Cửa cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 92: Trong lòng chua xót




Hoàng thượng cải trang xuất tuần, quốc sự bận rộn, cuối cùng không thể dẫn nàng theo.

Diệp Tư Nhàn tranh thủ đủ kiểu, vẫn vô dụng, chỉ ở Lăng Châu đợi hai ngày, lại phải lên xe trựa trở về.

Đêm trước khi đi, Triệu Nguyên Cấp ôm nàng vào lòng, bàn tay to lớn vò rối tóc nàng.

''Nhàn Nhàn, nếu nàng sợ, trước hết đừng vào cung, nàng thích biệt viện nào ở ngoại ô Kinh thành thì ở đó trước''

Tiểu nha đầu mới cập kê, Triệu Nguyên Cấp cũng không muốn yêu cầu quá nhiều.

''Trốn trốn tránh tránh, thiếp phải trốn đến bao giờ, thiếp là phi tần của Hoàng thượng, tất nhiên là phải đợi ở trong cung''

Có một số việc dù sao vẫn muốn đích thân trải nghiệm, những kẻ hại nàng kia hầu như cũng muốn đích thân gϊếŧ chết nàng thì mới thỏa mãn.

''Chỉ là thần thiếp nóng nảy làm lớn chuyện, Hoàng thượng trở về cũng đừng đau lòng'' tiểu nha đầu kiêu ngạo.

''Đau lòng?''

Triệu Nguyên Cấp lành lạnh nhìn nàng, khó có thể tưởng tượng được hắn có thể đau lòng vì một đám nữ nhân độc địa rắn rết.

''Không còn sớm nữa, ngủ sớm đi, sáng mai xuất phát, trẫm không thể tiễn nàng''

''Hoàng thượng, sao người lại bận rộn như vậy?'' Diệp Tư Nhàn bĩu môi.

''Người đã nói muốn dẫn thiếp về thăm cha mẹ, cũng không biết năm nào mới thực hiện được'' Diệp Tư Nhàn rưng rưng nước mắt.

''Chờ một chút, lần này thật sự là không được'' Triệu Nguyên Cấp nhắm mắt vỗ lưng nàng.

Cho dù là cải trang xuất hành, đoạn đường này cũng không yên ổn.

Đại thần trong triều chia bè kết phái, người của hắn mặc dù không ít nhưng trẻ tuổi tư lịch cạn, đại đa số đều không thể giữ vị trí quan trọng, đại sự trong triều đa số vẫn nằm trong tay các lão thần.

Hắn đăng cơ cũng chỉ 5 năm năm, động thủ quá nhiều chuyện lớn sẽ động tới lợi ích của các cự quý tộc.

Đừng thấy mỗi người trên triều đình cúi đầu nghe theo hô vạn tuế, sau lưng không ít người muốn hắn chết.

Đoạn đường này đã có mấy lần hành thích, may mà hắn có mang theo thị vệ, bằng không....

Tóm lại, Nhàn Nhàn không thể theo hắn mạo hiểm.

Diệp Tư Nhàn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Triệu Nguyên Cấp dán mắt nhìn nàng ngủ an yên, nghĩ đến ánh mắt nàng sáng long lanh nói muốn đuổi hết nữ nhân đi chỉ chừa lại nàng.

Nha đầu này thật sự là bá đạo, bá đạo đến mức khiến hắn phải nhìn bằng một con mắt khác, trong lòng thoải mái.

Có một khắc thậm chí cảm thấy đây mới là nữ nhân của Triệu Nguyên Cấp hắn.

Có thể ngang ngược cũng có thể yếu đuối, nên lương thiện thì lương thiện, cần sắc bén thì sắc bén, tiểu nha đầu này rốt cuộc làm sao học được khéo léo khiến người ta thích, khiến hắn muốn ngừng cũng không ngừng được.

Giống một đóa tường vi đỏ đầy gai cay xè, hái thì bị đâm vào tay, mà không hái thì trong lòng ngứa ngáy.

Đêm đã khuya.

Trong phòng vẫn sáng đèn, Triệu Nguyên Cấp nhẹ nhàng đứng dậy trải giấy ra, nâng bút viết gì đó.

Lưu loát viết xong, hắn cẩn thận xếp gọn phong thư, đặt trong túi quần áo nhỏ mà ngày mai nàng phải mang theo bên mình.

''Nhàn Nhàn, hy vọng sau khi xem thư, nàng đừng lại vướng mắc chuyện Dư Tĩnh Dao nữa''

...

Một đêm mộng đẹp, tỉnh lại người bên cạnh đã rời đi, Diệp Tư Nhàn biết hắn nhất định đã lên đường làm việc.

Quả nhiên, loay hoay ngay cả thời gian tiễn nàng cũng không có.

Thay xong y phục, hạ nhân đưa đồ ăn sáng tới, cũng không phải đồ ngon gì, chỉ là cháo loãng với dưa cải.

Ngồi xuống ăn một chút, thu dọn xong túi quần áo nhỏ của mình, lại quay người nhìn tiểu viện tử cổ kính đơn giản này một chút, hít một hơi sâu, lưu luyến đi ra cửa.

Triệu Nguyên Triệt đã ở ngoại viện chờ.

Ôn tồn lễ độ cử chỉ nhẹ nhàng đi tới điểm dừng kế tiếp là giàn nho trong viện, tựa như một bức họa, Diệp Tư Nhàn cười lớn tiến lên chào hỏi.

''Để Lục Vương gia đợi lâu rồi''

''Hoàng tẩu khách khí, chúng ta đi thôi''

...

Xe ngựa vải dầu cũng không rộng rãi hoa lệ, không có sự xa hoa như lúc Hoàng gia xuất hành, nhưng Diệp Tư Nhàn cảm thấy Giang Nam tốt hơn Kinh thành.

Bất luận là khẩu âm Giang Nam quen thuộc hay là không khí ướŧ áŧ đập vào mặt, đều khiến nàng dễ chịu.

Nghĩ đến cha mẹ trong nhà, nội tâm nàng thoáng an ủi, tháng tư tháng năm chính là lúc ăn anh đào, lúc này rốt cuộc không có người giành anh đào với mẫu thân, mẫu thân hẳn là rất vui đi.

Bổng lộc của cha cũng không nhiều, nuôi người trong nhà cơm no áo ấm đã là miễn cưỡng rồi, anh đào lại quý giá, mỗi lần chỉ có thể mua một cân hay nửa cân nếm thử thôi, nàng thích, mẫu thân cũng thích.

Hai người thường xuyên âm thầm so sánh xem ai ăn nhanh hơn, lúc đó ở trong nhà khắp nơi đều là tiếng cười nói, đáng tiếc...

''Lục Vương gia, ngài cưỡi ngựa có mệt không, có cần vào trong xe ngựa ngồi không'' một mình kiểu gì cũng sẽ suy nghĩ lung tung, đến tìm người khác lảm nhảm tán gẫu.

Trong lòng Triệu Nguyên Triệt rất thẳng thắn, nghe thấy Hoàng tẩu gọi y, cho là có chuyện gì, lúc này nhảy xuống ngựa ngồi vào vị trí đánh xe phía trước.

''Hoàng tẩu, sao vậy?'' vì tránh hiềm nghi, y cũng không vào trong.

''Nghe nói ngài thích đi ngao du khắp nơi, ngài từng đi qua những nơi nào, có thể kể với ta một chút không?'' Diệp Tư Nhàn thò đầu ra từ trong xe ngựa.

Trước kia ở nhà, hài tử mấy nhà hàng xóm ghé vào một chỗ huyên thuyên khoác lác, nói là đi qua ngọn núi nào đó, nói là qua sông nào đó.

Một đám tụ lại liền thích ganh đua so sánh những thứ này, khi đó không cảm thấy gì, bây giờ nghĩ lại vẫn thật có ý tứ.

Mặc dù không quen với Triệu Nguyên Triệt lắm, nhưng có chút ít còn hơn không.

''Ta đi nhiều chỗ, chỗ làm ta rung động nhất là Lĩnh Nam lần đó...''

Triệu Nguyên Triệt rất ngoài ý muốn, gọi y tới là vì cái này hả?

Bất quá tiếp xúc mấy ngày nay, Hoàng tẩu cũng là người tính tình thẳng thắn, không có tâm địa gian xảo như những nữ nhân trong cung kia.

Cho nên mới kiên nhẫn giảng cho nàng nghe.

Diệp Tư Nhàn cốn muốn gϊếŧ thời gian, nghe nói bách tính chỗ đó khổ như vậy, nước mắt ào ào rơi xuống, dùng khăn lau cũng lau không hết.

''Đừng khóc, tẩu đừng khóc chứ'' Triệu Nguyên Triệt không biết làm thế nào.

''Vậy lần này Hoàng thượng...''

''Xuỵt...'' Triệu Nguyên Triệt vô thức che miệng nàng ''Lời này không thể nói lung tung, lần này hoàng huynh...''

Hắn đứng dậy đi vào trong xe ngựa, buông tay ra trịnh trọng nói với nàng: ''Hoàng huynh cải trang xuất hành có rất nhiều chuyện phải làm, không thể tùy tiện nhắc tới''

Nói xong, lẳng lặng ngồi một hồi lại quay người xuống xe ngựa lần nữa ngồi lên lưng ngựa.

Diệp Tư Nhàn vén màn nhìn y một chút, lại nhìn con đường khuất bóng, cuối cùng ngồi phịch trong xe ngựa.

''Được rồi, đường còn dài, cứ tiến lên thôi''

Nhàm chán một hồi có hơi đói, mở túi quần áo nhỏ tìm lương khô, kết quả không tìm được lương khô lại tìm được một phong thư.

Giấy viết thư màu vàng da bò nhuộm mùi mực, bên trên mở đầu bằng thương gửi Nhàn Nhàn, có thể xưng hô với nàng như vậy chỉ có Hoàng thượng.

Xé phong thư lấy thư ra, Diệp Tư Nhàn lật từng tờ, từ mặt không biểu tình đến cuối cùng thần sắc tức giận.

Nàng 'bịch' một tiếng ném giấy viết thư trên xe ngựa, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn, khoảng nửa nén nhang trôi qua, nàng lại nhặt thư lên.

Trên thư, Hoàng thượng liệt kê từng sự kiện chính đã xảy ra năm đó.

Hắn và Dư Tĩnh Dao là thanh mai trúc mã, làm sao bị Thái hậu từng bước chia rẽ, rồi cưới Trần Hoàng hậu làm vợ, người kia bị gả cho tướng quân trấn giữ biên cương, từ đó ngàn dặm xa xôi không gặp được nhau.

Không thể nói trong lòng có tư vị gì.

Là may mắn hay sầu não thay bọn họ, dù sao trong lòng chua xót.

Nhưng năm đó mình ước chừng cũng mới bảy tám tuổi, còn không biết hai chữ lấy chồng viết thế nào.

Thì nói gì đến ghen tuông.