây, quy củ hậu cung không thể phế bỏ!''

Ánh mắt Diệp Tư Nhàn kiên định nhìn hắn.

Ngay vào khoảnh khắc đó, trong đôi mắt thanh tịnh của Triệu Nguyên cấp thấy rất nhiều thứ không giống, Nhàn Nhàn của hắn, trong vòng một đêm đã trưởng thành.

''Hoàng thượng, để thần thiếp trở về đi, sau này mưa gió ở hoàng cung, thiếp nhất định phải học cách gánh chịu''

Mẫu thân nói đúng.

Nữ nhi gia không thể leo lên lưng nam nhân mưu cầu sủng ái, nàng hẳn là phải học được tự lập tự cường, có thế giới của mình, có thể gánh nổi mưa gió.